Dương Châu Kiệt ngồi xuống theo Tuyết Chi và nhỏ tiếng hỏi: “Tiêu Chí Khiêm? Có phải là công tử nhà họ Tiêu kia không?”
Tuyết Chi cười gật đầu, Dương Châu Kiệt giật mình, tuy sớm đã nghe
đồn qua những tin tức về cô và công tử nhà họ Tiêu, nhưng trực giác nói
cho anh biết Trương Tuyết Chi không phải loại người thấy sang bắt quàng
làm họ, cho nên anh không tin vào những tin đồn đó.
Nhưng giờ tận mắt
chứng kiến anh mới tin mối quan hệ của hai người này không phải dạng
quen biết bình thường!
Lúc này, Kiều Nhã ngồi đối diện hai người, thuận miệng hỏi: “Cô Chương và Tiêu Chí Khiêm quen thân với nhau sao?”
“Dạ, cũng bình thường.”
Đối mặt với Kiều Nhã, Tuyết Chi không dám tỏ vẻ quá.
Có thể vì cảm nhận được sự xa cách của Tuyết Chi đối với mình, Kiều
Nhã mỉm cười: “Tiêu Chí Khiêm quen được bạn là chuyện hiếm có, cũng tốt,
ba của cậu ấy mà biết được sẽ vui lắm đây.”
“Bạn của Tiêu Chí Khiêm rất nhiều, chú Tiêu có thể yên tâm.”
Tuyết Chi vô tư nói, nụ cười tươi rói xuất hiện trên gương mặt xinh
đẹp của cô, không hề kém cạnh so với nét đẹp tôn quý cao nhã của Kiều
Nhã.
Kiều Nhã nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, nụ cười của bà ta ẩn chứa ý gì đó không rõ ràng: “Vậy là tốt rồi.”
Dương Châu Kiệt nhìn hai người, anh cảm nhận được điều gì đó bất
thường nên biết điều ngồi im bên cạnh, tự coi mình là người vô hình.
“Tuyết Chi!” Tiếng gọi vang lên từ phía sau lưng cô.
Tuyết Chi quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm mặc chiếc áo thun
mỏng màu đen cổ chữ V, quần dài kiều dáng thoải mái đang đi về phía cô.
Nhìn thân hình của anh có vẻ gầy yếu, nhưng quần áo bất kể trắng hay đen
diện lên người anh đều rất bắt mắt.
Bước vài bước anh đã đến trước mặt Tuyết Chi, anh cũng không quan tâm
đến sự có mặt của những người khác, nở nụ cười tươi như hoa xuân chào
cô, bờ môi như hoa hồng của anh nhẹ nhàng đặt lên má cô nụ hôn nhẹ.
Trước khi rời khỏi, anh còn cố tình để môi mình lướt hờ qua bờ môi
của cô, rất nhanh, nhanh đến mức người khác sẽ nghĩ đó chỉ là vô tình.
Nhưng duy chỉ có Tuyết Chi biết…
Anh chàng này là cố ý đây!
Viễn cảnh này làm những người có mặt khẽ giật mình.
Kiều Nhã giật mình nhìn Tiêu Chí Khiêm rồi lại xoay qua nhìn Tuyết
Chi.
Bà thắc mắc không hiểu cô gái này đã làm gì mà có thể khiến cho đứa
con riêng của Tiêu Chính Thịnh vốn dĩ chỉ biết có Tom và Jerry này lại
có hành động như vậy!
Trực giác của phụ nữ vốn rất nhạy, bà thậm chí có thể cảm nhận được
Tiêu Chí Khiêm hết lòng hết dạ vì cô gái này, giống như cả con tim anh
đều chỉ có mỗi mình cô gái trước mặt này thôi!
Dương Châu Kiệt cũng bất ngờ với cảnh tượng trước mặt, tin đồn công
tử nhà họ Tiêu trạng thái tinh thần không tốt, nhưng với những gì anh
vừa nhìn thấy thì anh ta rất bình thường, vậy thì rốt cuộc độ chính xác
của tin đồn là bao nhiêu phần trăm?
Thím Vương nhìn có vẻ vui vẻ, từ lúc cậu chủ quen biết cô Chương đây thì có vẻ như càng ngày càng trở nên bình thường hơn.
Tiêu Chí Khiêm nhìn gương mặt ửng đỏ của Tuyết Chi mà không giấu được
nụ cười, anh kéo tay cô ngồi xuống, trong mắt anh chỉ nhìn thấy cô.
“Em ăn sáng chưa?” Anh lên tiếng hỏi.
“Em ăn rồi.”
Tuyết Chi ngại ngùng gật đầu, cô đang cố gắng làm quen với sự coi
trọng của anh dành cho mình, nhưng vì anh quá coi trọng và tập trung sự
chú ý vào cô nhiều quá khiến cho cô có chút không thích ứng kịp.
Những người khác trong phòng khách như trở thành vật trang trí.
Toàn
bộ những việc vừa xảy ra Kiều Nhã đều không bỏ sót, bà lên tiếng nói với
thím Vương: “Chị Vương, Tiêu Chí Khiêm đến giờ uống thuốc rồi phải ko?”
Thím Vương liền vội nói: “Ôi, suýt chút quên mất, để tôi đi lấy thuốc cho cậu chủ.”
Tuyết Chi khẽ chớp mắt, ánh mắt cô khẽ sắc lại.
Tiêu Chí Khiêm nhìn
cô, nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của cô, anh nhíu mày đưa tay
nhéo nhẹ vào má cô.
Tuyết Chi giật mình xoay nhìn anh, ánh mắt của anh dịu dàng nhìn cô,
rồi kề sát tai cô nói nhỏ: “Anh thích em vô tư vô lo, những chuyện phiền
não em đừng bận tâm tới.”
Nghe xong Tuyết Chi lại giật mình lần nữa, cô trợn tròn mắt nhìn anh:
rốt cục anh nhìn hiểu được những điều gì? Hay hiểu toàn bộ? Nụ cười
bình thản và dáng vẻ điềm tĩnh của anh lại khiến cho cô cảm thấy yên tâm
hơn.
Cô cười cười gật đầu.
Tiêu Chí Khiêm chắc đã nhận ra từ sớm rồi.
Nhìn hai người nhỏ to nói chuyện với nhau như chốn không người, Kiều
Nhã cảm thấy bực tức trong lòng, nhưng bà không thể để lộ cảm xúc để phá
vỡ đi hình ảnh khí chất độ lượng của mình.
Dương Châu Kiệt ở bên cạnh cũng có vẻ không được tự nhiên, tuy rằng
anh chỉ là người vô danh tiểu tốt, nhưng mà bị coi như vô hình như vậy
thì ít nhiều lòng tự trọng của anh cũng cảm thấy bị tổn thương!
Cũng may Tuyết Chi kịp thời nhận ra, cô xoay người rồi giới thiệu anh
với Tiêu Chí Khiêm: “Tiêu Chí Khiêm, đây là Dương Châu Kiệt.”
Lúc này ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm mới từ từ dịch chuyển sang nhìn
Dương Châu Kiệt, bất ngờ được giới thiệu với cậu chủ nhà họ Tiêu, Dương
Châu Kiệt bất chợt giật mình và có chút kích động, lồ ng ngực anh đập
mạnh, hồi hộp tự giới thiệu mình: “Chào cậu Tiêu, tôi là Dương Châu Kiệt
…”
Không đợi anh nói hết câu, Tiêu Chí Khiêm đã thu lại tầm nhìn, lại
lần nữa ánh mắt của anh khóa chặt Tuyết Chi, đồng thời lên tiếng: “Tôi
nhớ rồi.”
Điều kỳ lạ là tuy bị cắt ngang, nhưng Dương Châu Kiệt không hề cảm
thấy tức giận, không hề có cảm giác bị coi thường, mà ngược lại anh cảm
thấy hưng phấn hơn.
Cái cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ mới gặp Tiêu Chí
Khiêm, nhưng giống như anh bị khí chất khác người của đối phương chinh
phục.
Chỉ với câu ‘tôi nhớ rồi’ của cậu Tiêu thôi mà anh có cảm giác
hưng phấn hơn cả việc được tuyển dụng.
Kiều Nhã lạnh lùng nhìn, bà không biết Tuyết Chi giới thiệu chàng
trai này cho Tiêu Chí Khiêm có mục đích gì.
Nhưng trong tích tắc, bà
thay đổi biểu cảm trên gương mặt, bà cười hỏi: “Không biết anh Khang đây
làm việc ở đâu?”
“À…” Dương Châu Kiệt ngại ngùng đáp lại: “Hiện đang trong giai đoạn
học tập.” Điều này cũng có nghĩa là hiện anh chưa có công việc ổn định!
“À, thì ra là như vậy.” Kiều Nhã gật gật đầu, rồi lại quan sát anh từ
trên xuống dưới, trong lòng bà thở phà nhẹ nhõm, có vẻ như Trương Tuyết
Chi muốn lợi dụng Tiêu Chí Khiêm, nhờ anh giới thiệu công việc cho bạn
mình thôi.
Lúc này thím Vương đã đem thuốc và ly nước lọc ra đặt trên bàn: “Cậu chủ, đến giờ uống thuốc rồi.”
Kiều Nhã bắt chéo hai chân nhìn thẳng Tiêu Chí Khiêm đang ngồi đối
diện, bà chậm rãi nói: “Tiêu Chí Khiêm, uống thuốc trước đi rồi nói
sau.”
Tiêu Chí Khiêm từ từ quay đầu lại nhìn những viên thuốc lớn nhỏ trên
bàn, ánh mắt anh khẽ thay đổi, anh đưa tay cầm lấy những viên thuốc đó
lên, nhưng anh không cho vào miệng mà dùng tay nghiền nát, phút chốc
những viên thuốc bị vụn thành bột và rơi vãi trên bàn.
Lúc này ánh mắt của Tuyết Chi sáng lên, cô cảm thấy vui cho anh khi thấy anh ý thức được hành động của bản thân mình.
Từ trước đến giờ Tiêu Chí Khiêm không phải không biết những chuyện
này, nhưng anh không phản ứng là vì anh không quan tâm đến bản thân
mình, mặc cho những người bên cạnh muốn làm gì anh cũng không quan tâm.
Nhưng giờ đã khác, cô đã xuất hiện và cô không cho phép anh tiếp tục bỏ mặc bản thân mình như vậy!
Trước khi muốn học cách yêu người khác và muốn được người khác yêu, thì anh nên học cách tự yêu bản thân mình trước đã.
“Con…” Mặt Kiều Nhã biến sắc, nhưng rất nhanh bà ý thức được mình
phản ứng thái quá nên liền lập tức trấn tĩnh lại hình ảnh điềm đạm ban
đầu, miệng bà lại nở nụ cười dịu dàng: “Tiêu Chí Khiêm, những viên thuốc
này đều giúp ích cho bệnh tình của con, con không được ương ngạnh mà
phải uống thuốc chứ! Ba con biết sẽ giận đó!”
Sau khi mang Tiêu Chính Thịnh ra hâm dọa, bà nói với thím Vương: “Chị Vương, chị đi lấy phần thuốc khác đi!”
Bà nói với giọng điệu nhấn mạnh và kiên quyết như không cho phép đối
phương được hỏi lại, thần thái không khác gì nữ chủ nhân trong nhà.
Tiêu Chí Khiêm nhìn có vẻ mông lung, mắt anh sâu thẳm nhìn không thấy đáy, anh từ từ xoay qua nhìn Kiều Nhã.
Bắt gặp ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm nhìn mình, bất chợt Kiều Nhã giật
mình, toàn thân bà cảm giác như bị đóng băng, lạnh từ trên đầu lan tỏa
xuống chân.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chí Khiêm nhìn thẳng bà như vậy.
“À, vâng, tôi biết rồi.” Thím Vương vừa chuẩn bị rời đi vào trong lấy
phần thuốc khác thì bất chợt người vốn im lặng trước giờ đột nhiên lên
tiếng nói.
“Dẹp cái trò cũ rích đó đi, đừng đem ra trước mặt tôi nữa.” Anh lạnh
lùng thốt ra câu nói, giống như chính thức tuyên bố ai đó bị phán cho
lệnh tử hình, cứng rắn đến mức không có chỗ cho thương lượng.
Gương mặt của Kiều Nhã trở nên khó coi hơn, bà muốn nói lại gì đó,
nhưng có người ngoài nên bà đành kiềm nén lại, bà cười nhạt nói: “Tiêu
Chí Khiêm, con đang nói gì mà dì nghe không hiểu gì hết vậy?”
Sau đó bà đứng dậy khách sáo nói với Trương Tuyết Chi: “Cô Chương, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Nói xong bà xoay người đi lên lầu.
Thím Vương đứng trơ người có chút không hiểu: “Cậu chủ, vậy thuốc này…”
“Bỏ hết đi.” Tiêu Chí Khiêm không nhìn mà lạnh lùng quyết đoán lên tiếng trả lời.
Kiều Nhã đang bước lên lầu nghe được cũng bất ngờ khựng lại, bà
nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Chí Khiêm rồi nhíu mày, không quay đầu tiếp
tục đi lên.
Đến khi phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ, Tuyết Chi mới kéo
Tiêu Chí Khiêm nghiêm túc nói: “Tiêu Chí Khiêm, em muốn để Tu Kiệt qua
đây giúp anh.”
Dương Châu Kiệt nghe vậy tỏ vẻ cảm kích nhìn cô, hai người họ chẳng
qua chỉ vô tình gặp và quen nhau, anh không ngờ mình lại phúc đức được
cô tin tưởng như vậy, và còn tiến cử cho cậu chủ tập đoàn Tiêu Thị! Anh
sẽ biến lòng cảm kích vô biên thành động lực để không phụ lòng tin tưởng
của cô, anh tự hứa với mình sẽ làm hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ.
Trong lòng nghĩ vậy, Dương Châu Kiệt cũng trịnh trọng nói: “Cậu Tiêu,
tôi không biết tôi có giúp được gì không, nhưng mà tôi sẽ làm hết sức
mình, hy vọng anh cho tôi một cơ hội!”
Tiêu Chí Khiêm nhìn qua anh rồi lên tiếng hỏi: “Anh thích cô ấy không?”
Dương Châu Kiệt ngây người ra, đây… có thể được coi là câu hỏi sao?
Tuyết Chi đưa tay sờ trán mình, cô hít thở sâu rồi ngoái đầu cười rất
tươi, sau đó nghiến răng nói: “Chuyện đó quan trọng lắm sao?!”
Không ngờ đáp lại câu hỏi của cô là cái gật đầu rất nghiêm túc của Tiêu Chí Khiêm.
Đối với anh thì điều này rất quan trọng.
Dương Châu Kiệt đành chấp nhận mà nghiêm túc trả lời: “Nếu như cậu Tiêu đã hỏi thì tôi cũng xin thành thật trả lời.”
Tuyết Chi như không còn biết phải làm gì, khúc dạo đầu của câu chuyện hình như … có cái gì đó không ổn cho lắm?
Cô lại xoay đầu qua nhìn Tiêu Chí Khiêm, quả nhiên sắc mặt của anh
cũng đang rất nghiêm túc đến có phần hơi khó coi, cảm giác như báo hiệu
chuẩn bị có trận bão táp sắp ập đến.
Cô hốt hoảng liền ra dấu hiệu bằng mắt cho Dương Châu Kiệt, nhưng
không ngờ anh lại không hiểu ý cô, anh cúi đầu tỏ vẻ áy náy nói: “Tôi
buộc phải thừa nhận là Tuyết Chi rất đẹp, cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất
mà tôi từng gặp.”
Tuyết Chi bắt đầu cảm thấy đau đầu, cô nhìn chằm chằm Tiêu Chí Khiêm,
dáng vẻ của anh bắt đầu có phần đáng sợ hơn, vẻ mặt của anh khiến cho
người khác nhìn vào có cảm giác anh đang chuẩn bị muốn bùng nổ.
“Hơn nữa điều càng đáng trân trọng hơn là Tuyết Chi không chỉ đẹp
người mà tâm tính lại tốt! Tôi nghĩ là đàn ông thì không mấy ai không
thích cô ấy được!”
Nói đến đây, Dương Châu Kiệt ngừng chút rồi lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tuyết Chi.
Tuyết Chi bất lực đưa tay đỡ trán mình, trong lòng cô khẽ rên: làm ơn đi, anh có biết nói chuyện không vậy?
“Nhưng mà Tuyết Chi, rất xin lỗi, tôi không thích tuýp người như cô.”
Vừa nghe đến đây, Tuyết Chi sửng sốt mở mắt nhìn anh: “Anh như vậy là đang đả kích tôi sao?”
Dương Châu Kiệt tỏ vẻ ngại ngùng nói: “Thật ra… thật ra tôi thích
tuýp phụ nữ ôn hòa và thanh tú hơn, đại loại giống như là không cần đẹp
quá, có thể yên tâm để ở nhà đó.”
Hay nói cách khác thì vì Tuyết Chi quá đẹp nên rất dễ gây chú ý, anh
không có bản lĩnh có thể nắm giữ được người như cô bên cạnh mình, tìm vợ
thì nên tìm người bình thường thôi vẫn yên tâm hơn.
Vừa nghe anh nói như vậy, gương mặt của Tiêu Chí Khiêm liền giãn ra
hẳn, nét khó chịu vừa rồi cũng biến mất không còn thấy trên mặt
anh.
Tuyết Chi thật sự không biết nên tức hay nên cười. Trước kia, nếu như
bị tên nào đó lên lớp với vẻ mặt như vậy, chắc chắn là cô sẽ không nuốt
trôi cơn tức này rồi. Nhưng mà bây giờ, thì cô lại chỉ trừng mắt lên
liếc nhìn anh rồi khẽ nói: “Không thích thì cứ nói là không thích, nói
quanh co lòng vòng nhiều như vậy làm gì?”
Dương Châu Kiệt ngại ngùng gãi gãi đầu: “Tôi sợ lòng tự trọng của cô bị tổn thương còn gì?”
Tuyết Chi tức điên lên: “Lòng tự ái phái nữ của tôi chắc chắn đến mức không tưởng đấy, anh không cần phải phí lòng.”
Lúc này, Tiêu Chí Khiêm nói: “Ngày mai sẽ có người đến tìm anh.”
Dương Châu Kiệt nhanh chóng gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Sau đó anh liền đứng dậy: “Vậy tôi đi đây, cậu Tiêu.”
Tiêu Chí Khiêm còn chưa đáp lời thì Tuyết Chi đã nói: “Vội như vậy làm gì chứ, ở lại cùng nhau đi.”
Dương Châu Kiệt xua tay liên tục: “Không được, không được, nhà tôi còn có việc, tôi về trước đây.”
Ngoài miệng nói là có việc gấp, nhưng trong lòng thì nghĩ, người đàn
ông ngồi đối diện kia có lòng chiếm hữu mạnh như vậy, anh cũng chẳng
muốn chọc đến anh ta. Hơn nữa, ý muốn đuổi khách của người ta đã rõ ràng
như vậy rồi, sao anh lại nghe không hiểu chứ? Đã được nhét vào dưới
quyền cậu Tiêu rồi, giờ có ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, chẳng
bằng biết điều một chút.
Dương Châu Kiệt vừa nói như vậy, thì Tiêu Chí Khiêm không khỏi nhìn sang anh ta vài lần với vẻ khích lệ.
Ánh mắt Dương Châu Kiệt sáng lên, quả nhiên, nếu muốn có tương lai xán lạn thì sau này cách xa Tuyết Chi ra là được.
Đợi đến khi anh ta đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người,
Tiêu Chí Khiêm dính lấy Tuyết Chi, đôi mắt với đồng tử xanh biếc như
ngọc lưu ly lộ rõ vẻ tôn quý: “Đây là sự giúp đỡ mà em tìm đến cho anh
à?”
Tuyết Chi hưng phấn gật đầu: “Tin em đi, sau này Tu Kiệt sẽ phát huy được tài năng, nhận cậu ta anh sẽ không lỗ đâu.”
Đôi môi đỏ thẫm của anh nhếch lên: “Nghe em.”
Câu nói này hàm chứa vẻ yêu chiều và dung túng khó nói thành lời, dù
cô có làm gì thì anh cũng đều nghe theo. Điều này lại khiến cho Tuyết
Chi có ảo giác là những hành động ngang ngược của cô đều vì anh mà ra,
mà anh thì lại vì cô.
Bên ngoài có tiếng xe dừng lại, không bao lâu sau liền vang lên tiếng
chuông cửa như sắp cháy nhà, thím Vương đi ra mở cửa: “Cậu Hạo về rồi!”
Nghe nói đó là Bắc Minh Hạo, sắc mặt Tuyết Chi thoáng thay đổi, nhưng
rồi ngay sau đó lại bình tĩnh như thường. Nếu đã muốn quên đi một
người, thì cảnh giới cao nhất đó là không hận, cứ thế bỏ qua cho người
đó.
Dù cô đã kiểm soát biểu cảm rất kỹ, nhưng vẫn không thể tránh được ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm.
Đôi lông mày đẹp đẽ của anh nhíu chặt lại, anh lẳng lặng nắm chặt lấy
tay cô trong lòng bàn tay mình. Tuyết Chi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm
vào bàn tay to lớn của anh, bên môi hiện ra một nụ cười thư thái.
Bắc Minh Hạo đi đến, khi thấy Tuyết Chi sắc mặt anh tối sầm lại, Đỗ Hân Dĩnh cũng đi theo anh cùng vào nhà: “Tuyết Chi?”
Cô ta ra vẻ ngạc nhiên lắm: “Tuyết Chi, Cậu cũng ở đây à? Trùng hợp thật đấy!”
Tuyết Chi bình tĩnh đáp: “Tôi đến gặp Tiêu Chí Khiêm.”
Nghe xong, ánh mắt Bắc Minh Hạo hơi trầm xuống, anh ta quay đầu lại hỏi thím Vương: “Mẹ tôi đâu?”
“Bà chủ ở trên lầu.”
“Ừ.” Anh đi qua hai người, lên thẳng lầu.
Đỗ Hân Dĩnh thì ngoan ngoãn ngồi dưới lầu chờ.
Sau khi ngồi xuống, cô ta đảo mắt về phía Tuyết Chi và Tiêu Chí
Khiêm, sau đó lại nhìn vào hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người,
khuôn mặt xinh đẹp liền lộ ra vẻ hiền lành vui vẻ: “Tuyết Chi, cậu Tiêu
đối xử với cậu tốt thật đấy.”
Tuyết Chi cười như không: “Bắc Minh Hạo cũng đối xử với cô tốt như vậy mà.”
“Chuyện đó… cũng đúng.” Mặt Đỗ Hân Dĩnh đỏ bừng lên, cô ta dùng đầu
ngón tay mảnh khảnh quấn lấy vạt áo, nói khẽ: “Anh ấy đối xử với tớ rất
tốt, đúng rồi, anh ấy còn cầu hôn tớ nữa.”
Vẻ mặt cô ta lộ rõ vẻ hạnh phúc.
Tuyết Chi chỉ nghe vậy thôi.
Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, ánh mắt anh như có thêm vài gợn sóng xanh lan ra.
“Tôi đi vệ sinh đây.”
Tuyết Chi không muốn nhìn cô ta giả vờ nữa, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Thấy cô rời đi rồi, Đỗ Hân Dĩnh nhìn sang Tiêu Chí Khiêm, cẩn thận hỏi: “ Cậu Tiêu, anh và Tuyết Chi tiến triển nhanh thật đấy.”
Tiêu Chí Khiêm coi như cô ta không hề tồn tại, chỉ nhìn chằm chằm vào
hướng mà Tuyết Chi vừa khuất bóng, lúc nào cũng chào đón sự xuất hiện
của cô.
Đỗ Hân Dĩnh chưa từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp: “Cậu Tiêu, anh… đã thấy mấy tấm ảnh chụp kia chưa?”
Ánh mắt lạnh lùng của anh hơi thay đổi, quay đầu lại, nhìn thẳng về phía cô ta với ánh mắt sắc như dao: “Là cô gửi đấy à?”
Đỗ Hân Dĩnh lại càng hoảng sợ hơn, vội vàng giải thích: “Cậu Tiêu
đừng hiểu nhầm, tôi chỉ tình cờ chụp lại mà thôi. Cùng là người bị hại,
tôi không muốn anh cứ mơ hồ không biết gì. Thật ra lúc đó tôi cũng rất
tức giận, nhưng rồi sau đó nghe anh Hạo giải thích mọi chuyện thì tôi
mới biết là… là…”
Cô ta do dự rồi nói nhỏ: “Là Tuyết Chi đã chủ động… Nghe xong, tôi
thật sự rất thất vọng! Tuyết Chi biết rõ anh Hạo là bạn trai tôi mà vẫn
làm ra loại chuyện đó… Cậu ấy làm thế là phản bội tôi, mà cũng là phản
bội cậu Tiêu đây! Tôi tức quá nên muốn nói cho anh biết sự thật.” Đỗ Hân
Dĩnh kích động, nói với vẻ mặt oán giận như thể đang cảm thấy bất bình
thay cho Tiêu Chí Khiêm vậy.
Vừa nãy thấy hai người bên nhau, cô ta liền cảm thấy nghi ngờ, liệu
Tiêu Chí Khiêm đã nhìn thấy mấy tấm ảnh đó chưa? Nếu không thì sao lại
ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra? Theo những gì cô ta biết thì Tiêu
Chí Khiêm cũng chỉ là một cậu chủ nhà giàu tính tình thất thường, mà
những người càng như vậy thì càng không dễ dàng tha thứ cho việc phản
bội.
Cho nên cô muốn nắm lấy cơ hội này, cô tuyệt đối không thể để cho
Trương Tuyết Chi được như ý, đó chính là cái giá phải trả cho việc giành
đàn ông của cô.
Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm, tim cô run lên,
ánh mắt sắc bén tựa dao găm ấy, khiến người ta không thể che dấu được
bất kỳ điều gì. Cô mấp máy môi một lúc, những lời vừa định nói ra đều
trôi tuột xuống cổ mất rồi.
Tiêu Chí Khiêm ngẩng đầu lên, khi thấy người đang đi đến, sự lạnh
lùng của anh liền giảm xuống, thay vào đó là sự chăm sóc dịu dàng của
anh đối với một người duy nhất hiện ra. Sự thay đổi nhanh chóng này
khiến Đỗ Hân Dĩnh cảm thấy không kịp trở tay, cô vô thức quay đầu lại,
thấy Tuyết Chi đang đi đến.
Cô hoảng hốt, vội vàng thu vẻ bối rối của mình lại, cười với Tuyết
Chi rồi thoải mái nói chuyện: “Tuyết Chi, tớ và cậu Tiêu đang nói chuyện
về cậu đấy.”
Tuyết Chi vốn đang cười với Tiêu Chí Khiêm, nhưng khi đến trước mặt
Đỗ Hân Dĩnh, cô lại bất ngờ tát mạnh cô ta một cái, cái tát này nhanh
đến mức cô ta còn chẳng kịp chuẩn bị gì.
Tiêu Chí Khiêm nhướn mày, nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn cô với ánh mắt yêu chiều.
Đỗ Hân Dĩnh lập tức phản ứng lại, đưa tay che mặt rồi trừng mắt nhìn Tuyết Chi với vẻ không thể tin nổi: “Tuyết Chi, cậu…”
Tuyết Chi tiến lên, nụ cười trên môi cô vẫn không hề thay đổi, vẻ
diễm lệ không giảm đi chút nào, cô túm lấy vạt áo cô ta, nhấc cô ta ra
khỏi ghế sofa rồi mỉm cười nói: “Đỗ Hân Dĩnh, tôi có thể dễ dàng tha thứ
cho những việc mà cô làm sau lưng tôi, dù lớn hay nhỏ thì chỉ cần nó
vẫn trong phạm vi tha thứ của tôi thì tôi sẽ chỉ coi cô là con muỗi mà
không so đo nữa.”
Tuyết Chi bây giờ như iến thành người khác, Đỗ Hân Dĩnh vừa ngạc
nhiên vừa tức giận, cô ta há hốc miệng ra một lúc lâu mà vẫn không nói
ra được câu nào.
“Nhưng mà điều cô không nên làm nhất đó là có ý đồ bất chính với anh
ấy.” Tuyết Chi nghiêng người về phía trước, đẩy cô ta về ghế sofa, ánh
mắt u ám của cô rất đáng sợ: “Cũng may là anh ấy không sao, nếu không
thì mọi chuyện không đơn giản chỉ là cái tát như vậy đâu.”
Nụ cười nhẹ của Tiêu Chí Khiêm cũng chỉ vì cô mà xuất hiện.
Trên lầu, Bắc Minh Hạo gõ cửa phòng của mẹ mình rồi mở cửa đi vào,
thấy Kiều Nhã đang đứng trước cửa sổ, hẳn là bà đã thấy hai người đến
rồi.
“Mẹ.”
Kiều Nhã quay đầu lại nhìn con trai, lông mày nhíu chặt: “Hạo, mẹ
không quan tâm là con và Hân Dĩnh lén lút với nhau thế nào, nhưng con
không được dẫn cô ta đến đây.”
Bắc Minh Hạo nhíu mày lại, anh không thích thái độ của mẹ đối với Hân
Dĩnh cho lắm, đi đến rồi nói với vẻ không quan tâm lắm: “Liên quan gì
chứ?”
“Liên quan gì chứ?” Kiều Nhã cười lạnh một tiếng: “Với thân phận của
con bây giờ, cô ta là người xứng đôi chắc? Hạo, mặc dù mẹ không muốn nói
mấy câu này, nhưng con cũng tự hiểu trong lòng, chú Tiêu của con kỳ
vọng vào con rất nhiều, sau này con cưới ai thì cũng phải được sự đồng ý
của chú ấy. Cho nên, đây không phải là chỗ mà Hân Dĩnh nên đến!”
Kiều Nhã không hề chừa chút tình cảm nào mà nói trúng vào tim đen anh.
Bắc Minh Hạo đứng cạnh mẹ mình, đút tay vào túi áo, nói khẽ: “Mẹ, dù
sao thì Hân Dĩnh cũng là người mà mẹ chứng kiến trưởng thành từ bé đến
lớn, mẹ cũng biết là con thích cô ấy, sao phải cay nghiệt như vậy chứ?”
“Chính vì vậy nên mẹ mới càng chắc chắn rằng con bé không hợp với
con. Thích thì cứ thích, con muốn chơi thế nào mẹ không quan tâm, nhưng
không thể cưới con bé!” Kiều Nhã buông tay xuống, tỏ vẻ không muốn tranh
luận thêm: “Người tên Trương Tuyết Chi ở dưới nhà kia, con hiểu được
bao nhiêu?”
Nhắc đến cô, ánh mắt Bắc Minh Hạo liền lóe lên một tia bất thường,
bàn tay trong túi quần anh chầm chậm nắm chặt lại, nhưng giọng điệu vẫn
không hề thay đổi: “Cô ấy là người mà Tiêu Chí Khiêm thích.”
Kiều Nhã trầm ngâm một lát rồi nói: “Cô gái đó không đơn giản, có ảnh
hưởng rất nhiều đến Tiêu Chí Khiêm, chúng ta không thể lơ là được.”
Bắc Minh Hạo khẽ nhếch mép: “Con cũng thấy sự thay đổi của anh ta khiến người khác bất ngờ thật đấy.”
Kiều Nhã nheo đôi mắt xinh đẹp của mình lại, nhìn con trai mình: “Mẹ
không muốn một đứa dở hơi làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.”
Bắc Minh Hạo chớp mắt với mẹ, an ủi bà: “Con sẽ không mắc những lỗi sai đơn giản như vậy đâu.”
Kiều Nhã gật đầu: “Vậy là được rồi.”
Hai mẹ con nói thêm vài câu rồi mới cùng nhau xuống lầu, nào ngờ vừa
đi xuống đã thấy Đỗ Hân Dĩnh bị Tuyết Chi đặt xuống ghế sofa. Bắc Minh
Hạo nhíu chặt mày lại, vội vàng đi đến: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa nghe thấy giọng anh ta, Đỗ Hân Dĩnh liền bật khóc: “Hạo… Tuyết Chi, cậu ấy… cậu ấy….”
Đây là nhà họ Tiêu, đã dạy được một bài học rồi nên Tuyết Chi cũng
chẳng muốn làm lớn chuyện. Cô vừa thả tay ra, Đỗ Hân Dĩnh liền vừa khóc
vừa chạy về phía Bắc Minh Hạo, nhào vào lòng anh ta: “Hạo…”
Bắc Minh Hạo xoa xoa cô ta, khi thấy trên mặt cô ta có dấu bàn tay,
mắt anh liền trợn ngược lên, tràn ngập vẻ lo lắng, anh tức giận trừng
mắt với Tuyết Chi: “Cô đánh cô ấy sao?”
Câu chất vấn này, lại khiến Tuyết Chi nhớ đến ngày mà anh đã vì Đỗ
Hân Dĩnh mà tát cô một cái. Nhưng mà thời thế thay đổi, vật đổi sao dời,
hôm nay anh lại tức giận vì người con gái trong lòng mình bị đánh.
Tuyết Chi bật cười: “Đúng vậy.”
Đỗ Hân Dĩnh khóc đến mức đau lòng: “Em… em chẳng làm gì cả… Tuyết Chi đã…”
Tuyết Chi từ lâu đã biết là cô ả này hát giỏi, diễn hay, nhưng cô
thật sự chẳng muốn vạch trần. Bắc Minh Hạo có mắt không tròng, bị trêu
đùa như vậy cũng đáng, sao cô lại phải làm người tốt chứ?
Cô gái trong lòng khóc đến mức đau xé lòng, nhưng lại chẳng khiến
người ta phẫn nộ bằng nụ cười bình tĩnh tự tin như gió xuân trên mặt
Trương Tuyết Chi, ai cũng chỉ hận không thể lao đến xé rách lớp ngụy
trang trên mặt cô.
Bắc Minh Hạo để Đỗ Hân Dĩnh đứng yên sang một bên, giận dữ đi nhanh về phía Tuyết Chi, toàn thân toả ra khí thế tàn bạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.