~~~~Chương 13~~~~
Edit: Blanche
Hứa Phàm nghe được thanh âm của Vân tỷ dừng lại bước chân nhỏ, dùng sức kéo thùng xốp rỗng đến bên chân, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Vân tỷ, nói: “Dì, dì gọi con phải không? Con là tam oa tử, không phải là tiểu oa nhi tử.”
Vân tỷ nháy mắt cười ra tiếng, nhìn bộ dáng đáng yêu của Hứa Phàm, thanh âm không tự chủ được mà biến ôn nhu, nói: “Ôi, hoá ra con gọi là tam oa tử a?”
Hứa Phàm nói tiếp: “Dạ, con còn gọi là bảo bảo, Hứa bảo bảo.”
“Còn gọi là Hứa bảo bảo, dễ nghe, tên này thật là dễ nghe, như vậy, ba ba bảo bảo đâu?”
“Ba ba của con đi rửa tay sạch rồi ạ.”
Nhìn này thanh âm bi bô này, nghe nhiều mê người quá.
Tâm Vân tỷ đều mềm ra, theo âm điệu Hứa Phàm nói: “Rửa tay tay nha, vậy rửa ở chỗ nào thế?”
“Ở phía trước ạ.” Tay nhỏ bé của Hứa Phàm chỉ về phía trước.
“Vậy mang dì đi tìm ba ba được không?”
“Dạ, dì đi theo con.”
Hứa Phàm kéo thùng bọt biển đi về phía trước.
Vân tỷ mỉm cười đi theo phía sau.
Đi ra ký túc xá, đi vào chỗ vòi nước ở góc tường.
Hứa Chiêu đang dùng xà phòng rửa ít mỡ trên tay, quay đầu lại thấy Vân tỷ, cười chào hỏi: “Vân tỷ, chị đi ra ngoài làm việc sao?”
Vân tỷ cười nói: “Không phải, chị ra ngoài tìm em đó.”
“Tìm em?” Hứa Chiêu xoa xoa tay tạo bọt, nhanh chóng rửa sạch dưới vòi nước, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Vân tỷ không có vòng vo, nói thẳng: “Về chuyện kem cây này, chị muốn lấy danh nghĩa cương xưởng kí kết hợp đồng với em.”
“Kí hợp đồng với em?”
“Đúng.”
“Vân tỷ – ” Hứa Chiêu rốt cục bình tĩnh không được, lộ ra vẻ mặt kích động.
Vân tỷ vội vàng nói: “Tiểu tử, em trước đừng hi vọng quá lớn, em theo chị đồng thời nói với khoa trưởng một chút, có được hay không còn phải nhìn ý tứ khoa trưởng.”
“Được, cảm ơn Vân tỷ.”
“Trước đừng cảm ơn chị, chờ thành sự cảm ơn cũng không muộn, nếu không được, chị cũng hết sức.”
Hứa Chiêu cười nói: “Vân tỷ, chị đừng nói như vậy, có được hay không, hỗ trợ của chị đối với em đều đáng giá ghi ở trong lòng.”
Vân tỷ cười: “Cái thằng nhóc này, gì cũng nói được, đi thôi.”
Hứa Chiêu cùng Vân tỷ tới văn phòng khoa trưởng nói chuyện kem cây, để Hứa Phàm ở lại văn phòng Vân tỷ trông kem, thuận tiện nhờ nhân viên trong văn phòng trông Hứa Phàm giúp mình.
Vì thế, toàn bộ nhân viên văn phòng đều chăm chú nhìn khuôn mặt dễ thương của Hứa Phàm.
Hứa Phàm về sau vì bọn họ muốn ăn kem cây, toàn bộ thân thể lập tức chắn trên thùng xốp, nói: “Kem cây này là của ba ba con, không trả tiền là không được ăn.”
Đem mọi người trong văn phòng chọc cười một chút.
Vài công nhân viên tâm nổi lên, đùa với Hứa Phàm.
Một người hỏi: “Trả tiền có thể ăn không?”
Hứa Phàm đáp: “Có thể.”
“Bao nhiêu tiền một cây?”
“Ba phần tiền ạ.” Hứa Phàm gắt gao ghé trên chăn bông nhỏ nói.
Người này lại hỏi: “Ba phần tiền a, cô chỉ có hai phần tiền, có thể cho cô một cây không?”
Hứa Phàm lập trường kiên trì: “Không thể.”
“Vì sao thế?”
“Tiền không đủ.”
Người này đào đào túi áo nói: “Nha, cô có bốn phần tiền, bốn phần tiền mua được không?”
Hứa Phàm như trước nói: “Không được.”
“Vì sao cũng không được thế?”
“Kem cây chỉ có ba phần tiền một cây thôi.”
“Cô đưa con bốn phần tiền, con trả lại cô một phần.”
“Không cho!”
“…”
Công nhân trong văn phòng ôm bụng cười.
Chờ đến khi Hứa Chiêu trở lại, thấy Hứa Phàm cố gắng nằm trên thùng kem cây, đũng quần rách càng lớn, ngay cả đản đản cũng nhìn thấy được.
Hứa Chiêu khô lời một chút, gọi: “Hứa Phàm.”
Hứa Phàm quay đầu nhìn thấy Hứa Chiêu, hai mắt toả sáng, kêu: “Ba ba.”
“Con đang làm gì đó?”
“Bọn họ muốn cướp kem cây của con ăn!”
“…Họ chỉ đùa con thôi, đi về nhà chúng ta nào.”
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm lên, mang theo thùng không rời khỏi văn phòng.
Hứa Phàm xoay thân thể nhỏ, ghé đầu vào vai Hứa Chiêu, chỉ vào thùng xốp đựng kem cây trong văn phòng, lớn tiếng nói: “Ba ba! Kem cây! Kem cây của chúng ta không được bỏ quên đâu!”
Văn phòng trong nháy mắt vang lên tiếng ồn ào cười to.
Hứa Chiêu nhịn không được hôn một cái lên mặt Hứa Phàm.
Hứa Phàm khó hiểu mà nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nói: “Bọn họ trả tiền, kem cây có thể bán cho họ.”
Hứa Phàm lúc này mới không nói lời nào, ngoan ngoãn ôm cổ Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu một tay ôm Hứa Phàm, một tay cầm thùng xốp, trong thùng xốp có một phần hợp đồng, là vừa ký với khoa trưởng, cậu cảm thấy mình ký được hợp đồng này cũng tốn không ít tiểu tâm tư, nhưng không nghĩ lại thuận lại như vậy, sau này quan hệ giữa quốc xí (xí nghiệp quốc gia) với tư nhân sẽ thay đổi, hiện giờ quốc xí ít nhiều còn có chút thực lực, nên cậu dựa vào khả năng làm kem cây lấy được hợp đồng này.
(Đoạn này mình cũng không rõ lắm, chắc đại khái là về sau đổi mới thì các doanh nghiệp tư nhân sẽ phát triển mạnh hơn các xí nghiệp quốc gia như vậy, hiện tại quốc xí còn khá ổn định, có thu nhập nên sẽ có phúc lợi cho nhân viên, nên phải nắm được hợp đồng làm ăn với quốc xí.)
Kỳ hạn hợp đồng là ba mươi ngày, mỗi ngày năm trăm cây kem, một cây ba phần tiền, tổng cộng bốn trăm năm mươi đồng tiền, cương xưởng thanh toán trước ba mươi phần trăm, chính là một trăm ba mươi lăm đồng tiền đặt cọc, còn lại trả sau.
Lúc này trong tay Hứa Chiêu nắm chặt một trăm ba mươi lăm đồng tiền, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Một trăm ba mươi đồng tiền đó!
Thôi Thanh Phong sau khi biết được, khiếp sợ mà nói không ra lời, thẳng đến khi nhìn thấy đống tiền ở trên bàn.
Thế giới này ở niên đại này chưa phát hành bộ nhân dân tệ loạt thứ tư*, mệnh giá nhân dân tệ lớn nhất là mười nguyên, cho nên một trăm ba mươi lăm đồng tiền là mười ba tờ mười nguyên cùng một tờ 5 nguyên, rất dày, thoạt nhìn rất có tiền.
(Nhân dân tệ loạt thứ tư: Loạt thứ tư được phát hành trong thời gian từ năm đến năm. Loạt đang dùng hiện nay là loạt thứ năm phát hành từ năm, bao gồm các loại 1 phân, 2 phân, 5 phân, 1 giác, 5 giác, 1 nguyên, 5 nguyên, 10 nguyên, 20 nguyên, 50 nguyên và 100 nguyên.)
“Một trăm ba mươi lăm đồng tiền?” Thôi Thanh Phong không thể tin được hỏi.
Tâm tình Hứa Chiêu lúc này đã bình thường lại, nói: “Một trăm ba mươi lăm đồng tiền.”
“Ký hợp đồng?”
“Ký hợp đồng.”
“Về sau chúng ta đều cấp hàng cho cương xưởng?”
“Đúng.”
“Tổng cộng bốn trăm năm mươi đồng tiền?”
“Không sai.”
Tận bốn trăm năm mươi đồng tiền!
Thôi Thanh Phong sống lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, không đúng, thấy rồi, tiểu thúc của hắn có thể kiếm nhiều tiền như vậy, nhưng tiền của tiểu thúc là do tiểu thúc kiếm, bốn trăm năm mươi đồng tiền này là bản thân hắn kiếm, không không không, là Hứa Chiêu kiếm, là Hứa Chiêu, Hứa Chiêu quả thực là thần may mắn của hắn, có Hứa Chiêu, tốc độ hắn kiếm tiền tựa hồ như phóng tên lửa.
Bốn trăm năm mươi đồng tiền!
Bốn trăm năm mươi đồng tiền đó!
Thôi Thanh Phong kích động không biết như thế nào cho phải, một phen ôm Hứa Chiêu, tỏ vẻ cảm tah, sau đó, cảm giác tựa hồ không đúng lắm, hắn bế Hứa Chiêu, bế Hứa Chiêu, ý thức được vấn đề này, mặt đỏ bừng, nhanh chóng buông Hứa Chiêu ra, tìm cớ chạy ra khỏi nhà, đứng dưới tàng cây trước cửa trấn án trái tim kinh hoàng của mình, xác định khi mình có thể đối mặt với Hứa Chiêu, hắn lần thứ hai bước vào nhà, vừa lúc thấy Hứa Chiêu dắt Hứa Phàm đi ra.
Hứa Chiêu đưa cho Thôi Thanh Phong bảy mươi đồng tiền.
“Làm gì thế?” Thôi Thanh Phong hỏi.
Hứa Chiêu nói: “Trước kiếm tiền chưa chia, đều trở thành phí tổn, giờ đây có một trăm ba mươi lăm đồng tiền, chúng ta chia đều.”
“Chia đều thì mỗi người là sáu mươi bảy khối ngũ, như thế nào lại đưa tớ bảy mươi?”
“Tớ và Hứa Phàm ăn cơm ở chỗ này mấy bữa.”
“Đó là nhà tớ mời cậu.”
“Cái này không tính mời.”
“Là mời.”
“Hợp tác việc buôn bán, nhất định một là một hai là hai.”
“…”
Thôi Thanh Phong phát hiện Hứa Chiêu thực cứng đầu, còn rất cứng đầu, hắn căn bản không cách nào thuyết phục Hứa Chiêu, rốt cục nhận bảy mươi đồng tiền, sau đó hỏi: “Vậy giờ cậu muốn làm gì?”
“Có tiền rồi, tớ đi mua hai bộ quần áo cho Hứa Phàm.”
“Tớ với cậu cùng đi.”
“Không cần, trời nóng như vậy, cậu ở nhà cho mát mẻ.”
“Không sao.”
“Thật không cần mà.”
Nhưng Thôi Thanh Phong vẫn đi theo Hứa Chiêu, Hứa Phàm tới cửa hàng quần áo trên trấn, Trung Quốc niên đại này mới bắt đầu phát triển, các ngành nghề vẫn còn ở trình độ thấp, bao gồm quần áo, bộ phận mọi người đều mua vải rồi tự may xiêm y, cái gì bao lương thực, vải bông, vải sợi tổng hợp, rất nhiều loại vải, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong cũng không biết làm quần áo đâu, chỉ có thể mua sẵn.
Nhưng ở niên đại này tìm đâu ra thời trang trẻ em, thật vất vả tìm được một nhà có bán thêm quần áo trẻ con, Thôi Thanh Phong cảm thấy thật đẹp, Hứa Chiêu cảm thấy bình thường, nhưng khi mặc lên người Hứa Phàm, thật sự… Bộ dáng đang yêu mặc cái gì cũng dễ nhìn, một cái áo ngắn tay bình thường màu trắng, cái quần màu xám không tới đầu gối Hứa Phàm, toàn bộ bộ dáng Hứa Phàm đều thay đổi, vô cùng đáng yêu vô cùng dễ nhìn.
Hứa Phàm cũng thích làm điệu, cố ý đứng trước một cái gương lớn, nhét tay ngắn vào trong túi quần, quay nhìn sau mông, mặt sau mông không có mụn vá, nhìn nhìn lại đũng quần, đũng quần không có lộ đản đản với tiểu kê kê, cuối cùng vui vẻ cười hì hì với gương: “Ai nha, mình thật dễ nhìn, mình thật dễ nhìn quá đi.”
Hứa Chiêu: “…”
Thôi Thanh Phong: “…”
Chủ cửa hàng muốn bán quần áo, vì thế dùng hết lời mà khen Hứa Phàm.
Hứa Phàm thích nhất được người khen, thẹn thùng mà úp mặt vào đùi Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu hỏi chủ cửa hàng: “Bà chủ, một bộ quần áo thêm một đôi giày là bao nhiêu tiền?”
Chủ cửa hàng nói: “Ba đồng.”
Thôi Thanh Phong không nguyện ý, nói: “Ba đồng tiền? Không được, quá đắt quá đắt, hai khối tiền.”
Chủ cửa hàng nhanh chóng dùng lý lẽ: “Hai khối tiền quá ít, quần áo nay được may bằng vải tốt đó, vừa thoáng khí vừa bền, đảm bảo bé mặc ba năm không hỏng đâu.”
Thôi Thanh Phong: “Vẫn quá đắt, trẻ nhỏ quần áo mặc nhanh chật, hai khối tiền, hai khối tiền đi.”
“Hai khối năm.”
“Hai khối bốn, bán hay không?”
“Hai khối bốn là lỗ vốn rồi, hai khối năm, hai khối năm đi.” Chủ cửa hàng kiên trì.
Thôi Thanh Phong quay đầu nói: “Đi, tam oa tử, cởi quần áo ra, chúng ta đi xem nhà khác.”
Vốn là Thôi Thanh Phong định lấy điểm này áp chế chủ cửa hàng, kết quả Hứa Phàm không chịu phối hợp, ôm thật chặt chân Hứa Chiêu nói: “Cháu không cởi.”
Thôi Thanh Phong chớp mắt nói: “Cởi ra, cởi ra chúng ta mua cái khác đẹp hơn.”
Hứa Phàm kiên trì nói: “Không cởi, quần áo này đẹp.”
Chủ cửa hàng vui vẻ một chút.
Hứa Chiêu cười lấy ra hai khối đưa cho chủ cửa hàng, phát hiện Hứa Phàm không ngừng cọ gáy vào chân cậu, nghi hoặc hỏi: “Hứa Phàm, làm sao vậy?”
Hứa Phàm rầm rì một tiếng nói: “Ba ba, ngứa.”
“Sao lại thế? Để ba xem.”
Hứa Chiêu ngồi xổm xuống thấy, toàn bộ ót Hứa Phàm đều là hồng hồn, lúc này hoảng sợ.