Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 39



Tia sáng lờ mờ xuyên qua ô cửa sổ hình vòm, chiếu vào đồng quần áo váy vóc rơi tán loạn khắp sàn nhà.

Chiếc tùng váy màu hồng phấn xõa tung xộc xệch, có hai người đang nằm phía trên nó, chiếc váy lụa trắng dài thướt tha, chiếc váy sa tanh màu đen pha ren xanh lam trùm lên che đầu che mặt. Một bàn tay lần mò trong núi váy vóc lộn xộn này, tìm đến nguồn phát ra chấn động.

“Alo”. Giọng nói vô cùng khàn.

Bên kia nói gì đó.

“ĐM.” Hắn bật dậy, tỉnh táo nói: “Ổn định bà ta lại đã, tôi sẽ tới ngay.”

Diệp Khai đưa tay lên che mắt, một lúc sau mới chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất. Họ nằm trên sàn nhà ngủ cả đêm, Diệp Khai đau lưng vô cùng, tay quét phải thứ gì đó, bình rượu lạch cạch lăn ra xa, vang lên tiếng va chạm giòn tan. Trên mặtđấy rơi đầy tàn và đầu mẩu thuốc lá, đều là Trần Hựu Hàm hút.

Trần Hựu Hàm nhặt áo vest lên, kéo cậu lại gần, hôn lên trán Diệp Khai: “Anh đưa em về nhé.”

Hắn hôn quá tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến cho hôn xong rồi Diệp Khai mới bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra vào buổi tối hôm qua. Cậu lập tức ôm lấy Trần Hựu Hàm, chôn mặt trong hõm cổ hắn. Hương nước hoa đã phai nhạt, mùi khói, mùi rượu, cùng với hơi thở của hắn, chúng quện vào tạo thành một mùi hương khiến Diệp Khai mặt đỏ tim đập.

Trần Hựu Hàm dở khóc dở cười, tay giơ lên nửa chừng cũng không biết phải làm sao: “Em sao thế này, cứ như mình còn lâu mới gặp lại ấy.”

Đáng ghét.

Diệp Khai đẩy hắn ra rồi đứng dậy, trong nháy mắt liền tối sầm mặt lại.

Chẳng có chút lưu luyến nào!

Đẩy cánh cửa được bọc vải mềm nặng nề ra, trên hành lang cực kỳ vắng lặng còn lưu lại dấu vết của trận cuồng hoan trắng đêm qua, giống như vết trang điểm cuối ngày của mỹ nhân. Họ mới đi được mấy bước, Diệp Khai bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì đó liền biến sắc, vội vàng quay về phòng chứa đồ, chui đầu vào trong đống váy áo tìm một lúc lâu, cuối cùng mới tìm được cái hộp trang sức nhỏ màu tím kia. Trần Hựu Hàm cầm áo vest dựa cửa cười đến nghiêng ngả: “Đánh mất là không còn viên nào thứ hai đâu đó.”

Diệp Khai mở ra xem, may mắn là nó vẫn còn ở đó.

Diệp Khai cất hộp vào trong túi, lạnh lùng nói: “Viên pha lê rách cỏn con thôi mà.”

Trần Hựu Hàm cười, ôm lấy cậu từ phía sau, hôn lên má cậu một cái, như tha thiết mà cầu xin: “Đừng tổn thương người khác thế chứ em.”

Trái tim Diệp Khai vừa nghe câu nói này liền loạn nhịp, nắm lấy tay hắn. Hai người không đùa nữa, rón rén bước qua hành lang như kẻ trộm, nhưng lúc đi qua thang gỗ vẫn có tiếng cọt kẹt vang lên. Sảnh tiệc tráng lệ và lãng mạn lúc này đã trở nên lộn xộn, mứt bơ đủ màu bôi trét trên hộp bánh, họ băng qua biển sao lúc này đã xám xịt, đẩy cửa dinh thự Lệ Ninh ra.

Lúc này khoảng chừng sáu giờ sáng.

Khóa cảm ứng của Aston Martin tự động mở khóa, tiếng động cơ đột ngột phát ra giữa tiếng chim hót.

“Về nhà chứ?” Trần Hựu Hàm bẻ lái, lái ra khỏi thảm cỏ nơi tiền sảnh rộng lớn.

Ra đến cửa chính là hồ nước, hoa súng đã tàn hết, chỉ còn lại cành tàn. Tiếp sau đó là đại lộ rộng rãi một chiều bốn làn xe.

“Anh đang bận việc gì đúng không?” Diệp Khai ẩn ý hỏi.

Trần Hựu Hàm lập tức bật cười: “Vậy em đừng về nhé, đến chỗ anh tắm rửa ngủ bù đi, anh qua chỗ Trần Phi Nhất một chuyến, nếu suôn sẻ thì trưa sẽ về mang em đi ăn cơm.”

Diệp Khai không lên tiếng.

“Không được à?” Trần Hựu Hàm vượt lên trước một xe, khẽ liếc qua nhìn cậu, cong môi: “Giờ anh đưa em về luôn cũng được, nhưng mà anh sẽ nhớ em lắm.”

Diệp Khai mất tự nhiên nói: “Em muốn về làm bài tập.”

Trần Hựu Hàm cười ra tiếng, không đấu võ miệng với cậu nữa, nhưng vô lăng trong tay hắn mà, hắn thích rẽ đến chỗ nào thì rẽ thôi. Đi đường có chừng nửa tiếng nhưng Diệp Khai vẫn thiếp đi vì mệt quá, chờ đến lúc dừng xe, tỉnh lại rồi cậu mới phát hiện đây là ga ra nơi nào. Trần Hựu Hàm mở cửa xe cho cậu: “Anh tự tiện làm chủ, mang em về nhà đây.”

Quẹt thẻ để đi vào thang máy, ở đây mỗi tầng một hộ, thang máy vừa dừng lại, mở cửa ra chính là cửa nhà mình.

“Mật mã là 357159, giống như điện thoại.” Hắn mở cửa, đón Diệp Khai vào nhà, lại nói: “Chờ khi nào em ngủ dậy thì thêm dấu vân tay vào, được không?”

Hắn hỏi “Có được không”, “Được không”, “Được chứ” không giống với những người khác, người khác là trưng cầu ý kiến, còn hắn thì chỉ là hỏi theo thói quen, nghe thì có vẻ là hỏi người khác, nhưng thực ra thì là thông báo thôi, kiêu ngạo cứ như là thắng chắc.

“Đây là thẻ nhà, dùng cái này có thể đi vào thang máy –” Trần Hựu Hàm đưa chiếc thẻ màu đen trong tay ra, nhưng không có ai nhận. Hắn dừng lại, “Em sao thế?”

Diệp Khai ngước mắt: “Anh từng nói điểm đến là dừng, hảo tụ hảo tán là ý gì?”

Trần Hựu Hàm sững người, thu tay về, như không có việc gì mà cười một tiếng: “Dọa em rồi sao? Chỉ là để cho tiện thôi, nếu em thấy áp lực thì thôi.”

Chiếc thẻ đen bị tùy ý ném vào tủ bên hành lang, ngay cả quần áo Trần Hựu Hàm cũng không có thời gian thay, hắn vặn chốt cửa, đưa lưng về phía Diệp Khai nói: “Cô hai trong nhà anh gây chuyện rồi, anh phải về nhà trở về một chuyến, em nghỉ ngơi trước đi.” Lại quay đầu nhìn Diệp Khai một chút, cười mà như không hỏi: “Em sẽ không chạy mất chứ?”

Diệp Khai khẽ lắc đầu, gọi hắn: “Hựu Hàm ca ca.”

Trần Hựu Hàm quay người lại, Diệp Khai tiến lên hai bước, vòng tay ôm eo hắn: “Em có thể vừa mở mắt liền nhìn thấy anh không?”

Trần Hựu Hàm bật cười, hôn lên trán cậu: “Anh sẽ cố hết sức.”

Cửa phòng đóng lại, khóe môi đã cười đến mức cứng lại lập tức hạ xuống, hắn dựa người vào thang máy, cúi đầu châm thuốc, như tự giễu mà bật cười.

Chủ trạch nhà họ Trần nằm trong một khu biệt thự nổi tiếng khác của Ninh Thị, vị trí kề biển, diện tích mỗi căn hơn một nghìn mét vuông. Người trong nhà muốn gặp nhau cũng tốn sức, Trần Phi Nhất vừa không nuôi tình nhân, vừa không có con riêng, sống một mình ở đây với mấy người quản gia và giúp việc, ấy thế mà cũng không chê lạnh lẽo vắng vẻ. Thỉnh thoảng Trần Hựu Hàm ghé về thăm còn bị ông chê phiền, không phải trách hắn va chạm đồ phong thủy thì cũng là quấy rầy sự yên tĩnh của ông. Lúc này hắn vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng ném đồ, Trần Hựu Hàm còn có chút hả hê cười trên nỗi đau của người khác, kết quả vừa mở cửa thư phòng ra thì suýt chút nữa đã bị một cái ấm tử sa đập cho hỏng mặt, hắn kinh hồn bạt vía mà nghiêng người tránh thoát, tác phẩm do chính tay đại sư chế tác trị giá mấy trăm nghìn cứ như vậy mà vỡ nát, Trần Nam Châu mắng: “Trần Hựu Hàm! Cái đồ bạch nhãn lang — cậu đến đúng lúc lắm!”

Trần Phi Nhất ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt tối sầm, thư ký cá nhân của ông liều mạng nháy mắt với Trần Hựu Hàm.

Đôi anh em ruột này chính là oan gia của nhau, một người chiều chuộng đến không có giới hạn, một người được chiều đến muốn làm trời làm đất.

Trần Hựu Hàm không chút biến sắc quét mắt nhìn, hiển nhiên Trần Nam Châu đã khóc lóc om sòm hồi lâu. Hắn lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa nhấp một hơi, xong xuôi mới cà lơ phất phơ nói: “Cô hai ơi, cô đang nói gì vậy, năm ngoái vào đại thọ của cô cháu còn tặng qua một tòa thọ tỉ nam sơn kia mà.”

Trần Nam Châu không thèm để ý tới hắn, trợn mắt mắng chửi: “Bộ phận PR của tập đoàn là do tôi một tay vất vả kéo lên, muốn để tôi đi sao? Cậu tự hỏi xem Trần Hựu Hàm cậu có bản lĩnh, có tư cách này hay không trước đi đã!”

“Cô hai à,” D Trần Hựu Hàm vẩy rơi tàn thuốc, tứ lạng bạt thiên cân cười nói: “Chẳng có ai quên đi công lao của cô hết, biệt thự ở Hawaii cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu cô không thích chỗ đó thì New Zealand hay Italy cũng được, tùy cô chọn, cháu dùng danh nghĩa cá nhân ra tiền, coi như hiếu kính với cô.”

Trần Nam Châu cười khẩy: “Trần Hựu Hàm, cậu giỏi nhất là vùi dập người khác, Trần Nam Châu tôi thiếu ba cái thứ bố thí của cậu sao? Tập đoàn thương mại là ngành kinh doanh cốt lõi của GC, cậu quản lý không tệ, tôi không có gì để nói hết, nhưng bộ phân PR từ trước đến nay là tổng bộ trực tiếp quản lý, cậu lại đi chặn ngang một bước, vậy là sao, là muốn dùng tôi để khai đao trước tiên, sau đó lại tranh giành quyền lực với cả nhà họ Trần ư? Mấy đời nhà họ Trần làm kinh doanh, không phải chỉ riêng một mình cậu!”

Trần Phi Nhất lạnh lùng quát: “Đủ rồi đấy Nam Châu!”

Trần Hựu Hàm vươn tay đè ép một chút, tư thế của hắn mang theo vẻ cường thế không thể phân trần, sau đó hắn lấy thuốc lá xuống, nheo mắt nhìn chằm chằm Trần Nam Châu, nói: “Xem ra hôm nay cô hai đã có chuẩn bị mà đến, được thôi, vậy cháu sẽ cùng cô tán gẫu một chút — cô trực tiếp quản lý các mối quan hệ công chúng với chính phủ, cô thấy cô có đủ tư cách không? Lâu thôn tham nhũng nghiêm trọng như vậy, cô từng điều tra chưa? Người dân trong thôn dùng vũ khí đánh nhau, cô đã xem qua hồ sơ chưa? Những vấn đề còn lưu lại từ đợt cải cách những năm 89, có ai tới nhắc nhở cô không? Bộ phận PR nát thành thế này mà bà còn không biết xấu hổ đến trước mặt tôi khóc lóc om sòm? Chiến lược quan hệ công chúng chặt chẽ không thể tách rời, nếu không phải do bà biến bộ phận PR thành một mớ lộn xộn, ai cũng dám lừa gạt giấu diếm, liệu hạng mục Lâu thôn có bị mắc kẹt ở đây không? Người khác sao có thế gài bẫy chơi GC được chứ! Hả CÔ HAI!”

Trần Nam Châu sững sờ: “Đó đã là chuyện từ ngày xửa ngày xưa — “

“Bà đúng là quý nhân hay quên đó,” Trần Hựu Hàm ngắt lời bà, đè xuống vẻ hung ác toàn thân, “Có muốn tôi giúp bà nhớ lại một chút không, cũng chỉ bởi cái sự ngu xuẩn, nhỏ mọn, tự cao tự đại của bà, mà tôi đã tiêu tốn hơn 800 triệu vào ba cái chuyện vớ vẩn ở Lâu thôn đấy!”

“Bây giờ bà mắng tôi là Bạch Nhãn Lang? Tôi đã cho bà thời hạn nửa năm để bà có thể ra đi một cách có thể diện nhất, bà tự mình không muốn, chạy đến tới trước mặt Trần Phi Nhất khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại? Tỉnh đi cô hai ơi, anh trai thân yêu của cô không thể chăm sóc cho cô cả đời được, cô cũng quá 50 tuổi rồi, đừng chỉ mọc nếp nhăn trên mặt mà không mọc nếp nhăn trong não nữa!”

Trần Phi Nhất không nghe được nữa, vô bàn quát hắn: “Trần Hựu Hàm! Trong mắt mày còn có người lớn nữa không!”

Thư ký tên là Triệu Tùng Hải, đã đi theo ông cụ suốt 20 năm, hắn đứng bên cạnh liều mạng ra hiệu cho Trần Hựu Hàm, kêu hắn hãy có chừng mực một chút.

“Người lớn?” Trần Hựu Hàm cầm điếu thuốc bực bội đi lên hai bước, bình tĩnh hạ giọng xuống, chỉ vào Trần Nam Châu nói: “Vì chút quyền lực rách nát ấy, bà đã âm thầm ngáng chân tôi trong tối bao nhiêu lần rồi? Nói thật, ba cái thứ quyền lực vớ vẩn kia, Trần Hựu Hàm tôi còn chẳng thèm để vào mắt, nhưng bà đã làm ra những gì? Họ Chung bước chân vào, bà có bất kỳ dự cảnh nào không? Nhà họ Dung không phải cũng do bà đắc tội à? Bây giờ người ta bắt đầu ra tay rồi đó, một cái thủy cung cỏn con của ông đây xin phê duyệt nửa năm cũng không xong, bà có năng lực gì, điều hành ra sao?”

“Tài liệu về thủy cung — “

“Bà ngây thơ không khác gì lợn!” Trần Hựu Hàm hung hăng dụi thuốc, “Trần Nam Châu, hạng mục của tập đoàn thương mại liên quan đến sinh tử của toàn bộ tập đoàn GC trong 20 năm tới, từ chức đi, tôi kính bà một lần thể diện cuối cùng, nếu không đừng nói đến Hawaii, dù là Hạ Môn bà cũng đừng mơ được đi!”

Cạch! Cửa thư phòng bị đóng sập lại.

Hai phút sau, trong sân vang lên tiếng động cơ ngạo nghễ gầm rú, nghênh ngang mà rời đi

Triệu Tùng Hải mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đúng lúc đưa lên một cốc nước ấm: “Chủ tịch.”

Trần Phi Nhất uống thuốc cao huyết áp cùng nước ấm, cảm thấy huyệt Thái Dương như đang giật giật mà căng lên. Ông nói với Trần Nam Châu: “Nam Châu, chuyện Lâu thôn chỉ là việc nhỏ, nhưng chuyện với nhà họ Dung thì em quả thực không tránh được phải bồi tội. . .”

“Em có thể đến nhận lỗi với hắn.” Trần Nam Châu căng thẳng đến mức gần như không thở nổi.

“Vô dụng thôi. Giờ không giống như xưa nữa, thủy cung đã kẹt lại hơn nửa năm nay, đây chỉ là một lời nhắc nhở.” Trần Phi Nhất nhíu mày, “Để cho Hựu Hàm xử lý đi.”

Lúc Trần Hựu Hàm quay về thì Diệp Khai vẫn còn đang ngủ.

Hắn khi đi vội vàng, về rồi cũng vội vàng, tắm rửa xong nhìn đồng hồ còn chưa tới 11 giờ trưa. Hắn vừa ngồi vào mép giường liền động đến Diệp Khai, cậu mở mắt ra, thấy Trần Hựu Hàm để trần nửa người ngồi bên giường. Đường cong da thịt rõ ràng lưu sướng, cơ bắp thoáng nhô lên, người thì ngày nào cũng ngồi trong phòng làm việc ấy vậy mà trên thân chẳng có tí mỡ thừa nào.

“Đánh thức em à?” Trần Hựu Hàm vén ra lọn tóc đen che mắt cậu, hắn cúi người hôn lên mắt Diệp Khai. Trần Hựu Hàm chỉ là tiện đường ghé qua nhìn Diệp Khai, chiếc áo thun trong tay còn chưa kịp mặc vào.

Diệp Khai ngoan ngoan nhắm mắt lại, vươn tay ra khỏi chăn mà vòng lên ôm chặt cổ hắn. Nhìn có vẻ chưa tỉnh ngủ hắn, cậu mơ mơ màng màng, cọ cọ bên gáy Trần Hựu Hàm.

Trần Hựu Hàm bị cậu níu xuống, gần như là ghé vào trên người cậu, hắn không có cách nào, chỉ có thể dùng khuỷu tay chống đỡ, tư thế này còn vất cả hơn cả lúc plank, dở khóc dở cười nói: “Này, em thế này là anh căng thẳng lắm đấy nhé.”

“Anh căng thẳng cái gì.” Diệp Khai mơ màng hỏi, thuận theo động tác đứng dậy của Trần Hựu Hàm mà bị nhấc bổng dậy, treo mình trong lòng hắn: “Vừa nãy em đi thêm vân tay rồi.”

Trần Hựu Hàm yên tĩnh một hồi: “Thành công chứ?”

“Không biết nữa, như là hỏng rồi ấy.”

Trần Hựu Hàm cười ngất ngư, đẩy đẩy cậu, “Chờ anh đi mặc áo.”

Lúc này Diệp Khai mới phát hiện thì ra hắn để trần thân trên, mặt cậu lập tức đỏ bừng, tay cũng rụt về ngay sau đó, cả người quấn trong chăn bông chỉ lộ ra cái đầu: “Sao, sao anh lại thế chứ!”

Trần Hựu Hàm phục luôn, trở tay mặc áo vào, hỏi: “Sao em lại qua phòng khách ngủ?”

Chiếc giường trôi dạt trên đại dương kia cuối cùng cũng đã chuyển vào phòng khách cao quý của hắn, ngửi một hơi cũng ngửi thấy mùi vị đắt đỏ của vùng Địa Trung Hải. Diệp Khai ngủ rất hài lòng, chỉ là lăn qua lăn lại thêm dấu vân tay mất cả nửa ngày, tắm rửa xong chưa ngủ được bao lâu thì đã bị Trần Hựu Hàm đánh thức.

“Phòng khách là cho khách ngủ, em là khách sao? Hửm?” Trần Hựu Hàm đào cậu từ chăn bông ra, mùi ngọt ngào ấm áp khô ráo, là mùi itinh dầu hoa cam. Bàn tay to rộng của hắn xoa xoa gáy Diệp Khai, kẹp lấy đường cong của hàm dưới, thân mật mút mát trên đôi môi cậu.

Diệp Khai ôm vai hắn, hé đôi môi, làm sâu hơn nụ hôn này.

Vào cuối tuần, cả thành phố uể oải phải đợi đến tận hơn 10 giờ mới bắt đầu nhộn nhịp. Âm thanh của dòng xe cộ mơ hồ xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, tràn vào trong không gian tĩnh mịch này. Diệp Khai dựa vào hắn, nói: “Hựu Hàm ca ca, anh biết em đã nghĩ đến gì đầu tiên khi thức dậy vào hôm nay không?”

“Em 18 tuổi rồi?”

Diệp Khai cười cười: “Không phải.” Cậu xòe ra năm ngón tay của mình, giống như chơi đùa mà để ánh nắng xuyên qua kẽ tay mình, mắt nhìn theo tia sáng, nhẹ nhàng nói: “Là em đã ở cùng với Hựu Hàm ca ca rồi, Trần Hựu Hàm là người yêu em.”

Trong lòng Trần Hựu Hàm mềm đến mức không biết đã thành bộ dạng gì, nắm lấy tay cậu nói: “Đi lưu dấu vân tay thôi nào.”

“Lưu lại cả 10 ngón.” Diệp Khai nhảy xuống giường.

“Có cần lưu lại cả dấu vân chân luôn không ?” Trần Hựu Hàm liếc cậu.

“Nếu anh muốn thì em có thể miễn cưỡng đồng ý.” Cậu đi chân trần trên mặt đất hai bước, rồi giơ một chân lên: “Sau này em sẽ mở cửa thế này –” còn chưa dứt lời thì đã bị Trần Hựu Hàm thừa cơ nắm lấy. Bàn chân gầy mà trắng nõn, mơ hồ hiện lên đường gân xanh, móng chân được cắt tỉa tròn trịa gọn gàng, đường cong mu bàn chân đẹp mắt muốn chết. Trần Hựu Hàm thừa cơ gãi lòng bàn chân cậu, cậu cười đến mức đứng không vững, bị hắn kéo vào ngực mà ôm, ngay cả lúc đi lưu dấu vân tay cũng không buông cậu ra. Một người duỗi ngón tay, người kia ôm cậu từ sau lưng, cầm lấy cái tay vươn ra kia, quá trình lưu lại dấu vân tay không tốn quá nhiều thời gian, nhưng lại tràn đầy cảm giác nghi thức. Sau khi lưu lại thành công, Trần Hựu Hàm hỏi: “Sao em lại có cảm giác anh cực kỳ yêu em nhỉ?”

Trần Hựu Hàm mở rộng vòng tay, chọc chọc lên gáy cậu: “Em chảnh lắm rồi nhé.”

“Lúc anh bẫy em chạy đua với corgi, có từng nghĩ tới khả năng sau này em sẽ là bạn trai tương lai của anh hay không nhỉ.”

“Anh điên chắc.”

“Thế mà lúc em đây còn bé đã từng tưởng tượng làm người yêu anh đấy.”

Trần Hựu Hàm buồn cười nhìn cậu: “Sao cơ?” Hắn cười hỏi, “Lúc ấy em mấy tuổi?”

“Chắc tầm bảy tám tuổi.” Diệp Khai che mặt, cảm thấy có chút nóng bừng bừng, “Em cũng không biết nữa, chỉ là thèm ăn kem của anh.”

“ĐM.” Trần Hựu Hàm cười đến phát run: “Đã nói con trai cũng phải nuôi sao cho đầy đủ sung túc rồi, em đó, có mỗi đôi ba ly kem cũng bị lừa mất luôn.”

“Có mà do bị anh làm hư ấy, khi ấy em nói với chị gái em, chị ấy sợ đến mức tái cả mặt, không chỉ mua cho em thật nhiều Bát Hỉ*, còn dành nguyên một tuần để dạy dỗ em rằng nam với nam là không đúng, là đồi phong bại tục, suy đồi đạo đức, trái với thiên lý, bội nhân luân,”

“Em nghe hiểu hả?”

“Chỉ đọc thuộc thôi, chứ không hiểu.” Diệp Khai lạnh lùng trả lời: “Chỉ nhớ mỗi vị kem nào ngon nhất để chọn.”

“Là vị nào?”

“Rượu Rum.” Dừng một chút lại nói, “Vani cũng ngon, vị xoài là dở nhất, dâu tây cũng bình thường, dù sao thì vị trái cây toàn không ngon lắm, sô cô la –” cậu dừng lại, chợt nhớ tới cái gì đó liền cúi đầu cười —

“Lúc ấy em vừa ăn kem vừa nghĩ, khi nào lớn em chính là muốn được ở bên Hựu Hàm ca ca.”

“Được thôi bạn nhỏ này, chúc mừng giấc mơ của em trở thành sự thật.” Trần Hựu Hàm mở tủ lạnh, ôm ra một hộp kem Bát Hỉ vị rượu rum, “Hôm nay ăn món này để chúc mừng em thoát FA nhé.”

Diệp Khai bị giá đến giật mình: “Trần Hựu Hàm, thì ra anh cũng lén ăn kem!”

“Bé ngốc chui từ đâu ra đây.” Trần Hựu Hàm đi qua cậu, đùa giỡn mà giơ tay xoa đầu cậu, “Chẳng lẽ em thích ăn gì mà anh không biết chắc?”

Diệp Khai không tin, vừa xé vỏ kem vừa ra đề vấn đáp.

“Hoa quả?”

“Quả vải, măng cụt, xoài xanh.”

“Rau?”

“Rau cải trộn tương, quỷ kén ăn, kêu em ăn rau thôi mà cứ như muốn đòi mạng em vậy.”

“Đồ uống?”

“Soda, Cocacola, mojito, toàn uống mấy đồ CO2.”

“Đồ ăn vặt?”

“Không thích đồ ăn vặt, nhờ điểm này mà coi như em vẫn còn thuốc chữa.”

Diệp Khai cắn thìa, chất lượng của Bát Hỉ càng ngày càng dở mất rồi, cái vị rượu rum này sao mà ngọt ngào quá xá.

“Sashimi?” Tại sao cái đề thi vấn đáp này càng ngày càng lệch tận đẩu đâu?

“Cá ngừ vây xanh, kén ăn chết đi được, không có chút tiền trong người chắc không nuôi nổi em luôn.”

Diệp Khai từ bỏ trêu chọc hắn, thì ra hắn thật sự biết hết mọi thứ, thật là không thể tin được, người đàn ông quả thực quá đáng sợ, 219 ngày thích cậu chẳng lẽ đều đang bí mật quan sát cậu sao. Người trưởng thành yêu đương đúng là nhiều trò quá đi mất. . . Không đúng, từ hôm nay trở đi cậu cũng là người trưởng thành rồi, nhưng cậu lại chẳng biết gì về Trần Hựu Hàm cả.

Diệp Khai chột dạ nói: “Hựu Hàm ca ca, so với anh thì em hình như chẳng biết gì về anh cả. . .” Chỉ biết là hắn hút Davidoff uống rượu Macallan, nhưng chuyện đó thì ai ai cũng biết, thực sự chẳng có gì đáng để khoe khoang.

Trần Hựu Hàm cười cười: “Em ngốc hả, em chỉ cần biết một chuyện là đủ rồi.”

Đồ ngốc nào đó rửa tai lắng nghe.

Trần Hựu Hàm nói —

“Anh thích em nhất.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.