Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời

Chương 40



Khương Thất Thất nghĩ Lục Du là người duy nhất trên thế giới này có thể khiến Hoắc Mạc cửu đẳng nở nụ cười ấm áp như vậy. Cho nên không ai có thể hơn cô, cũng không ai có thể thay thế được Lục Du một lần nữa chiếm nơi dịu dàng nhất trong lòng Hoắc Mạc.

Ai cũng không được

Bóng lưng của bọn họ bị Lục Du kéo dài, phản chiếu lên con đường nhựa nhỏ ở lối vào của con hẻm. Hai cái bóng giao hòa với nhau, xứng đôi không gì bằng.

Thứ bảy, Hứa Lộ từ Hoành Điếm trở về, mới sáng sớm liền đến nhà Lục Du kéo cô đến trung tâm quyền anh. Lục Du tháo miếng bịt mắt ra: “Trời ạ, tiểu thư ơi cậu tha cho tớ đi, bây giờ mới có sáu giờ rưỡi thôi đấy.”

Hứa Lộ ném bộ quần áo thể thao cho cô: “Nào có vận động viên nào lười biếng như cậu? Người ta đều đúng năm giờ đã thức dậy chạy bộ sáng sớm.”

Con nhỏ này rõ ràng muốn cô đưa đến quán trong trung tâm ăn sáng. 7, 8 giờ thì chen chúc quá nhiều người không có chỗ ngồi, chưa kể Hứa Lộ còn là minh tinh, đến lúc đó người đại diện lại phải huy động thủy quân để kiểm soát bình luận trên Tianya tẩy trắng cho cô.

“Năm giờ dậy?” Lục Du ném cái gối trên giường cho Hứa Lộ, vẫn ậm ừ rời giường. Lúc này, trong quán điểm tâm sáng của lão Lưu ngoài cửa trung tâm còn đang vắng khách.

Hứa Lộ Hứa Lộ đeo kính râm ngồi trong góc, cúi đầu uống tàu hũ mặn. Lục Du cắn nửa cái bánh tiêu, ngón tay út lướt tin tức trên màn hình điện thoại.

Những người như Hứa Lộ, ngay cả khi đã trở thành đại minh tinh vẫn cứ thích ăn mấy món ăn vặt ven đường, những quán điểm tâm sáng bình dị. Chỉ có Lục Du mới biết Hứa Lộ là loại người đặc biệt không thích thay đổi, giống như tình cảm của cô với chú Giang, mười năm vẫn như một ngày.

Cô đang ăn cơm, bỗng một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa, người nọ đang ngồi trên xe lăn được một người khác đẩy. Mí mắt Lục Du giật giật vài cái, tận đáy lòng cô chắc chắn sẽ không, nhưng cô vẫn bước ra cửa gọi: “Chú Giang?”

Sau đó cô hy vọng người đó sẽ quay đầu lại và nói với cô rằng cô đã nhận lầm người. Nhưng không, người đàn ông dừng lại, không quay đầu lại, mà ở cổng, huấn luyện viên trưởng đã đứng đợi anh.

Hứa Lộ bước ra cửa hỏi Lục Du tại sao chưa ăn xong mà đã đi ra ngoài, thấy Lục Du vẫn ngốc tại chỗ, ánh mắt của cô liền hướng theo tầm mắt Lục Du tới cửa lớn trung tâm.

Ngoại trừ cha mẹ Giang Nhược Trần ra thì cô là người hiểu rõ anh nhất trên thế giới này. Cho dù chỉ có mỗi một cái bóng lưng mặc áo khoác thu đông, đội mũ len thì Hứa Lộ cũng biết đây chính là anh.

Chân anh phủ một tấm chăn vừa dày vừa nặng, lúc Giang Nhược Trần đưa tay ra, cánh tay đó đã gầy trơ xương như que củi.

Lục Du hỏi: “Lộ Lộ, sao cậu không đi đến đó?”

Hứa Lộ đứng tại chỗ, một lúc lâu mới gượng cười: “Thôi, chúng ta đi thanh toán đi, 25 tệ.” Bàn tay cô run rẩy rút một tờ 50 tệ trong ví ra.

Trong lòng Lục Du cảm thấy đau xót khôn nguôi. Cô vẫn còn nhớ hôm cô và Hứa Lộ say rượu ở quán bar, cô ấy đã giật cổ áo cô rồi rống lên: “Lục Du, cậu nói cho tớ biết tại sao con người lại muốn làm động vật quần cư chứ?”

Nếu con người không phải là động vật quần cư thì sẽ không có mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân, cũng không có mong muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình cho người khác, lúc đó cuộc sống sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Lục Du nghe huấn luyện viên trưởng nói hôm nay Giang Nhược Trần tới đây là để hoàn tất các thủ tục từ chức. Trước khi đi, Lục Du vẫn không tránh khỏi đụng mặt chú Giang.

Khuôn mặt chú Giang đã gầy đi rất nhiều, người phía sau đẩy Giang Nhược Trần là mẹ anh, bà đi lại khập khiễng nhưng trên mặt lộ ra ý cười.

“Chào buổi sáng huấn luyện viên Giang.” Cô hăng hái cười

Giang Nhược Trần hơi ngẩn ra, ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia dao động. Một lúc lâu sau, anh mới trả lời: “À, chào buổi sáng.”

Cô lễ phép gật đầu với chú Giang, rồi lại gật đầu với mẹ chú Giang, sau đó lướt qua bọn họ đi về phía đại sảnh, bên trong đám nhóc đã bắt đầu tập với bóng lê. Có mấy đứa được chọn từ đội tuyển của tỉnh lên hồi hộp lắng nghe huấn luyện viên nói.

Huấn luyện viên nhìn thấy cô: “Tất cả tập hợp.”

Mấy đứa nhóc vẫy tay chào thần tượng: “Chị Du, mau tới đây.”

Lúc Lục Du bước chân vào cửa liền có cảm giác như cô đang quay ngược thời gian về khoảng thời gian cô còn ở tổ B. Giang Nhược Trần đứng giữa các cô, thổi còi: “Tổ B tất cả tập hợp.”

Cô chạy đến đội ngũ mới của mình, đột nhiên một trận mưa rào đổ ập vào trong tim cô. Ở cửa, khóe mắt Giang Nhược Trần đã rưng rưng.

Mẹ anh cúi đầu hỏi anh bị sao.

Giang Nhược Trần nói: “Con nhóc đó, đây là lần đầu tiên chủ động gọi con là huấn luyện viên.”

Ichirou Hanyu trực tiếp đến kỳ viện tìm Hoắc Mạc. Anh ta là cháu trai duy nhất của thầy Hanyu, sau khi Hoắc Mạc trở về nước anh ta liền kế thừa y vũ của Hanyu

Hoắc Mạc đang chơi cờ với một thiếu niên tuổi không lớn lắm trong sân kỳ viện. Thiếu niên nhíu mày, ngón tay kẹp quân cờ va vào mép bàn cờ phát ra âm thanh giòn giã.

Hoắc Mạc liếc mắt nhìn thằng bé: “Cậu nên hạ như thế này.” Anh chuyển vị trí của quân cờ đen, cậu bé thoáng chốc tỉnh ngộ, đôi lông mày cũng giãn ra.

“Tiểu Mạc.” Hanyu đợi anh nói xong mới gọi tên anh.

Hoắc Mạc vừa nghiêng đầu liền thấy Hanyu đang đứng ở cửa. Trên mặt không có nhiều cảm xúc anh nói với sư đệ: “Nhờ cậu thu dọn giúp tôi.”

Sư đệ có chút sợ hãi, gật đầu liên tục: “Vâng.” Sư ca của cậu ta luôn lịch sự lễ phép như thế khiến cho cậu ta cảm thấy rất khẩn trương.

“Sao lại đến thẳng kỳ viện?” Hoắc Mạc đứng ngoài cửa kỳ viện châm một điếu thuốc, tựa vào cửa gỗ lê.

Hanyu là người bạn duy nhất của anh ở Nhật Bản và cũng là người duy nhất anh có thể nói chuyện ở nhà thầy Hanyu. Trước mặt Hanyu, Hoắc Mạc rất thoải mái.

“Tôi đến mời sư ca đại diện cho gia tộc Hanyu trong Cúp Liên đoàn Ánh sáng Mùa đông.”

Đây là một giải đấu dân gian trong giới cờ vây Nhật Bản, nhưng một số người lại dùng nó để đánh giá trình độ của các môn phái khác nhau. Đối với các kỳ thủ lấy vinh quang làm mạng sống mà nói, tầm quan trọng của giải đấu này thậm chí còn vượt xa các giải đấu quốc tế như Nongshim Cup.

“Sao cậu lại không tham gia?” Hoắc Mạc hỏi ngược lại.

“Tôi sẽ thua.” Hanyu thành thật thú nhận. Năm đó, anh ta rõ ràng là đứng cùng vạch xuất phát với Hoắc Mạc, cùng học cờ vây với ông nội, nhưng cuối cùng Hoắc Mạc lại là người duy nhất tìm ra tinh túy trong phong cách đánh cờ của ông. Điều nực cười là Hoắc Mạc cửu đẳng lại cứ như vậy mà trở về nước.

Hoắc Mạc dập nửa điếu thuốc, cẩn thận ném vào thùng rác: “Không đi.”

Hanyu không bỏ cuộc, anh ta gọi cho chị Phong. Sau khi chị Phong nhận được cuộc gọi, trong lúc nhất thời cô không biết phải giải quyết như thế nào.

Cô là người biết rõ quá khứ của Hoắc Mạc, cũng biết anh đã phải chịu đựng như thế nào ở Nhật Bản trong sáu năm. Đặc biệt là đối với người thầy Hanyu của mình, anh vừa hận vừa cảm kích.

Cô nói để Hoắc Mạc tự mình lựa chọn, cô sẽ không can thiệp. Hanyu hết lần này đến lần khác thỉnh cầu, chị Phong không còn cách nào khác ngoài việc đi ăn một bữa với anh ta.

Hanyu đã già đi rất nhiều, vẻ trẻ trung trên gương mặt cũng không còn. Anh ta và chị Phong ôn lại chuyện cũ, hàn huyên rất nhiều chuyện trong mấy năm qua.

Nói đến sáu năm của Hoắc Mạc, Hanyu rất áy náy: “Ông nội bắt sư ca phải từ bỏ quốc tịch Trung Quốc, anh ấy không được phép gọi điện thoại cho những người ở Trung Quốc, thậm chí còn không được phép có bất kỳ ràng buộc nào khác.” Anh ta lảm nhảm với chị Phong: “Nhưng ai biết được, ông nội chỉ truyền sở học cả đời cho một mình anh Tiểu Mạc. ”

Anh ta có chút tức giận: “Cho nên quả báo của ông già kia đã đến rồi. Anh Hoắc Mạc trở về Trung Quốc, từ bỏ gia tộc Hanyu.”

Chị Phong nhẹ nhàng an ủi Hanyu: “Chuyện mà Tiểu Mạc không muốn làm, cho dù có ép buộc cậu ấy thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.”

Hanyu siết chặt nắm tay: “Anh ấy sẽ đồng ý.”

Sau khi Hanyu đến tìm Hoắc Mạc thì anh lái xe đến trung tâm quyền anh. Trời đã khuya, trung tâm quyền anh vẫn sáng đèn, bên trong còn có người luyện quyền, tiếng đấm bao cát vang lên giữa trung tâm vắng vẻ.

Hoắc Mạc bước vào thấy chỉ có Lục Du và huấn luyện viên đang luyện tập trong sân quyền anh cực lớn. Lục Du hơi cong người, khom lưng đấm đi đấm lại không biết bao nhiêu lần, mồ hôi ướt đẫm lưng, tay rỉ máu.

Huấn luyện viên vẫn không hô ngừng lại, ông tiếp tục nói: “ Lục Du, kiên trì một lúc nữa, chân trái, chú ý đầu gối của em.”

Lục Du giữ vững hô hấp, đầu óc đã rã rời, mọi động tác đều dựa vào ý chí chống đỡ. Nhưng huấn luyện viên lại liên tục nói: “ Lục Du kiên trì thêm một chút nữa.”

Cô bỗng nhiên rất muốn khóc, nước mắt không hề báo trước cứ như vậy tuôn ra.

“Đấm thẳng, đấm thẳng.” Huấn luyện viên vẫn đang hét lên, người của ông đã trở nên một cái bóng mơ hồ trước mắt Lục Du.

Một trăm cái…

Hai trăm cái…

Cuối cùng, huấn luyện viên cũng nói: “Được rồi, hôm nay luyện đến đây thôi”.

Huấn luyện viên như đã ban bố một cái lệnh ân xá. Còn Lục Du, người được ân xá, quay đầu lại liền nhìn thấy Hoắc Mạc đứng ở cửa.

Cô nén nước mắt bước nhanh đến, dùng hết sức lực còn lại dựa vào vai anh gào khóc.

Cô mới vừa tiêm hai mũi tiêm kín [1] để thi đấu, hai vai quấn băng để giảm bớt tổn thương cơ do luyện tập cường độ cao.

[1] Mũi tiêm kín là trộn một nồng độ và thể tích nhất định của thuốc tiêm prednisolon với procaine hydrochloride (hoặc các loại thuốc tương tự của chúng) và tiêm vào vùng tổn thương.

Hoắc Mạc cúi người lấy khăn trên vai lau mồ hôi trên trán cho cô. Toàn thân Lục Du đau nhức, ngày mai còn phải tập luyện như hôm nay, ngày này qua ngày khác dường như không có hồi kết.

Một lúc sau, cô mệt mỏi, lau nước mắt lên quần áo Hoắc Mạc, cầm khăn đi tắm. Lúc trở ra, Hoắc Mạc lại nhìn thấy mặt trời nhỏ Lục Du.

Lục Du xách túi, chậm rãi bước đi. Cô luyện quyền xong liền đeo cái vòng tay đắt tiền mà Hoắc Mạc tặng cô vào, thay một bộ quần áo bình thường rồi từ trên cầu thang siêu cao của trung tâm quyền anh đeo tai nghe nhảy xuống.

Lục Du muốn duy trì cân nặng của mình cho nên không thể ăn đêm. Cô đưa Hoắc Mạc đến con hẻm cũ để uống sữa chua. Sữa chua được đóng trong lọ thủy tinh, dán giấy vàng, trên đó có cắm một cái ống hút.

Lục Du ngồi xổm trên bồn hoa ngoài hẻm uống sữa chua, Hoắc Mạc thì đứng dưới bồn hoa, nhìn người nào đó thảnh thơi hút sữa.

Sau đó anh hỏi một câu: “Du Du, em mệt sao?”

Lục Du cụp mắt xuống, đặt lọ thủy tinh ở bên bồn hoa, ôm cổ Hoắc Mạc: “Ừm.”

Hoắc Mạc cười khẽ, ánh mắt dịu dàng: “Anh đi lái xe.”

Lục Du từ trên bồn hoa nhảy xuống sau lưng anh như một con gấu túi treo trên người Hoắc Mạc liếc mắt một cái, cô tựa đầu lên vai anh nói nhỏ: “Hôm nay em thật sự rất mệt.” Sau đó cô xoa xoa tóc Hoắc Mạc, khịt mũi ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.