Dưới loại tình huống này thì lau súng cướp cò là chuyện không thể tránh khỏi. Mặc dù Hoắc Mạc đã rất kiềm chế nhưng Lục Du vẫn cứ ôm đầu hôn anh, ngón tay mảnh khảnh luồn vào mái tóc anh, ánh mắt mê loạn nhìn anh. Vì vậy, tay Hoắc Mạc không tự chủ được mà luồn vào áo cô, rồi “bặc” một tiếng, dây áo ngực của cô liền rơi xuống.
Anh cố gắng thả chậm động tác, dùng giọng điệu dỗ dành thì thầm vào tai Lục Du: “Du Du, mở chân ra một chút.”
Lục Du vô thức động theo sự phập phồng của Hoắc Mạc, trong đầu nhuốm đầy tình dục.
Sau khi động tác của Hoắc Mạc dừng lại, Lục Du mới cảm thấy đau đớn ập tới. Đau quá! Đau muốn chết đi được! Cô vùi vào trong vòng tay của Hoắc Mạc, cánh tay trần áp vào ngực anh.
Hoắc Mạc vẫn đang vuốt ve sống lưng cô, đầu ngón tay trượt xuống, vẽ hình dạng sống lưng Lục Du. Cô cứng người, chỉ muốn ôm anh thật lâu.
Anh cắn vào vành tai cô, lặp lại câu nói mà anh đã nói với cô cách đây rất lâu:
“爱してる.”
Sau đó cơn buồn ngủ cuối cùng cũng chiếm lấy tâm trí Lục Du, lấy đi những suy nghĩ còn sót lại của cô.
Ngày hôm sau, Lục Du không biết mình đã ngủ bao lâu. Cô chỉ nhớ khi cô mở mắt ra, ánh mặt trời đã gay gắt, trong không khí có mùi quýt, ngọn cây cổ thụ rủ xuống trước cửa sổ của cô ấy kêu xào xạc.
Tuyển thủ Lục nhìn thấy phần trên trần trụi của mình trong gương, thấy tấm ga giường bên cạnh đã bị nhàu nát, một mùi thơm bạc hà nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.
Cô ngây người vài giây mới hoàn hồn lại. Mẹ ơi, ý loạn tình mê đêm qua là thật!! Sau khi tỉ mỉ suy nghĩ về quá trình thì hình như như cô… ở trên người nào đó?
Lục Du nhanh chóng túm lấy áo mặc vào rồi lao ra khỏi phòng, người đêm qua bị cô đè đang ở nhà bếp, ở trần ung dung khuấy một bát cháo.
“Hoắc Mạc.” Cô gọi.
“Hửm?” Hoắc Mạc xoay người lại dựa vào quầy bếp. Lục Du quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, cơ ngực rắn chắc, da mịn màng, eo chó đực [1]…
[1] Eo chó đực: Phái nam có vòng ngực rộng hơn vòng eo. Từ xương sườn đến xương hông, vòng eo co lại tạo thành một đường cong gợi cảm. Vì đường nét giống với đường cong eo của một con chó nên được đặt tên là “eo chó đực”.
Fuck!!!!
“Đói sao?” Anh bổ sung.
“À.” Tuyển thủ Lục: “Em không đói.” Vừa lúc đó bụng cô liền phát ra âm thanh kháng nghị. Hoắc Mạc cười cười, cầm sạn lật trứng sang mặt bên kia, lập tức phòng bếp ngập tràn mùi thơm của hành lá.
Chân của Lục Du vẫn còn đau, cái thắt lưng già của cô đau khủng khiếp. Đáng sợ hơn chính là dù sao cô vẫn là một võ sĩ quyền anh có thể lực vô cùng tốt,
Lục Du lại nghĩ đến người nào đó bình thường đều ngồi đánh cờ vậy mà vào thời điểm mấu chốt thể lực thực sự của anh lại tốt đến không ngờ.
Hoắc Mạc nấu cháo xong, vừa bưng lên bàn ăn thì chuông cửa vang lên. Lục Du đang đánh răng nên không chút nghĩ ngợi liền gọi Tiểu Miêu ra mở cửa.
Hoắc Mạc tùy ý lấy cái áo trên ghế sô pha mặc vào, lê dép đi mở cửa. Mẹ Lục mặt mũi tươi cười cầm hai túi chân giò đứng ngoài cửa.
Hoắc Mạc giật mình, không biết nên mở miệng như thế nào.
Một lúc lâu sau, cậu mới rặn ra một câu: “Dì… dì, buổi sáng tốt lành.”
Mấy giây sau, Lục Du tóc tai bù xù chạy ào khỏi phòng tắm: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Mẹ Lục hơi dừng lại. Nụ cười trên mặt càng lớn, bà đặt chân giò trong tay vào tay Tiểu Mạc, vỗ tay anh: “Hai đứa cứ tiếp tục đi, dì về nhà trước, hehe.”
“Khoan… khoan đã!” Lục Du vội vàng nói: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích.”
Mẹ Lục đặt ngón tay vào giữa môi: “Khụ khụ, mẹ hiểu hết. Tuổi trẻ mà!!”
Hoắc Mạc nhịn cười, ánh mắt chuyển tới vẻ tươi cười dần biết mất trên mặt của tuyển thủ Lục.
Lục Du cảm thấy mẹ mình hẳn là hiểu lầm ý tứ của việc đi ngủ. Mấy ngày nay, bà luôn lén hỏi cô muốn gì, dây chuyền vàng hay là ga giường thêu.
Sau đó Thành Tiểu Thuận cũng biết, bắt đầu đưa rất nhiều áo mưa cho Tiểu Miêu thuần khiết. Trên mặt Hoắc Mạc không chút biểu cảm, cũng không đáp lại sự hưng phấn của nó. Nhưng lúc Thành Tiểu Thuận len lén đưa một đống áo mưa cho anh thì Hoắc Mạc lại rất đứng đắn mở rộng ngăn kéo, xoay ghế rồi ngửa đầu nhìn tấm huy chương vàng.
Trận chung kết của Giải đấu hạng A toàn quốc sẽ diễn ra vào ngày mai.
Nhiều năm như vậy, vào mỗi giải đấu lớn anh đều sẽ nhìn chằm chằm vào huy chương vàng của Lục Du thật lâu, cho nên mỗi lần như vậy anh đều có thể chiến thắng. Hoặc là giống như lúc chia tay ở sân bay năm đó Lục Du đã nói, cô mang tất cả may mắn của mình tặng cho anh thông qua chiếc huy chương này.
Hoắc Mạc đại diện cho đội Đại dương Điện tử Hàng Châu đấu với đội Thái Lai Thần Giang Tô. Đối thủ là một tân binh, Park Isu, là một thiếu niên sắp kế thừa y bát của tiền bối.
Hoắc Mạc chiến thắng dễ dàng, không chút hồi hộp bắt được điểm mấu chốt. Kỳ thủ Park rất tôn kính Hoắc Mạc, sau trận đấu, anh ta đến gặp riêng anh trò chuyện mấy câu bằng vốn tiếng Trung sứt sẹo
“Anh Hoắc, trước đây tôi đã từng nghiên cứu qua sách dạy đánh cờ của thầy Hanyu” Anh ta có chút kích động, khóe môi run rẩy: “Không ngờ anh lại có thể kế thừa toàn bộ tinh hoa trong cách đánh cờ của thầy ấy.”
Hoắc Mạc lễ phép bắt tay với Park Isu, nhưng vẫn im lặng. Kỳ thủ Park không hiểu lý do tại sao sáu năm trước Hoắc Mạc lại muốn đi theo Hanya, tại sao sau khi có được chân truyền của bậc thầy giới cờ vây rồi anh lại có thể không chút do dự từ bỏ tất cả danh tiếng sự nghiệp ở Nhật Bản để về Trung Quốc.
Không chỉ có anh ta không hiểu, mà hầu hết những người quen biết Hoắc Mạc trong giới cờ vây cũng đều không hiểu.
Họ biết gia tộc của Hoắc Mạc, cũng biết ba và ông nội anh. Cả hai người này đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới ở thế kỷ trước. Thế nhưng, Hoắc Mạc, đứa cháu trai hợp pháp duy nhất lại không kế thừa cách chơi của nhà họ Hoắc, ngược lại thì phong cách chơi cờ của Tamura lại rất giống với ông Hoắc năm đó.
Kỳ thủ Park cũng khó hỏi lại cho nên chỉ có thể chúc mừng anh một lần nữa. Tiền thưởng cho giải đấu lần này, cho dù là chia cho mọi người trong câu lạc bộ thì mỗi phần cũng không ít.
Huấn luyện viên hỏi đùa Hoắc Mạc có nhiều tiền như vậy thì muốn làm gì. Đồng đội đáp: “Đương nhiên là đưa cho vợ mua sắm trước rồi.”
Huấn luyện viên liếc mắt nhìn Hoắc Mạc, anh quay đầu đi nhếch môi cười, cuối cùng cũng thừa nhận điều đồng đội nói.
Lục Du đang luyện quyền ở trung tâm, huấn luyện viên đi qua đi lại xung quanh cô. Lục Du rốt cuộc không nhịn được nói: “Huấn luyện viên, có chuyện gì sao?”
“Lục Du chấn thương ở chân của em lại tái phát sao?” Huấn luyện viên đang lo lắng cho cô.
Cô liếm môi lảng tránh nói: “Không có ạ.” Nói xong, cô còn nhảy lên nhảy xuống hai lần để chứng minh rằng cô cực kỳ khỏe mạnh.
Huấn luyện viên đỡ trán: “Được rồi, được rồi em về đi.”
Lục Du gỡ găng tay ra, đeo túi lên lưng, trước khi rời đi còn hỏi huấn luyện viên: “Khi nào thì huấn luyện viên Giang được phục chức?”
Huấn luyện viên khoát khoát tay: “Đến lúc đó tôi sẽ nói cho em biết.” Lúc nói chuyện ông cố ý tránh ánh mắt của Lục Du.
Lục Du nhìn về phía huấn luyện viên: “Huấn luyện viên Hồ, thầy tuyệt đối đừng có quên đấy.”
Nghe cô nói như vậy, huấn luyện viên đột nhiên cảm thấy nhân duyên của Giang Nhược Trần rất tốt. Năm đó ông và Giang Nhược Trần cùng ở trong đội nam, cậu ta không có được một người bạn. Còn bây giờ Giang Nhược Trần không chỉ có tuyển thủ Lục ngày nào cũng nhớ đến cậu ta mà còn có một nữ minh tinh xinh đẹp quyến rũ động lòng người cũng luôn đến trung tâm quyền anh hỏi han.
Cô ấy mỗi tuần một lần đều đến đây để hỏi tình hình hiện tại của huấn luyện viên Giang Nhược Trần. Đôi khi huấn luyện viên tỏ ra khó chịu nói một câu: “Sao cô không tự đi thăm cậu ta đi?”
Đáy mắt của cô ấy liền dâng lên một cỗ bi thương, sau đó liền xách cái túi đắt tiền bước ra ngoài.
Huấn luyện viên đã đến từng tuổi này, đã gặp quá nhiều người, và nghe quá nhiều câu chuyện kỳ quái. Khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã của cô gái ấy, ông liền biết rằng Giang Nhược Trần đã có một cô gái tốt luôn sẵn lòng chia sẻ mọi đau khổ trong quãng đời còn lại của cậu ta.
Lục Du không biết khi nào Hoắc Mạc thi đấu xong, nhưng cô có thể từ tần suất đến trung tâm quyền anh của anh mà đoán được có lẽ quý này anh sẽ không có trận đấu nào ở đế đô.
Hoắc Mạc không lái xe tới đây mà cầm một cái ô đứng dưới bậc thềm dài trong trung tâm quyền anh. Mùa hè, mưa vừa nhiều vừa dai dẳng. Trên trời mấy tiếng sấm sét dữ dội xẹt qua, sau đó những hạt mưa lớn liền đua nhau rơi xuống chiếc ô đen trên tay anh.
Lục Du để túi lên đầu, cố gắng chạy thật nhanh tới chỗ Hoắc Mạc rồi chui vào ô, sau đó phủi nước mưa dính trên quần áo: “Mẹ ơi, hôm nay mưa lớn thật đấy.”
Hoắc Tiểu Miêu đưa hơn nửa tán ô trên đỉnh đầu của Lục Du. Cô lại kéo quần áo của Tiểu Miêu để cho anh cũng ở trong ô.
“Thi đấu xong rồi?”
“Ừ.”
“Thắng?”
“Ừ.”
Lục Du nở nụ cười, bóp mặt Hoắc Mạc: “Tiểu Miêu nhà chúng ta thật lợi hại!” Hoắc Mạc tùy ý để Lục Du xoa bóp mặt mình.
“Có huy chương vàng không?” Cô vẫn đang hỏi mấy vấn đề ngu ngốc.
“Có tiền.” Hoắc Mạc thành thật trả lời.
Cô ợ một tiếng, biểu thị sự ghen tị và hâm mộ. Lục Du nói: “Chờ đến tháng sáu, em cũng phải bắt đầu chuẩn bị thi đấu, đến lúc đó anh có thể…”
“Ừ?”
“Đừng quyến rũ em.” Lục Du suy nghĩ một chút, vẫn là thốt ra cái câu định nói. Dù sao mỗi lần bị cơ thể của Tiểu Miêu quyến rũ, cô đều khó lòng tự kiềm chế, hơn nữa thể lực của anh lại… dồi dào như vậy.
Hoắc Mạc không kìm lòng được, nở một nụ cười ngọt ngào: “Vậy anh phải làm thế nào mới không quyến rũ em đây??”
Lục Du lên liệt kê từng cái một: “Đừng ở trần quanh quẩn trong nhà em, đừng dùng ánh mắt long lanh tội nghiệp nhìn em quá ba giây, đừng có…”
“A, vậy sao?” Hoắc Mạc đi bên cạnh cô, không cắt ngang lời cô, cứ thế nghe Lục Du lảm nhảm.
“Ừm.” Tuyển thủ Lục nghiêm mặt nói: “Em đang nghiêm túc đấy.”
“Vậy khi nào anh mới được ở trần…” Hoắc Mạc lặp lại y hệt những điều Lục Du mới liệt kê. Những người qua đường dừng lại, khó tránh khỏi một số ít dừng lại nhìn họ cười với ánh mắt chúng tôi hiểu mà.
Lục Du vội vàng che miệng anh lại: “Thì là sau khi thi đấu tranh giải.”
Hoắc Mạc nhe răng khểnh, ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó anh đột nhiên dừng lại trước xe của Lục Du. Lục Du đang lục tìm chìa khóa trong túi xách, thấy Hoắc Mạc không nhúc nhích, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh: “Sao vậy?”
Trên tay Hoắc Mạc không biết từ khi nào lại xuất hiện một cái vòng tay nạm đầy kim cương, vừa nhìn liền biết là rất đắt.
Anh đeo nó lên tay Lục Du, sau đó nhẹ kéo cô một cái. Lục Du đứng không vững liền ngã vào lòng anh. Hoắc Mạc ôm Lục Du trong lòng, cúi đầu hôn lên gò má cô.
“Một lần cuối cùng trước khi thi đấu.”
“Hả?”
“Quyến rũ em.” Hơi thở ấm áp từ mũi Hoắc Mạc phả vào tai Lục Du.