Cố Mâu cùng Cố Hách Viêm lễ nghĩa đều biết, đưa phụ tử Yến Quốc Công đến ngoài phủ đệ, nhìn theo xe ngựa rời đi mới xoay người trở về.
Bánh xe nghiền quá phiến đá xanh trên đường phố, tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, Mộ Bác Nhân lúc này mới chú ý tới trong ngực nhi tử mình ôm một cái hộp đồ ăn, bèn hỏi y là vật gì, Mộ Chi Minh chột dạ mà đáp: “Điểm tâm trong phủ Cố tướng quân.”
Đầu mày Mộ Bác Nhân nhíu lại, mắng: “Làm sao lại không biết lễ nghĩa, điểm tâm này nói lấy liền lấy?”
Mộ Chi Minh biết chính mình khẳng định muốn ai mắng, vâng vâng nhận sai, trong lòng lại có chút dở khóc dở cười.
Y thật sự không nghĩ đến trước khi lên xe ngựa, Cố Hách Viêm lại đột nhiên đem cái này nhét vào trong ngực y. Mộ Chi Minh còn chưa phản ứng lại kịp, đừng nói là khách sáo đẩy ra.
Ai, oan chết mất!
Mộ Chi Minh trong lòng lẩm bẩm ủy khuất, cúi đầu nhìn hộp đồ ăn trong ngực chính mình, khóe miệng lại chậm rãi nâng lên.
Có lẽ, Cố Hách Viêm không giống như kiếp trước chán ghét y.
***
Cố Mâu đưa khách xong lập tức trở lại thư phòng, hoảng hốt: “Ơ? Nỏ thú ngày săn nguyệt trong phòng ta đâu? Sao lại không thấy?”
Ôn Chung Thành ở trong viện nghe thấy, vội chạy tới: “Lão gia đừng hoảng hốt, thời điểm buổi sáng bị thiếu gia lấy đi vào trong phòng rồi.”
Cố Mâu không biết nên khóc hay cười: “Nó khi nào đối này đồ vật lại cảm thấy hứng thú, mau tới chổ nó lấy về.”
Giọng nói vừa dứt, Cố Hách Viêm đã gõ cửa đi vào, hành lễ sau đó đem nỏ thú ngày săn nguyệt trong tay thả lại chỗ cũ.
Cố Mâu có chút khẩn trương: “Để ý, cẩn thận, đừng làm hỏng.”
Cố Hách Viêm hờ hững: “Phụ thân, nỏ cung này vốn dĩ đã hỏng.”
Cố Mâu: “…”
Hài tử lớn, lừa gạt không được, tâm cũng phi nơi khác, ai.
***
Mùa xuân, thảo trường oanh phi*, một đạo thánh chỉ truyền đến phủ đệ Yến Quốc Công.
(*草长莺飞 Thảo trường oanh phi: đây là một cụm từ dùng để chỉ cảnh sắc mùa xuân ở Giang Nam. Cụm bôi xanh đơn thuần là tả cảnh thôi. Dịch là “giữa cảnh xuân về chim kêu hoa nở” hay thích thế nào cho hay cũng được)
Triệu Yến Quốc Công Mộ Bác Nhân vì là phó thái, nên phụ trách dạy dỗ các hoàng tử sáu tuổi trở lên học tập, minh lý lẽ, biện thị phi.
Triệu Mộ Chi Minh vì Thất hoàng tử Phó Tế An hầu đọc, khuyến khích chăm học, đốc xúc khổ đọc.
Phụ tử họ Mộ quỳ lạy tiếp chỉ.
Đời trước Mộ Chi Minh đầu lạnh lẽo ở trên trên mặt đất, nhưng trong lòng lại vui sướng không thôi, nghĩ có thể suốt ngày cùng Tế An chơi đùa đậu thú, lại còn có thể thường xuyên cùng Phó Nghệ gặp mặt tán gẫu.
Mà hiện tại, y lại bất giác cảm thấy bất an, trong cung tường, chung quy là cơ quan mọi nơi nơi, y đã nhìn thấu nhân tâm, có thể an ổn vượt qua mấy ngày này sao?
Vô luận như thế nào, Mộ Chi Minh biết rõ chính mình còn một chuyện quan trọng, đó chính là làm Phó Tế An tức giận phấn đấu, dừng chân lập nghiệp, ngày sau mới có cùng Thái Tử Phó Khải, Ngũ hoàng tử Phó Nghệ quyết chiến một trận.
Kết quả là, ác mộng của Phó Tế An bắt đầu rồi.
Ngày nọ, giờ Dần, gà gáy ba tiếng, Phó Tế An còn say giấc nồng trên đệm chăn ấm áp, hoảng hốt nhìn thấy cách đó không xa hoa đào rụng rực rỡ ở chiếc bàn dưới tàng cây, người mặc bạch y nhẹ nhàng, khí chất thanh tuyệt xuất trần tiên tử đưa lưng về phía cậu ta.
Phó Tế An đại hỉ, vài bước tiến lên kêu: “Tiên nhân, tiên nhân!”
“Tiên nhân” kia nghe tiếng chậm rãi xoay người lại, là gương mặt của Mộ Chi Minh, y cười nói: “Phó Tế An… nên… đọc… sách…”
Phó Tế An bị giấc mộng làm cho tỉnh ngủ, vừa mở mắt, thấy ngoài cửa sổ ánh mắt trời còn chưa lên, Mộ Chi Minh cầm đèn đuốc trong tay, đến bên giường, ánh nến toả trên khuôn mặt y, Mộ Chi Minh cười một cái, lập tức trở nên âm trầm: “Phó Tế An… nên… đọc.. sách…”
“A!” Phó Tế An cả kinh gào thét, lấy chăn che lại đầu, than thở khóc lóc mà khóc lóc kể lể, “Mộ ca ca, ta đều đã dậy sớm ba tháng. Có thể hay không nghỉ ngơi một ngày. Một ngày, chỉ một ngày!”
“Không thể.” Mộ Chi Minh ở trên chăn nói, “Hợp bão chi mộc, sinh với một tí; chín tầng chi đài, khởi với mệt thổ; kiên trì không ngừng, sẽ có kết quả!”
“Lúc này mới giờ Dần!” Phó Tế An túm chăn hỏng mất nói.
“Giờ Dần làm sao vậy?” Mộ Chi Minh hừ lạnh, “Ta mỗi ngày giờ sửu đã rời giường vào cung kêu ngươi dậy, ta nói cái gì?”
“Vậy ngươi thỉnh an mẫu phi ta trước, ta ngủ tiếp một lúc, chỉ một lúc, lập tức dậy.” Phó Tế An đáng thương mà năn nỉ.
“Quý Phi nương nương nói ta về sau đều không cần thỉnh an.” Mộ Chi Minh cười.
Quý phi nguyên lời nói như sau:
Mộ Ly Chu! Ngươi còn dám sáng sớm quấy rầy ta ngủ, ta bóp chết ngươi!
“Đứng lên đi! Đọc sách đi!” Mộ Chi Minh vô tình tàn nhẫn mà một phen xốc chăn Phó Tế An.
“A a a, cứu mạng a!” Phó Tế An kêu một tiếng thảm thiết vang vọng từ nhân cung.