Hạ Mạc Linh nhát gan nhìn Thu di nương, hiện tại toàn bộ tướng phủ chính là do Thu di nương quản gia.
Nếu dám chọc Thu di nương, nào có ngày lành trôi qua.
“Cha.” lúc Hạ Bá Nhiên nhập tọa, người bên cạnh mới dám lần lượt ngồi xuống. Hạ Trì Uyển vừa mới ngồi xuống, tỳ nữ phía sau lập tức đem canh hôm nay bưng lên.
Canh lần này cùng với lần trước không giống nhau, chính là mỗi người dùng riêng một bát nhỏ.
Đang lúc tỳ nữ giúp Hạ Trì Uyển mở nắp vung thì, Hạ Trì Uyển vậy mà lại ngửi thấy được mùi vị của một loại thảo dược xông vào mũi.
Hạ Trì Uyển cúi đầu nhìn chén canh một chút, cười cười, sau đó cầm lấy cái muỗng trong tay tỳ nữ, khuấy nước canh.
“Cha, Thu di nương ngày hôm nay chuẩn bị nước canh này chắc hẳn là rất bổ dưỡng. Hàng ngày cha luôn luôn lo lắng đại sự trong triều, nữ nhi chỉ hận chính mình không phải là thân nam nhi. Hàng ngày cũng không thể cùng cha gánh vác phân ưu, cho nên lúc này nữ nhi liền thuận tiện đem chén canh này hiếu kính cha.”
Chén canh lúc này đã bớt nóng, Hạ Trì Uyển liền để lên trước mặt của Hạ Bá Nhiên.
Cho dù đây chỉ là một hành động nho nhỏ, Hạ Bá Nhiên lại phi thường cam tâm tình nguyện tiếp thu, “Vẫn là Uyển nhi tri kỷ.”
“Không sai.” Uống xong canh Hạ Trì Uyển tự mình khuấy cho nguội, Hạ Bá Nhiên cực kỳ thỏa mãn.
Ở trên người Vân Thiên Độ không hưởng thụ được sự ôn nhu, nhưng nữ nhi Hạ Trì Uyển ngược lại lại làm được.
“Thu di nương, ngươi làm sao vậy?” Hạ Vũ Hân nghiêng đầu, tò mò nhìn Thu di nương, chỉ là trong mắt dường như có chút cười trên nỗi đau của người khác, cái này rõ ràng là tự dẫn lửa thiêu thân đi ?
Chỉ có điều, hành động của nhị tỷ lần này rốt cuộc là cố ý hay là vô tình đây, chính là cũng giống như lần trước.
Hạ Vũ Hân ánh mắt phát sáng, thỉnh thoảng lại liếc về phía Hạ Trì Uyển, phảng phất muốn đem Hạ Trì Uyển nhìn thật thấu triệt( thấu đáo, rõ ràng) vậy.
Thấy Hạ Trì Uyển cũng vẫn đơn thuần như trước đây, Hạ Vũ Hân liền thở dài một hơi.
Hạ Trì Uyển chắc là vô tình, chỉ đơn giản là muốn quan tâm cha, cũng không phải khiến cho Thu di nương tự nhảy xuống cái hố chính bà ta đào đi.
Hạ Trì Uyển thoải mái uống nước canh Thu di nương chuẩn bị , âm thầm gật đầu, Thu di nương đúng thật cũng có chút bộ dáng, chí ít trong việc ăn, mặc, ở, đi lại, hầu hạ cha rất khá.
Thu di nương âm thầm cắn răng, trong lòng kêu to không ổn, chén canh lại bị lão gia uống mất, lúc này có phiền toái rồi.
Quả nhiên, một canh giờ sau, chỗ Hạ Bá Nhiên liền có động tĩnh.
Nô tài trong Tướng phủ chạy ra chạy vào, đầu đầy mồ hôi. Hạ nhân đều đang đồn là, tướng gia mắc bệnh cấp tính, hỏa khí đại thịnh, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Vì vậy, thời điểm kế tiếp, các nô tài tướng phủ, đều vội vã đem đại phu tốt nhất ở kinh đô mời đến.
Đáng tiếc, những đại phu này đối với việc tướng gia đột nhiên phát bệnh đều thúc thủ vô sách ( bó tay chịu trói ), tìm không được nguyên nhân bệnh.
Nghe được tin tức này, nhóm các tiểu thư tướng phủ , đều vội vã rối rít chạy đến nhìn bệnh tình của tướng gia , ngay cả Hạ Tử Kỳ nho nhỏ cũng bị nương ôm lấy chen chúc đứng trong phòng Hạ Bá Nhiên .
Chỉ có điều, Hạ Bá Nhiên không để cho ai tiến vào trong phòng, ngay cả các nô tài ở bên trong hầu hạ Hạ Bá Nhiên cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Bá Nhiên lúc này.
Hạ Bá Nhiên bị màn che thật dày buông xuống ngăn cách tầm mắt mọi người.
Nhìn đại phu một người lại một người đều không làm được gì, Hạ Bá Nhiên càng lúc càng thêm giận dữ, mà tâm Thu di nương cũng càng ngày càng lạnh lẽo.
Bởi vì Thu di nương thập phần xác định, cái “Bệnh” này, người bình thường không có cách nào chữa được, nếu không, nàng cũng sẽ không làm.
“Tướng gia, ngài rốt cuộc là thế nào, đừng hù dọa bọn thiếp a.” Trịnh di nương đã lấy ra khăn tay để lau nước mắt. Hạ Mạc Linh vừa nhìn thấy di nương khóc lên, cũng lau nước mắt theo.