Edit: Huyền Tô (Tô Huyền Ann)
Trong mắt Tần Uyên xẹt qua tia tối tăm, nhưng anh cũng không suy nghĩ quá lâu, rất nhanh đứng dậy rời đi.
Sau khi Tần Uyên đi, Bạch Hiểu Y mới thở phào nhẹ nhõm. Cho dù cũngđã chết tâm với anh, nhưng muốn ung dung đối mặt với người đàn ông ưuviệt này cũng hao tổn không ít khí lực, tốt nhất về sau nên trốn anhthật xa.
Bạch Phượng Kiều từ nhà vệ sinh đi ra mới phát hiện Tần Uyên đãkhông có ở đây. Nghĩ tới sắc mặt vừa nãy của Bạch Hiểu Y đối với ngườita, Bạch Phượng Kiều liền khiển trách: “Con nói con xảy ra chuyện gìvậy? Trước kia không phải con cả ngày đều ngóng trông Uyên ca ca của con trở về sao? Tại sao người ta về rồi con lại lạnh nhạt người ta?”
Bạch Hiểu Y nhìn mẹ mình một cái, cũng không muốn nói cho bà biếtđời trước cô còn bị Tần Uyên đối xử lạnh lùng tàn nhẫn hơn nhiều, chỉthản nhiên nói: “Bây giờ con cũng không còn là trẻ con, cả ngày đi theoanh ta thì sẽ thành cái dạng gì?”
Bạch Phượng Kiều kỳ thật cũng không có coi thành chuyện gì to tát,bà chỉ cho là hai đứa nhỏ cãi nhau nên không được tự nhiên. Qua một thời gian thì tốt thôi, chỉ nói: “Được rồi, được rồi. Con tự lo chuyện củamình, mẹ mặc kệ.” Nói xong tự đi lên ngủ dưỡng sức.
Trưa hôm sau Bạch Hiểu Y vừa tỉnh lại liền nghe có người gọi cô nửcửa. Bạch Hiểu Y mở cửa, đã thấy một thiếu nữ trắng trẻo xinh đẹp buộctóc đuôi ngựa đứng ở cửa.
Bạch Hiểu Y nhìn thấy người này lập tức lắp bắp kinh hãi, “DươngTĩnh?!!” Đã bao nhiêu lâu rồi cô chưa nhìn thấy Dương Tĩnh? Cô ấy là bạn tốt thời niên thiếu của cô. Tiểu học, cấp hai đều là bạn học, cấp balại học cùng trường, lúc đi học quan hệ rất tốt, chỉ là về sau lên đạihọc liền mất liên lạc.
Kỳ thật kể từ khi Bạch Hiểu Y ở cùng Tần Uyên, liền tập trung mọitinh thần trên người anh, chỉ hận không thể trói mình và anh cùng mộtchỗ, cũng không có thời gian duy trì những mối quan hệ khác. Sau khi kết hôn bị Tần Uyên lần lượt lạnh nhạt công kích bạo lực, thời điểm côthống khổ không chịu nổi, muốn tìm một người bạn để tâm sự cũng khôngcó, khi đó cô mới phát hiện cô đã vì Tần Uyên mà vứt bỏ rất nhiều thứ.
Nhưng bây giờ, cô làm lại cuộc sống mới, cô không muốn lại lãng phítinh lực và thời gian ở trên người Tần Uyên. Cô phải có cuộc sống mớithuộc về mình, phải có tình bạn và tình yêu thuộc về mình.
Dương Tĩnh cười hì hì vẫy vẫy tay với cô, trên sườn mặt nhẹ nhàng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, phi thường rạng rỡ, “Mình tới hẹn cậu đichơi! Cậu có đi hay không?”
Bạch Hiểu Y gần như không chút nghĩ ngợi trả lời ngay, “Đương nhiên là đi, cậu chờ mình một chút, mình thay quần áo.”
Cô thay một chiếc áo trắng cộc tay và một cái quần short, cầm chìakhóa liền không thể đợi được nữa đi xuống lầu. Dương Tĩnh nhìn cô gấprút đi ra thì nhiệt tình chạy tới kéo cánh tay cô. Bạch Hiểu Y nhìn bạntốt đã nhiều năm không gặp, không nhịn được mà kích động, nước mắt nhưsắp trào ra, thấy ánh mắt Dương Tĩnh nhìn qua đây, cô cũng nhiệt tìnhcười lại.
”Mình nghe nói cậu điền nguyện vọng đại học Tương Nam, trước đó cậu không phải một mực muốn lên đại học Bắc Kinh sao?”
”Mình thấy đại học Tương Nam khá gần nhà, rất tiện!”
Dương Tĩnh ngược lại không hỏi nhiều, cười nói: “Vậy thì thật làtốt, mình cũng ghi đại học thành phố Sông Hoài, về sau chúng ta lại cóthể thường xuyên cùng đi chơi.”
Bạch Hiểu Y đột nhiên nhớ tới đời trước Dương Tĩnh cũng thi vào mộthọc viện âm nhạc rất tốt ở thành phố Sông Hoài. Sau khi tốt nghiệp làmgiáo sư âm nhạc, xem ra đời này cũng giống như vậy.
Có tác giả từng nói, hai người phụ nữ ra ngoài, mặc kệ mục đích làcái gì thì kết cục lúc nào cũng là ăn. Cho nên Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh cứ như vậy vui chơi giải trí một đường cho đến tận buổi chiều.
Đời trước Bạch Hiểu Y đã chia tay thời học sinh lâu rồi, tùy ý đidạo phố, ăn món ăn bình dân ở vỉa hè sớm đã không còn tồn tại. Hiện giờlại thể nghiệm lần nữa, cô cảm thấy có một loại tư vị khác.
Bỏ xuống gánh nặng trong lòng, cô không cần tiếp tục suy nghĩ lấylòng người khác như thế nào. Loại thư giãn thích ý này là cảm giác màđời trước cô chưa bao giờ thể nghiệm qua. Quả nhiên, chỉ cần buông thacho Tần Uyên cô liền có được toàn bộ thế giới.
”Lát nữa chúng ta đi xem đại hội âm nhạc đi, mình có hai vé vào cửađại hội âm nhạc.” Khi uống nước đá ở tiệm nước giải khát Dương Tĩnh độtnhiên nói, lại rút ra hai tấm vé quơ quơ trước mặt cô.
Bạch Hiểu Y vừa cầm tấm vé lên nhìn, lập tức kinh ngạc hô lên: “Thượng hạng như thế này ư?”
Dương Tĩnh hất cằm, cười đắc ý, “Đương nhiên rồi!”
Bạch Hiểu Y đột nhiên nhớ tới chồng tương lai của Dương Tĩnh là mộtđàn anh mà thời học sinh cô ấy vô cùng yêu mến. Lúc này cô cười rộ lên, ý tứ sâu xa nói “Muốn đi xem nam thần của nhà cậu thì cứ nói thẳng đi,thật là!”
Dương Tĩnh đỏ mặt, “Trước kia lần nào hẹn cậu cậu cũng không đi, lần này cậu có đi hay không?”
”Đi đi đi, đương nhiên có đi, có đại hội âm nhạc miễn phí để xem, sao lại không đi?”
Kỳ thật Bạch Hiểu Y không hứng thú lắm với đại hội âm nhạc, chẳngqua là vì đi cùng bạn tốt nhiều năm không gặp. Hơn nữa cô phát hiện rấtnhanh Dương Tĩnh cũng không hứng thú với đại hội âm nhạc. Đại hội âmnhạc vừa mới bắt đầu một lát, cô ấy đã ngủ gật, Bạch Hiểu Y nhìn đầu cô ấy gục lên gục xuống không nhịn được buồn cười.
Đại hội âm nhạc mãi mới đến phiên nam thần Trương Khải Tường củaDương Tĩnh xuất hiện, Bạch Hiểu Y vội vàng lay cô ấy tỉnh, “Kìa kìa, sưhuynh của cậu ra rồi.”
Dương Tĩnh giật mình tỉnh lại, vội vàng dụi mắt nhìn lên sân khấu.Vừa nhìn thấy người trên sân khấu, mắt vừa rồi còn buồn ngủ mông lunglập tức liền phấn khởi tinh thần, hai mắt sáng long lanh nhìn sang, vẻmặt háo sắc, “Trời ơi, sư huynh của mình hôm nay thật là đẹp trai!”
Mặc dù là gọi sư huynh, nhưng lại học cùng khóa với bọn họ, chỉ làbọn họ học thêm ở trường trung học âm nhạc. Mà vào năm Bạch Hiểu Y vàDương Tĩnh học lớp 10, Dương Tĩnh và Trương Khải Tường đều học đànvi-ô-lông, lại học cùng một thầy. Trương Khải Tường vào học sớm hơn côấy, cho nên cô ấy liên tục gọi anh là sư huynh.
Hôm nay còn có một thiếu niên tầm tuổi bọn họ lên sân khấu cùngTrương Khải Tường, Bạch Hiểu Y thấy thế liền kinh ngạc hỏi: “Hôm nay sưhuynh nhà cậu hôm nay lại còn hợp tác à?”
Dương Tĩnh vừa nghe lời nói này lại kinh ngạc, “Trời ạ, Hiểu Y, cậukhông biết anh ta sao? Hôm nay không phải anh ta đến để hợp tác cùng sưhuynh của mình, mà là sư huynh của mình mời anh ta đến hợp tác!”
Bạch Hiểu Y biết rõ Trương Khải Tường kéo đàn vi-ô-lông rất tốt, cóthể làm cho Trương Khải Tường trở thành người đệm nhạc, đó là trâu bòphương nào? (ý là anh kia thật là trâu)
Dương Tĩnh đã bắt đầu thao thao bất tuyệt phổ cập khoa học cho cô,“Anh ta tên là Nghiêm Tiêu Cảnh, được gọi là thiên tài dương cầm (Piano) của trường trung học âm nhạc. Có danh xưng là “Đàn dương cầm tiểu vương tử”, từ nhỏ đến lớn không đã cầm bao nhiêu giải thưởng, lúc mười haituổi có thể ở phòng hòa nhạc Vienna diễn cùng sân khấu với bao nhiêu đại thần. Mặc dù sư huynh của mình kéo đàn vi-ô-lông không tệ, nhưng khôngthể không nói, có thể đệm nhạc cho Nghiêm Tiêu Cảnh, cũng coi như làvinh hạnh của anh ấy.”
Bạch Hiểu Y như có điều suy nghĩ gật đầu, cũng không nghĩ tới thiếuniên này còn nhỏ tuổi mà trâu bò như vậy! Đời trước hình như cô chưatừng nghe nói qua, nhưng mà đời trước cô một lòng nhào vào trên ngườiTần Uyên, cũng không quá chú ý các chuyện khác. Cô cũng không có hứngthú với âm nhạc, tự nhiên cũng không có chú ý, cho nên chưa từng nghequa người này cũng không kỳ quái.
Trương Khải Tường cùng Nghiêm Tiêu Cảnh biểu diễn đàn dương cầm làchính, đàn vi-ô-lông đệm nhạc, khúc nhạc không biết rõ tên là gì, nhưngngược lại rất dễ nghe.
Kể từ Trương Khải Tường lên sân khấu, ánh mắt Dương Tĩnh liền dínhchặt lên người anh. Bạch Hiểu Y nhìn hai mắt cô lóe ra kim quang, bấtđắc dĩ lắc lắc đầu. Hai người trên sân khấu kia, Bạch Hiểu Y cũng khôngnên nhìn chằm chằm nam thần của bạn tốt nên cũng chỉ có thể nhìn ngườicòn lại.
Sân khấu cách chỗ này quá xa, cô không thể thấy rõ tướng mạo namsinh kia. Chỉ cảm thấy anh ta giống như lớn lên rất trắng, mặc áo sơ mitrắng thêm áo đuôi tôm, ưu nhã ngồi trước đàn dương cầm. Nhiều nhất cũng chỉ mười chín tuổi, nhưng trên mặt anh ta lại mang theo tự tin và ungdung cực không xứng với tuổi của anh ta. Ngón tay thon dài bay múa trênphím đàn, nhịp điệu uyển chuyển quấn quanh đầu ngón tay anh ta tuôn ra,cho dù Bạch Hiểu Y không nghe loại âm nhạc này cũng cảm thấy giống nhưđang hưởng thụ một loại thịnh yến nghệ thuật trước đó chưa từng có.
Kết thúc khúc nhạc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm.Dương Tĩnh đặc biệt vỗ tay phồng nhiệt liệt, cho đến khi hai người trênsân khấu lui ra phía sau màn, Dương Tĩnh mới kéo cô tay nói: “Đi thôi,chúng ta đến hậu trường chào hỏi sư huynh của mình.”
Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh đến hậu trường được nhân viên làm việc báo cho biết Trương Khải Tường ở trong phòng nghỉ, hai người lại đi tớiphòng nghỉ, đến phòng nghỉ mới phát hiện bên trong không chỉ có TrươngKhải Tường mà còn có một ngời khác.
Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh đến phòng nghỉ thấy còn có người khác liền có chút lúng túng, chào hỏi Trương Khải Tường xong liền đứng ở cửakhông dám đi vào.
Trương Khải Tường là nam sinh cao gầy, đeo một cái kính đen, tướngmạo nhã nhặn. Thấy các cô mất tự nhiên đứng ở cửa cũng không vào ngượclại rất nhiệt tình giới thiệu với các cô, “Đây là Nghiêm Tiêu Cảnh, họctrường trung học âm nhạc phụ thuộc, tất cả mọi người đều bạn tốt, khôngcần cảm thấy mất tự nhiên.”
Lúc này, thiếu niên kia ưu nhã ngồi trên sô pha, thời điểm TrươngKhải Tường mở cửa anh ta đang lấy một ly trái cây để uống. Giờ phút nàynghe thấy lời Trương Khải Tường nói, liền mở chân dài đi qua, lễ độ cười cười, “Chào mọi người!”
Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh cũng lập tức nói chào anh.
Trương Khải Tường liền lại giới thiệu với anh ta, “Trước kia mình đề cập qua với cậu rồi, đây tiểu sư muội Dương Tĩnh của mình, còn đây lạilà tài nữ lớp 10 nổi danh, Bạch Hiểu Y.”
Bạch Hiểu Y vừa nghe Trương Khải Tường giới thiệu cô, lập tức thẹn thùng nắm tóc, “Tài nữ cái gì, thật sự không dám nhận.”
Nghiêm Tiêu Cảnh chào hỏi Dương Tĩnh một tiếng liền đưa mắt nhìntrên người cô. Giờ ở khooảng cách rất gần Bạch Hiểu Y mới có thể thấy rõ tướng mạo anh, vóc dáng rất cao, một đầu tóc quăn màu nâu đậm. Tóc quăn này lại không lộn xộn, ngược lại mang theo một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Hắn lớn lên rất trắng, nhất trương tiểu chật hẹp trên mặt, vô cùngngủ quan ôn nhu tạo ra ra một loại người kinh diễm tuấn mỹ. Mặc dù linhhồn Bạch Hiểu Y là một phụ nữ đã kết hôn, sớm đã vượt qua tuổi háo sắc,nhưng nhìn gương mặt tuấn tú này, cô không khỏi ngẩn người.
”Bạch Hiểu Y, anh từng nghe nói đến em, anh còn đọc qua thơ của em.”
“…”
Bạch Hiểu Y ngược lại không nghĩ tới danh hiệu của cô lại vang lênnhư thế này, ngay cả người Nghiêm Tiêu Cảnh cũng nghe qua, hơn nữa haingười lại không học chung trường.
Cô lúng túng cười cười, “Viết không tốt lắm, để anh chê cười rồi?”
”Không có, anh thấy rất tốt.”
Lời nói này không giống như khách khí đáp lại, một đôi mắt mỉm cười đầy chân thành, giống như thật sự thật thưởng thức thơ cô viết. BạchHiểu Y nghĩ tới thời niên thiếu, cô viết những bài thơ kệch cỡm lại cóthể được người khác đồng ý, lập tức có chút quẫn 囧.
”À sư huynh, bao giờ thì anh đi?” Chỉ sợ là thấy Bạch Hiểu Y không tự nhiên, Dương Tĩnh liền đổi chủ đề hỏi một câu.
Trương Khải Tường đưa tay lên nhìn đồng hồ một cái, “Thời gian cũngkhông còn sớm, chúng ta cũng nên đi thôi.” Lại quay đầu hỏi Nghiêm TiêuCảnh, “Cậu đi đâu? Muốn đi cùng bọn mình không?”
”Biểu diễn xong rồi cũng không có việc gì, đương nhiên là muốn đi cùng mọi người.”
Bốn người từ phòng âm nhạc đi ra, Trương Khải Tường và Nghiêm TiêuCảnh vào trong ga-ra lấy xe, Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh đứng ở đại sảnhphòng âm nhạc chờ hai người, giờ phút này đại hội âm nhạc hội đã kếtthúc, từng đám người từ đại sảnh đi ra không ngừng. Hai người đang tròchuyện, Bạch Hiểu Y trong lúc vô tình ngẩng đầu liền gặp một bóng ngườiquen thuộc trà trộn trong đám đông đi ra từ đại sảnh âm nhạc.
Cô ngược lại không nghĩ tới Tần Uyên là nam sinh ngành kỹ thuật cũng cảm thấy hứng thú với âm nhạc.
Dương Tĩnh cũng nhận ra Tần Uyên, lập tức nói: “Kia không phải anhhàng xóm của cậu sao? Lần này cậu đừng vì anh ta mà cho mình leo cây, đã nói muốn cùng nhau về nhà rồi đấy.”
Bạch Hiểu Y còn nhớ trước kia mình đúng là vì Tần Uyên mà cho bạntốt leo cây không ít, tất nhiên là vô cùng áy náy, vội vàng lắc lắc đầu, “Yên tâm đi, mình sẽ để cậu leo cây.”
Đi bên cạnh Tần Uyên còn có một nam sinh, Bạch Hiểu Y cũng nhận ralà bạn tốt của anh, Mã Duệ. Hai người từ đại sảnh phòng âm nhạc phòng đi ra cũng thấy các cô, Tần Uyên thấy cô ở chỗ này cũng cảm thấy kinhngạc. Muốn tiến lên chào hỏi cô, không nghĩ sắc mặt cô lại lạnh nhạt gật đầu với anh một cái liền nghiêng đầu đi, rõ ràng là không muốn nóichuyện với anh.
Nhìn dáng vẻ này của cô, anh ngược lại không lại gần nữa.
Dương Tĩnh thấy Bạch Hiểu Y lạnh đạm đối với Tần Uyên cũng cảm thấyrất kì quái, nhịn không được ghé vào bên cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậukhông nói chuyện với anh hàng xóm của cậu vậy? Không phải cậu rất thíchanh ta sao?”
Bạch Hiểu Y không cho là đúng, nhún nhún vai, “Không có gì, chỉ là đột nhiên phát hiện anh ta không đáng để mình thích.”
Dương Tĩnh nghe nói như thế hai mắt lại tỏa sáng, “Cuối cùng cậucũng nghĩ thông rồi. Cái anh hàng xóm của cậu, lớn lên đẹp mắt, học tậpcũng tốt, chỉ là quá lạnh lùng.” Lại sợ lời nói này làm cô bị thương,Dương Tĩnh lại vội vàng bổ sung một câu: “Mình cảm thấy cậu xứng đángvới ngời tôt hơn.”
Bạch Hiểu Y ngược lại không tức giận, cười ngọt ngào với cô, “Mình cũng nghĩ vậy.”
Hai người đang nói chuyện, đã thấy hai chiếc một đen một trắng xe có rèm che chậm rãi chạy tới, dừng bên người các cô. Trương Khải Tường từchiếc màu trắng đi xuống, lại hướng về chiếc xe màu đen nói với NghiêmTiêu Cảnh: “Mình đưa bọn họ về nhà trước, chờ lát nữa quay lại tìmcậu.”
Nghiêm Tiêu Cảnh lại cười nói: “Dù sao mình cũng không có việc gì,mình đi cùng bọn cậu.” Anh mở cửa ghế lái phụ ra, cười dịu dàng gọi Bạch Hiểu Y: “Bạch tài nữ, lại đây ngồi trên xe anh đi.”
“…” Bạch Hiểu Y ngẩn người, “Việc này… Em ngồi xe Trương sư huynh là được, không cần làm phiền anh!”
Nghiêm Tiêu Cảnh trên không thay đổi vui vẻ, “Em xác định em muốn làm bóng đèn sao?”
Lời nói này làm ba người đều lúng túng, Dương Tĩnh vội la lên: “Cáigì bóng đèn hay không bóng đèn, anh đừng noisi lung tung!” Dương Tĩnhngồi lên xe lại vẫy Bạch Hiểu Y, “Hiểu Y mau lên đây đi!”
Bạch Hiểu Y lại do dự, kỳ thật Nghiêm Tiêu Cảnh nói cũng đúng. Vấtvả lắm Dương Tĩnh mới có cơ hội ở cùng sư huynh, một người ngoài cuộcnhu cô ở bên kia, cũng làm họ không được tự nhiên. Suy nghĩ một chútliền nói: “Mình lên xe của bạn học Nghiêm đây.”
Trương Khải Tường cũng nói: “Cũng được, Tiêu Cảnh lái xe rất ổn.”
Trương Khải Tường đã nói như thế, Dương Tĩnh cũng không nên nói gì, Bạch Hiểu Y và Nghiêm Tiêu Cảnh nói xong liền lên xe.
Tần Uyên và Mã Duệ liền đứng ở cửa đại sảnh âm nhạc, tình hình bên này của Bạch Hiểu Y tự nhiên cũng bị hai người nhìn thấy.
Nói chuyện với người khác thật vui vẻ, lại lãnh lãnh đạm đạm với anh. Ngay cả trước khi đi cũng không chào hỏi một tiếng.
Mã Duệ nhìn hai chiếc xe đi nhanh qua lại thấy kinh ngạc, “Người kia không phải là cái đuôi nhỏ của cậu sao? Trước kia cậu đi chỗ nào cô ấytheo tới chỗ đó. Tại sao bây giờ nhìn thấy cậu lại như không quen biết?Hai ngời cãi nhau sao?”
Ánh mắt Tần Uyên tĩnh mịch liên tục nhìn sau chiếc màu đen xe có rèm che, không lên tiếng.
Mã Duệ sờ sờ cằm, vẻ mặt ý tứ sâu xa nói: “Không phải cô bé đó thaylòng đổi dạ chứ?” Mã Duệ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này. Như có điều suy nghĩ, gật đầu, “Hơn nữa cái tên tiểu bạch kiểm kia nhìn thếnào cũng thấy khả nghi!”
Tần Uyên nắm c hặt hai tay, đôi mắt kia sâu không lường được, trong mắt có ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên.