Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 44



Gia Mã bị linh cẩu cắn bị thương rất nặng, mang theo Tháp Tháp một đường trốn chạy càng làm vết thương của nó nghiêm trọng hơn. Mùi máu tươi rất có thể sẽ đưa tới những kẻ săn mồi khác, La Kiều hiểu rõ điều đó, vì tránh đưa tới rắc rối không cần thiết, phải nhanh chóng xử lý miệng vết thương của Gia Mã, đưa nó tới một nơi bí mật để ẩn núp.

Thảo nguyên trống trải thật sự không có nơi nào tốt để ẩn núp, lại không thể giấu Gia Mã trong hang động của lợn warthog, nơi duy nhất có thể đặt chân chính là tòa núi đá ở trung tâm lãnh địa.

La Kiều ôm Gia Mã đi trước, ba tiểu liệp báo chạy theo phía sau. Tình tự của Tháp Tháp đã tốt hơn rất nhiều, La Sâm cùng La Thụy một mực an ủi nó, lúc Ái Sa bị giết chết bọn nó còn chưa được ba tháng tuổi, sự đơn độc cùng sợ hãi lúc đó vẫn còn khắc sâu trong kí ức, nếu không có La Kiều, bọn nó rất có thể đã sớm chết, không phải đói chết thì cũng bị những kẻ săn mồi khác giết chết. Nhìn thấy Gia Mã cùng Tháp Tháp hệt như nhìn thấy bản thân mình trước kia.

“Đừng lo lắng, mụ mụ ngươi sẽ tốt lên mà.”

La Sâm đi bên cạnh Tháp Tháp, tiểu liệp báo gần bảy tháng đã có khí thế kha khá. La Thuy tuy thể hình cũng không kém anh trai, nhưng tính cách lại càng hoạt bát hơn, lại còn thích làm nũng. So với sự an ủi khô khan của La Sâm, nó còn cọ cọ Tháp Tháp, móng vuốt bé xíu vung lên: “Đừng sợ đám linh cẩu kia! Ba ba sẽ bảo hộ chúng ta!”

“Thật sao?”

“Đương nhiên! Ba ba rất lợi hại, sẽ đánh bọn nó chạy hết luôn!”

La Kiều đi ở phía trước lảo đảo, suýt chút nữa hất ngã Gia Mã xuống đất, con trai, các ngươi xem linh cẩu là tiểu quái thú sao? Nói đánh là đánh? Cho dù linh cẩu là tiểu quái thú, ba ba cũng không phải là Ultraman a…

“Nhưng ba ba các ngươi đánh thua mụ mụ ta a…”

“Này không có nghĩa là ba ba ta không lợi hại! Ba ba từng bị sư tử cắn bị thương, nhưng lại thành công chạy thoát! Hơn nữa ba ba còn từng giết linh cẩu!”

Tháp Tháp nghiêng đầu: “Thật lợi hại vậy sao?”

La Thụy ưỡn bộ ngực bé xíu: “Đương nhiên, thật nha!”

Gia Mã hiển nhiên cũng nghe thấy đoạn nói chuyện của nhóm tiểu liệp báo, ánh mắt nó nhìn La Kiều càng lúc càng quái dị, rõ ràng là đang hoài nghi: Tên này thật sự thoát khỏi móng vuốt sư tử? Thật sự giết chết linh cẩu? Không phải vì mặt mũi mà ba hoa với đám nhỏ đi?

“Chị gái, đánh nhau thua không có nghĩa là ta không giống đực!” La Kiều hất đầu: “Ít nhất kỷ thuật chạy trốn của ta tuyệt đối số một! Muốn so tài một phen không?”

Gia Mã yên lặng quay đầu, chuyện này đáng đem đi khoe sao? Được rồi, so đo với một con liệp báo mới trưởng thành là nó không đúng.

Về phần giống đực này nọ, cứ kệ đi.

Ngọn núi đá ở trung tâm lãnh địa La Kiều được tạo thành từ chục mỏm đá lớn chồng chất tạo thành, khe hở giữa những mỏm đá tạo thành một đống hang động, tới gần đáy có một mỏm đá dẹp nhô lên thành một không gian độc lập, xung quanh có cỏ khô che đậy, từ bên ngoài rất khó phát hiện, mà từ bên trong nhìn ra thì tầm nhìn lại vô cùng trống trải.

La Kiều đã xem xét tình huống xung quanh, vốn định lấy nơi này làm điểm dừng chân cho mình cùng hai tiểu liệp báo, nhưng hiện giờ chỉ có thể lưu lại cho Gia Mã dưỡng thương.

La Kiều đặt Gia Mã xuống, Tháp Tháp lập tức chạy tới bên cạnh, cọ cọ Gia Mã, quan tâm tới thương tích của Gia Mã, La Sâm cùng La Thụy chạy tới phía sau La Kiều, nhìn La Kiều dùng móng tay sắc nhọn cắt cây cỏ khô, lót ở đáy hang, sau đó ôm Gia Mã vào đó.

“Ngươi tạm thời ở đây đi, ta đi tìm chút dược thảo.”

La Kiều mang La Sâm cùng La Thụy đi cùng, tuy cậu giúp Gia Mã, nhưng không có nghĩa cậu hoàn toàn tin tưởng đối phương, mà cho dù tin cũng vậy, chỉ có kẻ ngốc mới để đứa nhỏ của mình ở cùng một con liệp báo không thân thiết.

Thế giới dã thú rất thẳng thắn, La Kiều trực tiếp bảo La Sâm cùng La Thụy đuổi kịp mình, Gia Mã thì gọi Tháp Tháp tới bên cạnh, không cho nó đi theo La Kiều ra ngoài.

Được rồi, tất cả mọi người đều tỏ rõ ý kiến, đơn giản dễ hiểu.

La Kiều đối với thảo dược cũng không hiểu rõ, chỉ biết vài loại thường thức, như cỏ cầm máu giảm sốt này nọ. Dùng trên người mình thì không sao, nhưng cho Gia Mã dùng, La Kiều cần phải cẩn thận một chút.

Vô luận thế nào, đối phương cũng là một em gái, cho dù em gái này hơi cường hãn, lại còn thích đánh người…

Sau khi xử lý đơn giản vết thương của Gia Mã, La Kiều muốn đi săn, gánh trên vai thêm hai miệng ăn, liệp báo ba ba cảm thấy trọng trách của mình nặng hơn rất nhiều.

La Sâm cùng La Thụy vẫn như trước, hễ La Kiều đi đâu bọn nó liền đi đó, La Kiều muốn làm gì, bọn nó đều ủng hộ vô điều kiện.

Ngoài ý muốn chính là, Gia Mã cùng Tháp Tháp cũng đi theo sau La Kiều.

“Ngươi cần nghỉ ngơi, đừng lộn xộn.”

“A a a!”

“Ngươi kiên quyết làm vậy?”

“A a!”

“Được rồi.”

Gia Mã nhất quyết đi theo cũng không phải không có đạo lý, La Kiều muốn đi săn ở hồ nước, nhưng nó cách núi đá Gia Mã đang ẩn núp rất xa, nếu bắt phải con mồi lớn, La Kiều căn bản không thể kéo nó về cho Gia Mã cùng Tháp Tháp. Nếu là sư tử hay hoa báo thì còn có thể ăn bớt một phần để giảm bớt sức nặng rồi mang đi, nhưng liệp báo lại là loài ăn thịt tươi, La Kiều cũng ngại mang cơm thừa về cho em gái người ta ăn.

Cũng may Gia Mã sau khi xử lý vết thương đơn giản đã không còn ảnh hưởng tới đi lại, mặc dù tốc độ thua kém La Kiều, nhưng đi theo phía sau thì không thành vấn đề.

Để La Sâm cùng La Thụy đứng ở một bóng râm xa xa, La Kiều đội cái nắng chang chang ẩn núp gần hồ nước. Cậu biết cùng một nơi liên tục săn hai lần là không thông minh, rất có khả năng bị chủ nhân lãnh địa phát hiện, nhưng cậu cần thức ăn, chỉ đành mạo hiểm.

Kiên nhẫn không phải lúc nào cũng được hồi báo, không có kiên nhẫn thì cơ bản cái gì cũng không có.

Ngay lúc La Kiều phơi nắng tới sắp choáng váng thì vài con linh dương gazen xuất hiện trong tầm mắt La Kiều. Cậu không thể xác định đám linh dương này có phải thành viên của đàn linh dương cậu gặp trước đó hay không, nhưng cậu xác định, chiều nay có cơm ăn.

La Kiều nhìn chằm chằm con mồi của mình, không dám phát ra một chút tiếng vang, sợ miếng thịt sắp tới miệng cứ vậy bay đi. Giác quan thứ sáu của đám linh dương báo cho bọn nó biết có chút không thích hợp, nhưng cổ họng khát khô vẫn làm chúng nó đi tới bên hồ, bắt đầu uống nước.

La Kiều biết chính là lúc này, hoặc là lao ra túm lấy một con, hoặc là tiếp tục đói bụng.

Khoang cách giữa đám linh dương cùng La Kiều không tới hai mươi mét, La Kiều cơ hồ là bay ra khỏi bụi cỏ, trực tiếp phóng về phía con linh dương cái đã nhắm.

Liệp báo đẩy tốc độ lên tới cực hạn, mỗi một bước đều có thể tiến tới bảy tám mét, tốc độ linh dương gazen cũng không kém hơn liệp báo bao nhiêu, hơn nữa bí quyết đột nhiên thay đổi phương hướng giúp bọn nó bảo vệ tính mạng.

Trong nháy mắt, linh dương gazen cơ hồ đã trốn thoát, nhưng La Kiều lại chuẩn xác phán đoán ra phương hướng thay đổi, lúc cấp tốc chạy tới thì vươn chân trước làm linh dương vấp ngã. Này thoạt nhìn đơn giản nhưng lại đòi hỏi cân bằng và phối hợp tới cực độ, sơ ý một chút thôi thì La Kiều không chỉ không bắt được con mồi mà còn có thể bị gãy chân.

Linh dương gazen giãy dụa muốn đứng lên nhưng lại bị La Kiều cắn cổ, ấn ngã xuống đất.

La Kiều kéo con linh dương đã chết vào bụi cỏ, Gia Mã cùng Tháp Tháp cũng chạy tới, mấy con liệp báo lập tức vùi đầu ăn. La Kiều há to mồm thở phì phò, đứng ở bên cạnh, canh gác đám động vật ăn thịt thối, Gia Mã ăn vài ngụm thì thay thế công tác của La Kiều, hai liệp báo trưởng thành không hẹn mà cùng có suy nghĩ để tiểu liệp báo ăn nhiều một chút. Cũng may con linh dương gazen cũng lớn, đủ cho năm con liệp báo lấp đầy bụng.

Kên kên bắt đầu xoay quanh trên không trung, tựa như đang tuyên bố với tất cả kẻ săn mồi, nơi này có bữa ăn miễn phí.

Nhóm liệp báo cố ăn nhanh hơn, bọn nó phải cố ăn nhiều một chút trước khi linh cẩu hay những kẻ săn mồi khác xuất hiện.

Bất quá, xuất hiện trước hết không phải linh cẩu này nọ, mà chính là chủ nhân phiến lãnh địa này, một con hoa báo đực.

Gia Mã không biết nó, nhưng La Kiều lại rất quen thuộc.

Sự thực, trong mắt La Kiều, gặp phải Mông Đế cũng không tốt hơn gặp linh cẩu là bao.

Khoảnh khắc Mông Đế xuất hiện, Gia Mã lập tức chắn trước mặt Tháp Tháp, Mông Đế tùy ý liếc nhìn Gia Mã một cái, sau đó ánh mắt tập trung trên người La Kiều, thẳng đến khi cậu cảm thấy cả người không được tự nhiên mới mở miệng: “Cái sao?”

Không khí trở nên quỷ dị.

La Kiều há mồm, cậu nên phản ứng sao đây? Vì cái gì cậu cảm thấy bộ dáng Mông Đế hiện giờ giống như bắt gặp mình đang ngoại tình?

Này rất dọa người a, cậu sao lại nảy sinh ra ý tưởng khủng bố như vậy? Quả nhiên phơi nắng tới phát ngốc rồi!

Sư đàn Áo La Tư gần nhất cũng không tệ lắm, mười tiểu sư tử dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của nhóm sư tử cái, bộ dáng ngày càng khỏe mạnh, bọn nó nghịch ngợm, đùa giỡn, rất thích dùng đầu cọ sư tử trưởng thành, biểu đạt thân cận cùng tôn kính. Chỉ có sư đàn lấy phương thức sống gia đình cùng dưỡng ấu tể, trước lúc tiểu sư tử được hai tuổi, bọn nó đều được vây trong sự bảo hộ và chăm sóc của sư đàn.

So với nhóm tiểu sư tử vô ưu vô lự, sư vương Áo La Tư những ngày gần đây có chút nhàm chán. Định thừa dịp sư đàn Hoắc Tư Bỉ hỗn loạn chiếm chút tiện nghi thì lại bị nhóm sư tử cái vô tình trấn áp, đàn linh cẩu trong lãnh địa cũng không ra hồn, làm nó muốn đánh nhau một trận cũng tìm không ra đối thủ.

Cho dù là sư tử đực dũng mãnh lưu lạc ồ ạt đổ dồn vào lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ, nhưng không có con nào dám tìm tới sư đàn Áo La Tư gây rối.

Sư vương uy vũ, suốt ngày không có việc gì làm, chỉ có thể lăn ra ngủ.

Một tiểu sư tử tiến tới trước mặt Áo La Tư, vươn một móng vuốt lắc lắc, xác định Áo La Tư đã ngủ say mới thừa dịp này đi tới bên cạnh, không ngờ lại bị Đề Ny quơ lại.

Tiểu sư tử đương nhiên bị dạy bảo một phen, nhóm sư tử cái tuy cưng chìu tiểu sư tử, nhưng lúc bọn nhỏ quá quậy phá thì cũng không thể không nghiêm khắc quản thúc. Bọn nó đều nhìn ra Áo La Tư gần nhất đã nhàm chán tới cực độ, lúc này tính tình nó nhất định sẽ không tốt. Có lẽ, nên để nó đi tuần tra lãnh địa một chút, nhân cơ hội đánh vài hiệp chính là ý tưởng không tồi.

Nghe nói Hoắc Tư Bỉ có ba đầu tân sư vương, trong đó có một con tiến hóa đang thời tráng niên, hẳn con sư tử đực này sẽ không để Áo La Tư nhàm chán nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.