~~~~Chương 11~~~~
Edit: Blanche
Hứa tam oa tử này!
Cư nhiên còn đẩy mạnh tiêu thụ như thế!
Hứa Chiêu nhanh chóng tiến lên, xin lỗi bốn người phụ nữ trung niên, sau đó kéo Hứa Phàm vào tán cây, đang muốn quở trách Hứa Phàm hai câu, bốn người phụ nữ đó đã đi tới, một nữ nhiên hơi gầy tiến lên một bước, thanh âm ôn hoà: “Đúng là bán kem cây sao?”
Hứa Chiêu lập tức mỉm cười trả lời: “Dạ, chị muốn mua kem cây sao?”
Đầu năm nay khó gặp được thanh niên nào sạch sẽ lại lễ phép như vậy, làm tâm tình người vui sướng, người phụ nữ mở miệng hỏi: “Bán thế nào?”
“Ba phần tiền một căn.” Hứa Chiêu đáp.
“Vậy trước cho chị lấy bốn cây nếm thử đi.”
“Chị muốn lấy vị gì?”
“Kem cây còn có nhiều vị sao?” Người phụ nữ cảm thấy thập phần mới lạ.
“Dạ, em ở đây có vị ngô, vị đậu xanh, vị đậu đỏ, vị sữa, vị sữa đậu nành, nguyên vị, tổng cộng có sáu hương vị khác nhau.”
Mới mẻ thật đấy.
Người phụ nữ lúc này mới mở miệng: “Như vậy cho chị mỗi loại một cây, tổng cộng sáu cây.”
“Dạ được.”
Người phụ nữ lục lọi lục lọi, trả tiền, rồi cùng ba người trung niên kia quay lại xưởng.
Hứa Chiêu trong lòng tồn tại một tia nghi hoặc, khó hiểu mà nghĩ rằng bốn người phụ nữ trung niên kia không giống đi mua kem cây, nhưng cụ thể là cái gì, cậu lại không nói ra được, bất quá xưởng này chưa tan tầm đã bán được sáu cây, là một khởi đầu tốt.
Hứa Chiêu tiếp tục chờ cương xưởng tan tầm.
Hứa Phàm lúc này gọi: “Ba ba.”
Hứa Chiêu cúi đầu nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm vênh khuôn mặt nhỏ nhắn, một bộ cầu được khen, hỏi: “Ba ba, con vừa nãy có giỏi không?”
Hứa Chiêu có thể nói gì đây?
Đương nhiên là khen Hứa Phàm giỏi!
Hứa Phàm được khen đến vui vẻ hạnh phúc, ngồi trên rễ cây, một que kem cũng không ngăn được bé nói chuyện, cái miệng nhỏ nhắn vẫn luôn nói không ngừng.
Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm, hỏi: “Hứa Phàm, con có mệt không?”
Hứa Phàm trả lời: “Con không thấy phiền đâu.”
“Ba đang hỏi con có mệt không?”
“Nói chuyện làm sao mệt được?”
“…Vậy con tiếp tục nói đi.”
“Dạ, ba ba.”
“…”
“Ba ba.”
“…”
“Ba ba, ba xem, thẩm thẩm vừa rồi lại đến kìa.” Hứa Phàm chỉ tay về phía cửa xưởng.
Hứa Chiêu nghiên người qua xem, nhìn thấy không phải là cả bốn người phụ nữ trung niên, mà chỉ có mỗi người đã mua kem.
Người phụ nữ đi thẳng về phía Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nháy mắt đứng dậy nghênh đón.
“Chàng trai, còn kem cây sao?” Người phụ nữ hỏi.
“Còn.” Hứa Chiêu đáp.
“Còn bao nhiêu cây?”
“Dạ còn hai trăm mười ba cây.”
“Vậy đến bán hết cho cô đi.”
Hứa Chiêu vẻ mặt giật mình.
Người phụ nữ cười giải thích nguyên nhân cho Hứa Chiêu, hôm nay cương xưởng phòng ngừa công nhân bị cảm nắng, bắt đầu đưa ra phúc lợi, người phụ nữ vốn tính cùng khoa trưởng lên thị trân mua kem, nhưng vừa mới ra khỏi cửa đã bị Hứa Phàm chặn lại, còn mạnh mẽ đẩy mạnh tiêu thụ, các cô đều là người đã kết hôn, tình mẫu tư tràn ra tứ phía, bị Hứa Phàm hấp dẫn một chút, liền mua kem cây của Hứa Chiêu nếm thử.
Chỉ nếm thử thôi đã yêu thích hương vị này rồi, nên khoa trưởng để người phụ nữ đó lại đây, mua toàn bộ kem của Hứa Chiêu, đề phòng công nhân trúng gió nóng nực.
Hứa Chiêu nghe xong, trở nên minh bạch, vì cái gì vừa rồi cậu cảm thấy người phụ nữ này không giống đi mua kem ăn, nguyên lai là muốn mua số lượng lớn, trong nháy mắt, đại não Hứa Chiêu rất nhanh chóng vận chuyển, không có lên tiếng.
Người phụ nữ hỏi: “Có thể bán hết cho chúng ta sao?”
“Có thể chứ ạ, nhưng rất nặng, đại tỷ, như vậy đi, để em bê giúp chị vào trong xưởng.”
“Vậy thì tốt quá.”
Người phụ nữ mỉm cười, ấn tượng đối với Hứa Chiêu lại tốt thêm một chút.
Người phụ nữ đi trước.
Hứa Chiêu ôm thùng xốp đi theo sau.
Cuối cùng chính là Hứa Phàm chân ngắn.
Ba người đồng thời tiến vào cương xưởng, một đường Hứa Chiêu nói ngọt mà khích lệ người phụ nữ, lại hỏi thăm tình hình cương xưởng, lớn lên xinh đẹp miệng lại ngọt chính là ưu điểm, chỉ chốc lát sau, Hứa Chiêu chẳng những biết tình hình cương xưởng, tên người phụ nữ cũng biết.
Người phụ nữ gọi là Dương Vân, là cán sự bên trong xưởng.
Hứa Chiêu gọi nàng là Vân tỷ.
Theo Vân tỷ tới văn phòng, Hứa Chiêu nhận được ước chừng sáu khôi ba mao chín phần tiền, từ trước tới nay, đây là lần đầu kiếm được nhiều tiền như vậy, cậu đối với Vân tỷ tỏ vẻ cảm tạ, cũng nói: “Vân tỷ, trước em để lại thùng đựng kem ở đây, ngày mai em lại tới lấy, không thì nhiều kem như vậy cũng không có chỗ để.”
“Không chậm trễ em dùng sao?” Vân tỷ hỏi lại.
“Không sao, trong nhà em còn có.”
Vân tỷ cười nói: “Nhưng mà, nếu không có người dẫn vào, em không vào được xưởng đâu.”
Chính là chờ lời này.
Hứa Chiêu nhìn về phía Vân tỷ, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Không có thùng, kem rất dễ chảy.”
Vân tỷ nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy đi, chị cho em một tờ giấy thông hành, ngày mai em cần giấy thông hành đi vào, dùng giấy đổi thùng, được không?”
“Được, được, đương nhiên được, Vân tỷ thật tốt!”
Ai cũng thích được khen, hơn nữa còn là một cậu chàng đẹp trai khen.
Vân tỷ lúc này cười cong mặt mày, nói: “Mau trở về đu thôi, mấy ngày này nóng, cẩn thận cảm nắng.”
Hứa Chiêu cười nói: “Dạ, Vân tỷ chị bận rộn, hẹn gặp lại.”
Hứa Chiêu đứng bên chân Hứa Phàm, như con vẹt lặp lại, nói: “Vân tỷ hẹn gặp lại.”
Đem Vân tỷ chọc cười.
Hứa Chiêu tàn khốc nói với Hứa Phàm: “Con không thể gọi là Vân tỷ, gọi là thẩm thẩm hoặc là dì.”
Hứa Phàm nghe theo nói: “Hẹn gặp lại dì ạ.”
Vân tỷ trên mặt là nụ cười tươi, trong lòng âm thầm tán dương, đôi phụ tử này quả thật rất dễ nhìn, nàng sống hơn bốn mươi năm, lần đầu thấy người đẹp như vậy, chẳng sợ là mặt đồ cũ, nhưng đều là cặp cha con sạch sẽ, hiểu lễ phép, có tài, thật sự làm người khác thích!
Vân tỷ dùng ánh mắt đưa tiễn Hứa Chiêu, Hứa Phàm.
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm nội tâm kích động mà ra khỏi cương xưởng, đi vào ngồi dưới tán cây, thả Hứa Phàm xuống, sau đó ngồi xổm trước mặt Hứa Phàm, nhìn Hứa Phàm không chớp mắt.
Hứa Phàm mờ mịt hỏi: “Ba ba, ba nhìn con làm gì?”
Hứa Chiêu không nói hai lời bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Phàm, hôn “chụt” một cái, cao hứng mà nói: “Con ba, con giỏi quá!”
Hứa Phàm đầu tiên là thẹn thùng, tiếp cũng không quản nguyên nhân, dù sao là ba ba thân bé, cao hứng đung đưa tay nhỏ.
“Con trai, con giỏi quá!” Hứa Chiêu lại nói một lần nữa.
Hứa Phàm cao hứng mà cùng nói: “Ba ba, con thật giỏi!”
“Đúng, đặc biệt giỏi!” Hứa Chiêu vui sướng mà thân thân Hứa Phàm thêm mấy cái.
Hứa Phàm ôm cổ Hứa Chiêu cười khanh khách.
Đang cười, Thôi Thanh Phong lại đây, nghe hoặc hỏi: “Hứa Chiêu, thùng xốp đâu?”
Hứa Chiêu đứng lên đáp: “Tặng người ta rồi.”
Thùng xốp không đáng giá, cho nên Thôi Thanh Phong hỏi: “Vậy kem đâu?”
“Bán hết.”
“Bán hết”? Bậy bạ đi?”
“Không bậy bạ, không tin cậu hỏi tam oa tử của chúng ta một chút đi.” Hứa Chiêu sờ sờ mặt nhỏ của Hứa Phàm.
“Bán hết ạ!” Hứa Phàm chỉ vào trong xưởng: “Bán cho dì ở bên trong.”
Hứa Phàm sẽ không nói dối.
Thôi Thanh Phong lập tức mở to hai mắt, hỏi: “Thật?”
Hứa Chiêu cười đáp: “Thật.”
“Cậu bán thế nào?”
“Hứa Phàm bán.”
“Hứa Phàm?”
Hứa Chiêu kéo Thôi Thanh Phong ngồi dưới tàng cây, kể cho Thôi Thanh Phong sự tình trải qua.
Thôi Thanh Phong kinh ngạc hỏi: “Là thật?”
“Thật.” Hứa Chiêu lấy ra sau khối ba mao chín.
Thôi Thanh Phong lúc này mới tin là thật.
Hứa Chiêu giải thích: “Kỳ thật cũng không phải là may mắn gì, gần đây trời rất nóng, cương xưởng là quốc xí (xí nghiệp quốc gia), vì biểu hiện tốt xã hội chủ nghĩa, sẽ có phát phí thưởng linh tinh, năm nay còn đạt được hiệu quả và lợi ích tốt, quốc gia phát triển, cho nên người lãnh đạo sẽ khao toàn thể công nhân, đầu tiên muốn làm mở phúc lợi xả nóng, cấp trên cũng phê duyệt.”
“Cương xưởng vốn là muốn phát tiền cho công nhân, nhưng luôn có nhiều công nhân tiết kiệm tiền, không mua kem nước đá linhtinh, như vậy sẽ không đạt được mục đích phúc lợi xả nóng, cho nên quản lý cao tầng bọn họ đề xuất phát kem cây, vừa trỉ kỷ lại tiết kiệm phí tổn, còn có thể thể hiện chút ý vị nhân tình của xí nghiệp.
“Hôm nay là ngày đầu tiên chấp hành chế độ này, khoa trưởng, cán sự các nàng tự mình khảo sát thị trường, định đi ra ngoài mua kem, sau đó bị Hứa Phàm không đầu không đuôi xông lên, vừa lúc cơ hội này, lập tức bán hết.”
Lập tức bán hết!
Thôi Thanh Phong nghe nội tâm mênh mông, kéo Hứa Phàm lại gần hung hăng hôn một cái.
Hứa Phàm ghét bỏ dùng tay chà chà khuôn mặt nhỏ bé.
Thôi Thanh Phong kích động muốn thân Hứa Phàm thêm, Hứa Phàm nhanh chóng dùng tay nhỏ bụm mặt, không cho thân.
Hứa Chiêu cười ha ha đứng lên.
Thôi Thanh Phong đi theo sau khi cười xong, hưng phấn mà hỏi: “Như vậy, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta có thể mỗi ngày đều bán kem cây cho họ à?”
Hứa Chiêu nói: “Không phải.”
Thôi Thanh Phong tươi cười cứng đờ: “Vì sao?”
Hứa Chiêu tiếp tục nói: “Hôm nay chúng ta xuất hiện, đối với bọn họ nói là trùng hợp, khả năng ngày mai họ sẽ đi khảo sát xưởng kem cây lịn tinh, sau đó sẽ không lại ăn kem của chúng ta.”
“Vậy làm sao đây?”
“Chúng ta hao chút tâm tư, bắt lấy cơ hội này.”
“Sao bắt được?”
Hứa Chiêu nhìn Thôi Thanh Phong, không đổi sắc nói: “Tớ cũng không biết.”
Thôi Thanh Phong: “…”
Hứa Chiêu lại tặng thêm một câu: “Bất qua, cậu yên tâm, tớ nhất định hết sức bắt lấy cơ hội này.”
“Ừ, Hứa Chiêu, tớ tin tưởng cậu.”
Thôi Thanh Phong hiện tại đối với Hứa Chiêu thật sự bội phục sát đất, không quản là làm người, xử sự, hay là đầu óc, diện mạo, hắn đâu đâu đều khâm phục Hứa Chiêu, Hứa Chiêu sắp nhanh trở thành vị thần trong lòng hắn.
Trờ về nhà, Thôi Thanh Phong đem chuyện buổi trưa bán được bốn trăm cây kem cho Thôi phụ Thôi mẫu nghe.
Thôi phụ cao hứng suýt chút ngất đi.
Thôi mẫi trực tiếp mang theo làn nhỏ đi chỡ, mua một cân thịt heo với nửa con gà, về làm một lầm nồi thịt kho tàu, một phần gà hầm khoai tây, một đĩa đậu sừng xào, còn nấu thêm một bát canh đậu ván, chưng một nồi cơm tẻ thơm ngào ngạt, có thể nói là phi thường phong phú, hơn nữa đối với Hứa gia bần cùng mà nói, quả thực là mỹ vị nhân gian.
Đồ ăn đầy một bàn, Hứa Phàm đã phân bố đầy nước miếng.
Hứa Chiêu nói: “Hứa Phàm, chảy nước miếng.”
Hứa Phàm nhanh chóng bẹp cái miệng nhỏ nhắn, hút lại hết nước miếng.
Thôi mẫu nhìn thấy nhanh chóng gắp cho Hứa Phàm một miếng thịt kho tàu.
Hứa Phàm nhìn thấy miếng thịt trong bát, ánh mắt sáng lên, lập tức vươn tay vào bát.
Hứa Chiêu nói: “Dùng thìa.”
Thôi mẫu cười tiếp lời: “Không sao, dùng tay cầm cũng được, thìa không tiện, Hứa Phàm, dùng tay ăn đi.”
Hứa Phàm nhìn về phía Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu gật gật đầu.
Tay nhỏ Hứa Phàm cầm lấy miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, ngầy ngậy cùng nước thịt thấm đãm, nháy mắt dính đầy cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của Hứa Phàm, Hứa Phàm nếm được mùi thịt, vẻ mặt hạnh phúc không khỏi tươi cười: “Oa, ăn thật ngon oa.”
(bé mới hơn hai tuổi thôi nên cũng không tính là bé ăn bằng tay bẩn quá đâu nhé, chỉ hơi hơi thôi, vì là trẻ con đáng yêu ngoan ngoãn nên hãy tha thứ cho bé nhé:)))
Thôi mẫu cười.
Thôi Thanh Phong, Thôi phụ cũng cười theo.
Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm há mồm to ăn thịt, hiểu ý mỉm cười, trong lòng hy vọng Hứa Phàm sẽ không nhỏ gầy như thế nữa.
Ăn cơm xong không bao lâu, nhóm hai trăm cây kem thứ hai đã hoàn thành.
Hứa Chiêu vừa mới cùng Thôi Thanh Phong đóng gói hoàn tất, cúi đầu, phát hiện Hứa Phàm ôm bắp đùi của cậu ngủ gà ngủ gật, đầu nhỏ lắc lắc, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.
“Này cũng ngủ được?” Thôi Thanh Phong cười nói.
“Trẻ nhỏ đều như vậy mà, để nó nằm trên giường cậu được không?” Hứa Chiêu ôm lấy HP hỏi.
“Được.”
Sau khi để Hứa Phàm lên giường Thôi Thanh Phong ngủ, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong liền ra đường cái bán kem cây, giống như ngày hôm qua, vừa lúc hai giờ chiều, là lúc mọi người trong nhà bắ đầu đi làm, trời lúc này là nóng nhất, nhìn có bán kem cây, đều thuận tiện mua một que, cũng không thiếu khách hàng quen.
Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong hai người đồng thời bán kem cây, đang bán đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
_Tiểu kịch trường _
Tác giả: Tam oa tử, có người nói con lộ chim.
Hứa Phàm: Không có, con lộ gà gà con. (kê là con gà, tiểu kê kê là gì thì các bạn biết nhỉ:))
Chú thích: