Ngày 24 tháng 5 nông lịch năm Kiến Nguyên thứ 5, Vệ quốc Trưởng Công Chúa đột nhiên bị bệnh, thiếp thân thị vệ của Công Chúa lên kim điện xin phép cho Công Chúa nghỉ mấy ngày.
Võ đế nhìn toà bảo y* duy nhất đặt trên triều phía dưới kim điện, trầm mặc một chút, sau đó liền vui vẻ cho phép nghỉ.
(*ghế dựa)
Cũng ngay chiều hôm đó, Bình vương điện hạ thường niên không bận tâm triều chính, thân thể cũng không tốt lại bất ngờ đi bái phỏng Võ đế bệ hạ.
Ngay khi Bình vương Chu Cao Phong vừa ra khỏi điện Huyền Vũ không lâu, một đạo thánh chỉ điều Hàn Lâm viện Khổng Mục Tàng Thư các Việt Thanh Phong tới điện Huyền Vũ làm Thị Trung* cũng đúng lúc tới.
(*Thị Trung: mình cũng ko rõ là chức gì, đại loại là ở gần hầu hạ Hoàng Thượng)
Tay cầm thánh chỉ, Việt Thanh Phong liền thẳng tắp đi ra ngoài. Đây là một phần đại lễ mà nàng yêu cầu Bình vương, mà vì phần đại lễ này, nàng phải dùng hết toàn bộ năng lực mới có thể hồi báo hắn gấp bội trong tương lai.
“Đó là thứ ngươi muốn? Ngươi –” Đột nhiên bị người giữ chặt từ phía sau, quay lại nhìn thì ra là đồng liêu Trần Ngọc Châu vẫn giúp mình mấy tháng qua.
Việt Thanh Phong cười yếu ớt, lại nghiêm túc nói: “Không sai, đây chính là điều ta muốn. Ta ban đầu cũng nghĩ mình có thể chịu đựng được cuộc sống ngày qua ngày lặng yên vô vị của một Khổng Mục viện Hàn Lâm. Nhưng mãi cho đến gần đây ta mới phát hiện, cuộc sống như vậy căn bản không thích hợp với ta.”
Nhìn đạo thánh chỉ thiếp vàng trong tay Việt Thanh Phong, nghĩ đến việc mình đột nhiên nhận được mệnh lệnh cấm ngôn*, Trần Ngọc Châu vẫn luôn ôn nhu trên mặt lại lộ vẻ trào phúng: “Hàn Lâm viện là một nơi thanh quý, toàn bộ Đại Chu không người nào không biết, không người nào không hiểu. Bao nhiêu kẻ đọc sách tha thiết ước mơ có thể đi vào Tàng Thư các đệ nhất thiên hạ này để nghiên cứu. Nhưng ngươi ngược lại lại có thể dễ dàng từ bỏ chức quan như vậy, cố tình đi làm cái nghề bưng trà đổ nước cho Võ đế, ngươi cũng biết ngươi làm như vậy không chỉ làm nhục thân phận của mình, cũng khiến cho —”
(*ý ở đây là cấm Trần Ngọc Châu ko đc phép nhắc tới chuyện của VTP với Công chúa nữa)
Muốn đề cập tới Trưởng Công chúa, nhưng nghĩ đến đạo mệnh lệnh truyền ra từ phủ Công Chúa, Trần Ngọc Châu chỉ có thể cưỡng ép mình ngậm miệng.
Thấy nàng gấp đến độ hai má đều ửng đỏ, Việt Thanh Phong khẽ biến sắc, nhưng đến cuối cùng nàng vẫn cầm thánh chỉ ra khỏi Hàn Lâm viện.
***
Ngày 25 tháng 3 nông lịch năm Kiến Nguyên thứ 5, Việt Thanh Phong trở thành thị trung thứ mười ba bên cạnh Võ đế Chu Thủ Cương.
Lúc đó Võ đế vẫn cảm thấy rất hứng thú với nữ nhân mà hoàng muội thích, rồi hoàng đệ hắn đề nghị hắn giữ bên người này.
Nhưng chờ đến khi đơn độc triệu kiến, thấy nàng một bộ thanh tâm quả dục lạnh lùng đến cực điểm rồi, một Võ đế luôn yêu thích diễm sắc lập tức đánh mất ý niệm muốn sở hữu nàng trong đầu, chỉ phất tay để Việt Thanh Phong lui ra.
“Ngày đó ở đào lâm nhìn cũng không tệ lắm, như thế nào đến ngự tiền lại thành bộ dáng như vậy. Nhan sắc như thế còn có thể khiến hoàng muội si mê, làm hoàng đệ tự mình ra mặt để ta thu vào dưới trướng, thật sự không thể tưởng tượng.” Võ đế cầm chén trà tỏ vẻ không hiểu nổi, tiểu thái giám bên cạnh hắn cười hắc hắc không lên tiếng. Dù sao Trưởng Công chúa là nhất mạch của hoàng thất, một nô tài như hắn không dám tuỳ ý đánh giá để tránh những lời này bị người hữu tâm truyền ra, dẫn lửa thiêu thân.
Mà thiếp thân thị vệ trưởng Chung Khiêm Đức đứng bên Võ đế vốn luôn thành thục ổn trọng lại bất ngờ tán đồng nói: “Đúng vậy, dáng vẻ như thế, tính tình cũng không tốt, căn bản không nên khiến người ta ruột gan rối bời, canh cánh trong lòng.”
Tiểu thái giám đang tỏ vẻ ngây ngô cười cười bên cạnh Võ đế lộ vẻ ngoài ý muốn, Chung Khiêm Đức rất nhanh phản ứng lại, phong đạm vân khinh nói với Võ đế: “Bệ hạ, quả thật vì nàng mới tạo thành khoảng cách giữa bệ hạ và Công Chúa. Nay Công Chúa tham chính mặc dù có phần có lỗi với bệ hạ, nhưng Công Chúa dù sao chỉ tham chính mà còn chưa lộ ra ý niệm khác trong đầu. Dưới tình huống như thế, chỉ cần bệ hạ chọn thêm một số chi sĩ có tài cho Công chúa, để cho Công Chúa sủng hạnh mấy người đó, làm Công Chúa phân tâm, hoặc nhất lao vĩnh dật* khiến Công Chúa hoài thai, như thế với tình huống Công Chúa là một nữ nhân thì sẽ không có nhiều tâm lực hay tinh lực để nghĩ đến chuyện khác.”
(*nhất lao vĩnh dật: 1 lần cực khổ về sau yên vui)
Nghe lời Chung Khiêm Đức nói, Chu Thủ Cương nhớ tới màn lên án của Chu Xảo Hân trên kim điện ngày đó, sắc mặt hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh hắn liền gật đầu buồn bã nói: “Ta và Công Chúa đều chảy trong mình huyết thống giống nhau, ta có thể có được ba ngàn giai lệ, Công Chúa đương nhiên cũng có thể có không kém bao nhiêu. Nhưng vô luận nàng hồ nháo thế nào cũng đều phải có chừng mực, cử chỉ hoang đường như ma kính* đó thì thế nào ta cũng sẽ không đồng ý.”
(*ma kính: nữ x nữ)
Trầm mặc một chút, nhìn ra ngoài, Võ đế bất đắc dĩ nói: “Nữ tử tên Việt Thanh Phong kia nếu không phải nàng chủ động phối hợp, nếu không phải nàng là hậu duệ của Việt Quốc Công thì ta lại sao có thể để nàng sống trên đời mà tai hoạ người khác được. Giữ nàng bên cạnh cũng chỉ để ngừa vạn nhất mà thôi, chỉ hy vọng hoàng muội có thể hiểu được một mảnh dụng tâm lương khổ của ta.”
Nay Chu quốc tuy thoạt nhìn rất yên ả, nhưng trong quốc nội lại thi nhau xuất hiện vô số chuyện to chuyện nhỏ khiến người ta đau đầu không thôi. Nhiều chuyện cần xử lý như thế, khiến Võ đế ốc còn không mang nổi mình ốc. Võ đế rất bận rộn chính sự nên rất nhanh liền quên không sót gì nữ nhân mà hoàng muội không còn đề cập tới nữa.
Việt Thanh Phong cho tới giờ ở Huyền Vũ điện luôn cẩn thận, chờ tới khi phát hiện cái đuôi theo sau mình rốt cuộc không còn nữa liền bắt đầu chậm rãi cẩn thận hành động. Trong cung phẩm chất của Thị Trung là tứ phẩm, nhưng dù thế bách quan trong triều lại có rất ít người để mắt tới bọn họ. Bởi vì tuy Thị Trung có thể xuất nhập trong cung, bày mưu tính kế cho Hoàng Thượng, nhưng hầu hết thời điểm đại bộ phận bọn họ cũng chỉ là một đám thị tòng giúp Hoàng đế quản lý những việc dư thừa.
Trong số ba mươi Thị Trung của Võ đế, người có thể tham dự triều chính, bày mưu tính kế cho Võ đế cũng chỉ có một hai người mà thôi, mà càng nhiều người thậm chí cả đời cũng chỉ có thể quản xe, kiệu, y phục, đồ vật cho Hoàng đế bệ hạ, tình hình như thế cũng chẳng trách mọi người không để vào mắt chức Thị Trung.
Với tình hình đó, Việt Thanh Phong muốn xuất đầu lộ diện cũng chỉ có thể biểu hiện thật tốt, hi vọng được người hữu tâm phát hiện trọng dụng. Mà trong số ba mươi Thị Trung đó, Việt Thanh Phong đem tầm mắt đặt lên Lỗ đại nhân luôn độc lai độc vãng.
Trong ba mươi Thị Trung của Võ đế, chỉ có nàng và Lỗ Băng Yến cùng là nữ tử. Lỗ Băng Yến tiến cung đã hơn ba năm, từ một Thị Trung thấp kém từng bước một vươn lên trở thành thân tín của Hoàng đế bây giờ. Tình cảnh như thế khiến mọi người tự nhiên đều hiểu được nàng có thủ đoạn rất cao minh. Đại Chu tuy không cấm nữ tử làm quan, nhưng đại bộ phận nam tử kỳ thật từ trong xương cốt vẫn có chút coi khinh nữ nhân. Nay dưới tình huống này, đối với một nữ tử được Hoàng đế cực kỳ tín nhiệm, mọi người có e ngại, nhưng trong thâm tâm lại luôn không quá nguyện ý cúi đầu trước nàng. Tình trạng đó, nếu mình cố gắng cẩn thận tiếp xúc, Việt Thanh Phong không tin nàng thật sự không cần một người giúp đỡ.
***
Ngày 21 tháng 9 nông lịch năm Kiến Nguyên thứ 5, Việt Thanh Phong bị Võ đế bỏ quên suốt nửa năm rốt cục thoát được vận mệnh quản ngọc sức cho Võ đế, tiến vào nội điện chưởng quản án tiền bút mặc cho Võ đế.
Sau nửa năm, khi Việt Thanh Phong vẻ mặt ôn thuận lại đi vào nội điện của điện Huyền Vũ, lúc này Võ đế bệ hã đã hoàn toàn hoàn toàn đem Việt Thanh Phong trở thành một nữ quan Thị Trung bình thường.
“Việt Thị Trung, Hoàng Thượng cùng vài vị đại nhân đang thảo luận chính sự, Lỗ đại nhân nói để ngài tiến vào hỗ trợ ghi lại.”
Việt Thanh Phong đang ở gian ngoài sửa sang lại trác án* nghe có người nói liền hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh nàng liền đứng lên ôn nhu nói: “Làm phiền công công dẫn đường.”
(*trác án: một loại bàn bằng gỗ)
Đối phương ngày thường thu không ít đồ Việt Thanh Phong hiếu kính, thấy nàng đến điện Huyền Vũ suốt một năm rốt cục có cơ hội như vậy liền vội vàng hảo tâm nhắc nhở Việt Thanh Phong một ít việc cần chú ý.
Việt Thanh Phong một thân y phục thiển lam sắc vừa đi vừa mỉm cười cảm kích, nhưng khi Việt Thanh Phong đang cười tươi hơi nghiêng đầu, thấy một nữ tử từ mặt khác chậm rãi đi tới, lập tức liền biến sắc.
Từ ngày 23 tháng 3 nông lịch năm Kiến Nguyên thứ 5 cho tới giờ là ngày mùng 6 tháng 3 năm Kiến Nguyên thứ 6, suốt một năm nàng một mực lặng yên ở nơi âm u, từng chút một thu thập đủ loại tin tức về người đó.
Nàng biết Công Chúa đã dọn ra khỏi hoàng cung, biết nàng không thích thị vệ đại thần Chung Khiêm Đức. Biết người đó ngày càng thích làm trái ý Võ đế, biết bên người nàng nay có càng nhiều người đi theo. Thậm chí nàng còn chú ý tới mỗi tháng người đó có mấy ngày tâm tình không tốt.
Việt Thanh Phong nàng biết rất nhiều chuyện của Chu Xảo Hân, dù chuyện lớn hay nhỏ nàng đều cẩn thận ghi tạc trong tim, giấu ở nội tâm.
Nàng biết càng nhiều liền cảm thấy mình hẳn nên thấy đủ, vô số lần thầm nhủ nói với bản thân cái gì nên buông, cái gì nên giữ. Vô số lần cũng nói với mình, nay thanh danh phong lưu tuỳ hứng của Công Chúa ở ngoài cũng tốt hơn nhiều so với mang một thân thanh danh kinh thế hãi tục, thiên hạ không tha.
Không biết bao nhiêu lần nhủ thầm, chờ đến ngày nào đó Việt Thanh Phong nàng lỡ chạm mặt Chu Xảo Hân, nhất định phải cười thản nhiên đối mặt. Nhưng dù chuẩn bị bao nhiêu, tự ám chỉ mình bao nhiêu lần, đợi đến khi người kia thật sự coi mình như người xa lạ, chỉ liếc nhìn mình một cái liền khinh khinh phiêu phiêu quay đầu đi. Trong phút chốc Việt Thanh Phong rốt cục hiểu được nỗi đau đớn lớn nhất thế gian này là như thế nào.
Đau lòng nhất là khi ngươi nhìn nàng, hận không thể đem hình bóng nàng khắc vào trong mắt mình. Ngươi nhớ nàng, chỉ hận không thể đem nàng in dấu trong tim, mà nàng lại đã sớm không biết ngươi là ai, càng khinh thường biết ngươi là ai. Đến hôm nay ở trong mắt nàng ngươi chỉ là một người xa lạ không hơn!
“Tham kiến Trưởng Công Chúa điện hạ, Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Bị người lôi kéo quỳ xuống, nhìn bóng dáng kia dần dần đi vào nội điện, Việt Thanh Phong chậm rũi cụp mi mắt.
Hai mắt chua xót, Việt Thanh Phong theo bản năng sờ lên cần cổ bên phải của mình. Ấn ký ở dưới lớp áo ở nơi này là thứ duy nhất mà Chu Xảo Hân lưu lại cho mình, vĩnh viễn cũng không thể mất đi.
“Việt Thị Trung mau đi nhanh đi?”
Thái giám ở bên cạnh lại nhắc nhở, Việt Thanh Phong cười cười xin lỗi rồi vội vàng theo vào.
Hết chương 13
– —————————————-
Bách Linh: Mị chỉ là 1 ngôi sao bay lướt qua đây ~