“Anh là ai?” Một âm thanh hết sức lạnh lùng từ đầu dây bên kia truyền
đến, nhân viên phục vụ vốn nhút nhát lại bị dọa cho càng hoảng sợ, gấp
gáp giải thích: “Thưa anh, đây là quán cafe, cô gái mà anh muốn tìm đã
uống rượu say rồi, có thể làm phiền ngài đến đón cô ấy không ạ?”
Nhân viên phục vụ vừa dứt lời, sự căng thẳng không thể giải thích đột
nhiên được dịu đi một chút, sau khi báo địa chỉ và cúp điện thoại, anh
ta lại không tự chủ rùng mình một cái.
Không bao lâu sau có hai người đàn ông đi đến quán cafe, vẻ bề ngoài
vô cùng nổi bật, dáng người cao ráo, sự xuất hiện này vô tình tạo ra một
bầu không khí phấn khích vô hình, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt.
Tiêu Chí Khiêm liếc mắt liền thấy Tuyết Chi đang gục đầu lên bàn, đôi
mắt đầy lo lắng lập tức dịu dàng, bước đi tới chỗ cô, ngồi xổm xuống,
nhẹ nhàng chạm vào má cô: “Tuyết Chi!”
Tuyết Chi say rượu đến hoàn toàn bất tỉnh, mặt đỏ như một con tôm đã
được nấu chín.
Đuôi lông mày của Tiêu Chí Khiêm khẽ nhướn lên, không nói
hai lời liền đem cô bế lên, bước đi ra ngoài.
Đối diện với Vy Hiên, tới
liếc nhìn một cái cũng không có, nếu như Vy Hiên biết được chuyện này,
đoán chừng cô ấy chắc chắn sẽ tức giận đến mức la hét.
Sau khi Thạch đã trả tiền xong, vừa định rời đi thì đã bị nhân viên
phục vụ ngăn lại, đối mặt với người đàn ông lạnh lùng, sợ hãi lên tiếng:
“Thưa anh, cô gái này…cô gái này còn có một người bạn ở đằng kia.”
Thạch quay đầu lại, đảo mắt liếc nhìn qua phía nhân viên phục vụ chỉ, nhàn nhạt nói ba chữ: “Tôi không quen.”
Mặc dù anh ta vẫn nhớ rõ cô gái ấy tên là Vy Hiên.
“Thế nhưng mà… cô gái này cùng cô ấy…”
Lông mày của Thạch nhíu lại, nghĩ đến việc Tuyết Chi tỉnh lại nhất
định sẽ tìm Vy Hiên, cuối cùng vẫn là phải miễn cưỡng bước qua đó, đứng ở
một bên, nhìn chằm chằm vào cô: “Này!”
Vy Hiên vẫn đang ngáy, ngủ ngon lành, không biết trời đất…
Nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt tựa
như tha thiết khẩn cầu: “Xin anh làm việc tốt đi, xin anh mang cô gái
này đi đi!”
Đôi má lạnh lùng của Thạch thoáng co giật không kiểm soát, sau một
hồi đắn đo, dường như đã hạ quyết tâm rất nhiều, cầm cánh tay của cô
lên, phút chốc vác cô lên trên vai.
Động tác vô cùng thô lỗ, nhưng lại
không làm mất đi hình tượng.
Ngay lập tức lại chinh phục ánh mắt của
những người phụ nữ khác đang ở đó, nhìn thẳng vào cánh tay mạnh mẽ của
anh, cơ bắp hiện lên rất rõ ràng.
Cảm thấy được những ánh mắt nóng rực như muốn thiếu đốt ở phía sau
lưng, anh hận không thể nuốt sống cô, cơ thể Thạch trở nên cứng đờ, bước
chân càng lúc càng lớn, vội vã rời đi.
Đầu của Vy Hiên hướng xuống, cô thật sự cảm thấy không thoải mái khi
bị vác ngược, dạ dày không thể chống lại được sự khó chịu này, vừa đi
xuống cầu thang một đoạn, cô liền há miệng mà nôn ra.
Thạch đột nhiên sững người.
Vy Hiên đem toàn bộ bánh bao, bánh quẩy, cháo gạo ăn lúc sáng nôn hết
lên trên chiếc áo choàng màu đen tuyệt đẹp của Thạch.
Anh buông tay
trái lên hai bên chân, khẽ siết chặt một chút, gương mặt nam tính lộ vẻ
kinh ngạc vì đã bị làm nhục liên tiếp nhiều lần.
Đem tất cả trong dạ dày nôn ra hết rồi, Vy Hiên cuối cùng cảm thấy
thoải mái hơn một chút, sau đó lại nghiêng đầu tiếp tục ngủ, không quên
phát ra một tiếng càu nhàu nhỏ…
Tiêu Chí Khiêm đặt Tuyết Chi vào ghế sau của xe, nhìm chằm chằm vào
gương mặt đỏ hồng xinh đẹp đang khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt
đột nhiên trở nên dịu dàng, cúi người hôn lên môi cô.
Càng hôn, anh càng
cảm thấy cổ họng thắt lại, ánh mắt vô tình liếc xuống ngực cô, hai bầu
ngực trắng nõn và mềm mại lộ ra trước mặt anh, lập tức ánh mắt xiết
chặt, bụng dưới như có lửa lớn đang đốt cháy.
Anh nhanh chóng rời đi, di chuyển ánh mắt, không hề liếc nhìn cô thêm một cái nào nữa, lồng ngực mơ hồ nâng hạ một cách gấp gáp.
Cho dù dục vọng càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi khó có
thể kiểm soát, nhưng anh vẫn liều mạng mà kìm nén, anh không muốn chiếm
lấy cô khi đó là điều mà cô không muốn!
Lúc này, Thạch kéo cửa bên ghế phụ ra, xụ mặt, động tác thô lỗ đem Vy
Hiên trực tiếp nhét vào, cho dù sắc mặt rất khó coi nhưng vẫn nghiến
răng giúp cô ấy thắt dây an toàn.
Sau đó đi vòng qua ngồi vào ghế lái và
khởi động xe.
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm vẫn đang nhìn bên ngoài cửa sổ, giọng nói vừa lạnh lùng lại vừa nhẹ nhàng vang lên: “Áo choàng đâu?”
Thạch vốn im lặng, sau đó nghiến chặt hàm răng, một lát sau mới bình tĩnh trả lời: “Vứt rồi!”
Tiêu Chí Khiêm không hỏi thêm câu gì, Thạch cũng không nói gì nữa, chỉ có hai cô gái ở trong xe liên tiếp thi nhau ngáy.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, điện trong phòng đã bật sáng
lên, Tuyết Chi mới lắc lắc cái đầu nặng trịch, giãy dụa mở hai mắt ra.
Đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai khiến cho nhiều người rung động của
Tiết Chí Khiêm, đôi mắt dường như đang say, không hề chớp mà nhìn chằm
chằm cô, dịu dàng, trìu mến và tràn đầy dục vọng.
Rượu khiến não cô phản ứng chậm đi vài phần, bối rối nháy mắt mấy cái, sau đó hờ hững nhìn anh.
Khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng, đôi mắt phượng nheo híp lại, óng ánh đầy nước, tựa như một bữa ăn ngon miệng cám dỗ anh…
Tay phải xoa má Tuyết Chi, anh đột nhiên nhoài người về phía trước, đưa lưỡi ra chiếm hữu môi cô.
Tuyết Chi triệt để sững sờ, lập tức bừng tỉnh, phớt lờ nụ hôn của anh, đột nhiên kêu lên: “Vy Hiên!”
Tiêu Chí Khiêm khẽ nhướn lông mày, ánh mắt tràn đầy sự trách móc nhìn cô: “Em không tập trung.”
Tuyết Chi trong đầu chỉ toàn có Vy Hiên, qua loa xoa xoa tóc anh, lập
tức hỏi: “Tiêu Chí Khiêm, vì sao em lại ở đây? Vy Hiên đâu rồi? Em nhớ
là lúc sáng tụi em vẫn đang uống… uống cafe!”
Tiêu Chí khiêm nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt nhăn nhó: “Về sau, khi
tôi không có ở đây, tôi không cho phép em đi uống cafe nữa.” Giọng điệu
nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại âm thầm lộ ra một lực rất mạnh mẽ không
thể kháng cự.
Tuyết Chi xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, nhấc chăn ra đi xuống giường, nhìn
quanh căn phòng lạ lẫm này rồi tò mò lên tiếng hỏi: “Đây là đâu?”
Sau lưng không có tiếng trả lời, cô hoài nghi quay đầu nhìn lại, ánh
mắt liền bắt gặp khuôn mặt Tiêu Chí Khiêm đang đỏ bừng nhìn mình chằm
chằm.
Tuyết Chi cúi đầu nhìn xuống, chiếc áo len màu xanh da trời cổ chữ V
rộng đang lệch trên người, để lộ ra một phần vai và bầu ng ực của cô.
Cô
không nghĩ nó phù hợp! Vào giữa mù hè, có rất nhiều cô gái mặc quần áo
mát mẻ đi trên đường phố, rất nhiều!
Lại ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt gợn sóng mùa xuân của Tiêu Chí
Khiêm khiến cô không thể nhịn cười, đứng tại chỗ, hai tay khoanh trước
ngực, bầu ng ực vốn dĩ đầy đặn lại càng trở nên đẫy đà và quyến rũ mê
người, lập tức cô nháy mắt trêu chọc: “Đẹp không?”
Ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm sáng bừng lên, môi cười tươi, nhẹ nhàng gật đầu: “Đẹp!”
Tuyết Chi lại tiến lên hai bước, cúi thấp người xuống: “Chưa từng nhìn thấy sao?”
Tiêu Chí Khiêm nghe cô hỏi như thế, không phủ nhận ngay lập tức như Tuyết Chi mong đợi, mà do dự một lát.
Tuyết Chi vốn là đang đùa giỡn, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, đôi mắt
nheo lại, lộ ra một tia không vui: “Như vậy là đã từng nhìn thấy rồi?”
Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, chậm rãi gật đầu.
Tuyết Chi khẽ nhướn lông mày, bên ngoài tỏ ra tươi cười nhưng trong lòng thì không: “Nhìn thấy ở đâu?”
“Đinh Khiên gửi hình ảnh cho tôi xem.” Đối mặt với Tuyết Chi, Tiêu Chí Khiêm thành thật có gì nói nấy.
“Hình ảnh gì?”
“Một vài người phụ nữ không mặc quần áo.”
“À!” Tuyết Chi cười, nhưng lại để lộ hai hàm răng trắng đang nghiến
chặt nhau: “Đẹp không?” Đáy lòng sớm đem cái mũ màu xanh lá cây kia mắng
mấy trăm lần! Muốn thưởng thức thì tự chính mình thưởng thức là đủ rồi,
lôi kéo Tiêu Chí Khiêm cùng xem để làm gì!
Anh lắc đầu…
“Bỏ đi, em không tin đâu!” Cái miệng nhỏ nhắn của Tuyết Chi có chút
cong lên, bộ dạng xinh đẹp dễ thương vô cùng khiến Tiêu Chí Khiêm miễn
cưỡng nhìn đi chỗ khác: “Cơ thể của những người phụ nữ kia rất quyến rũ,
chỗ cần nhô đều nhô, chỗ cần lõm đều lõm, đàn ông đều sẽ rất thích.”
Không cố ý, sự ghen tuông đã tràn đầy ra!
Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, sau đó nhìn vào ánh mắt của cô.
Chẳng biết từ lúc nào, anh đã đứng trước mặt Tuyết Chi, đôi mắt cụp
xuống nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, ánh mắt di chuyển từ khuôn mặt
trắng hồng đến chiếc cổ xinh đẹp của cô, sau đó lại tiếp tục chuyển
xuống phía dưới, cuối cùng, dừng lại trên ngực cô, đôi mắt Tuyết Chi
liền tối sầm lại.
Bị ánh mắt đầy dục vọng của anh lướt qua cơ thể, làn da của Tuyết Chi
đột nhiên nóng lên, không ý thức lùi lại phía sau, vội vàng kéo cổ áo
lên.
Cô sai rồi! Sau này cô sẽ không bao giờ dám mặc đồ hở đứng trước
mặt anh nữa, đây là cố tình khiến người khác phạm tội!
Đằng sau cổ phảng phất hơi thở dịu dàng và ấm áp của anh: “Tôi chỉ đối với em có phản ứng.”
Tuyết Chi chợt ngẩn người, đôi má ửng hồng một cách nhanh chóng, xấu
hổ ho khan vài tiếng: “Em..em…em đi ra ngoài tìm Vy Hiên.” Sau đó nhanh
chóng rời khỏi phòng như đang chạy trốn.
Tiêu Chí Khiêm thấy thế mỉm cười, đứng dậy, lấy áo khoác rồi cũng đi theo cô ra ngoài.
Đứng ở trong phòng khách, Tuyết Chi nhìn xung quanh một vòng, bố cục
đơn giản nhưng không mất đi sự trang nhã, phía trước là cửa sổ rộng từ
trần nhà đến sàn, đôi chân trần của cô chạm lên tấm thảm lông dày, đi
tới mới phát hiện, đây là một tòa nhà cao ba mươi tầng!
Thân thể nhướn về phía trước, ánh mắt như gắn chặt vào cửa sổ kính,
Tuyết Chi mở to hai mắt, cô chưa bao giờ nghĩ rằng thành phố cô sống lại
có thể đẹp đến như thế!
Bên dưới nhà nhà đã lên đèn, dải ngân hà phía trên nhấp nháy, tựa như
đang ở trong một đại dương tối vô cùng tráng lệ.
Ngay cả hơi thở cũng
trở nên nhẹ nhàng, tâm trạng cũng lập tức như được thả lỏng trong thế
giới sáng ngời này.
Nhìn qua nét mặt tươi cười của Tuyết Chi, Tiêu Chí Khiêm đi tới
choàng áo khoác lên người cô, sau đó ở phía sau ôm eo cô, nhẹ nhàng hỏi:
“Thích nơi này không?”
Tuyết Chi không chút suy nghĩ trả lời: “Thích.”
“Vậy thì ở lại đây đi!”
Tuyết Chi khẽ giật mình, lập tức nửa đùa nửa thật nói: “Như thế làm
sao được? Ba và Thịnh Hải sẽ mắng người đó.” Nhận thấy vòng tay quanh eo
xiết chặt, Tuyết Chi bỗng cảm thấy mặt đỏ bừng lên.
Đúng lúc này, cánh cửa một phòng ngủ khác mở ra.
Vy Hiên mặc một cái áo tắm rộng thùng thình màu trắng từ bên trong
bước ra, nhìn thấy hai người đang ôm nhau đứng trước cửa sổ, khẽ nhíu
mày.
Người đi ra sau lưng Vy Hiên hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Chưa
từng gặp một cô gái nào uống rượu tệ như vậy!”
Tuyết Chi chợt ngoái đầu quay lại nhìn thấy Vy Hiên, lập tức giãy
giụa ra khỏi vòng tay của Tiêu Chí Khiêm, cười giỡn nói: “Nhìn bộ dạng
cậu như vậy, thêm một vài chai chắc cũng không có vấn đề gì.”
Vy Hiên liếc Đinh Khiên một cái: “Nếu như không có con rùa xanh này ở đây lải nhải thì có lẽ sẽ tốt hơn.
Khuôn mặt nam tính của Đinh Khiên đỏ bừng lên khi đối diện với sự tức
giận của Vy Hiên: “Cô nôn lên người của Thạch, hại anh ta đem chiếc áo
choàng anh ta thích nhất vứt đi! Bây giờ cô còn ngủ ở phòng của Thạch,
mặc áo tắm của Thạch?! Quả thực không thể tha thứ!”
Vy Hiên một chút cũng không muốn nói chuyện vô nghĩa với anh ấy, trực
tiếp đem bàn tay nhỏ quất lên đầu anh: “Tôi không có hứng thú để cãi
nhau với anh chàng có đống rác màu xanh lục này đâu.”
“Cô..” Đinh Khiên tức giận đến giơ chân, thật giống như đang muốn đá cô một cái.
Thấy Vy Hiên rất hăng hái, Tuyết Chi cũng cảm thấy trong lòng được thả lỏng, rất nhẹ nhỏm: “Đúng rồi, Thạch đâu?”
Đinh Khiên liền mếu máo tố tội: “Thạch bị cô gái này nôn lên người, đang tìm một nơi nào đó để khử trùng!”
Nhìn vào khuôn mặt nam tính lại có tính tình của phụ nữ, mồm anh ta
cũng đủ độc , Vy Hiên hơi nhíu lông mày, nâng cằm của anh, bất thình
lình hỏi: “Này, anh thích đàn ông sao?”
Đinh Khiên nghe thế liền rất bối rối, thẹn đến hóa giận, hất tay cô ra: “Ai nói?!”
Tuyết Chi chợt nở nụ cười, đi đến đứng bên cạnh anh ta, nheo con mắt
phượng lại, ánh mắt sắc nhọn như một con dao trong đêm gió tanh mưa máu:
“Tôi có thể chứng minh anh ta thích phụ nữ.”
Vy Hiên thích thú dựa vào cạnh cửa: “Ồ?!”
Đinh Khiên vừa muốn gật đầu, nhưng nhìn qua Tuyết Chi liền cảm thấy không đúng, theo bản năng rụt rụt cái cổ.
Tuyết Chi cười tủm tỉm nói: “Nếu như không thích phụ nữ, làm sao lại
xem Web người lớn, cho Tiêu Chí Khiêm nhiều hình ảnh phóng đãng như thế,
phải không?”
Tiếng “À” đầy ẩn ý của Vy Hiên vang lên, đôi mắt tinh nghịch đầy ý trêu đùa không rời khỏi Đinh Khiên.
Đinh Khiên không thể tin được, đây chính là bí mật của đàn ông! Đàn
ông đều là thông qua cách này để thỏa mãn niềm đam mê cháy bỏng đầy kích
tình! Không thể tin được Tiêu Chí Khiêm ngay cả chuyện này cũng khai
báo ra!
Quay đầu nhìn Tiêu Chí Khiêm, anh vẫn thờ ơ và không quan tâm đến bất
cứ điều gì, căn bản không giống như bộ dạng của một tên mật báo! Đinh
Khiên thật sự là có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, ủy khuất
liếc anh một cái, quay đầu lại đưa ra vẻ mặt đau khổ nói: “Thật ra……thật
ra……Tôi cũng chỉ là sợ Tiêu Chí Khiêm không hiểu chuyện đời, cho nên
mới gửi cho anh ấy xem vài tấm ảnh..!” Dứt lời, lại lập tức nghiêm mặt
nói: “Hoàn toàn là giải thích cho anh ấy hiểu về chuyện sinh lý!”
Lúm đồng tiền của Tuyết Chi như hoa, sắc mặt không thay đổi, ghé sát
tai anh chậm rãi nói từng chữ một: “Không cho phép anh một lần nữa cho
anh ấy xem những thứ rác rưởi kia.”
“Hiểu rồi! Tuyệt đối không có lần sau!” Đinh Khiên gật đầu không
ngừng, còn dơ tay lên thề, người yêu của cậu Tiêu, tuyệt đối không nên
gây chuyện!
Vy Hiên xem đủ vui, liền đem điếu thuốc trong tay dập tắt, nhìn xung quanh cất tiếng hỏi: “Đây là đâu?”
Đinh Khiên tức giận quay lại nhìn cô: Nhà của Thạch!”
“Nhìn không ra, làm người làm của cậu Tiêu cũng rất có lợi đó.”
“Thạch không phải người làm của cậu Tiêu!” Đinh Khiên lập tức thay
anh ta đính chính danh phận: “Chúng tôi đều đi theo cậu Tiêu, nhưng
tuyệt đối không phải là người làm!”
Người nói không có ý gì, người nghe lại suy nghĩ. Vy Hiên vốn là
phóng viên nên tương đối nhạy cảm, từ lời nói của Đinh Khiên không khó
để nghe ra, thân phận của Tiêu Chí Khiêm tuyệt đối không bình thường. Cô
liếc nhìn Tuyết Chi, sau đó lại di chuyển ánh mắt nhìn qua Tiêu Chí
Khiêm đang đứng ở không xa chỗ đó, đúng lúc anh cũng đang nhìn chằm chằm
cô. Bắt gặp ánh mắt của cả hai, cô rất nhanh chóng nhận ra Tuyết Chi
cũng không thực sự hiểu rõ về anh.
Đi theo… Sau lưng Tiêu Chí Khiêm rốt cuộc là sức mạnh của lực lượng nào? Tổ chức? Xã đoàn? Bang phái?
Tuyết Chi chậm rãi thu hồi ánh mắt, không tiếp tục đoán trong mơ hồ,
Tiêu Chí Khiêm không nói chắc chắn có lí do của anh, cô đã từng nói, nếu
như Chí Khiêm không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi.
Vy Hiên quay người muốn đi vào thay quần áo: “Được rồi, tôi phải đi về đây.”
Thấy cô ấy cuối cùng cũng muốn rời đi, Đinh Khiên vui vẻ gật đầu: “Tôi tiễn cô!”
“Không cần, tôi có chân.” Vy Hiên theo bản năng không muốn liên quan
đến bọn họ quá nhiều, giúp đỡ Tiêu Chí Khiêm đưa tin là một chuyện, cùng
bọn họ làm bạn lại là một chuyện khác. Cô ấy muốn tiếp tục bận rộn,
không thể làm phóng viên thì làm nhà văn tự do, tự cung tự cấp, thế nào
cũng sẽ có một con đường sống.
Đinh Khiên bĩu môi, gương mặt trắng noãn bên trên lộ vẻ xem thường: ” Không cần thì thôi, tôi cũng không muốn..”
Tuyết Chi đi đến trước mặt Tiêu Chí Khiêm, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Tiêu Chí Khiêm, em trở về cùng với Vy Hiên!”
Tiêu Chí Khiêm do dự một lát, gập đầu: “Được, tôi tiễn em!”
Sau khi thay quần áo, ba người rời khỏi toà nhà, đi ra bên ngoài mới
phát hiện, ngoại trừ tầng này, ba mươi tầng phía dưới đều tối đen như
mực.
“Nơi đây còn chưa bán sao?” Tuyết Chi tò mò hỏi.
Tiêu Chí Khiêm chậm rãi trả lời: “Không vội bán.”
Cô triệt để kinh ngạc, hoài nghi hỏi lại: “Tòa nhà này…là của anh sao?”
Tiêu Chí Khiêm nhẹ nhàng gật đầu.
Đi vào tầng hầm đỗ xe, Thạch đã đợi sẵn ở đó, trên người không có
chiếc áo choàng đen khiến anh ấy cảm thấy rất khó chịu. Anh di chuyển
ánh mắt đến Vy Hiên, rất nhanh sau đó dời đi, coi chừng không quen biết
cô.
Vy Hiên lên xe, nhìn anh ấy cười rạng rỡ: “Này, tôi sẽ đền áo choàng cho anh.”
Thạch đóng chặt môi, không nói một lời.
Vy Hiên buông thả hai vai, lời cần nói thì cô cũng đã nói ra, có nghe
hay không là chuyện của anh, cô tuyệt nhiên sẽ không nhiệt tình bám lấy
người lạnh nhạt.
Sau khi đưa hai người về nhà, Thạch mới đưa Tiêu Chí Khiêm đến Tây
Sơn, trước khi xuống xe, anh ấy nghiêm mặt nói: “Cuộc họp hội đồng của
Tiêu thị sẽ diễn ra vào thứ ba tới, cậu Tiêu có muốn chuẩn bị gì không?”
Tiêu Chí Khiêm vẫn im lặng, cho đến khi anh đẩy cửa xe và bước xuống,
mới nhàn nhạt lên tiếng: “Không phải một đòn chí mạng thì không cần
thiết.”
Thạch hiểu ý: “Biết rồi!”
Trương Thịnh Hải mới từ bệnh viện bước ra nhìn xung quanh, ngay lập tức nhận được cuộc gọi của Tuyết Chi.
Dựa theo địa chỉ của chị gái, cậu đi tới một tòa nhà cao tầng vừa
được xây dựng trong thành phố. Đứng ở trước tòa nhà, ngẩng đầu nhìn tòa
nhà, lại nhìn bốn phía xung quanh, đến một bóng người đều không thấy,
cậu thật sự có chút nghi ngờ chị gái đã đưa sai địa chỉ rồi!
Cậu hoài nghi đi vào, bước tới thang máy, cửa thang máy đóng lại bắt đầu di chuyển, tiến đến tầng cao nhất.
Đến tầng ba mươi chín, cửa thang máy tự động mở ra, Trương Thịnh Hải
nháy mắt mấy cái, hướng ra phía ngoài dòm ngó, hành lang yên tĩnh, trước
mặt chỉ có một cánh cửa màu đen, rất giống cảnh trong một bộ phim kinh
dị.
Vội nuốt một ngụm nước bọt, câu kiên quyết bước ra. Nếu không phải
chị gái tự mình gọi điện thoại, cậu thực sự hoài nghi là người nào đó
đang đùa giỡn mình.
Đưa tay lên, do dự mà gõ cửa.
Một lúc sau, cửa mở ra, vừa nhìn thấy người ở bên trong, Trương Thịnh
Hải ngây ngẩn cả người: “Anh là…” Cậu nhớ rõ mình đã nhìn thấy người
đàn ông này trong bệnh viện vào ngày sinh hoạt nhóm. Lúc đó anh mặc một
chiếc áo choàng đen, ánh mắt sắc lạnh, khiến người khác đã nhìn thì thật
khó để quên.
Thạch liếc nhìn người đang đứng phía đối diện, vô cảm nói: “Vào đi!”
“À..” Trương Thịnh Hải không rõ chị gái muốn làm gì, tại sao phải gọi cậu đến nơi này?
Phòng khách rất lớn, Trương Thịnh Hải tò mò bước vào, ánh mắt dò xét
xung quanh. Lúc này, một người đàn ông đẹp trai tóc màu xanh lá từ trong
phòng ngủ đi ra, tai trái đeo một chiếc bông tai hình vuông sáng rực
rỡ. Anh ta duỗi eo và ngáp: “Thạch, cậu ấy đến rồi sao?”
“Ừ!” Thạch lên tiếng: “Giao cho anh đó.” Sau đó, quay người đi vào phòng.
Đinh Khiên đi tới, ngồi ở đối diện Trịnh Thịnh Hải, mắt mở to nhìn
cậu ta, ánh mắt di chuyển từ trên xuống dưới. Trương Thịnh Hải ngồi trên
ghế sopha vô cùng không tự nhiên, có cảm giác mình đã bị chị gái bán
đi.
Cậu mỉm cười cứng ngắc và hỏi một cách lịch sự: “Xin hỏi, chị gái tôi đâu? À, chính là chị Tuyết Chi, chị ấy kêu tôi đến đây!”
“Tôi biết, tôi biết.” Đinh Khiên vẫy vẫy tay, thuận miệng nói: “Cô ấy đem cậu giao cho chúng tôi.”
Nghe xong, Trương Thịnh Hải chợt tức giận, chị gái đã thực sự đem cậu bán đi?!
Nghĩ đến đó, cậu ngay lập tức nhảy lên ghế sopha, không suy nghĩ mà hét lên: “Mặc kệ chị ấy nhận bao nhiêu tiền, tôi không bán!”
Đinh Khiên triệt để sững sờ một lúc, sau đó phá lên cười: “Ha ha, cậu
nghĩ chúng tôi là…haha…” Nhìn Đinh Khiên cười như thế, cậu thậm chí
càng tức giận hơn.
Cười đã đủ rồi, Đinh Khiên đột nhiên nghiêm mặt nói: “Từ giờ trở đi,
cậu sẽ đi theo chúng tôi, tuy là cậu đi đường tắt không phải là quy tắc
của chúng tôi, nhưng mà coi như cậu may mắn, cậu Tiêu đã gật đầu đồng
ý.” Đinh Khiên nói, khiến cho Trương Thịnh Hải ngây ngẩn cả người.
“Là có ý gì?”
Đinh Khiên cũng không giải thích, mà chậm rãi ung dung nói: “Nghe cho
kỹ, cậu Tiêu chỉ cho cậu một nhiệm vụ, phải hoàn thành thật tốt, ngay
cả khi cậu đã chính thức tham gia.”
Trương Thịnh Hải biết rõ “cậu Tiêu” trong miệng anh ta chính là cái tên Tiêu Chí Khiêm, mơ hồ hỏi: “Cái gì?”
“Ở bên cạnh chị gái của cậu.”
“……”
Đinh Khiên nhíu mày, dường như có chút bất lực về nhiệm vụ này: “Chỉ
cần bên cạnh chị của cậu có người đàn ông nào xuất hiện, chỉ cần bí mật
báo lại ngay lập tức, mọi lúc, mọi nơi. Đây là nhiệm vụ của cậu, hiểu
chưa?”
Đến khi Trương Thịnh Hải bị mời rời khỏi, cậu mới mơ màng kịp phản
ứng, hóa ra Tiêu Chí Khiêm sợ chị gái bị cướp mất! Cậu không thể không
ngửa mặt lên trời mà cười to, giúp Tiêu Chí Khiêm coi chừng chị gái để
kiếm tiền, điều này quá dễ dàng rồi! Hóa ra người bị bán không phải
mình, mà là Tuyết Chi!
Sau khi Trương Thịnh Hải vừa rời đi, Thạch bước ra khỏi phòng, Đinh Khiên lập tức chạy nhào tới: “Thạch!”
Thạch duỗi tay ra, đẩy Đinh Khiên qua một bên, trầm giọng hỏi: “Cậu ấy thế nào?”
“Ha ha, đứa nhỏ này rất đơn giản, có thể cân nhắc.” Giọng điệu của
Đinh Khiên giả vờ trưởng thành, mặc dù anh và Trương Thịnh Hải thực sự
không khác nhau nhiều.
” Ngọc Diệp có tin tức gì không?”
Đinh Kiên lắc đầu: “Cũng không biết cô ta đã chạy đi đâu..”
“Nếu như, cô ấy đã đến từ sớm rồi thì sao?”
Đinh Khiên khẽ giật mình, ngẫm lại, cũng không phải không có khả năng, cười cười: “Vậy chúng ta chờ cô ấy xuất hiện.”
Trong căn phòng tối, chỉ có duy nhất ánh sáng màu xanh mờ nhạt phát ra từ màn hình máy tính.
Bắc Minh Hạo đang ngồi trên ghế, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào
hình ảnh mơ hồ trong khung trò chuyện video trên màn hình, chỉ là một
đường nét cơ thể ngồi trước máy tính.
“Những gì anh muốn tôi đã gửi đến email cho anh rồi, nhớ thanh toán đủ tiền.”
“Tôi muốn kiểm tra hàng trước.” Bắc Minh Hạo nắm con chuột máy tính
và nói, vào hộp thư mở xem thư do bên kia gửi đến, càng xem lông mày
càng nhíu chặt, kinh ngạc hỏi: “Chắc chắn là anh ta sao?”
Đối phương có chút không vui: “Anh đang nghi ngờ năng lực của tôi?”
Bắc Minh Hạo không hỏi thêm câu nào, cũng là bởi vì biết rõ đối
phương có năng lực mới không tiếc tiền bỏ một khoản lớn để điều tra Tiêu
Chí Khiêm. Nhưng sự thật đang được bày ra trước mắt, thật sự rất kinh
ngạc!