Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu

Chương 302: Vả Mặt



Reborn là người chiến thắng trong Cuộc thi Thiết kế Thời trang Paris năm ngoái. Cô đã hợp tác với nhà tổ chức Paris để tung ra một số loạt sản phẩm tùy chỉnh sang trọng, đã trở nên phổ biến trên toàn thế giới ngay sau khi chúng được niêm yết.

Chiếc sườn xám thêu hoa gấm này được thiết kế đặc biệt dành cho những quý cô giàu có, và nó được sản xuất giới hạn trong 10 chiếc trên toàn thế giới.

Có rất nhiều gia đình giàu có ở kinh đô muốn giành lấy nó nhưng họ lại không có được.

Làm thế nào nó có thể được mặc trên người một phụ nữ bị bỏ rơi?

Xem xét chính là hàng giả!

“Thư Dung hiện tại càng ngày tư chất càng thấp.”

“Ừ, chẳng trách Ôn tiên sinh đã ly hôn với bà ta nhưng vẫn có phẩm vị.”

Mấy người họ cũng khen Liễu Thục Oánh.

Liễu Thục Oánh vui mừng khôn xiết, nhất là nhìn thấy Thư Dung mặc đồ nhái do Reborn thiết kế.
Bà ấy không biết rằng Reborn đã thiết kế bộ sưu tập thêu thổ cẩm, bộ sưu tập này đã bán hết sạch ngay khi tung ra thị trường sao?

Một vị phu nhân trầm mặc một hồi, thì thào nói: “Tôi đã thấy trên tạp chí bộ thêu gấm đó Thư Dung đang mặc, trông không giống hàng giả.”

“Bà không biết bây giờ khả năng làm hàng giả tinh vi đến mức nào đâu.” Lão phu nhân đứng bên cạnh Liễu Thục Oánh cười mỉa mai, “Với khả năng tài chính hiện tại của Thư Dung, bà ta có thể mua được những phụ bản giới hạn được sao? Bà ta bán máu để mua nó sao?”

Liễu Thục Oánh và Diệp Uyển Uyển đều che môi cười khẽ.

“Phương phu nhân, đừng nói như vậy. Cô Thục có lẽ đã quen với cuộc sống sung túc, giàu có, nhất thời không thể chấp nhận mình là người bình thường. Cô ấy yêu thích sự phù phiếm và muốn giữ thể diện, vậy tại sao mọi người phải vạch trần cô ấy? “
Diệp Uyển Uyển, “Mẹ, bà ấy không sợ người khác đùa giỡn sao. Còn dám mặc đồ cao hứng đến bữa cơm gia đình Ức phu nhân. Đây cũng là thất lễ với Ức phu nhân!”

Người ủng hộ Liễu Thục Oánh lập tức vang lên, “Được Ức phu nhân gọi qua nhà ăn cơm gia đình. Phải là người có ánh đèn sân khấu. Loại tập tục này dung túng không được!”

Một quý bà đang định bước ra thì Ôn Nguyễn nghe thấy bàn luận ở đây chạy tới, Thư Dung cố gắng giữ lấy cô nhưng không được.

Ôn Nguyễn đã thật lâu không có tức giận như vậy, những người này đều là người nhiều chuyện a?

Mắt chó coi thường người khác, xem thường ai đây?

Ôn Nguyễn nheo đôi mắt nai sáng ngời nhìn Liễu Thục Oánh đang mặc váy trễ nải, “Nói đến ánh đèn sân khấu thì không phải là bà Lưu sao? Đang khoe ngực cho ai xem vậy?”
Liễu Thục Oánh không ngờ Ôn Nguyễn lại làm bẽ mặt bà trước mặt mọi người, cô thật là không có học!

Thư Dung sợ mọi người có ấn tượng không tốt về Ôn Nguyễn nên nhẹ nhàng kéo cô xuống, “Nguyễn Nguyễn, quên đi, để bọn họ nói chuyện, ta sẽ không mất gì cả.”

“Thiếm, đối đãi với chó dữ, chúng ta càng sợ, họ càng hung, biện pháp duy nhất, chính là so với họ càng hung hơn!”

Diệp Uyển Uyển nhíu mày, cả giận nói: “Ôn Nguyễn cô gọi ai là con chó hung ác?”

“Ai nói với cô.”

“Cô!” Diệp Uyển Uyển tức giận với Ôn Nguyễn đến nỗi mặt mày tái mét nói, “Ôn Nguyễn, thiếm của cô đến bữa ăn tối gia đình Ức phu nhân lại mặc hàng nhái, cô thông minh một chút liền tranh thủ thời gian cùng với bà ấy rời đi đi, nếu không tin này truyền đi, các người ngày mai liền sẽ trở thành trò cười của toàn đế đô!”
Ôn Nguyễn híp mắt, khoé môi nhếch lên một tia cười lạnh, “Diệp Uyển Uyển, cô có chắc là thiếm của tôi đang mặc đồ nhái không?”

Diệp Uyển Uyển trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, “Phương phu nhân muốn dành bộ sườn xám thêu này, còn không mua được, cô làm sao có thể mua được?

“Nếu thiếm tôi mặc là hàng thật, mẹ con hai người phải cúi đầu chín mươi độ xin lỗi thiếm tôi, cô có dám không?”

Diệp Uyển Uyển nhìn Ôn Nguyễn vẻ mặt tự nhiên chắc chắn, hai tay buông thõng bên cạnh không khỏi nắm chặt thành nắm đấm, cô ta quay đầu nhìn Liễu Thục Oánh bên cạnh, vẻ mặt Liễu Thục Oánh cũng không dễ nhìn.

Ngay lúc Diệp Uyển Uyển định hỏi Liễu Thục Oánh tính làm gì, người bên cạnh Liễu Thục Oánh đã nói: “Tôi chắc là Thư Dung không mua được đồ thật!”

Diệp Uyển Uyển cũng cảm thấy Thư Dung không đủ khả năng mua một bộ sườn xám phiên bản giới hạn trị giá hàng trăm nghìn như hiện tại, cô ta nghiến răng nghiến lợi gật đầu, “Được rồi, nếu là thật hai mẹ con tôi sẽ gật đầu tạ lỗi, nếu là giả, cô cùng thiếm cô về sau đều không được tham gia mấy buổi tiệc dành cho những quý bà ở đế đô, các người làm được không?”
Ôn Nguyễn cong cong khóe môi, so với sự kích động của Diệp Uyển Uyển thì cô có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, “Được rồi!”

Diệp Uyển Uyển nhíu mày, “Cô chắc là thật rồi, làm sao mà biết là thật?”

Ôn Nguyễn thì thầm vào tai Thư Dung vài câu, sau khi được sự cho phép của bà, cô đi tới sau lưng bà, kéo nhãn hiệu trong cổ áo ra, “Cô có thể đến xem, chặn đi ánh đèn trên nhãn hiệu sẽ có chữ R, đây là tính độc đáo trong những thiết kế của Reborn. “

“Bởi vì quần áo cô ấy thiết kế đều là phiên bản giới hạn, chữ R trên mỗi nhãn hiệu đều được cô ấy may bằng một loại chỉ đặc biệt, chữ R ẩn trong ánh sáng không thể nhìn thấy, nhưng trong bóng tối, chữ R có thể phát ra ánh sáng của nó.”

Liễu Thục Oánh, Diệp Uyển Uyển và mấy người khác đều ngẩn ra.

Như Ôn Nguyễn đã nói, sau khi chắn ánh sáng, nhãn hiệu nhìn rõ chữ R ẩn.
Đây là điều mà họ đã không nhận thấy trước đây!

Người phụ nữ đang nói chuyện với Liễu Thục Oánh, đã nhắn tin cho một người bạn đã mua quần áo của Reborn.

Kết quả là lập luận giống như Ôn Nguyễn đã nói.

Thứ mà Thư Dung đang mặc là đồ thật!

Vẻ mặt của Liễu Thục Oánh và Diệp Uyển Uyển đột ngột thay đổi.

Vài người coi thường Liễu Thục Oánh, chưa từng nói chuyện với bà ta, thì thào:

“Tôi nghĩ bà ấy đang muốn dằn mặt vợ cũ của Ôn Cẩm Thành. Bà ta ăn mặc không chỉnh tề nên nói người ta mặc hàng nhái!”

“So sánh hai người, tôi nghĩ bà Lưu này giống như bước ra từ hộp đêm. Không thể bắt chước được phẩm chất của Thư Dung!”

Liễu Thục Oánh tức giận tái mặt.

Vốn tưởng Thư Dung sẽ là trò cười trong giới quý bà nhưng hóa ra lại là chính bà ta.

Tình hình diễn biến quá nhanh khiến cả Liễu Thục Oánh và Diệp Uyển Uyển đều mất mặt.
“Uyển Uyển, đầu ta có chút không thoải mái, con giúp mẹ vào trong nhà…”

Liễu Thục Oánh chưa kịp nói xong thì giọng nói trong trẻo của Ôn Nguyễn đã vang lên, “Cúi đầu xin lỗi!”

Liễu Thục Oánh nghiến răng nghiến lợi, “Ôn Nguyễn, cô đừng quá khích!”

“Ôn Nguyễn, đừng quá hùng hổ dọa người!”

“Là tôi hùng hổ dọa người sao? Có chơi có chịu, bốn chữ này, chẳng lẽ các người không hiểu?” Ôn Nguyễn khóe môi câu lên nụ cười, “Bà Liễu, nếu cùng con gái của bà không giữ lời hứa như vậy, về sau ai còn dám cùng các người kết giao?”

Những người phụ nữ xung quanh nhìn hai mẹ con họ với những biểu hiện khác nhau.

Người nói thay Liễu Thục Oánh cũng im lặng.

Liễu Thục Oánh chịu đựng nhục nhã cùng xấu hổ cúi người về phía Thư Dung, “Xin lỗi, tôi hiểu lầm cô.”

Thấy Liễu Thục Oánh xin lỗi, Diệp Uyển Uyển đành phải làm theo.
Hai mẹ con sắp cắn nát nướu răng.

Không biết người nào đem ảnh hai người nói xin lỗi chụp được gửi cho chồng bà ấy, chồng bà ấy đang cùng Ôn Cẩm Thành ăn cùng một bàn ăn, qua ba lần rượu, nhìn thấy người trong ảnh quen mắt.

Ông ta đưa nó cho những người còn lại trong bàn xem, khi đến Cẩm Thành, sắc mặt ông ta tái xanh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.