“Thứ giả trân, sáng sớm làm người ta buồn nôn, cút sang một bên không là giày cao gót vào mặt liền đấy!”
Sau đó không đợi Mẫn Doãn Kiệt có phản ứng, Lạc Kim Bối đã nắm tay Mẫn Doãn Kì mà kéo đi.
Mẫn Doãn Kì thần sắc vô cảm, cũng không để ý sắc mặt Mẫn Doãn Kiệt đang khó coi thế nào ngoan ngoãn bước theo sau Lạc Kim Bối.
“Thằng cha đó sao mà thấy ghét quá, phải em là cho mấy đôi giày rồi.”
Lạc Kim Bối cùng Mẫn Doãn Kì đi vào gara, tức giận nói:
“Mặc kệ đi, anh đi trước đây.”
Mẫn Doãn Kì nhàn nhạt nói sau đó ngồi vào xe, khởi động máy rồi phóng tới trường.
Lạc Kim Bối bĩu môi, cũng ngồi vào xe của bản thân rồi chạy theo sau Mẫn Doãn Kì.
Niên Nhĩ Lạc đã vào trường từ sớm, đang cùng Lương Thy San đi ngao du trong trường.
Phác Trí Mẫn chưa tới, Mẫn Doãn Kì cũng chưa thấy mặt, hai bóng hồng đành tự chơi một mình.
“Nhĩ Lạc mình chán quá.”
Lương Thy San buồn rũ rượi tựa lên vai Niên Nhĩ Lạc, cùng cô đi lòng vòng sân trường.
Niên Nhĩ Lạc cũng chán, cô cũng tựa lên đầu Lương Thy San, sau đó hai cô gái dính lấy nhau tiếp tục bước đi.
Đang yên tĩnh bước đi, Lương Thy San bỗng dưng ngẩng đầu dậy, đầu cô nàng đập vào mặt Niên Nhĩ Lạc khiến cho cô có chút lảo đảo.
“Nhĩ Lạc, chúng mình chơi trò chơi đi.”
“Chơi cái gì?”
Niên Nhĩ Lạc tay ôm má oán hận nhìn gương mặt tươi tắn của Lương Thy San.
Lương Thy San cưới híp mắt, sau đó nói.
“Trò đố anh bắt được em.”
“…”
Bộ bị khùng hả?
Lương Thy San nhìn bộ dáng không muốn tham gia của Niên Nhĩ Lạc liền nhíu mày, cô nàng thở dài hỏi.
“Chơi hay không?”
“Không chơi đâu.”
Niên Nhĩ Lạc trả lời, cô lôi di động ra xem giờ, ước tính xem tầm mấy phút nữa thì Mẫn Doãn Kì sẽ tới.
Lương Thy San đứng bên cạnh chống hai tay ngày hông, rất không vừa lòng nhìn Niên Nhĩ Lạc, sau đó cô nàng nảy ra một ý tưởng liền vươn tay ra giật lấy di động trong tay cô, sau đó quay đầu bỏ chạy.
“Nhĩ Lạc, đố cậu bắt được mình đó.”
“… Lương Thy San cậu đứng lại cho mình!”
Sau đó dù không muốn chơi, Niên Nhĩ Lạc vẫn phải đuổi theo Lương Thy San, chạy vòng vòng sân trường.
Theo kịch bản của tác giả thì Niên Nhĩ Lạc đang chạy bạt mạng sẽ bắt gặp Mẫn Doãn Kì vừa tới trường và cả hai sẽ ôm nhau, tình chàng ý thiếp cơm chó ngập mặt, nhưng không, bà tác giả lại thích bẻ cua.
Niên Nhĩ Lạc chạy tới góc khuất, vì không để ý tới phía trước cho nên đã vô tình tông trúng người khác, làm người ta rơi cả điện thoại.
Lại còn là loại đắt tiền nữa chứ!
“…”
Hay rồi, giờ thì bán thân đền tiền thôi.
“Mình xin lỗi, mình không cố ý đâu.”
Niên Nhĩ Lạc ngoài cười trong thì khóc muốn lòi con mắt ra cúi người xuống nhặt điện thoại lên, cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng mặt người ta.
“Không sao đâu.”
Bạn nam kia trả lời, lại còn dịu dàng đưa tay đỡ Niên Nhĩ Lạc đứng dậy.
Niên Nhĩ Lạc tay run run trả lại di động cho cậu bạn đó rồi quay đầu muốn bỏ chạy, kết quả lại bị người ta nắm tay kéo lại.
Rồi xong. Bán thân đền tiền thôi.
“Mình sẽ đi làm thuê làm mướn trả tiền cho cậu, xin cậu đừng bán mình đi mà.”
Niên Nhĩ Lạc cúi gằm mặt, nhỏ giọng nói.
Cậu bạn kia không nói gì, chỉ nắm lấy cằm Niên Nhĩ Lạc nâng lên, mặt đối mặt với cậu ta.
Niên Nhĩ Lạc nhìn thấy gương mặt này, cả cơ thể tiếp tục cứng đờ.
“Nhĩ Lạc, lần này anh xem em làm sao bỏ trốn”