Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 3: Chương 3:



Ban đêm, Lưu Tiêu Di mơ thấy cô đang ở trên con thuyền nhỏ trên biển, cảnh tượng phiên vân phúc vũ, thuyền nhỏ ở trên biển lắc lư lợi hại, giống như có thể lật thuyền bất cứ lúc nào. Cô gắt gao bắt lấy mép thuyền, sợ sẽ rớt xuống biển.
Mông lung tỉnh lại, dưới ánh đèn màu vàng kem, một bóng đen đè ở trên người cô. Lại nhìn kỹ một chút, là khuôn mặt tuấn tú làm người chảy nước miếng của Lưu Trạch Hằng, hạ thân hai người là từng đợt va chạm khoái cảm, mồ hôi đầy đầu nhỏ giọt xuống mặt cô, chảy xuống khóe miệng, dưới cằm.
“Trạch Hằng……” Lưu Tiêu Di vừa mới tỉnh lại, âm thanh có chút khàn khàn.
“Tỉnh?” Lưu Trạch Hằng cuối đầu xuống liếm mút môi cô, nhéo mông cô nói: “lật người lại, anh muốn đổi tư thế.”
Lưu Tiêu Di xoay người ghé vào trên giường, đem cái mông nâng lên cao. Lưu Trạch Hằng quỳ gối trên giường, tới gần mông cô, tiếp tục……

Sau vài lần phóng thích, Lưu Trạch Hằng rốt cuộc làm đủ dừng lại, ôm Lưu Tiêu Di hôn mấy cái, lại ôm đi phòng tắm tắm rửa.
Tuy rằng hai người bọn họ hiện tại mới hai bảy tuổi, nhưng đã như vợ chồng già, hai người ở phòng tắm trần trụi nhìn nhau sớm đã không có ngượng ngùng như lúc trước,
Hai người ngồi trong bồn tắm đầy nước, Lưu Tiêu Di ngồi đưa lưng về phía Lưu Trạch Hằng, Lưu Trạch Hằng làm ướt bông tắm, thả một ít sữa tắm, xoa thành bọt biển, ôn nhu mà chà người cho cô.
“Dường như anh về sớm.” Lưu Tiêu Di tùy ý hỏi.
“Ân.” Đại Băng Sơn nhất quán mà ngắn gọn đáp lại.
“Công tác thuận lợi, cho nên có thể về trước thời gian?”
“Ân.”

Đại Băng Sơn rất ít khi cùng cô nói chuyện phiếm, cô cũng quen rồi. Hai người lâm vào trầm mặc, trong phòng tắm nho nhỏ, chỉ có tiếng nước tắm rửa.
Mấy ngày này, Lưu Trạch Hằng đi công tác, Lưu Tiêu Di ngủ một mình ở nhà, ngủ không được tốt lắm, ban đêm thường xuyên bừng tỉnh, sợ người xấu vào nhà. Hiện tại, Lưu Trạch Hằng đã trở lại, hơn nữa hai người vừa mới vận động kịch liệt, cô có chút mệt mỏi, lại cảm thấy thực an ổn, cuộn thành một đoàn dựa vào bên người Lưu Trạch Hằng, rất nhanh mà an ổn ngủ.
Lưu Trạch Hằng duỗi tay ôm cô, hôn một cái lên mặt, nói: “Tiêu Di, anh yêu em, ngủ ngon.”
*
Sáng sớm, Lưu Tiêu Di tỉnh lại, hiếm khi thấy Lưu Trạch Hằng vẫn còn ở trên giường ngủ. Thời gian vào học tương đối trễ, nhưng là Lưu Trạch Hằng mỗi ngày đều dậy sớm đi rèn luyện thân thể, tắm rửa, ăn xong bữa sáng mới tới trường học. Đại khái, tối hôm qua trở về quá muộn, thời gian nghỉ ngơi không đủ, mà trùng hợp lại là thứ bảy, cho nên hắn ngủ bù.
Thức ăn bên ngoài không hợp với khẩu vị của Đại Băng Sơn, mỗi lần Đại Băng Sơn đi công tác trở về đều gầy một vòng, Lưu Tiêu Di có chút đau lòng mà sờ sờ mặt hắn.
Lưu Trạch Hằng có chút ngứa, nhắm mắt lại nói nói mớ: “BoBo, ta muốn đi ngủ, đừng làm ta.”
BoBo là con chó Husky của Lưu Trạch Hằng ở quê, lúc Trạch Hằng học sơ trung liền bắt đầu nhận nuôi, hai năm trước bởi vì ăn đồ vặt ven đường, bị độc chết. Có đôi khi Lưu Tiêu Di vừa tức vừa buồn cười, cô thân là thanh mai trúc mã của Lưu Trạch hai mươi mấy năm, sau kết hôn quan hệ thân mật 5 năm, nhưng trong lòng Lưu Trạch Hằng so với một con Husky đều không bằng.

Có đôi khi, cô cảm thấy Lưu Trạch Hằng chưa từng thích mình, nhiều năm như vậy Lưu Trạch Hằng vẫn luôn hận mình. Nếu không phải cô thiết kế hai người ngủ một đêm, có lẽ Lưu Trạch Hằng sẽ cưới một người vợ so với cô tốt hơn gấp trăm lần.
Lưu Tiêu Di rời giường rửa mặt chải đầu, xuống lầu mua đồ ăn. Vị trí chung cư họ mua quả thật rất tốt, ở nội thành, thiết bị đầy đủ hết, đi ra cổng tiểu khu có một cái siêu thị lớn, quẹo trái không đến 100 mét có một cái chợ bán thức ăn. Nghĩ đến Lưu Trạch Hằng đi công tác trở về, gầy một vòng, vì thế quẹo trái đi chợ bán thức ăn mua gà sống hầm canh cho hắn uống.
Lưu Tiêu Di mua xong đồ ăn về nhà, Lưu Trạch Hằng còn chưa có tỉnh. Cô đi phòng bếp xử lý thịt gà mới mua về, ngâm một ít dược liệu, chờ lát nữa hầm canh.
Lúc Lưu Trạch Hằng tỉnh lại đã giữa trưa, trong nhà nồng đậm mùi canh gà. Bụng đói kêu vang, hắn ngửi được mùi cơm, cuối cùng quyết định không ngủ bù nữa, ăn cơm trước.

Lưu Tiêu Di vừa dọn xong đồ ăn lên bàn ăn, Lưu Trạch Hằng đã rửa mặt đi tới, cô thân thiết mỉm cười: “Tỉnh? Mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
“Ân.” Lưu Trạch Hằng nhàn nhạt lên tiếng, kéo ghế ngồi xuống, bưng lên một chén canh gà nóng, nếm một ngụm: “Hơi nhạt.”
Lưu Tiêu Di cũng nếm một ngụm, thật là hơi nhạt, nói: “Quên bỏ muối, đưa em đi bỏ muối.” Nói xong, duỗi tay chuẩn bị lấy đi chén canh trên tay hắn.
“Không cần, còn có thể uống.” Lưu Trạch Hằng không đưa cho cô, tiếp tục ăn canh.
Lưu Trạch Hằng ăn uống rất kén chọn, từ Lưu Tiêu Di nhận thầu nấu ăn cho hắn, hắn trở nên không kén chọn nữa. Sau đó hắn phát hiện, ngay cả trường học nấu cơm tập thể so với Tiêu Di nấu còn dễ ăn hơn.
Lưu Tiêu Di từ nhỏ đã không nấu cơm, cô cùng Lưu Trạch Hằng hai người là hàng xóm đối diện, cha mẹ hai người lại phải đi làm, từ nhỏ đến lớn, hầu như Lưu Trạch Hằng mỗi ngày đều nấu cơm cho Lưu Tiêu Di ăn. Sau này hai người kết hôn, Lưu Tiêu Di lập chí làm một người vợ toàn năng, học nấu cơm. Lưu Tiêu Di là một người mơ hồ, mỗi lần nấu cơm không phải quên cho muối, chính là đem đường làm như muối, đã nấu cơm 5 năm, tay nghề cũng không cải thiện lắm.
Dạ dày Lưu Trạch Hằng xem như bị cô tra tấn thành quen, tuy rằng hương vị có chút là lạ, nói tóm lại so quán ăn bên ngoài sạch sẽ hơn.
Thời điểm ăn cơm, Lưu Trạch Hằng theo lệ báo với Lưu Tiêu Di: “Đêm nay anh có bữa tiệc, không ăn cơm chiều ở nhà.”
“Bữa tiệc gì? Em có thể đi cùng không?” cơ hội để Lưu Tiêu Di cùng Lưu Trạch Hằng ra ngoài rất ít rất ít, một năm có khi không quá năm lần.
Lưu Trạch Hằng dùng chiếc đũa gắp đồ ăn, nói: “Em vẫn là đừng đi, bạn cùng trường đại học Thanh Dương tụ hội, rất nhiều người em không quen biết.”
“Nga……” Lưu Tiêu Di đáp lại yếu ớt, che dấu mất mát của mình.
Lưu Tiêu Di trong lòng nói thầm: Nếu không quen biết, mang ta đi vài lần không phải sẽ quen biết sao?

Chính là cô chưa bao giờ dám dỗi Lưu Trạch Hằng, đã quen nghe hắn an bài, không la không nháo.
Rốt cuộc, trong đoạn hôn nhân này cô là kẻ yếu, cô sợ một khi cô làm ra vẻ, hắn liền phiền chán cô.
Lưu Trạch Hằng đột nhiên hỏi một câu: “Thân thể có khỏe không?”
Đi công tác cấm dục mấy ngày, tối hôm qua Lưu Trạch Hằng đích xác có chút không tiết chế.
Lưu Trạch Hằng ít có quan tâm làm Lưu Tiêu Di thụ sủng nhược kinh, nàng cúi đầu trả lời: “vẫn tốt.”
“Nếu vẫn tốt, buổi chiều làm thêm hai lần, anh đêm nay đi dự tiệc có thể trở về rất khuya.”
“Vậy…… Được……”
Hôm nay là thứ bảy, theo lịch của hắn, đêm nay là lịch làm tình. Tối hôm qua, chẳng qua là hắn cấm dục mấy ngày, yêu cầu phóng thích một chút.
Đại Băng Sơn luôn là đúng giờ  quy định mà cùng cô làm tình, lại không muốn làm cô có thai, cô thật sự không biết hắn suy nghĩ cái gì. Hắn luôn là nói vội vội vội, kỳ thật mang thai chỉ là cô mang mà thôi, lại không cần hắn mang thai. Không có người ở thành phố Thanh Dương chăm sóc cô, cô có thể trở về quê dưỡng thai, rốt cuộc bốn người lớn trong nhà đều về hưu, nhàn đến hoảng, cô mang thai, bọn họ cũng vui lòng chăm sóc cô. Cô cũng không phải như lúc 20 tuổi, một hai phải ở bên cạnh Lưu Trạch Hằng mới an tâm.
Lưu Trạch Hằng rất nhiều thời gian đều không ở nhà, nếu như có con, cô còn có thể giải buồn, có chút ký thác. Chính là, hắn chính là không muốn cho cô mang thai, đại khái hắn đang trừng phạt cô, lãng phí thanh xuân của cô, chờ cô hoa tàn ít bướm không ai muốn lúc đó……
Lưu Tiêu Di nghĩ vậy, không dám nghĩ tiếp nữa, thật quá khủng bố.
Sau khi ngủ trưa, điều hòa trong phòng ngủ vẫn như cũ chạy, kêu nhỏ “Ong ong ong……”. Một đôi nam nữ trần trụi ở trên giường giao triền, dù mở ra điều hòa làm lạnh, hai người vẫn như cũ mồ hôi rơi như mưa.
“Ân ân……” Lưu Tiêu Di có chút lực bất tòng tâm mà rên nhỏ.
Lưu Trạch Hằng chú ý tới cô cùng bình thường không giống nhau, thả chậm động tác va chạm nửa người dưới, dùng tay gạt sợi tóc hỗn độn trên mặt cô, hôn một cái cái trán của cô, ôn nhu hỏi: “Có mệt mỏi không?”
Lưu Tiêu Di vẫn luôn nghĩ vấn đề lúc trưa mà thất thần. cô lắc đầu, nở một nụ cười mỉm, duỗi tay ôm cổ hắn, kề sát vành tai nghịch ngợm mà nói: “Không mệt, anh có thể tận tình mà thọc — phá — em.”

Lưu Trạch Hằng tay vuốt mông nàng, nhéo một cái cợt nhả nói: “Tiểu | dâm | phụ, anh thích.”
Nói xong, hung hăng mà cắn một ngụm lên bả vai cô, nửa người dưới đẩy nhanh tốc độ va chạm.
Lưu Tiêu Di thập phần hối hận đã trêu chọc hắn, đau cũng vui sướng, đứt quãng mà kêu: “A…… Không cần…… Không cần nhanh như vậy…… Em chịu không nổi……”
Khi Lưu Tiêu Di tỉnh lại đã trời tối, trrong phòng ngủ điều hòa vẫn như cũ hoạt động, cô thay một bộ áo ngủ sạch sẽ. Cô duỗi tay sờ soạng mở đèn bàn, nhìn đồng hồ  ở tủ đầu giường, đã 7 giờ. Lúc này, Lưu Trạch Hằng hẳn là ra ngoài dự tiệc.
Cô ngồi dậy, đầu đau nhức, có lẽ do hai ngày này ở phòng ngủ vận động nhiều, chảy không ít mồ hôi, lại bị gió điều hòa thôi, bị cảm. Cô sờ sờ trán, hơi nóng, nói không chừng còn phát sốt.
Cô vô lực mà xuống giường, ra khỏi phòng, chuẩn bị làm ít đồ ăn. Tính nấu cháo, nghĩ đến một mình ở nhà nấu cháo thời gian tương đối dài, vì thế quyết định đến tiệm cháo gần tiểu khu phụ cận, chổ đó chỉ cần 5 phút là có ăn rồi.
Lưu Tiêu Di ngồi trong một góc tiệm cháo,  lúc chờ cháo được mang lên, nhàm chán lướt vòng bạn bè. Trong sổ địa chỉ của cô có rất ít người, bất quá cũng có một hai người là bạn chung với Lưu Trạch Hằng, ví như bạn cùng lớp cùng phòng với Lưu Trạch Hằng, Trần Quang Huy.
Trần Quang Huy vừa mới phát một video ngắn trong vòng bạn bè, xem hình ảnh là video tụ hội ngắn.
Lưu Tiêu Di click mở ra thấy, bọn họ đang ăn cơm trong một phòng riêng lớn, video ngắn quay từ trái đến phải, bên trong có rất nhiều người Lưu Tiêu Di không quen biết. Video quay đến giữa phòng, cô nhìn thấy ngồi bên cạnh Đại Băng Sơn là một đại mỹ nhân, đại mỹ nhân còn ân cần mà cho gắp đồ ăn cho hắn.
Đại mỹ nhân kia, Lưu Tiêu Di cũng biết, đó là hoa hậu giảng đường của đại học Thanh Dương Trần Tuyết Lộ. Năm đó, Lưu Tiêu Di nghe người khác nói Trần Tuyết Lộ cùng Lưu Trạch Hằng ái muội nhau, cho nên cô mới vội vã thiết kế cùng Lưu Trạch Hằng ngủ một đêm.
Trách không được Đại Băng Sơn trước nay đều không mang cô đi tham gia họp lớp, nguyên lai là đi gặp hắn bạch nguyệt quang.
Nhiều năm như vậy, hắn không nói, nhưng hành vi của hắn chính là ở nói cho cô, hắn vẫn luôn đổ lỗi do cô mà đời này hắn không thể cùng bạch nguyệt quang ở bên nhau.
Tâm tình đau khổ không nói ra được, Lưu Tiêu Di muốn về nhà khóc lớn một hồi, đứng lên ——
Vừa vặn người phục vụ bưng cháo nóng đi lên, bị động tác đột ngột của cô làm sợ, nhất thời giữ khay không được, tô cháo nóng bỏng đổ lên cánh tay của cô……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.