“Chú Lưu, cháu biết lúc hai nhà đính hôn, chú đã bỏ ra không ít tiền. Chú xem như vậy được không? Cháu viết giấy nợ 5000 đồng tiền giao hẹn trong vòng một năm trả cho chú. Coi như là phí bồi thường tổn thất cho chú.”
“5000 đồng tiền?” Ánh mắt Lưu trưởng trấn sáng lên, con số này vượt quá sự tưởng tượng của ông ta. Con gái lớn nhà họ Thịnh xác thật có bản lĩnh, không giống một người có xuất thân từ nông thôn chút nào. Nếu có thể cưới về làm con dâu so với con bé Thịnh An kia tốt hơn nhiều.
“Ngươi điên rồi?” Thịnh An bị số tiền lớn dọa sợ vội vàng giật tay áo của Thịnh Ninh.
Thịnh Ninh không để ý đến lo sợ của Thịnh An, hôm nay tiếp xúc với Lưu trưởng trấn, cô biết loại người này tiểu nhân, nếu đưa ra con số nhỏ căn bản sẽ không làm ông ta hài lòng. Nếu cô dùng thái độ cứng rắn kiên quyết hơn cũng có thể đem hôn sự lui, nhưng làm như vậy liền hoàn toàn đắc tội với người ta, về sau cha mẹ khẳng định sẽ bị chỉnh rất thảm.
Sự lựa chọn duy nhất cũng chỉ có thể làm như vậy.
“Chú Lưu cảm thấy được không? Hiện tại tuy rằng cháu không thể lấy ra 5000 đồng tiền nhưng một năm sau cháu nhất định có thể đúng hạn trả cho chú.”
“Ninh Ninh ! 5000 đồng tiền cũng không phải số tiền nhỏ, cha mẹ cháu có biết không?” Lưu trưởng trấn chắp tay sau lưng, làm ra vẻ trưởng bối hiền lành hỏi.
Thịnh Ninh nhìn thái độ của ông ta chuyển biến nhanh như vậy, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. “Chú Lưu, chú yên tâm cha ta mẹ đều biết.”
“Vậu nếu một năm sau cháu không trả được số tiền này thì làm sao bây giờ?”
Đây là không tin vào năng lực của cô. Cũng đúng, hiện tại bản thân cô chỉ có hai bàn tay trắng, 5000 đồng tiền là một số tiền lớn cơ hồ tương đương với 50 vạn sau này.
Bị nghi ngờ cũng là bình thường.
“Chú Lưu nếu đến lúc đó cháu không lấy ra được số tiền đó thì cháu sẽ gả cho con trai chú được không? Hơn nữa không lấy một phân tiền lễ hỏi.”
“Tốt!” Lưu trưởng trấn kích động thiếu chút nữa không khống chế được vỗ lên đùi mình một phát, thật vất vả nhịn xuống sau đó nói: “Nếu Ninh Ninh đã nói như vậy, đến lúc đó cũng đừng nói chú Lưu bắt nạt cháu.”
“Sẽ không, dù sao hai nhà chúng ta cũng là họ hàng thân thích! Cháu còn muốn cảm ơn chú đã chiếu cố nhà cháu đâu.”
“Nói hay lắm! Ai bảo ta là một trưởng trấn cần chính thương dân chứ!”
“Vậy trước tiên chúc chú Lưu từng bước thăng chức.”
“Ha ha ha…… Ninh Ninh thật hiểu chuyện.”
Sau khi viết giấy nợ và ấn chỉ tay xuống, hai chị em rời khỏi nhà trưởng trấn, Thịnh An rốt cuộc không nhịn được nữa đem đồ vật ném hết xuống đất, một tay chống hông một tay chỉ vào mặt Thịnh Ninh mắng: “Ngươi điên rồi phải không?”
“Chị không điên.”
“Ngươi không điên vậy mà đáp ứng bồi thường 5000 đồng tiền? Ngươi không điên mà ngươi lại dùng bản thân mình làm lợi thế?” Đôi mắt Thịnh An tức giận đỏ bừng, trong lòng giống như bị nghẹn đến khó chịu làm cô muốn rơi nước mắt nhưng lại không thể nào khóc được.
“Nếu chị không đồng ý em sẽ phải gả qua đấy. Tuy rằng chị chưa nhìn thấy tên ngốc đó, nhưng người đó tuyệt đối không thể làm một người chồng tốt.” Thịnh Ninh thở dài, nói lời thấm thía: “Em đáng giá gả cho một người chồng tốt.”
“Cô…… Dù như vậy cũng không thể làm thế.” Thịnh An ấp úng nửa ngày vẫn là cảm thấy Thịnh Ninh nói không đúng. Cô gả vào nhà trấn trưởng thì có thể bị làm sao? So với Thịnh Ninh gả vào đó còn tốt hơn.
Nếu mẹ mà biết Thịnh Ninh thay cô gả chồng có thể bóp chết cô.
“Đây là biện pháp tốt nhất, trưởng trấn người này tâm tư xảo trá, hơn nữa là người có thù tất báo. Nếu chúng ta đắc tội ông ta, về sau nhà ta không thể sống được ở trấn Thạch Khê này.” Hậu quả này cha mẹ cô chắc chắn không chịu được.
5000 đồng tiền là một số nợ lớn, cô cần phải suy nghĩ kỹ, vạch kế hoạch kiếm tiền cụ thể bằng không cái cam kết kia cũng không phải nói chơi.
“Vậy cô cũng không thể làm như vậy.” Thịnh An hầm hừ nhặt đồ lên rồi đẩy xe đi, không phản ứng với Thịnh Ninh nữa.
Dọc theo đường đi hai người đều không nói chuyện, khi về đến nhà Thẩm Lộ Hoa đã nấu cơm xong đang đứng chờ ở cửa.