Ninh Nguyên cậu cầm trên tay chiếc lệnh bài đặc cách của Thụ Lâm Thánh Quân mà đầu không ngừng phiền não, cậu vốn muốn cơ hội trùng sinh trở về này sẽ sống một cuộc đời trầm lặng. về sau khi tu luyện thành công thì sẽ tìm một nơi yên bình sống một cuộc đời giản dị, ăn xong rồi lại ngủ, có thể ngủ ở bất kì nơi nào nhưng rồi thì sao.
Từ cái ngày cậu về đây không bị thương thì cũng bị bắt đi lên mấy cái tiết học vô bổ, muốn ngủ muốn nghỉ ngơi cũng không xong, giờ thì mắc thêm cả lão Thánh Quân sống cả trăm năm này.
Càng nghĩ cậu càng tức trực tiếp ném cái lệnh bài xuống đất nhằm muốn bài tiết sự phẫn uất của bản thân, nhưng thôi rồi lại kích hoạt khả năng của nó, chiếc lệnh bài biến thành một lỗ hỏng không gian hút cậu vào trực tiếp dịch chuyển cậu đến nơi cần đến.
trải qua cái dịch chuyển như một cái chóp mắt thì hiện cậu đã và đang đứng ờ trước một bậc thang lớn dẫn lên một tòa điện chính uy nghiêm, tòa điện to lớn tọa lạc giữa biển mây rộng lớn, những bậc thang gồm mười hai bậc to lớn uy nghiêm, trước điện chính là bảng phong hiệu màu đỏ có khắc hoa văn thánh thú, đề tên Thoại Hà Tĩnh Lạc, nơi cậu đứng chính là một dưới chân của mười hai nấc thang trời kia.
Nếu phải dùng từ để miêu tả khung cảnh nơi này thì cậu chỉ có vài từ để diễn tả thôi, Cảnh Họa Như Tranh và không cần nghĩ cũng biết cậu biết chắc bản thân cậu đã đứng trước thánh điện của Thanh Hà Đạo Tôn, cũng phải thôi làm gì có điện bình thường nào mà lại tràn ngập Chi Pháp Giới Luật như thế, còn cả hai kẻ canh gác mười hai bậc thang tu vi ít nhất cũng đã là Luyện Hư Kì, nhưng thứ làm cậu không giám manh động nhất chính là cái ánh mắt tràn ngập dò xét phát ra từ điện chính kia.
Dù cậu không hiểu tại sao vị Thanh Hà Đạo Tôn kia lại dùng tới cả Pháp Nhãn để quan sát nhưng điều đó khiến cậu khó chịu, đành bụng đã tới thì cũng tới lần này vào đó trước rồi mấy ngày sau cậu trốn là được, dù sao vào rồi không cần nghe thuyết giảng cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Cậu thở ra một hơi dài rồi mới cất bước đi đến gần mười hai nấc thang, đoạn khi cậu đến gần hai người canh gác lại đưa vũ khí ra chặn cậu, biết chắc. là muốn vào phải có thứ gì đó cậu mới lấy cái lệnh bài ra, nhìn thấy hai từ Thụ Lâm cả hai tu sĩ canh gác bỗng chốc ngơ hết cả người rồi mới sực bừng tỉnh trở lại trạng thái ban đầu bỏ vũ khí xuống.
Cậu thấy vậy rồi mới đến gần bậc thang, nhìn nhìn nó mà tưởng là bậc thang bình thường mỗi bậc thang ở đây đều chứa sức mạnh của giới luật rất lớn, nhưng đối với cậu nếu dùng ô lưỡng cực thì sẽ không là vấn đề gì cả, nhưng nếu dùng đến ô thì cái Pháp Nhãn kia cũng sẽ không nhìn thấy được cả cậu, không muốn bị nghi ngờ nên cậu lần này phải dùng sức thôi.
Mười hai bậc thang: được xếp theo thứ tự bao gồm: Nhân – Tình – Tâm – Đạo – Bệnh – Suy – Tử – Ngã – Trung – Quân – Luật – Thiên,
Nhân là giới luật tính người.
Tình là giới luật tình cảm gia đình, bạn bè, người thân,…
Tâm là giới luật suy xét đạo tâm.
Bệnh là giới luật nhân sinh bệnh khổ trải qua khi tu hành.
Suy là giới luật sự suy sụp về trạng thái nhân hình của người tu sĩ.
Tử là giới luật về sự độ kiếp khi tu hành.
Ngã là giới luật về sự sa ngã về tâm ma của người tu hành trong tiềm thức.
Trung là giới luật về sự trung thành kiên trung.
Quân là giới luật thể hiện sự thấu cảm sự thành thật .
Luật là giới luật về sự tuân theo luật lệ.
Thiên là giới luật về sự cảm nhân của người tu sĩ về thiên địa, thiên kiếp,
Chỉ khi thật sự vượt qua được sáu bậc trên mười hai bậc thì mới có thể tiến vào gặp Thanh Hà Đạo Tôn, nhưng thật đáng tiếc những giới luật này đều là một phần nhỏ trong việc giác ngộ của người tu sĩ, mà bản thân cậu đã là một tu sĩ giác ngộ rồi thì thật đáng tiếc những giới luật đã không còn ảnh hưởng gì tới cậu nữa.
cậu ung dung đưa vẻ mặt vô cảm của bản thân bước qua mười hai bậc thang một cách nhẹ nhàng, Pháp Nhãn cũng đột ngột biến mất, hai tu sĩ kia thấy vậy thì cũng không thoát được sự hoảng loạn, vốn hơn ba canh giờ trước có người đến được bậc thang thứ chín đã là quái vật lắm rồi, giờ lại lò ra một đứa có thể nhẹ nhàng bước qua mười hai bậc thang mà mặt chẳng chút biến sắc.
Cậu thì không quan tâm đến những lời nói vô vị kia, tranh thủ bước vào điện chính, pháp nhãn cũng biến mất cậu không muốn bị ảnh hưởng bởi mấy cái giới luật trong cái tòa điện to lớn này nữa, nhanh chóng cậu đưa tay vào không gian trữ vật của mình rút ô lưỡng cực ra che lên, rồi mới nhẹ nhàng bước vào,