Trúc Mã Quá Dính Người

Chương 16: Mời cậu ra khỏi nhà tôi!



Ngày nghỉ, tôi đang nằm trên ghế sofa xem TV thì thông báo WeChat vang lên, tôi mở ra xem, thấy đó là tin nhắn của Liêu Mạn.

 

Liêu Mạn là một người bạn rất thân của tôi hồi cấp ba, nhưng chúng tôi đã không liên lạc một thời gian rồi.

 

—— Tiểu Uyển, cậu xem, chiếc váy này có phải của cậu không? (hình ảnh)

 

—— Đây là Dương Phong?

 

—— Đúng vậy, cậu ta từng đăng một bức ảnh trong vòng bạn bè, mặc chiếc váy này và đứng trước gương, tớ nhớ cậu cũng có một chiếc giống hệt. Hơn nữa, tớ thấy những bông hoa trên bàn giống hệt những bông hoa mà cậu đăng trên vòng bạn bè vài ngày trước, nên tớ đang tự hỏi, có phải Dương Phong đang ở chỗ cậu và mặc váy của cậu không.

 

Tôi bấm vào vòng bạn bè của Dương Phong, nhưng không thấy bức ảnh đó, có lẽ cô ta đã chặn tôi.

 

—— Ừ, cậu ấy ở chỗ tớ.

 

—— Cậu ta có thường xuyên tự ý lấy đồ của cậu không?

 

Tôi cầm điện thoại, chợt không biết phải trả lời thế nào.

 

—— Tiểu Uyển, trước khi Dương Phong đến chỗ cậu, cậu ta đã đến chỗ tớ. Cậu ta ly hôn chồng, nhưng tất cả đều do cậu ta tự gây ra. Cậu ta lười biếng đã đành, còn đối xử tệ bạc với ba mẹ chồng. Chồng cậu ta lương không cao, lại thường xuyên phải đi làm xa, cậu ta còn lén lút ăn chơi sau lưng chồng… Cậu ta còn giả vờ đáng thương trước mặt tớ, nói đủ điều không hay về chồng cũ, nói rằng cậu ta không may mắn.

 

Cậu ta ở chỗ tớ vài ngày, ngày nào tớ cũng phải phục vụ cậu ta, vậy mà cậu ta lại nói xấu tớ với các bạn khác. Hơn nữa, cô ta còn muốn quyến rũ bạn trai tớ, tớ thực sự không hiểu tại sao cậu ta lại trở thành như vậy! Hay cậu ta luôn như vậy, chỉ là hồi cấp ba chúng ta không để ý thôi! Tiểu Uyển, tốt nhất cậu nên tránh xa cậu ta ra, suy nghĩ của cậu ta thực sự không trong sạch.

 

—— Mạn Mạn, tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết.

 

Tôi dọn vali của mình, xếp tất cả đồ đạc của Dương Phong vào vali rồi để ở cửa.

 

Không lâu sau, chuông cửa vang lên.

 

Tôi vừa mở cửa, Dương Phong đã xông vào như bão.

 

Cô ta mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, tóc buộc nửa, khuôn mặt được trang điểm rực rỡ.

 

“Cậu định làm gì vậy? Cậu sắp đi xa à?”

 

“Không phải. Đây là đồ của cậu.”

 

“Cậu thu dọn đồ của tớ làm gì? Cậu sắp chuyển chỗ ở à?”

 

“Không phải. Bạn trai tớ sắp về, không thể sống ở đây nữa, nên tớ hy vọng cậu tìm nơi khác để ở.”

 

“Cái gì? Cậu muốn tớ rời đi? Tớ nói này, sao cậu có thể làm như vậy? Chờ bạn trai cậu về, cậu sẽ đuổi bạn học cũ đi? Cậu còn lương tâm không vậy?”

 

“Tớ không có lương tâm? Tớ đã tốt bụng cho cậu ở nhờ khi cậu không có nơi ở, nhưng còn cậu thì sao? Cậu ra lệnh cho tớ, lấy trộm đồ của tớ, thậm chí còn quyến rũ bạn trai của tớ, tớ đối xử với cậu như vậy đã là hết lòng rồi.”

 

“Ai trộm đồ của cậu? Chứng cứ đâu? Chứng cứ đâu?”

 

“Hôm kia tớ mua lotion mới, hôm nay đã hết một nửa, chiếc vòng tay tớ để trong tủ cũng không thấy đâu, còn chiếc váy mới giặt, trên đó có mùi nước hoa của cậu.”

 

“Chúng ta là bạn bè, dùng đồ của cậu thì có gì sai? Trông cậu keo kiệt quá.”

 

Tôi tức cười: “Đúng vậy, tớ keo kiệt, tớ không muốn nghe thấy giọng nói của cậu nữa, mời cậu rời khỏi nhà tớ ngay lập tức.”

 

“Tớ sẽ không đi.” Cô ta dựa vào tường, hai tay chống hông, nhìn tôi đầy khiêu khích.

 

“Cầm lấy đồ và biến đi!”

 

“Từ Tiểu Uyển, con khốn này! Được, tôi đi.”

 

Dương Phong xách vali lên, đóng sầm cửa rời đi.

 

Sau khi cô ta rời đi, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Lâm Thanh gọi điện cho tôi, giọng điệu có chút lo lắng: “Tiểu Uyển, cậu biết gì chưa? Không biết ai đã đăng ảnh bộ đồ ngủ của cậu lên diễn đàn trường, còn dùng tên cậu, nói gì mà tìm người hẹn hò, thật là quá đáng, cậu mau xem đi!”

 

Tôi mở diễn đàn, thấy một bài đăng rất phổ biến.

 

—— Từ Tiểu Uyển, cựu sinh viên khoá 12, hiện đang sống ở thành phố C, chỉ cách trường 8km. Có ai muốn hẹn hò không? Thông tin liên hệ: QQ: 1289478***, muốn biết số điện thoại thì vui lòng nhắn tin riêng nhé.

 

Tôi tức đến đỏ mặt, bấm vào bình luận.

 

—— Hẹn hò hả, không phải sinh viên đại học Z có được không?

 

—— Đàn chị, hẹn hò đi!

 

—— Hẹn hò để làm gì?

 

—— Wow, dáng người đẹp quá.

 

—— Không biết xấu hổ (mặt cười)

 

 

Tôi mở QQ, tin nhắn ào ạt đổ về, tôi lập tức chặn tất cả các tin nhắn xác thực.

 

Mở lại diễn đàn, một tin mới được ghim lên trên cùng — Đàn chị vừa đăng bài hẹn hò là bạn gái của Hứa Hiểu Thần, sinh viên khoá 12 của Đại học B!

 

—— Đại học B? Bạn của tôi cũng học ở trường Đại học B.

 

—— Trời ơi, khoá 12, thật không biết xấu hổ!

 

—— Hứa Hiểu Thần? Hóa ra là bạn thời trung học của tôi! !

 

 

Tôi lập tức gọi điện cho Dương Phong: “Dương Phong, tôi thật sự không ngờ cậu lại là người như vậy. Tôi hy vọng cậu sẽ xóa hai bài đăng đó, đăng lại một bài để giải thích toàn bộ sự việc và xin lỗi tôi, nếu không, chúng ta sẽ gặp nhau ở toà.”

 

“Ối, còn ra toà cơ à, tớ đã phạm tội gì vậy?”

 

“Cậu không cần phải giả vờ đâu, ngoài cậu ra, chẳng có ai đăng ảnh lên diễn đàn đâu. Trước đó tôi còn tưởng cậu chỉ ngồi trên giường nghịch điện thoại, không ngờ cậu lại lén chụp ảnh tôi. Dương Phong, tôi thật sự không biết mình có lỗi gì với cậu? Cậu có cần phải bôi nhọ tôi đến mức này không?”

 

Tút tút—

 

“Mẹ kiếp! Tức c.h.ế.t mình rồi.” Cô ta cúp máy tôi!

 

Tôi kiềm chế cơn giận, tìm kiếm các bước khởi kiện trên mạng, ra được một đống thông tin, tôi đọc xong mà chỉ biết ngẩng mặt lên trời.

 

Thủ tục này quá phức tạp nhỉ?

 

Đành chịu thua.

 

Vì vậy, tôi đã báo cáo Dương Phong với quản trị viên diễn đàn. Sau khi tôi giải thích chi tiết toàn bộ câu chuyện, liệt kê một số bằng chứng, họ đã xóa bài đăng.

 

Tôi lại đăng một bài khác, giải thích toàn bộ câu chuyện, đăng tên cùng QQ của Dương Phong, đồng thời yêu cầu cô ta xin lỗi.

 

Bài viết này nhận được nhiều bình luận.

 

Nhưng Dương Phong lại không có phản hồi.

 

Tôi không nhìn nữa mà gọi lại số của Dương Phong.

 

—— Số máy bạn gọi không liên lạc được…

 

Bực tức, tôi nhìn đồng hồ, thấy đã giữa trưa nên gọi điện cho Hứa Hiểu Thần: “Tiểu Thần, người đã quyến rũ anh chính là bạn học cũ của em, cô ta không chỉ quyến rũ anh mà còn bôi nhọ em. Em thật sự, thật sự rất tức giận.”

 

“Cô ta bôi nhọ em? Tiểu Uyển, em mau nói cho anh biết chuyện gì xảy ra đi.”

 

“Đợi anh về rồi hẵng nói.”

 

“Cô ta đi rồi à?”

 

“Ừm.”

 

“Tốt quá, vậy anh sẽ lập tức thu dọn đồ đạc, chiều sẽ về ngay.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.