Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở

Chương 27: Ngài giết Phong Hiên?



Dưới ánh nhìn u u oán oán trong lén lút của Long Lăng, Tô Mộc Lạc xoa đầu an ủi hắn.

Long Lăng rất không vui mà cầm tay Tô Mộc Lạc, ghé lại gần, ôm eo phượng hoàng nhà hắn.

Tô Mộc Lạc đẩy hắn: “Đi ra, không cho ngươi ôm.”

Long Lăng không thả.

Tô Mộc Lạc: “Ta phải đi tắm!”

Long Lăng giả điếc.

Tô Mộc Lạc: “Còn không buông tay là ta đánh người!”

Long Lăng vùi mặt vào vai cậu, chậm rãi mè nheo.

Tô Mộc Lạc: “…”

Tô Mộc Lạc lập tức túm lấy chiếc vòng lông chim trêи tay Long Lăng.

Long Lăng: “!”

Hắn tức khắc buông tay, che chở vòng đeo tay của mình.

“Phượng Hoàng đã hứa cho ta rồi!”

“Ai bảo ngươi giả bộ không nghe thấy ta?” Tô Mộc Lạc nói, “Còn giở trò với ta nữa.”

Long Lăng hừ hừ đáp lại: “Ai bảo Phượng Hoàng không thèm an ủi ta.”

Tô Mộc Lạc nói: “An ủi ngươi cái gì? An ủi ngươi nghèo chắc?”

Long Lăng càng không vui hơn nữa, lại kéo tay Tô Mộc Lạc, không chịu để cậu đi: “Ta mặc kệ, thế nào ta cũng muốn Phượng Hoàng dỗ ta.”

Tô Mộc Lạc giãy giãy, muốn kéo tay mình ra, kết quả là kéo mãi chẳng được, đối mặt với Long Lăng mấy giây, cười dỗ: “Được rồi được rồi, an ủi ngươi, nghèo tí không sao, đẹp trai là được.”

Long Lăng cứ cảm giác lời này là lạ, chẳng giống lời an ủi tí nào. Nhưng mà hắn vẫn rất vui khi được Phượng Hoàng khen đẹp, thế là hắn chịu buông tay.

Lại còn trông ngóng nói: “Ta có thể tắm với Phượng Hoàng không?”

Tô Mộc Lạc vỗ đầu hắn, nhếch khóe miệng: “Mơ đẹp.”

Sau đó đi tắm một mình.

Phòng tắm truyền tới tiếng nước rì rào, Long Lăng chán nản ngồi trêи ghế, nghịch điện thoại của Tô Mộc Lạc.

Trong điện thoại có rất nhiều thứ, nhưng hắn cũng chẳng mảy may hứng thú, hắn chỉ thích ở bên cạnh Phượng Hoàng nhà hắn mà thôi.

Bao giờ mới có thể tắm với Phượng Hoàng đây?

Hắc long bắt đầu mơ tưởng hão huyền.

Phượng hoàng có kỳ động ɖu͙ƈ không nhỉ? Nếu có, có phải hắn sẽ được ôm Phượng Hoàng hôn hôn không?

Hơn nữa, phượng hoàng có thể đẻ trứng không? Đến lúc ấy sẽ sinh cho hắn một ổ chim con xinh xắn chứ?

Long Lăng hồi tưởng trí nhớ Long tộc để lại cho hắn, thấy chẳng nhắc tới ký ức phượng hoàng có thể đẻ trứng cho rồng, không kiềm được nỗi tiếc nuối trong lòng.

Tô Mộc Lạc rời khỏi phòng tắm, thấy Long Lăng đang ngồi trêи ghế sofa, nhìn chằm chằm di động cực kỳ chăm chú.

Nhìn gì mà nghiêm túc đến vậy?

Cậu sinh lòng tò mò, đi qua liếc một cái—- chỉ thấy hắn tra gì mà “cách thức sinh sản của loài chim”.

Còn cả “đỡ đẻ cho chim”.

Tô Mộc Lạc: “…”

Tô Mộc Lạc: “???”

Giây phút ấy Phượng Hoàng muốn nổ hết cả lông, lập tức đòi lại điện thoại, kinh hoàng nhìn hắn: “Ngươi xem gì vậy??”

Nhân lúc cậu đi tắm dám đi nhìn chim nhỏ xinh đẹp khác??

Quá đáng không tả đâu cho hết!!

Nghĩ tới đây, lại thở hổn hển đập Long Lăng một cái.

Long Lăng vô tội muốn chết, nói: “Ta chỉ muốn tra một chút, xem xem Phượng Hoàng đẻ trứng ra sao, để còn chuẩn bị trước kiến thức sinh nở.”

Tô Mộc Lạc: “???”

Chưa nói cậu có thể đẻ hay không, dù là có thể đi chăng nữa, thì con rồng này muốn chuẩn bị trước cái gì?

Chuẩn bị trước một trăm nghìn năm hả?

Thế là cậu lập tức lạnh mặt, nói đầy hàm ý: “Thế thì phải làm ngươi thất vọng rồi, ta sẽ không đẻ trứng, thích đẻ trứng thì đi mà tìm chim khác!”

Cậu nói xong xoay người rời đi, Long Lăng thấy không ổn tức thì đứng dậy, ôm chặt lấy đối phương.

“Ta sai rồi, Phượng Hoàng đừng giận.” Long Lăng nhận lỗi cực nhanh, ôm phượng hoàng nhà hắn không thả, thân mật cọ cọ bên tai cậu, “Ta muốn Phượng Hoàng, ai thèm trứng chứ.”

Tô Mộc Lạc không để ý hắn.

Long Lăng vùi mặt cọ loạn lên tóc Tô Mộc Lạc, nói: “Là ta không đúng, Phượng Hoàng đừng giận được không? Thích Phượng Hoàng nhất, Phượng Hoàng đẹp nhất mà—-“

Lời nói ra sến rện, hơi thở vảng vất bên tai Tô Mộc Lạc, làm cho Tô Mộc Lạc cảm thấy ngưa ngứa, đẩy hắn một tẹo, nói: “Bỏ ta ra.”

“Không bỏ,” Long Lăng nói, “Phượng Hoàng không giận nữa ta mới bỏ.”

Nói xong lại cọ tiếp.

Tô Mộc Lạc cảm thấy người bên cạnh không phải một con rồng, mà là một con chó cỡ bự siêu dính người, vốn dĩ cậu không không nổi giận thật sự, bị rồng nhà mình cọ một hồi cuối cùng chịu hết nổi, cười thành tiếng: “Được rồi được rồi ta không tức giận, không cho phép cọ ta!”

Lúc này Long Lăng mới ngừng lại, vui vẻ gác cằm lên vai Tô Mộc Lạc, không mài nữa.

“Phượng Hoàng tốt nhất,” hắn cười, “Lần sau ta sẽ không tra mấy thứ kỳ cục đó nữa.”

Tô Mộc Lạc: “Ta chẳng tốt, mấy con chim ngươi vừa xem còn xinh đẹp hơn ta.”

Long Lăng cảm giác đây là đề bài chết người, lập tức nghiêm túc nói: “Ai bảo, bọn chúng đều là chim trụi, xấu hoắc xấu hoắc, không đẹp bằng Phượng Hoàng.” Sau đó còn bồi thêm một câu: “Phượng Hoàng nhà ta là chú chim đẹp nhất, không ai so bì được.”

Tô Mộc Lạc không lên tiếng, nhưng xem nét mặt kia cơ bản là vẫn được rồng nhà mình dỗ cho vui vẻ.

Long Lăng ôm Phượng Hoàng đầy thân mật, thầm nghĩ dù Phượng Hoàng có thể đẻ trứng cho hắn thật, thì chờ đám chim con hoặc rồng con kia chào đời, có khi Phượng Hoàng còn dành hết thời gian lên người bọn nhãi, chẳng quan tâm hắn nữa.

Thế nên không đẻ trứng vẫn là tốt nhất, dù sao hắn cũng chỉ cần Phượng Hoàng nhà hắn mà thôi.

Một lát sau, Tô Mộc Lạc ý thức được Long Lăng vẫn đang ôm mình, lập tức đẩy hắn ra, đuổi hắn vào tắm.

Buổi tối, Long Lăng thay quần áo ngủ Phượng Hoàng mua cho, muốn vào phòng với Phượng Hoàng— sau đó lại bị đuổi ra ngoài.

“Đi ra,” Tô Mộc Lạc nhét một tấm chăn vào ngực hắn, “Ra ngủ ghế sofa.”

“…”

Long Lăng ôm ghế sofa, nhìn Tô Mộc Lạc, không nói một lời.

Ánh mắt u oán khϊế͙p͙.

Tô Mộc Lạc không thèm nhúc nhích, còn muốn đóng chặt cửa phòng luôn. Long Lăng lập tức tiến lên chặn cửa, nói: “Nhưng mà, nhỡ đâu Phượng Hoàng lại như hôm qua thì thế nào?”

Hắn còn nhớ khi ấy Phượng Hoàng đổ mồ hôi đầm đìa, ánh mắt mất hồn, tựa như động ɖu͙ƈ vậy… nhìn quyến rũ vô cùng.

“Không đâu,” Tô Mộc Lạc nói, “Hôm nay ta không buồn ngủ, cũng chỉ rớt một chiếc lông chim.”

Cậu đang có chút tự tin nho nhỏ, thấy Long Lăng bất đắc dĩ muốn nói thêm gì, vội chen lời: “Đi ngủ mau, thức khuya là đầu hói đấy!”

Sau đó vội vàng đóng cửa.

Mặc dù đuổi Long Lăng ra ngoài rất khí thế, nhưng đến khi tắt đèn, Tô Mộc Lạc phát hiện ra mình lại không ngủ được.

Cậu nằm trêи giường, nhìn trần nhà trong bóng tối, một lát sau, kéo chăn che kín đầu.

Trước nửa đêm trằn trọc mãi, sau nửa đêm, cơn buồn ngủ quen thuộc bất chợt dâng lên. Tô Mộc Lạc đập hẫng một nhịp tim, trực giác mách bảo không tốt, nhưng dưới tác động của cơn buồn ngủ vẫn mau chóng mê man mất.

Thế rồi không ngoài dự tính, cậu lại bị ngọn lửa nóng hành hạ đến tỉnh.

Chẳng qua lần này không khó chịu bằng lần trước, ít ra không còn cảm giác yếu ớt thoát lực như lần đó nữa. Tô Mộc Lạc mơ màng mở mắt, phát hiện mình nằm trong lồng ngực một người đàn ông.

“Phượng Hoàng,” Long Lăng ôm lấy eo cậu, vỗ nhẹ lưng cậu, trầm giọng nói, “Còn khó chịu không? Có muốn uống nước mát không?”

“…” Tô Mộc Lạc mơ màng nhìn Long Lăng, hỏi, “Ngươi vào bao giờ thế?”

Long Lăng thấy sắc mặt Phượng Hoàng khá hơn đêm trước, liền trả lời rất trung thực, “Một tiếng trước.”

Tô Mộc Lạc: “?”

Cảm giác buồn ngủ lập tức tan biến, cậu ngồi bật dậy muốn đuổi Long Lăng ra ngoài, ai ngờ Long Lăng nhanh tay ôm eo cậu trước, ấn cậu vào lòng mình, chặt bền không thả.

Tô Mộc Lạc chôn mình trong lồng ngực Long Lăng, chọc hắn một cái: “Thả!”

“Không thả, Phượng Hoàng cần ta.” Long Lăng hùng hồn nói, “Rõ là tối qua ta đến xong Phượng Hoàng mới đỡ hơn nhiều. Lần này ta tới trước, thế nên Phượng Hoàng mới không khó chịu quá nữa.”

Tô Mộc Lạc kinh hồn bạt vía, cảm giác con rồng này càng ngày càng không biết xấu hổ là gì, đang định nói điều gì, lại thấy Long Lăng lên tiếng trước: “Từ sau khi ta biến thành người, chỉ cần Phượng Hoàng ở bên cạnh ta là sẽ không xuất hiện trạng thái buồn ngủ bất thường quá mức nữa, Phượng Hoàng thử nghĩ mà xem, sự thật chính là như vậy.”

Tô Mộc Lạc nghe xong yên lặng một hồi, đoạn nói: “Hình như ngươi mới biến hình được có hai ngày.”

Long Lăng nói: “Hai ngày cũng đủ chứng minh được nhiều điều lắm rồi! Hơn nữa sau khi ta phá vỏ, Phượng Hoàng chịu ảnh hưởng từ ta nên đã xuất hiện rất nhiều tình trạng khác lạ. Giờ ta đã ổn định lại, thế nên Phượng Hoàng chỉ cần ở bên cạnh ta là có thể cùng ổn định giống như ta.”

Hắn nói cũng rất có lý, chưa bắt bẻ được chỗ nào. Trong lúc nhất thời, Tô Mộc Lạc nghĩ không ra lời bác bỏ.

Sau khi Long Lăng dùng trạng thái hình người ổn định xuất hiện bên cạnh cậu, cậu có vẻ thật sự chấm dứt tình trạng mệt mỏi triền miên như trước đó. Vả lại hai lần khó chịu ban đêm cũng là bởi không có Long Lăng ở bên… Biết rằng trong suốt một nghìn tám trăm năm trước đó, chưa có đêm nào cậu tách khỏi rồng nhà cậu hết.

Quả thật có tồn tại một mối liên hệ nào đó giữa hai người bọn họ, nhưng cậu cũng không ngờ sợi dây kết nối này lại sâu bền đến vậy, chỉ tách ra một hồi cũng không được.

Khi xưa, mối liên kết giữa hai người bọn họ… rốt cuộc được hình thành như thế nào?

Tô Mộc Lạc không lên tiếng, Long Lăng nhạy bén bắt được điều gì đó trong sự im lặng của cậu, bèn cúi đầu cọ nhẹ lên mái tóc mềm mại của đối phương, cười nói: “Thế nên Phượng Hoàng đừng đuổi ta ra ngoài, được không?”

Tô Mộc Lạc nhìn hắn một hồi, nhỏ giọng nói: “Vậy thì ngươi biến trở về.”

Cậu chưa quen với việc để một người đàn ông khác ôm đi ngủ lắm, cảm giác vẫn thân mật quá mức.

Còn lâu mới để cho con rồng này chiếm hời từ cậu!

Long Lăng vẫn rất vui vẻ, hắn thích dính lấy phượng hoàng nhà hắn, hình thái nào cũng thế cả thôi, dù gì vẫn là chính hắn.

Thế là hắn biến thành con tiểu hắc long.

“Chíp.”

Tiểu hắc long ôm quặp lấy ngón tay Tô Mộc Lạc, cặp mắt rồng vàng sậm nhìn cậu không chớp mắt.

Tô Mộc Lạc gõ đầu nó một cái, nói: “Nếu lại biến trở về lúc ta còn đang ngủ thì ta sẽ vứt vòng lông chim của ngươi đi đấy.”

Tiểu hắc long: “!”

Tiểu hắc long cuộn tròn trong lòng bàn tay cậu, nhìn ngoan ngoãn chết luôn.

Tô Mộc Lạc cong cong khóe mắt, kéo chăn đắp cho mình và rồng con, nói: “Ngủ thôi.”

Có rồng nhà cậu bên mình, quả nhiên nửa đêm ngủ rất dễ chịu. Sáng hôm sau, Tô Mộc Lạc bị tiếng chim hót lảnh lót đánh thức.

Cậu mở mắt, thấy một con hạc giấy đậu trêи đầu giường, tiểu hắc long vẫn còn vùi trong lòng bàn tay cậu, ôm cái đuôi ngủ tít mắt.

Vì không muốn đánh thức rồng con nhà mình, Tô Mộc Lạc không ngồi dậy, mà chỉ đưa một tay về phía hạc giấy, mở ra, một dòng chữ hiện lên giữa không trung.

Đó là cuộc đời của Phong Ngấn, trưởng tộc đời trước của Điểu tộc, hôm qua cậu nhờ lão thỏ yêu điều tra giúp cậu, hôm nay đã có ngay kết quả.

Tuy nhiên sau khi xem kết quả điều tra, cậu lại khẽ nhíu mày.

Phong Ngấn khi còn sống… có thể nói là một đời vô vị.

Hắn không có tư chất gì xuất chúng, kế thừa chức trưởng tộc chỉ đơn giản là bởi cha hắn là trưởng tộc đời trước mà thôi. Để củng cố địa vị, hắn không thể không cưới con gái của đại trưởng lão làm vợ, sau đó công việc trong tộc đa phần là giao cho đại trưởng lão xử lý, bản thân hắn rất ít khi động vào.

Nếu không phải gặp được cô gái loài người khiến hắn động lòng, có lẽ hắn sẽ ngồi trêи chức trưởng tộc của mình, sống tầm thường nhạt nhẽo hết cả một đời.

Mà việc to gan nhất hắn từng làm cũng chính là dẫn cô gái loài người kia rời khỏi Điểu tộc… sau đó bị bắt trở về, chết trong ngục băng không rõ nguyên nhân.

Tô Mộc Lạc thu hạc giấy, chìm trong suy nghĩ.

Cha mẹ Phong Ngấn đã qua đời từ lâu, chính hắn cũng đã mất nhiều năm trước, người có liên hệ máu mủ với hắn hiện giờ, sợ rằng chỉ có một mình đứa con riêng của hắn.

Nếu hắn thật sự có huyết mạch phượng hoàng, vậy thì đứa con của hắn hẳn cũng có. Giờ đây tộc Phượng hoàng đã diệt vong, dù trêи người chỉ có một giọt máu liên quan, thì đối với Tô Mộc Lạc, đấy cũng coi là tộc nhân của cậu.

Có lẽ cậu nên đi tìm Phong Hiên, hỏi rõ hơn về đứa con riêng này của Phong Ngấn…

Ngay đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng reo lên, là Liễu Hạc gọi tới.

Tô Mộc Lạc nghe máy, thấy giọng điệu Liễu Hạc bên kia chứa đầy sốt sắng: “Ngài Tô, có phải ngài từng gặp mặt Phong Hiên, trưởng lão Điểu tộc không?”

Tô Mộc Lạc dấy lên dự cảm xấu trong lòng, đáp: “Phải, hôm qua ông ta tới tìm tôi, có chuyện gì vậy?”

Liễu Hạc im lặng một giây, đoạn nói: “Phong Hiên chết tối qua, bị người giết tại khách sạn—-“

“Mà ngài, lại là người lạ cuối cùng ông ta gặp khi còn sống.”

“…”

Mấy phút sau, tắt máy, tiểu hắc long lười biếng mở mắt, ngẩng đầu “áu” một tiếng với Tô Mộc Lạc.

Phượng Hoàng làm ồn đến ta, không vui.

Muốn một nụ hôn an ủi.

Tô Mộc Lạc: “Có mà thèm hôn ngươi.” Rồi lại xoa xoa nó một cái, nói: “Phải dậy thôi, lát nữa chúng ta cần ra ngoài một chuyến.”

Tiểu hắc long: “Áu?” Đi đâu thế?

Tô Mộc Lạc: “Cục dị nhân.”

Tiểu hắc long: “?”

Sao lại phải đi chỗ đó!

Tiểu hắc long vẫn nhớ lần trước đến Cục dị nhân phượng hoàng của nó suýt thì không cần nó nữa, liền cực kỳ bất mãn mà kêu hừ hừ, bấu chặt lấy ga giường tỏ ý mình chẳng muốn đi tẹo nào.

Tô Mộc Lạc nhìn điệu bộ cáu kỉnh của con rồng nhỏ, đáy mắt trộm cười, nói vẻ vô tội: “Hình như ta lại đụng phải chuyện rồi.”

“Trưởng lão Điểu tộc hôm qua đã bị giết hại, mà ta lại là người cuối cùng ông ta tiếp xúc với, nghiễm nhiên trở thành đối tượng tình nghi lớn nhất, thế nên phải qua đó chịu điều tra.”

Tiểu hắc long: “…”

Biết ngay mà, lần nào đến Cục dị nhân cũng không tốt lành gì!

Lần nào cũng thế!!

Thế là nó thở phì phò mà biến thành người, ôm eo Phượng Hoàng, không buồn nhúc nhích.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.