Trùng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 42



Một ngày như chuyện đồng thoại

Cùng Hứa Kiệt nói chuyện xong, tôi đến phòng đọc sách tìm quảng cáo kia trên máy tính, sau khi xem đi xem lại, tôi cẩn thận đem đoạn có Hứa Kiệt cắt ra… Sau đó tôi tạo một thư mục để những hình ảnh này vào. Tôi nghĩ hẳn không bao lâu nữa, thư mục này sẽ ngày càng đầy thêm.

Lúc này đây là tôi chứng kiến cậu thành danh, từ không có tiếng tăm gì đến cuối cùng vang danh toàn quốc, tôi muốn chứng kiến từng bước nhỏ một, nghĩ tới đây, tôi nhẹ nhàng cười.

Lúc này điện thoại vang lên, tôi nhìn một chút, trên màn hình hiện ra ba chữ Âu Phong Minh, suy nghĩ một lát tôi mới nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia rất ồn, còn có người đang nói chuyện loạn thất bát táo gì đó.

Tôi hỏi: “Hứa Kiệt đã xảy ra chuyện à?”

“Nói lung tung cái gì đó, cậu ấy tốt lắm.” Âu Phong Minh thản nhiên nói.

Tôi à một tiếng: “Vậy anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?”

“Chỉ là muốn nói cho cậu biết một tiếng, ngày hôm nay Hứa Kiệt dự định về nhà. Mặc dù là lần đầu tiên xuất hiện trước ống kính nhưng mà hiệu quả cũng không tệ lắm, cậu ấy hưng phấn cả ngày, cậu ấy về đến thì cậu nhớ cổ vũ cậu ấy nhiều vào nhé.” Âu Phong Minh nhàn nhạt nói.

“Tôi đã biết.” Tôi thản nhiên nói: “Ngày mai tôi sẽ đưa cậu ấy về đấy.”

“Vậy là tốt rồi.” Âu Phong Minh nói, sau đó trầm mặc rồi lại khàn tiếng thấp giọng hỏi: “Hàn Hiểu, cha cậu còn có… số điện thoại cá nhân nào không?”

“Anh hỏi cái này làm gì?” Tôi khẽ cười.

Âu Phong Minh ấp a ấp úng: “Mấy ngày nay tôi gọi điện thoại về anh ấy đều không nhận, gọi điện thoại đến công ty thì thư ký nói anh ấy bận lắm, thế nhưng để người khác gọi tới thì lại không hề vội vàng bận rộn cái gì, dần dà thư ký thấy điện thoại từ Bắc Kinh gọi tới liền nói anh ấy bận rồi, cho nên tôi mới muốn hỏi cậu một chút, anh ấy có xài số điện thoại riêng không.”

Tôi nghe xong lẳng lặng cười cười, thản nhiên nói: “Không có.”

“…Hàn Hiểu, chính cậu dục cầu bất mãn nha, cũng đừng liên lụy tôi đi tìm kiếm tương tư chứ, cậu làm như vậy hơi quá đáng rồi đi…”

Nghe lời hắn nói, lông mày của tôi hầu như thành hình chữ xuyên. Vì vậy không đợi hắn nói xong tôi liền gác máy.

Sau đó điện thoại lập tức lại vang lên, thấy tên Âu Phong Minh, tôi đem điện thoại tắt âm vứt vào sau ghế salon, điện thoại vang lên một phút đồng hồ rồi tự động không vang nữa, sau đó hắn cũng không gọi thêm, tôi cũng không quan tâm tới nữa.(Hạ Nguyệt – Lai Khứ WordPress )

Nghĩ đến Hứa Kiệt muốn về đây, tôi nhíu nhíu mày nhìn đồng hồ, giờ mới là bốn giờ chiều, cậu vội vội vàng vàng trở về hẳn là chưa ăn cái gì, liền đứng dậy đến tủ lạnh trong phòng bếp nhìn qua, nguyên liệu bên trong rất phong phú, cái này là do cậu mua mà. Từ lúc Hứa Kiệt ở bên ngoài huấn luyện mấy ngày nay, tôi cũng chẳng động đến đồ gì trong đấy. Nhớ tới lần kia vì Hứa Kiệt pha mì, nhớ tới cậu mặt mày tươi cười, tôi cũng không nhịn được mà nhếch miệng cười, sau đó cầm lấy đồ ăn sống bên trong, chuẩn bị vì Hứa Kiệt làm một bữa cơm… Hẳn là không khó đi? Tôi nhìn củ cà rốt trên tay mà nghĩ, sau đó bổ dao xuống, củ cà rốt xiêu vẹo luôn rồi…

“…Hàn Hiểu, anh đang làm gì thế?”

Nửa giờ sau, Hứa Kiệt đứng ở cửa phòng bếp hỏi tôi, tôi nhìn quanh phòng bếp y như bãi chiến trường lại quay sang nhìn cậu, cậu giương mắt nhìn tôi, quả cà chua mềm nhũn trên tay tôi rơi xuống, tôi vội vàng nhặt lên rửa sạch, cuối cùng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng không nói gì, nói thật thì thật sự có chút xấu hổ, phòng bếp vốn là sạch sẽ chỉnh tề, lúc này bị tôi làm cho rối tinh rối mù, cà rốt, cà chua, hành lá ném lung tung… Thấy những thứ này, mặt tôi đỏ lên.

Hứa Kiệt nhìn tôi, chậm rãi đi đến, hồi lâu mới ôn nhu cười nói: “Anh làm cơm cho em đấy à?”

Tôi lẳng lặng gật đầu, nụ cười trên mặt Hứa Kiệt càng lúc càng lớn, cuối cùng cậu tiến lên bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng của tôi, nhỏ giọng ở bên tai tôi nói: “Em rất vui.”

Tôi nhìn đồ ăn bị ‘thái’ đến lộn xà lộn xộn, cười khổ một tiếng, ngượng ngùng mà nói: “Được rồi, em vui vẻ là tốt rồi, nhưng chúng ta hẳn phải đi xuống dưới lầu tìm đồ ăn thôi. Quân tử xa nhà bếp, cổ nhân nói thật có đạo lý nha.”

Hứa Kiệt ghé vào trên vai tôi rầu rĩ nở nụ cười, cậu nói: “Ý của anh là nói em không phải quân tử sao.”

“Không…” Tôi cười gượng hai tiếng, Hứa Kiệt thối lui nhìn tôi, sau một hồi bật cười ha ha, trong mắt hàm chứa ý cười thật sâu, sau khi cười xong mới hơi nhích ra bên cạnh rồi nói: “Anh đi ra ngoài đi, để em làm, tin chắc sẽ khiến chúng trở thành mỹ vị ngon miệng.”

Tôi nhìn cậu mỉm cười, trong tim hơi có chút không được tự nhiên, cuối cùng tiến lên nhẹ nhàng nâng cằm cậu, ôm cậu hôn cậu một hồi, Hứa Kiệt hơi nhắm mắt lại, tùy ý tôi.

Cái hôn qua đi tôi ghé vào tai cậu thấp giọng nói: “Vậy anh đi ra ngoài trước nhé.” Hứa Kiệt đỏ mặt đem tôi đẩy ra.

Từ trong phòng bếp ra ngoài, tôi thật sâu thở hắt ra, cái phòng bếp này tôi nghĩ tương lai trừ khi bị bắt buộc hết cách, tôi sẽ không chạy vào bên trong đó nữa, thối lui một vạn bước mà nói, thì là đi vào vì Hứa Kiệt pha mì mà thôi, về phần làm cơm, quên đi.

Nghĩ tới đây trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, đem hành lý của Hứa Kiệt đặt ở phòng trong, sau đó ngồi ngoài phòng khách xem TV.

Nửa giờ sau, Hứa Kiệt đem thức ăn bưng ra, tôi cũng hỗ trợ lấy chén bát.

Nhìn cà chua bị tôi xắt thành hình thù kì dị bây giờ lại một lần nữa quay về hình dáng đẹp đẽ, lần thứ hai tôi cảm thán không phải ai cũng có khiếu đầu bếp, trời cho mới là trọng yếu nhất, trời cho mới là trọng yếu nhất nha.

Lúc ăn cơm, trên người Hứa Kiệt mơ hồ mang theo một tia hưng phấn nói không nên lời, thường thường nhìn tôi, tôi lại chỉ lẳng lặng ăn bữa cơm mỹ vị, thầm nghĩ có lời gì thì để khi ăn xong rồi nói mới tốt.

Ăn cơm xong, Hứa Kiệt ngồi bên cạnh tôi, tôi vòng tay ôm cậu thấp giọng hỏi: “Đêm nay không về phải không?”

Cậu gật đầu, lại chần chờ rồi nhìn tôi nhẹ giọng nói: “Ngày mai bắt đầu luyện tập phát âm.”(HN-LK WP)

Tôi gật đầu nói: “Cố gắng nỗ lực nha, nhưng em không được quá sức, sẽ mệt mỏi, từ từ đến là tốt rồi.”

Cậu mỉm cười, mày nhướn cao, tôi nhìn mà con mắt tối sầm, sắc mặt Hứa Kiệt nhìn tôi thì cũng đỏ dần lên, đỏ ửng lan từ cổ tới tận phần da thịt giấu trong quần áo, thế nhưng cậu vẫn cùng tôi đối diện như cũ, từ lần đầu tiên cậu thổ lộ với tôi tới tận bây giờ đều vẫn vậy, cậu cho dù sẽ đỏ mặt nhưng con mắt vẫn y như lần đầu tiên, luôn nhìn thẳng vào tôi…

Tôi rời mắt đi chỗ khác, thản nhiên nói: “Mấy ngày nay mệt mỏi rồi, em đi nghỉ ngơi đi thôi.”

Cậu chậm rãi đáp lại một tiếng, cuối cùng nghiêng đầu tựa ở trên vai tôi thấp giọng rầu rĩ: “Hàn Hiểu, lời đồn đại trong trường học ngày một nhiều, chắc hẳn mấy ngày qua anh sống không vui vẻ, em có đôi khi hận chính mình vì sao không thể luôn ở bên cạnh anh.”

Nghe cậu nói như trẻ con, tôi không nhịn được bật cười: “Chuyện trong trường anh căn bản không để ở trong lòng, em lo lắng làm gì, hiện tại em cố gắng hướng về phía mục tiêu của chính mình phấn đấu là tốt rồi.”

“Vậy thì anh phải luôn ở bên cạnh em nhé.” Cậu ngẩng đầu bình tĩnh nhìn tôi nói.

Tôi gật đầu, ở trên môi cậu nhẹ hôn rồi thấp giọng nói: “Anh sẽ, em nghỉ ngơi đi, anh ở bên cạnh ngắm em.”

Nghe xong lời này, cậu ngáp một cái, cuối cùng oa ở trong ngực tôi rồi nhắm mắt lại. Tôi đem cậu ôm vào trong ngực, vì cậu điều chỉnh một tư thế thỏa mái, sau đó chậm rãi ngắm nhìn cậu. Mặt cậu có chút đen, dưới vành mắt cũng thâm quầng, mấy ngày nay hẳn rất khổ cực đi. Tiến nhập vào một lĩnh vực mà bản thân chưa bao giờ tiếp xúc qua, không có bất luận cái gì để dựa vào, muốn thành công thì chỉ có thể không ngừng nỗ lực, không ngừng phấn đấu, cứ tiếp tục như thế thì người cũng sẽ gầy đi vài ký mất, như thế thật làm người ta đau lòng.

Nghĩ mãi, tôi không tự giác mà thở dài, sau đó ở trên mi mắt đã đóng chặt của cậu ấn lên một cái hôn nhẹ.

Hôm đó Hứa Kiệt ngủ rất sâu, tỉnh lại đã là ngày hôm sau rồi, Âu Phong Minh cũng đã ở bên ngoài chờ đón cậu đi, sau khi cậu rửa mặt xong thì có chút không muốn rời đi, cậu chạy tới ôm chặt lấy tôi một cái rồi mới rời đi. Ngoài cửa, Âu Phong Minh nhìn thấy chúng tôi dây dưa như thế thì cũng mím lại khóe môi kiên nghị.

Tôi khiêu khích nhìn hắn một cái, Âu Phong Minh nhìn tôi, nheo lại đôi mắt đẹp, cuối cùng nhếch miệng cười, bỗng nhiên hắn đi lên phía trước nói nhỏ ở bên tai tôi: “Hàn Hiểu, cậu chờ cho tôi, tôi nhất định sẽ theo đuổi được cha cậu, chờ gọi tôi là ba ba đi.”

Tôi phì cười một tiếng, chỉ là còn chưa cười xong, Âu Phong Minh một chưởng vỗ vào trên đầu tôi, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, hai tay cầm lấy cổ áo của tôi tàn bạo nói: “Nghe nói danh tiếng của cậu ở trong trường rất ‘nổi’ nha, cậu không thể yên tĩnh hai ngày được sao. Cứ truyền ra mấy cái tin ‘hay ho’ nữa đi, tôi sẽ thay cha cậu chỉnh cậu. Dù sao sau này ở trước mặt cậu tôi cũng lưng đeo chữ ‘dượng’, người xưa có câu cha dượng mẹ kế không phải kẻ tốt lành, ba cậu không nỡ nhưng tôi xuống tay được đấy.” Nói xong hắn bỏ tôi ra, lôi kéo Hứa Kiệt đi xuống lầu.

Hứa Kiệt một đường quay đầu lại nhìn tôi, tôi bị những lời này của Âu Phong Minh làm cho mơ mơ hồ hồ, chờ hắn đi rồi mới nghĩ đến hắn mới vừa chiếm tiện nghi của mình… Còn nói là mang theo chữ ‘dượng’, sao hắn không nói là mang theo chữ ‘kế’ đi…

Lúc này điện thoại di động vang lên, tôi tiếp máy, nghe được thanh âm Chu Quang, hắn nhỏ giọng nói: “Hàn Hiểu, sao cậu còn chưa đi học, ngày hôm nay là tiết của mụ phù thủy đấy nha, cô ấy bắt đầu điểm danh rồi…”

“Giúp tôi báo danh giùm đi, hai mươi phút sau tôi sẽ đến.”

“Cậu đùa à, ở đây có ai là không nhận ra cậu chứ, tôi báo giùm là tự tìm được chết đấy, cậu mau tới đi, a, mụ phù thủy đâu rồi? Sao lại biến mất rồi?”

Sau đó tôi còn chưa kịp hé răng đã nghe tiếng Chu Quang kinh hô, tôi nghe được hắn cả kinh kêu lên: “Giáo sư, cô chừng nào thì đứng phía sau em thế, em cũng không phải nói cô là mụ phù thủy đâu, đây là mọi người đều biết…”

Nghe được trong phòng học cười thành một đoàn, tôi tuyệt vọng ngắt máy, trong tâm thầm nghĩ Chu Quang, cậu bảo trọng nha…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.