Trúc Mã Đến Rồi

Chương 15



【 】Edit + Beta: Sii

Chỉ là thời gian phản xạ của A Hoan hơi lâu một chút, trong thời gian ngắn không thể tiếp thu chuyện khác.

“Đây là chữ Tâm, đây là chữ Hoan, gộp lại chính là tên của A Hoan.”

Trên tờ giấy trắng viết hai chữ “Tâm Hoan”.

Nếu như bạn hỏi cô dồn dập đâu là chữ Tâm, đâu là chữ Hoan

Cô sẽ sững sờ ngây ngốc, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Nhưng nếu bạn để cô từ từ tiếp thu, thì sau một lúc, cô sẽ phân biệt được rõ ràng hai chữ trên giấy.

“Đây là chữ Diễn, là tên của ca ca.”

Cái chữ này còn khó hơn hai chữ Tâm Hoan nữa.

心 【xīn】: Tâm

欢 【huān】: Hoan

衍 【yǎn】: Diễn

Đường Hoan cầm tờ giấy nhìn nửa ngày, con mắt lóe lên, giống như vẫn không hiểu chữ này viết như thế nào.

Qua một lúc, hình như đã phát hiện ra cái gì, vui vẻ nói.

“Diễn! Ca ca tên Tô Diễn.”

“Vậy tên của em là gì?”Tô Diễn không ngừng cố gắng hỏi lại.

“Em tên A Hoan.”

“Không đúng, A Hoan cẩn thận suy nghĩ lại mấy chữ trên giấy đi.”

Tô Diễn lại một lần nữa kiên nhẫn chỉ dạy cho cô, khoảng chừng mười lăm phút sau.

“Tô Tâm Hoan.” Đường Hoan mở miệng nói ra ba chữ.

…..

Năm nay mùa đông tới rất sớm, là do luồng không khí lạnh.

Luồng không khí lạnh rất dữ dội, trên TV đưa tin đây có thể là đợt lạnh nhất trong vòng năm mươi năm gần đây.

Tô Diễn chưa kịp giúp Đường Hoan phòng tránh giá rét, cô đã đổ bệnh.

Mỗi ngày đều ho khan kịch liệt, khuôn mặt ho đến nỗi đỏ bừng, giống như sắp ho ra cả phổi.

Ông chủ nhà hàng nghe tiếng ho kịch liệt đằng sau bếp, hơi không kiên nhẫn đi lại.

“Tô Diễn này, bộ dạng em gái nhóc ho thành ra thế này mà bị khách hàng nghe được sẽ ảnh hưởng đến buôn bán của tao đó.”

Nếu không phải tiền lương phải trả cho tên nhóc này rất thấp thì có thể ông đã ném thằng nhóc này ra ngoài rồi.

Mỗi tháng tiền lương chỉ phải trả một nghìn nên ông mới có thể nhịn vài hôm.

Nhưng ho khan dữ dội như vậy, thật sự có chút kinh khủng đó, sẽ không phải mắc bệnh truyền nhiễm gì chứ?

Ông chủ nhà hàng trong lòng cực kì nghi ngờ, thấy Đường Hoan ho kịch liệt như vậy, rất lo lắng không phải có bệnh truyền nhiễm gì không…..

Khách hàng ở quán ông ăn một bữa mà dính bệnh truyền nhiễm thì lúc đó rất phiền phức.

Nhưng mà một bên lại cân nhắc Tô Diễn lấy lương thấp như vậy, tìm khắp nơi cũng sẽ không có người lấy lương thấp như hắn đâu!

Cho nên cũng không phải rất muốn đuổi việc!

Ông chủ nhà hàng vẫn đang còn xoắn xuýt, cùng cùng đến một ngày, trên TV nói trong thành phố đã xuất hiện virus cảm cúm, thế là ông hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa.

Mặc dù ông chỉ cần trả tiền lương rửa chén rất thấp.

Nhưng mà cho dù tiền lương thấp cũng không quan trọng bằng mạng sống!

Thế là gọi Tô Diễn tới ba hoa một buổi.

“Tô Diễn này, nhóc đã ở nhà hàng này của tao cũng ba năm rồi nhỉ, giữa chúng ta cũng sẽ có chút tình cảm. Chỉ là em gái nhóc ho khan dữ dội như vậy, những khách hàng kia đều tới tìm tao khiếu nại.”

“Nhà hàng của tao cũng chỉ kinh doanh nhỏ thôi, nếu như khách hàng sau này không tới đây ăn cơm nữa thì nhà hàng của tao sẽ không duy trì được! Để mà nói, tao đối với nhóc rất hài lòng, nhưng có một số việc…..”

Cũng không biết là lương tâm trỗi dậy như thế nào, lúc ông chủ nhà hàng đuổi việc còn trả thêm cho Tô Diễn một tháng tiền lương.

Thật ra cũng chỉ là chút tiền mà thôi.

Nhưng đối với Tô Diễn mà nói, đây thật sự là một khoản tiền lớn.

Wattpad: thbssy (Tranh)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.