Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 7: Cuộc sống đại học



Hôm nay là ngày báo danh sinh viên mới của đại học B.

Bởi vì tối qua tiến hành “hoạt động nào đó có lợi cho sức khoẻ và tinh thần” vượt quá chất lượng và số lượng, hôm nay thiếu chút nữa là Tiêu Quý ngủ thẳng đến sông cạn đá mòn, nếu không phải Mễ Tu dịu dàng nói bên tai cô muốn dùng cho hết thứ gì đó tối qua chưa kịp dùng hết, cô chết cũng không nhớ tới.

Bần thần, lề mề, lúc Mễ Tu đưa Tiêu Quý đến dưới lầu ký túc xá nữ sinh thì đã là buổi trưa.

Buông túi lớn túi nhỏ trong tay, Mễ Tu buồn cười nhìn thấy Tiêu Quý uể oải trước mặt, anh vươn tay xoa đầu cô, nói: “Sao em chẳng có sức sống gì cả?” Bên trong lời nói mang đầy vẻ chế nhạo.

Tiêu Quý u oán ngước mắt lên, chu cái miệng nhỏ nhắn, mấy phần giận dữ mấy phần ngượng ngùng: “Anh còn nói, còn không phải vì anh sao, đêm qua tập kích em…” Âm thanh dần dần nhỏ xuống, một màn kiều diễm đêm qua dường như ngay trước mắt, hai má cô nóng hổi.

“Còn không phải là vì để em càng hiểu anh sâu sắc thêm sao.” Hai chữ sâu sắc nói ra vô cùng nhẹ nhàng.

Tiêu Quý oán hận cầm ngón tay Mễ Tu bỏ vào trong miệng cắn một cái. Thật là rất đáng mừng, hiểu biết của cô về Mễ Tu nhà cô quả thực tăng vọt.

Xúc cảm tê tê nóng ấm khiến Mễ Tu cười đến dịu dàng, anh lấy ra ví tiền từ trong túi quần, rồi rút ra một tấm thẻ quơ quơ trước mắt Tiêu Quý.

“Em cầm cái này.”

“Để làm chi!” Miệng Tiêu Quý ngậm ngón tay, nói năng không rõ ràng.

“Tiền tiêu vặt.” Mễ Tu cười nuông chiều.

Tiêu Quý chớp mắt, rốt cuộc buông tha cho ngón tay của Mễ Tu, cô liếc nhìn tấm thẻ óng ánh, kiêu ngạo nói: “Em có tiền!”

Mễ Tu nhìn Tiêu Quý chằm chằm, hỏi: “Lại đi làm thêm?”

“Không có, trước khi đi dì cho em.” Tiêu Quý hùng hồn nói.

Mễ Tu biết mẹ anh rất thích Tiêu Quý, cho cô tiền cũng là chuyện bình thường, nhưng trước đây Tiêu Quý đều không nhận. Mễ Tu thoáng trầm tư một lúc rồi nói: “Trong tấm thẻ này đều là tiền làm thêm của anh, ngày thường anh không dùng đến, em giữ cho anh trước đi.”

Tiêu Quý nhìn Mễ Tu, cô đương nhiên biết dụng ý của anh, do dự một chút cô vẫn nhận tấm thẻ. Hai tay cô nắm chặt tấm thẻ nhỏ bé kia, Tiêu Quý cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Thật coi em là con dâu nuôi từ bé của nhà anh nha.”

“Em không phải sao?” Mễ Tu cười hỏi lại.

Tiêu Quý ngước mắt, ánh mắt hơi ửng đỏ: “Vậy đây chính là sính lễ của anh, em cầm rồi sẽ không trả lại anh.”

“Đây không phải là sính lễ.” Mễ Tu đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Tiêu Quý ngây ngốc nhìn anh.

“Sao lại ít như vậy chứ.” Mễ Tu nghiêm túc nói.

Tiêu Quý phì cười một tiếng, đôi mắt lại hơi ươn ướt.

Giờ phút này cô rất muốn hôn anh, Tiêu Quý nắm tay Mễ Tu, chậm rãi nhón chân.

Thế nhưng, lúc này, một tiếng gọi ầm ĩ chấn động, dập tắt tình nồng ý ngọt.

“Tiểu Kê Kê…..…Kê…..…Kê….…Kê………….” Tiếng vang trầm bổng nối tiếp nhau ở dưới lầu ký túc xá nữ sinh.

Tiêu Quý nhón nửa mũi chân, ngây ngẩn cả người, cô nhìn ra sau lưng Mễ Tu, cô gái kia đang ôm một cái chiếu chạy về phía Tiêu Quý làm cô quên mất phản ứng.

Mễ Tu bình tĩnh kéo Tiêu Quý đứng vững lại, rồi xoay người.

Cùng lúc đó, cô gái như “điên” đã đứng trước mặt bọn họ rồi, người cầm chiếu trong tay đi cùng nhóm bạn vô cùng quen thuộc chào hỏi với Mễ Tu: “Chào anh, bạn trai đẹp trai của Tiểu Kê nhà tôi!”

“…Xin chào.” Mễ Tu nói với bản thân, phải bình tĩnh.

“Chào chào chào, mọi người chào hỏi nhau thật là tốt!” Hầu Tử nhìn thấy Mễ Tu, bắt đầu nói xằng nói xiên.

Tiêu Quý đứng thẳng, cùng hai người đứng phía sau Hầu Tử đang bối rối mà liếc nhìn nhau thật sâu. Ánh mắt ai oán cùng bày tỏ một câu, bộ lông xù này là thuộc phòng ký túc xá của các cô ư?

Hầu Tử không biết xấu hổ, lúc này vẫn còn có ý nghĩ muốn dụ dỗ Mễ Tu, cô ra vẻ nịnh bợ.

“Anh có anh trai hay là em trai không?”

“Thật đáng tiếc, anh thật sự không có em trai sao?”

“Anh ăn gì mà cao lớn thế? Trưởng thành đẹp trai như vậy?”

“Trong ký túc xá của anh đều là nam phải không?”

“Thật tốt quá, khi nào thì cùng nhau ăn bữa cơm thường nhé?”

“Yên tâm đi, đều là người một nhà, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Kê của chúng tôi!”

–tôi là đường phân cách của Hầu Tử không có giới hạn–

“Anh đi trước, hành lý để bạn cùng phòng của em giúp xách lên nhé.” Mễ Tu bình tĩnh nói với Tiêu Quý.

“Được.” Cô nên vội vàng chạy đi thôi.

Mễ Tu gật đầu với Mị Mị và Tiểu Mã Ca, bước chân nhanh gấp hai lần bình thường.

“Từ từ đi nhé! Nhớ thường xuyên đến chơi nha!” Hầu Tử vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé hô to.

“…” Tiêu Quý, Mị Mị, Tiểu Mã Ca.

Chắc là trong khoảng thời gian ngắn Mễ Tu sẽ không nghĩ tới việc qua đây chơi đâu…

Xách theo hành lý của Tiêu Quý, bọn họ giúp cô dọn đồ lên lầu, dọc đường đi Hầu Tử không ngừng hỏi Tiêu Quý một vấn đề, bạn trai đẹp trai nhà cậu thật sự không có anh trai hay em trai sao, anh họ em họ cũng được mà…

Tiêu Quý lựa chọn không nghe, đầu đầy vạch đen lặng lẽ suy nghĩ ba vấn đề.

Cô phải tìm việc làm thêm.

Cuộc sống đại học của cô nhất định, khẳng định, chắc chắn, sẽ không buồn tẻ, sẽ không yên tĩnh, lại càng không nhàm chán.

Hầu lão tam nhà cô rốt cuộc khi nào có thể câm miệng đây.

Tiễn xong một sinh viên năm nhất cuối cùng, Mễ Tu ngồi trên ghế ở chỗ tiếp đón, anh lau mồ hôi trên trán. Năm nay anh đã là sinh viên năm hai, dựa theo thông lệ của trường, hôm nay nên tiếp đón sinh viên mới, may mà Tiêu Quý nhà anh cũng là sinh viên mới, nếu không anh thật sự bỏ rơi nhiệm vụ rồi.

Đã gần đến chập tối, ánh chiều tà vẩy xuống, tạo ra một mảng lu mờ. Mấy nam sinh lớp trên tiễn xong sinh viên mới, lúc này đa số đã mồ hôi đầm đìa, trên mặt cũng đổ mồ hôi theo, lộ chút vẻ nhếch nhác. Mễ Tu lẳng lặng ngồi trên cái ghế dưới gốc cây ấm áp, đôi chân thon dài bắt chéo, dáng vẻ tuỳ tiện mệt mỏi, tuy rằng trên trán cũng có mồ hôi, nhưng vẫn lộ ra vẻ ung dung, áo sơ mi sạch sẽ gọn gàng, toàn thân đặc biệt toả ra vẻ ấm áp tao nhã, so với mấy nam sinh kia, anh tuyệt đối phong thần tuấn dật.

Doãn Cách Tử tay cầm nước suối nắm chặt, chàng trai như vậy, cô ta làm sao có thể bỏ qua chứ.

Âm thầm hạ quyết tâm, Doãn Cách Tử mỉm cười đi qua, đưa nước suối trong tay cho Mễ Tu.

Mễ Tu ngước mắt, thấy Doãn Cách Tử, anh cười nhẹ, nói: “Cám ơn.” Nhận chai nước suối, anh mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm.

“Cậu đã tiễn sinh viên mới xong rồi à?” Doãn Cách Tử dịu dàng nói.

“Ừ, Du Phong đang tiễn người cuối cùng.” Mễ Tu thả tay xuống, đứng lên.

Doãn Cách Tử nhìn Mễ Tu gần trong gang tấc, đột nhiên không biết nên nói những gì, cô ta cụp mắt, lại có một tia ngượng ngùng.

“Hôn lễ của anh Cách Hi định khi nào tổ chức?” Mễ Tu lơ đãng lui sang bên cạnh mấy bước, tuỳ tiện hỏi.

“Còn chưa đến hai tuần nữa.” Doãn Cách Tử nói. Người phụ nữ kia nhất định trở thành chị dâu của cô ta, cô ta vẫn không thích, nhưng anh trai cô ta lại cực kỳ cố chấp, quyết một lòng với người phụ nữ kia, cô ta ngẫm lại cảm thấy uỷ khuất cho anh trai. Doãn Cách Tử nhìn Mễ Tu chăm chăm, không khỏi nghĩ tới cô gái tự xưng là bạn gái của Mễ Tu, bình thường như thế hoàn toàn không xứng với Mễ Tu, vì sao người đàn ông ưu tú như anh và anh trai lại thích loại phụ nữ bình thường như vậy chứ? Bọn họ rõ ràng đáng có được người tốt hơn.

“A Tu, cậu có nghĩ tới việc ra nước ngoài học tập không, công ty của anh tớ có tài trợ hai người đi du học, nếu cậu bằng lòng, tớ có thể…” Doãn Cách Tử dừng đúng lúc, nhìn Mễ Tu với vẻ mong chờ.

“Chưa từng nghĩ tới.” Mễ Tu trả lời không chút do dự.

“Vì sao?” Doãn Cách Tử nghĩ rằng anh sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh lại dứt khoát từ chối như vậy. Cơ hội tốt thế, anh không nên từ chối.

Mễ Tu cười nhưng không nói. Thật vất vả anh mới đợi được Tiêu Quý, làm sao cam lòng rời khỏi cô chứ.

“A Tu.” Doãn Cách Tử trong lòng không vui, rõ ràng ám chỉ: “Thực ra, cậu đáng có thứ tốt hơn, có đôi khi nên để ý người và việc ở bên cạnh cậu, hiện giờ có được, tự cho là thích, nhưng chưa hẳn là thích hợp với cậu nhất.”

Mễ Tu nhìn cô ta, vẻ mặt bình thản lại hờ hững.

Doãn Cách Tử đột nhiên không thể nói tiếp, trực giác nói cho cô ta biết, nếu cô ta nói thêm một câu nữa, chắc chắn sẽ nhận được sự từ chối không hề nể tình của Mễ Tu.

Cô ta…không cam lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.