Vừa trở về, Diêu đức phi đích thân mang khi thì canh gà nhân sâm khi thì tổ yến bào ngư đến cho Diệp Cẩn Huyên tẩm bổ, nói là để sớm mang hoàng tự. Đoan Mộc Chiến Phàm luôn trở về kịp lúc dành ăn với nàng. Nàng không chút do dự liền nhường hết cho hắn.
Mỗi ngày đều như vậy cho đến ngày thứ chín, đang ngồi ở đình thủy tạ hóng mát đột nhiên tiểu Thuận tử bước đến: “Nô tài gặp qua hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi.” Diệp Cẩn Huyên mỉm cười nhìn hắn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tiểu Thuận tử ấp a ấp úng muốn nói lại thôi. Diệp Cẩn Huyên nhíu mày lại hỏi: “Thuận công công có việc gì cứ nói không cần kiêng kỵ.”
“Những thứ nô tài sắp nói nô tài tự biết mình quá phận nhưng không thể không nói, thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội.” Tiểu Thuận tử quỳ xuống nặng nề nói.
“Vậy liền nói đi.” Tiểu Thuận tử chưa hề có thái độ này bao giờ, nay lại thế này là vì sao?
“Nương nương người không hiểu được nỗi khổ của hoàng thượng sao? Ngài ấy vì người mà chịu không ít khổ sở rồi. Nương nương thương tình mở lòng một chút, mong nương nương bao dung.” Nói xong tiểu Thuận tử dập đầu liên tục.
Diệp Cẩn Huyên vội khom người đỡ tiểu Thuận tử lên: “Thuận công công mau đứng lên, chuyện của hoàng thượng bổn cung từ từ khuyên hắn nạp phi, ngươi yên tâm.” Nguyên lai là vì chuyện nạp phi, nàng cũng đang nghĩ cách đây. Diêu đức phi từ ngày hôm đó cũng không hề cùng nàng đề cập chuyện này nữa nên nàng chỉ biết tự lực cánh sinh thôi.
Tiểu Thuận tử há hốc nhìn Diệp Cẩn Huyên chuyện của bốn năm nay là không ai kể nàng nghe sao. Nàng thực sự quá vô tâm rồi. Hắn không biết làm gì hơn liền hành lễ cáo lui.
Diệp Cẩn Huyên nghĩ mãi cũng không ra biểu tình kia của tiểu Thuận tử là gì. Đến tối nàng không như mọi ngày vừa nằm xuống đã ngủ mà là nhìn Đoan Mộc Chiến Phàm.
Thấy hắn ở trước mặt mình rồi phê tấu chương. Không lâu sao thấy hắn đầy trán mồ hôi lâu lâu lại muốn xoay người về phía nàng nhưng lại chừng chừ không xoay. Cây bút lông trong tay cũng bị bẻ gãy làm đôi.
Nàng cả kinh ôm lấy tim sợ hãi cả người vùi vào trong chăn chừa mỗi hai con mắt ra quan sát, hắn bị bệnh sao? Nhớ lại lời của tiểu Thuận tử lúc sáng đột nhiên nàng bắt đầu hoài nghi chung ‘đồ bổ’ kia. Nhìn sắc mặt của hắn đỏ lên dưới ánh nến nàng nhớ lại bản thân lúc trúng xuân dược. Diêu đức phi sẽ không phải đoán ra nàng cùng hắn vẫn chưa…
Đoan Mộc Chiến Phàm chậm rãi đứng lên bám lấy từng món đồ trưng bày trong phòng bước ra ngoài, miệng thở dốc khẽ gọi: “Tiểu Thuận tử, tiến đến, mau.”
“Có nô tài.” Tiểu Thuận tử vội đẩy cửa tiến vào: “Tất cả đã chuẩn bị xong.”
“Ừm, vậy liền cho họ vào đi.” Đoan Mộc Chiến Phàm ngồi xuống nhuyễn tháp trấn định bản thân.
Diệp Cẩn Huyên cả kinh nhìn đám cung nữ thái giám tiến vào. Cung nữ thì xếp thành hàng quỳ ngồi xung quanh long sàng. Thái giám tay cầm xô nước tiến vào thùng gỗ to cực kỳ phổ thông sau bình phong đổ vào.
Tiểu Thuận tử vừa giúp Đoan Mộc Chiến Phàm lau mồ hôi vừa khẽ thúc giục: “Các ngươi nhanh một chút, đừng để thái hậu phát hiện.”
Chốc lát, đám thái giám ra ngoài Đoan Mộc Chiến Phàm ở bên trong ngâm nước lạnh. Lát sau bước ra nhuyễn tháp, chưa được bao lâu lại bước vào trong tiếp tục ngâm. Diệp Cẩn Huyên như thế không tin đưa tay che miệng. Vậy là đã mấy ngày nay hắn mỗi ngày tối như vậy tắm nước lạnh sao? Lúc đầu thấy được cái thùng to kia nàng cũng không hiểu hắn đặt ở đó làm gì, nhưng giờ hiểu được rồi.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại cho đến hai canh giờ dược hiệu hết tác dụng Đoan Mộc Chiến Phàm mệt mỏi ngồi trên nhuyễn tháp dùng tay đỡ trán liên tục thở. Tiểu Thuận tử lấy áo choàng đắp lên người cho hắn. Hắn phất tay cho tiểu Thuận tử lui ra ngoài, bản thân nhắm mắt tựa như nghỉ ngơi.
Diệp Cẩn Huyên nuốt ngụm nước bọt rồi ngồi dậy, nàng không để đám cung nữ hành lễ mà ra dấu cho đám cung nữ lui xuống. Nàng từ khi tỉnh lại đều là vận luôn y phục ngủ nên xuống giường ôm lấy chăn dày bước ra.
Lúc này nghe tiếng bước chân Đoan Mộc Chiến Phàm ngẩng đầu nhìn thấy đám cung nữ đang định hỏi thì thấy Diệp Cẩn Huyên bước ra: “Huyên nhi vì sao thức giấc?” Bình thường nàng chẳng phải ngủ rất say sao? Hay là nàng căn bản chưa từng ngủ? Hôm nay hắn cũng không để ý đến việc nàng có động hay không a.
Diệp Cẩn Huyên chậm rãi bước đến lấy chăn đắp cho hắn: “Hoàng thượng hà tất tự làm khổ mình như vậy.” Nạp phi chẳng phải liền được sao.
Đoan Mộc Chiến Phàm kéo nàng ngồi bên cạnh mình, đáy mắt tối đi một mảng, hồi lâu mới nói: “Chẳng phải nàng muốn có cuộc sống như uyên ương sao, ta đang đáp ứng nàng.”
“Nhưng người là cửu ngũ chí tôn, nào có hoàng đế nào chỉ có một thê, hậu cung rỗng đối với quốc gia mà nói không phải chuyện tốt.” Diệp Cẩn Huyên ở bên cạnh vẫn mang triết lý ra nói cùng hắn.
Đoan Mộc Chiến Phàm không trả lời, chỉ cau mày một lúc rồi nhàn nhạt đáp phi sở vấn hỏi: “Nàng đã thấy cái gì?”
“Thấy hoàng thượng trúng xuân dược, thiếp thân nhớ hoàng thượng có giải dược.” Diệp Cẩn Huyên còn nhớ hắn từng bảo Hắc Ưng đưa cho nàng.
Đoan Mộc Chiến Phàm ôm nàng tố khổ. Do hắn nhất quyết chỉ một mình nàng nên Diêu đức phi lại bày sang trò khác.
“Mẫu hậu bảo trong cung bất an đêm nào cũng mang Thiên Ưng cùng Hắc Ưng đi, lại còn cho người lúc soát xem ta giấu giải dược ở những nơi nào mà tịch thu toàn bộ nữa.” Cả giải dược được hắn giấu trong long quan cũng bị tịch thu. Nhiều lúc hắn nghĩ vì sao mẫu hậu lại có thể thần thông quản đại như vậy..
“Không lẽ mẫu hậu biết chuyện gì?” Diệp Cẩn Huyên mở to mắt nhìn hắn đầy kinh ngạc.
“Nàng nghĩ xem chúng ta có giấu được không, chỉ bằng nàng hơn một tháng không trở về mẫu hậu liền đoán ra được lạc hồng kia là giả rồi.” Giọng của Đoan Mộc Chiến Phàm mang theo tiếng thở dài cùng phát ra. Mặc dù hắn đã bảo nàng nhớ phụ mẫu nên để nàng xuất cung nhưng vẫn không thể giấu được.
Diệp Cẩn Huyên cắn môi: “Xin lỗi.” Nàng nào biết hắn cho nàng xuất cung là để nàng đổi gió chứ. Từ lúc rời đi nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm là bị phế a.
“Là ta phải xin lỗi nàng mới đúng.” Đây là báo ứng của hắn, chỉ cần nàng không rời khỏi hắn thì chuyện gì hắn cũng nguyện gánh lấy. Thậm chí có lúc hắn muốn mình thay nàng hôn mê nhưng tiếc rằng không thể. Hắn vẫn phải thống khổ nhìn nàng bên cạnh mình sinh khí mỗi ngày một ít đi. Cũng may hiện tại nàng đã tỉnh.
Giờ đây Diệp Cẩn Huyên mới phát hiện hắn đối với nàng không phải là thương hại. Nàng tựa đầu vào lòng hắn nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng làm thế nào phát hiện được trong canh có chứa xuân dược?”
“Mẫu hậu muốn sớm có tôn tử nên dùng cách này cũng không phải là không thể. Chưa kể còn đích thân mang đến nữa, nếu ta không ở bên kia làm loạn sợ là mẫu hậu còn muốn đích thân nhìn nàng dùng hết.” Đoan Mộc Chiến Phàm điềm đạm đáp, hắn kéo chăn trên người qua đắp cho nàng.
Đây cũng chính là lý do hắn luôn ép nàng ăn nhiều một chút để kéo dài thời gian nàng dùng chung đồ bổ kia. Hắn biết nếu nàng không nguyện ý nhất định sẽ lại tổn thương bản thân như lần trước.
“Vì sao hoàng thượng biết những vẫn còn dùng? Chỉ cần nói cùng thiếp thân là được rồi, nào cần làm khó bản thân như vậy!” Diệp Cẩn Huyên không hiểu hỏi. Chẳng phải đổ đi liền được sao?
Đoan Mộc Chiến Phàm bắt đắc dĩ thở dài: “Là dành của nàng mà không ăn làm sao được, nói cùng nàng cũng không ích gì. Mẫu hậu sớm cho người giám sát chặt chẽ lắm. Nơi nơi đều là tai mắt của mẫu hậu, nếu là mang đổ cũng không có chỗ. Ta may mắn lắm mới âm thầm tuyển được một đám cung nhân mới a.” Mấy ngày trước hắn vẫn là phải nhẫn nhịn tác dụng của xuân dược nha.
“Hơn một tháng nay ta thực sự rất nhớ nàng, lại sợ nàng không chịu quay về.” Hắn phải nhân dịp đoàn sứ thần đến cống nạp liền dụ nàng trở về. Thực sự hối hận khi quyết định đưa lệnh bài cho nàng. Lúc đó chẳng hiểu hắn nghĩ gì trong đầu nữa.
“Nhưng cũng không nên tối thế này ngâm nước lạnh như vậy, nhỡ sinh bệnh triều chính do ai đến xử lý đây.” Đoan Mộc Chiến Phàm lúc này chỉ mặc mỗi kiện tiết y lại cùng nàng tiếp xúc thân mật thế này nên nàng có chút ngượng. Đành rằng nàng biết lúc ngủ cũng sẽ thế này nhưng lúc đó nàng không cảm giác được nha.
“Ta không còn cách nào khác.” Hắn lắc đầu, hắn đâu thể như đời trước dùng nàng để phát tiết. Hắn làm cằm thú một đời rồi, đời này hắn muốn làm người, muốn ở bên nàng thôi.
Diệp Cẩn Huyên đưa tay ôm lấy cổ hắn lắp bắp nói: “Hay là…hay là chúng ta…”
“Ta không muốn bức nàng, không muốn nhìn thấy nàng lại khóc nữa.” Đoan Mộc Chiến Phàm lắc đầu không cho nàng nói hết câu liền đánh gãy.
Diệp Cẩn Huyên chủ động hôn lên môi hắn: “Thiếp thân không cảm thấy bị ép uổng.”
“Huyên nhi, ta không phải Đoan Mộc Chiến Khôi, nàng nên hiểu.” Đoan Mộc Chiến Phàm thở dài nói ra câu bản thân không muốn nói nhất. Nhỡ như lúc hắn cùng nàng…mà trong đầu nàng lại xem hắn như Đoan Mộc Chiến Khôi thì sao, hắn thực sự chịu không nỗi.
“Thiếp thân biết.” Diệp Cẩn Huyên gật đầu xác nhận.
Đoan Mộc Chiến Phàm đưa tay nâng cằm của nàng lên, đôi mắt đầy ẩn tình nhìn nàng: “Nàng gọi hắn thân mật như vậy trong khi ta mới là trượng phu của nàng, nàng lại tỏ ra như người xa lạ.” Hắn thực sự không cam lòng.
Diệp Cẩn Huyên gục đầu lên vai hắn vờ ngửi ngửi: “Phàm lang, chàng vừa tắm vì sao lại có mùi chua thế này.” Lúc này nàng cũng biết được hắn đối với mình không phải là thương hại rồi.
Đoan Mộc Chiến Phàm nghe được kinh ngạc không thôi cũng rất nhanh thu hồi thần sắc cùng nàng đùa giỡn: “Ta dùng dấm tắm đấy, nàng thích không?”
Diệp Cẩn Huyên cười khúc khích kể hắn nghe lúc trước nàng cùng Đoan Mộc Chiến Khôi kết làm tri kỷ. Chỉ là mỗi người một chí hướng mà giờ hắn cũng không còn. Đoan Mộc Chiến Phàm ôm chặt lấy nàng, giúp nàng vuốt lưng trấn an.
Nguyên lai là như vậy a! Báo hại hắn… Thấy nàng không vui hắn liền chuyển chủ đề: “Huyên nhi, chúng ta sinh hài tử có được không? Nàng xem đám người kia cùng tuổi với ta đã làm phụ thân của mấy đứa nhỏ rồi. Chúng ta sinh nhiều hơn họ có được không?”
Diệp Cẩn Huyên lắc đầu phản đối: “Chàng tranh đoạt hoàng vị chưa đủ sao còn muốn hài tử sau này cũng như vậy. Thiếp thân không thích đâu.”
“Vậy thì một nam hài là đủ rồi, còn lại đều là nữ hài như nàng.” Đoan Mộc Chiến Phàn thấy cũng có đạo lý. Nhưng là hắn vẫn không chấp nhận chịu thua đám người kia.
“Chàng còn chưa thấy đại tỷ phu bị đám nhỏ truy đến bán sống bán chết đâu, còn không biết sợ ở đây bảo muốn sinh nhiều hơn người ta.” Diệp Cẩn Huyên nhớ lại dáng vẻ của Bách Lý Nghiêm liền khẽ cười vài tiếng.
“Nếu nữ hài như nàng liền sẽ ngoan ngoãn, nhất định không phá phách.” Đoan Mộc Chiến Phàm chảm đinh chặt sắt nói.
“Chàng muốn sinh nhiều nữ hài để làm gì? Mang đi hòa thân như A Nhã lúc trước?” Diệp Cẩn Huyên cau mày hỏi.
“Ta nào có, lúc trước là do ta nghĩ A Nhã có ý tứ với người ta nên mới mang đi hòa thân, chỉ là…” Nhắc đến đời trước tâm hắn cũng trầm vài nhịp.
“Huyên nhi, nàng thực sự không oán hận sao?”
Diệp Cẩn Huyên mỉm cười lắc đầu. Nàng không muốn nhắc đến chuyện đời trước nữa, cứ xem như là cơn ác mộng thôi: “Chàng không phải là bảo muốn sinh hài tử sao? Tấu chương vẫn còn chưa phê xong.”
“Hiện ta chẳng phải cùng nàng đang chuẩn bị phê duyệt tấu chương sao? Trên đó đa số đều bảo mau có long tự, hiện ta chuẩn rồi còn gì.” Đoan Mộc Chiến Phàm để nàng ngồi lên đùi hắn, hai thân thể đối diện nhau.
“Chàng, chàng muốn ở đây sao?” Diệp Cẩn Huyên nóng cả mặt nhìn chiếc nhuyễn tháp đối diện cửa lớn chợt thấy sợ. Lúc nãy chẳng phải hắn còn mệt mỏi sao, vì sao hiện tại có hăng hái như vậy?
“Có gì không được sao?”
Đoan Mộc Chiến Phàm giữ lấy sau gáy của nàng nâng lên rồi hạ nụ hôn xuống. Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi nàng rồi nhẹ nhàng cạy hàm răng tiến vào khuấy đảo bên trong. Nàng theo bản năng chủ động vươn lưỡi cùng hắn dây dưa, tay cũng ôm chặt lấy thân thể của hắn.
Tay của Đoan Mộc Chiến Phàm giữ chặt lấy lưng nàng đang không yên phận vì hành động của nàng mà cứng lại. Đời trước nàng đến lưỡi cũng mất, hiện tại thực thực tại tại hắn cảm nhận được ngọt ngào cùng ấm áp.
Diệp Cẩn Huyên cảm thấy vị mặn nhàn nhạt liền mở mắt ra. Nàng thấy được lệ từ mắt Đoan Mộc Chiến Phàm chảy ra liền chủ động ngừng nụ hôn nhẹ hỏi: “Chàng làm sao? Nam tử hán đại trượng phu rơi huyết không rơi lệ, mà chàng còn là hoàng thượng vì sao đột nhiên lại khóc thế này?”
“Ta nhớ lại lúc trước, Huyên nhi, ta…” Đoan Mộc Chiến Phàm nghẹn lời, không biết nên nói thế nào. Hắn có nên kể hết cho nàng nghe không?
“Chàng đừng nghĩ đến nữa, xem như đó là giấc mộng được không?” Nàng giúp hắn lau lệ rồi ôm lấy hắn. Nàng cũng không muốn nhớ đến nữa.
“Được.” Đoan Mộc Chiến Phàm hít một hơi thật sâu: “Chúng ta tiếp tục.”
“Không được, đột nhiên thiếp thân không muốn nữa, buồn ngủ quá.” Diệp Cẩn Huyên lắc đầu từ chối, có ý định đứng lên ly khai. Đột nhiên nàng nhớ đến ba ngày không thể rời giường nên muốn nhân cơ hội này chạy trở về.
Đoan Mộc Chiến Phàm đương nhiên đâu dễ để nàng rút lui như vậy: “Huyên nhi, châm lửa xong liền chạy không tốt đâu.” Không để nàng đứng lên hắn vươn tay kéo lấy vạt áo của nàng xuống lộ ra chiếc yếm hoàng sắc thêu vân văn cùng đầu vai trắng noãn như tuyết của nàng.
“Thiếp thân buồn ngủ rồi, chàng mau buông ra.” Diệp Cẩn Huyên sợ tiểu Thuận tử bên ngoài nghe được nên khẽ hô cố sức chống tay lên ngực hắn đẩy ra.
“Xem ra hơn một tháng nay nàng được bồi bổ không ít, sức khỏe cũng tốt lên hẳn.” Thật không uổng công hắn an bài để ngự trù đến đó tẩm bổ cho nàng. Đoan Mộc Chiến Phàm há miệng cắn một cái không mạnh không nhẹ lên chiếc cầm nhỏ của nàng khiến nàng đau la lên một tiếng.
Hắn nhân cơ hội nàng mất phản kháng này đem môi trượt xuống cổ liên tục giáng mưa hôn. Tay cũng không quên cởi chiếc áo ra khỏi người nàng ném xuống đất. Diệp Cẩn Huyên kinh hoảng không thôi, nàng nhớ đời trước không có phần này.
“Ngừng ngừng ngừng, chàng đang làm gì vậy?”
Đời trước, trước khi lên xuất giá không ai dạy nàng chỉ có Tả thị ném cho một cuốn đông cung đồ, nàng ngượng ngùng miễn cưỡng qua loa xem được hai trang cũng không xem tiếp. Đời này nàng mất đi thính lực nên chuyện Cơ di nương cùng Đoàn di nương nói nàng căn bản không nghe được gì. Lại thêm đêm tân hôn kia hắn có hôn lên cổ nàng thế này đâu. Giờ lại như vậy là thế nào?
“Chẳng phải làm xong sẽ biết sao, nàng nháo như vậy không sợ người bên ngoài nghe được sao?” Đoan Mộc Chiến Khôi mấp máy môi, phiến môi cùng hơi thở của hắn cứ ở trên cổ nàng khiến nàng cảm thấy có chút khó thở, cả người ngứa ngáy khó chịu hơi rụt người lại.
Lúc này cửa đột nhiên bị người hung hăng đẩy ra. Diệp Cẩn Huyên hoảng hốt ôm chặt Đoan Mộc Chiến Phàm, mặt đỏ bừng vùi vào cổ hắn. Hắn nhanh tay dùng chăn che trên người nàng, vừa định mở miệng mắng người liền thấy rõ người trước mắt, có chút lắp bắp không hiểu.
“Mẫu hậu, người vì sao lại đến đây?” Lại còn là giờ này nữa?
Đám cung nhân đi theo Diêu đức phi đều đỏ mặt cúi đầu hành lễ xong liền đứng một bên không dám nói gì nữa.
Diệp Cẩn Huyên nghe được người đến cũng lắp bắp nói, đầu vẫn là vùi vào hõm vai của Đoan Mộc Chiến Phàm không dám quay lại: “Cẩn Huyên gặp qua mẫu hậu.” Ngày mai nàng không còn mặt mũi gặp người nữa.
“Mẫu hậu, Huyên nhi không tiện thỉnh an, người sẽ không trách đúng không?” Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn Diêu đức phi cười đến mãn nguyện. Nếu không nhờ mẫu phi, nàng không thấy được hắn khổ sổ như vậy thì làm sao lại có tràng cảnh này chứ.
Diêu đức phi vốn hôm nay nghe được tin tức ở đây có người lén lút mang nước lạnh đến nên cố tình đến xem. Khi bước đến thấy phòng vẫn còn mở đèn, lại thêm dáng dấp khẩn trương của tiểu Thuận tử nên tức giận mà xông vào. Lý nào đã mấy ngày mà vẫn không thành công.
Không ngờ thấy một màn xuân sắc trước mắt này nàng cũng có chút ngượng. Ho khan vài tiếng liền lấy lại bình tĩnh xem như cái gì cũng chưa từng thấy qua, tựa như nói với cung nhân lại tựa như giải thích với đôi uyên ương trước mắt: “Ai gia nửa đêm không ngủ được đi tản bộ, lúc trở về già rồi trí nhớ kém vào nhầm nơi. Không sao không sao, ai gia buồn ngủ rồi cũng nên sớm nghỉ ngơi thôi.”
Nàng xoay người rời đi cho tiểu Thuận tử lui xuống nghỉ ngơi rồi cao hứng trở về viện. Hy vọng sớm có tôn tử a.
“Xong rồi xong rồi, ngày mai làm sao đến thỉnh an mẫu hậu đây. Tất cả đều do chàng cả, đã bảo ở đây không được cơ mà.” Diệp Cẩn Huyên nhăn mặt trách móc, tay đánh nhẹ lên lưng Đoan Mộc Chiến Phàm.
Hắn bật cười to bế nàng trở về giường. Trướng mạn hoàng sắc mỏng buông xuống chen đi cảnh xuân kiều diễm bên trong. Khắp phòng ý xuận nồng đậm mở đầu một câu chuyện mới.
Trọng sinh chính là thêm một cơ hội sửa lại lỗi lầm của mình. Diệp Cẩn Huyên tìm được mục đích trước khi chết của đời trước, chính là trọng sinh tầm an.
Hoàn