“Chỉ cần một lý do thôi.” Tiêu Chí Khiêm nhìn cô chăm chú, thấp giọng
nỉ non, ánh mắt hơi nóng rực, anh nâng gò má của cô lên, yêu thích
không muốn buông tay, trong lòng lại nghĩ, cúi đầu muốn hôn cô.
Tuyết Chi đã phòng bị từ sớm, cô đưa tay giữ lấy gương mặt tuấn tú
của người kia, tiếp tục đề tài vừa rồi, kiên nhẫn giải thích: “Tiêu Chí
Khiêm, em không muốn áp đặt suy nghĩ của em cho anh.
Thật ra chỉ cần anh
cảm thấy thoải mái vui vẻ là được rồi.
Tài sản Tiêu thị gì đó, người
nào muốn cướp thì cứ cướp đi.”
Những ngày qua, người ta đưa tin làm cho Tuyết Chi rất buồn rầu, từ
lớn đến nhỏ đều là Bắc Minh Hạo, ngay cả Vy Hiên cũng gọi điện thoại
tới, nói mình muốn phỏng vấn Bắc Minh Hạo.
Cô ấy nói, giờ Bắc Minh Hạo
đang là người nổi tiếng, được ưu ái.
Tuyết Chi lười giải thích, nghĩ đến Tiêu Chí Khiêm bị vứt ở một bên,
trong lòng cô lại như có mèo cào, ngứa ngáy không thoải mái.
Nhưng mà cô
không phục, trong lòng cô biết rõ, để được ngày hôm nay, Tiêu Chí Khiêm
làm tất cả cũng chỉ là vì cô.
“Có em là đủ rồi.” Giọng nói của anh càng trầm thấp, không hôn được
cô, anh lại tiến đến gần cổ của cô, mũi hấp háy, ngửi hương thơm mê
người của cô.
Hơi thở ấm áp của anh phảng qua, làn da nhạy cảm bỗng phủ lên màu đỏ,
Tuyết Chi lùi về sau, nhẹ giọng nói: “Tiêu Chí Khiêm, có thể bàn bạc
chuyện này không?”
“Chuyện gì?” Anh hỏi, cô lùi anh tiến, có vẻ như người phụ nữ này không hề biết mệt mỏi.
“Duy trì một khoảng cách nhất định.” Tuyết Chi đưa tay ra đẩy đầu anh đi, lúc này cô mới hài lòng: “Khoảng cách này là được.”
Tiêu Chí Khiêm cúi đầu liếc mắt nhưng cũng không phản đối, cũng không
kháng nghị, anh chỉ khẽ mỉm cười nắm chặt lấy tay cô, tiếp tục thưởng
thức ngón tay nhỏ bé của cô.
Chỉ cần là thứ thuộc về cô, anh đều có hứng
thú.
Anh thích đùa nghịch bên cạnh cô, thích hít thở bầu không khí có
cô ở đó, thích tất cả những gì có dấu ấn của cô.
Trán Tuyết Chi lấm tấm mồ hôi, cô lập tức thu tay lại, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tùy anh.”
Giờ quy định đối với Tiêu Chí Khiêm đều không hiệu quả, cô đã sớm
biết về chuyện đó, vì thế, coi như là… nuôi một sủng vật nhỏ bên người
vậy.
Cô vừa ra chỉ thị, chỉ trong nháy mắt Tiêu Chí Khiêm đã ôm cô vào
lòng, gương mặt nở nụ cười sáng lạn như trời quang trăng sáng, vui vẻ
nói: “Vậy chúng ta lên giường đi.”
Tuyết Chi đột nhiên trợn mắt lên, không thể tin được, sao câu nói này
lại có thể phát ra từ miệng anh, sao nó có thể đơn giản tự nhiên giống
như cùng đắp chăn xem phim hoạt hình như vậy chứ? Thậm chí, còn khiến
cho người ta nghi ngờ là, anh có biết hàm nghĩa trong đó không?
Mặt Tuyết Chi đen sì, nở nụ cười cứng nhắc: “Tiêu Chí Khiêm, anh có biết là mình đang nói cái gì không?”
Tiêu Chí Khiêm mỉm cười, nhéo nhéo cái cằm nhọn của cô: “Cái nên biết anh đều hiểu cả.”
“…”
Tuyết Chi đờ đẫn, cô phát hiện, cô đã mất hoàn toàn tính chủ động ở
trong chuyện này rồi, từng bước từng bước, phía trước như có một cái hố
to đã được đào sẵn chờ cô nhảy xuống!
Đề tài này khiến cho bầu không khí cũng trở nên hừng hực, mưa anh đào lả tả trên đầu cũng không thể dập tắt được luồng nhiệt đó.
“Tiêu Chí Khiêm, em đói.” Đột nhiên cô trịnh trọng nói.
Tiêu Chí Khiêm vừa nghe đã lập tức đứng dậy: “Chờ anh.”
Anh nhanh chân bước đi, vào thẳng nhà bếp.
Tuyết Chi thở phào nhẹ nhõm, chiêu này có dùng mười lần vẫn như một.
Tiêu Chí Khiêm quay về rất nhanh như đã chuẩn bị từ trước đó, anh
bưng một phần điểm tâm nhỏ đẹp mắt, món nào cũng là đồ cô thích.
Khả năng chữa lành của những món đồ xinh đẹp rất diệu kỳ, Tuyết Chi
thoải mái nheo mắt lại, thấy đôi mắt mông lung chớp chớp của Tiêu Chí
Khiêm lại gần, đột nhiên như nhớ ra gì đó, cô vội vàng nhét nửa miếng
còn lại trong tay vào miệng mình, ăn sạch sẽ rồi mới đắc ý nở nụ cười
trẻ con: “Em ăn xong rồi.”
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm toát lên vẻ cưng chiều, bàn tay xoa nhẹ mái tóc dài của cô: “Anh ăn ở đây.”
Vừa dứt lời, Tuyết Chi đã cảm thấy gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng
to ngay trước mặt, lưỡi anh nhẹ nhàng lướt qua khóe môi còn dính bơ của
cô, cảm giác ướt át khiến cả người Tuyết Chi chấn động, cô tránh né
trong vô thức.
Không còn thân cây để dựa vào phía sau, cả người cứ thế ngã xuống
đất, một giây sau, cái người khiến cô đỏ mặt tim run cũng đường hoàng ép
lại gần, đè lên trên người cô, đôi mắt trêu đùa nhìn thẳng vào người
cô.
Ngón tay chạm vào khuôn mặt hồng hồng, kiên trì không bỏ qua cho cô,
anh cười nhẹ: “Em đỏ mặt.”
Tuyết Chi vừa khẩn trương vừa tức: “Tiêu Chí Khiêm, anh mau đứng lên đi.”
“Không muốn.” Anh đùa cô đến nghiện, ngón tay lướt nhẹ dưới môi cô: “Trừ khi em nói cho anh biết, sao lại đỏ mặt.”
Tuyết Chi giận, xưa nay đều là cô chiếm được ưu thế hơn đàn ông,
không ngờ hôm nay lại bị anh đùa giỡn! Chưa qua đại não xử lý, cô đã bật
thốt lên: “Em nóng.”
“À, c ởi quần áo đi.” Tiêu Chí Khiêm nghiêm túc đưa tay cởi áo khoác
của cô ra, ngón tay hữu ý vô tình lướt qua trước nơi đầy đặn.
Trên mặt Tuyết Chi như bốc lửa, cô vùng vẫy dưới người anh: “Tiêu Chí Khiêm, đừng có đùa, anh mau đứng lên đi.”
Anh ngẩng đầu từ trước ngực cô, khép đôi mi dài và rậm, nhẹ giọng nói: “Anh không đùa với em.”
Chốt lát sau, anh nở nụ cười với lúm đồng tiền như hoa: “Anh nói lên giường, là thật.”
Tuyết Chi: “…”
“Ôi!” Trên đỉnh đầu vang lên tiếng kinh ngạc vui mừng.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy là thím Vương, bà đang nghiêng đầu sang một bên: “Ngại quá, tôi đến không đúng lúc.”
Tuyết Chi mắc cỡ chỉ hận không thể chui vào trong hốc cây.
Cô đẩy
Tiêu Chí Khiêm để anh nhanh đứng dậy.
Tiêu Chí Khiêm không tình nguyện
nghiêng người sang, còn chưa chịu dậy mà ngồi thẳng dưới đất, lạnh lùng
nhìn thím Vương.
Sinh ra oán niệm.
Thím Vương là một người từng trải, thấy đôi tình nhân nhỏ thân thiết
với nhau cũng vui mừng thay cho cậu chủ.
Bà biết Tuyết Chi là một cô gái
tốt, cuối cùng cũng có một người phụ nữ hiểu được cậu chủ rồi.
Tuyết Chi đứng lên, vội vàng sửa sang lại quần áo, khuôn mặt đỏ đến
mức khiến người khác yêu thương, cô ngượng ngùng hỏi: “Thím Vương, có
chuyện gì à?”
“À ông chủ gọi điện tới, bảo đưa cậu chủ nghe máy.”
Tiêu Chí Khiêm cứ như không nghe thấy, cúi đầu tỉ mỉ buộc chặt dây giày cho Tuyết Chi.
Mặt Tuyết Chi lúc tím lúc đỏ, cô lặng lẽ chọc anh: “Tiêu Chí Khiêm, đi nghe điện thoại.”
Tiêu Chí Khiêm làm như không nghe được, cứ như người gọi điện thoại
tới không có liên quan gì với anh.
Người không liên quan thì quan tâm
làm gì?
Thím Vương thở dài một tiếng, bà nài nỉ: “Cậu chủ à, hiếm khi ông chủ
gọi điện đến một lần, đặc biệt là sau chuyện lần đó… Ôi cậu không thể
cứ thế được.”
Dù Tiêu Chính Thịnh có không phải thế nào thì đó cũng là cha của anh,
Tuyết Chi không mong quan hệ giữa họ trở nên bế tắc.
Đặc biệt là còn
hai mẹ con Bắc Minh Hạo vẫn đứng nhìn săm soi bên cạnh.
Tiêu Chí Khiêm vẫn không nói gì, có thể thấy được anh mâu thuẫn với Tiêu Chính Thịnh như thế nào?
Tuyết Chi không cho anh trốn tránh, cô nâng gương mặt anh tuấn đến
tận cùng của anh lên, chăm chú nhìn anh: “Tiêu Chí Khiêm, em mong anh sẽ
làm như thế.”
Anh khẽ mím đôi môi tươi tắn tuyệt trần, một lát sau, anh đứng dậy đi vào phòng khách.
Cuối cùng thím Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm kích gật đầu với Tuyết Chi: “Cảm ơn cô, cô Chương.”
“Không có gì.” Tuyết Chi cùng đi vào với thím Vương.
Tiêu Chí Khiêm cầm điện thoại lên, thấp giọng: “Có chuyện gì ạ?”
Bên kia Tiêu Chính Thịnh đã đợi rất lâu rồi, ông ta không nhịn được:
“Sao lâu thế?” Như không đợi người kia trả lời, Tiêu Chính Thịnh lập tức
nói tiếp: “Đêm nay có liên hoan, đều là người ở trong nhà mình cả, con
chuẩn bị một chút, bảy giờ ba sẽ cho người qua đón.”
Vẻ mặt Tiêu Chí Khiêm vẫn không hề thay đổi, đến đáp lại anh cũng
không thèm.
Anh chỉ phụ trách việc nhận máy, chứ không để ý đến việc ông
ta nói cái gì.
Không nghe anh đáp lại, Tiêu Chính Thịnh tức giận bừng bừng: “Rốt cuộc con có nghe không đấy?”
Ngay lập tức, ông ảo não nói: “Thôi, nói với con cũng vô ích! Đưa điện thoại cho thím Vương.”
Tiêu Chí Khiêm quả quyết đưa điện thoại cho thím Vương bên cạnh rồi quay về ghế sofa.
Thím Vương nghe Tiêu Chính Thịnh đầu dây bên kia dặn dò, bà gật đầu
liên tục: “Tôi biết rồi, ông chủ, ông yên tâm đi, tôi sẽ khuyên cậu
chủ.”
Sau khi cúp điện thoại, bà u sầu nhìn cậu chủ rồi lại nhìn Trương Tuyết Chi, cuối cùng bà quyết định nhờ cô giúp đỡ.
Thím Vương kéo Tuyết Chi qua một bên, nhỏ giọng nói: “Cô Chương à,
đêm nay ông chủ muốn cậu chủ và người trong nhà ăn một bữa cơm, cô xem…
có thể khuyên cậu chủ giúp tôi không?”
“Người trong nhà?” Tuyết Chi lập tức nghĩ đến Bắc Minh Hạo và Kiều
Nhã, nếu như gọi họ là người nhà thì với Tiêu Chí Khiêm mà nói, bữa cơm
này chỉ là vẻ bề ngoài họ giả vờ xây dựng mà thôi.
Ai ngờ, thím Vương lại nói: “Ngoài ông chủ, phu nhân và cậu chủ Hạo,
còn có những trưởng bối nhà họ Tiêu, ông chủ muốn giới thiệu chính thức
mẹ con phu nhân cho người nhà họ Tiêu, vào lúc này, nếu cậu chủ không ở
đó, chỉ e là không tốt.”
Tuyết Chi nhướng mày: “Là toàn bộ người nhà họ Tiêu sao?”
“Vâng, có những trưởng bối chức cao vọng trọng của nhà họ.”
Tuyết Chi bật cười: “Thím Vương, tôi sẽ khuyên Tiêu Chí Khiêm.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Thím Vương mừng rỡ, vội vàng nói: “Vậy tôi đi chuẩn bị quần áo cho cậu chủ!”
Sau khi thím Vương rời đi, Tuyết Chi đã đến bên cạnh Tiêu Chí Khiêm,
cô không hề nhắc tới câu nào về chuyện tối nay đi ăn cơm mà chỉ cùng anh
xem một bộ phim hoạt hình, nhìn thấy cảnh nào thú vị còn bật cười khanh
khách.
Trong phòng dịu dàng, yên bình trôi qua.
Một lúc sau, Tiêu Chí Khiêm ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt khóa chặt vào
cô, hờ hững lên tiếng: “Nếu như em đi theo anh thì anh sẽ đến.”
Tuyết Chi sững sờ chớp đôi mắt phượng đầy quyến rũ.
Không cần cô mở
miệng, anh đã biết là cô muốn cái gì, nhưng mà cùng anh đi đến tham gia
buổi tụ hội của nhà họ Tiêu….
Trùng hợp là, thím Vương từ trên lầu đi xuống, sau khi nghe thấy vậy,
bà vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, cô Chương đi cùng cậu chủ đi.”
Ý của thím Vương rất đơn giản, nhỡ cậu chủ lại đột nhiên mất khống
chế như lần trước, có cô Chương ở đó cũng không đến nỗi không thể kiểm
soát được.
Tuyết Chi còn do dự, nếu thẳng thắn mà nói, để Tiêu Chí Khiêm một
mình đối mặt với những người kia, cô cũng không thấy yên tâm lắm, đặc
biệt là có Kiều Nhã và Bắc Minh Hạo, ai mà biết họ lại giở thủ đoạn gì
nữa đây!
Thím Vương ở bên cạnh tiếp tục khuyên nhủ, rốt cuộc, Tuyết Chi cũng
gật đầu.
Thấy cô đồng ý, khóe môi Tiêu Chí Khiêm hơi cong, dáng vẻ tùy
ý, ánh nhìn kinh ngạc.
Bằng một cách hết sức thần thông, thím Vương lấy cho Tuyết Chi một bộ
lễ phục, sau đó thay đồ cho cô, bà càng nhìn càng thấy thỏa mãn, bà nói
dáng người đẹp mặc cái gì cũng đẹp.
Quay đầu nhìn lại, Tiêu Chí Khiêm được khuyên can đủ đường mới miễn
cưỡng thay một bộ âu phục chỉnh tề.
Hai người đứng cạnh nhau, thím Vương
nhìn mà cười đến mức híp cả mắt.
Chưa đến bảy giờ, xe đã đợi ở bên ngoài. Giao Tiêu Chí Khiêm cho Tuyết Chi xong, thím Vương cũng coi như nhẹ nhõm.
Sau khi hai người lên xe, xe trực tiếp lái đến một nhà hàng ở trung
tâm thành phố, hai người xuống xe, đã có người chờ ở đó trực tiếp đưa
bọn họ vào trong phòng ăn.
Trong phòng ăn có hai chiếc bàn tròn lớn, nhưng chỉ có mười mấy
người, Tiêu Chính Thịnh, Kiều Nhã, Bắc Minh Hạo ngồi ở một bàn, Hà Hạnh
bất ngờ cũng ở trong đó, đủ để thấy trình độ Tiêu Chính Thịnh coi trọng
cô ta. Còn lại, phần lớn là người lớn tuổi, tóc hoa râm, sắc mặt mỗi
người đều uy nghiêm không thể mạo phạm.
Thấy Tiêu Chí Khiêm mang theo Tuyết Chi xuất hiện, tất cả mọi người bên trong đều giật mình.
Từ nhỏ Tuyết Chi đã gặp qua nhiều trường hợp, mặc dù là vị khách
không mời mà đến, cô vẫn cư xử rất tự nhiên không chút luống cuống nào.
Tiêu Chí Khiêm tất nhiên không cần phải nói, ngoại trừ người mà anh cảm
thấy hứng thú, còn lại đều là phông nền mà thôi.
Bắc Minh Hạo bình tĩnh, mắt lạnh nhìn hai người đi vào, mà ánh mắt
nhìn Tuyết Chi cũng phức tạp vô cùng. Kiều Nhã vẫn là khuôn mặt mỉm
cười, bà ta không quan tâm đến Trương Tuyết Chi, điều làm cho bà ta ngạc
nhiên chính là việc Tiêu Chí Khiêm sẽ đến! Hà Hạnh cũng mang ý cười
trong mắt, trêu ghẹo nhìn chằm chằm hai người.
Là người lớn nhà họ Tiêu, Tiêu Chính Thịnh phản ứng đầu tiên, cười sang sảng với Tuyết Chi: “Tuyết Chi à, quả là khách hiếm!”
Tuyết Chi mỉm cười thản nhiên, lanh lợi nói: “Ha ha, chú Tiêu, cháu
cũng theo Tiêu Chí Khiêm đến đây tham gia náo nhiệt, hy vọng không làm
phiền hứng thú của mọi người là được.”
Ông nhiệt tình hô: “Sao thế được? Đến đến đến, ngồi bên này.”
Bên trái Tiêu Chính Thịnh là Kiều Nhã, bên phải là Bắc Minh Hạo, bên
cạnh ông để một vị trí trống, xem ra là để cho Tiêu Chí Khiêm. Hà Hạnh
ngồi bên cạnh chủ động đứng dậy, đem chỗ ngồi nhường cho Tuyết Chi, còn
cô đi đến một bàn khác.
Tiêu Chí Khiêm cùng Tuyết Chi ngồi xuống, Tiêu Chính Thịnh giới thiệu
Tuyết Chi cho mọi người, tuy chỉ nói là con gái của bí thư ủy ban thành
phố, nhưng mọi người đều có thể nghe ra mối quan hệ không rõ ràng giữa
cô và Tiêu Chí Khiêm, trong lòng cũng hiểu nên cho qua. Sau đó, Tiêu
Chính Thịnh liền cười cùng cô nói chuyện phiếm: “Tuyết Chi, ba cháu vừa
mới nhậm chức, công việc rất bận đúng không?”
“Vâng ạ, gần như đã vài ngày cháu không gặp ông ấy rồi.”
“Ha ha, ba của cháu bây giờ là bí thư ủy ban thành phố, bận cũng là
lẽ dĩ nhiên. Có thời gian rảnh, chú còn phải đến cửa chúc mừng mới
được!”
“Vậy cháu nhất định sẽ tự mình xuống bếp, chiêu đãi chú Tiêu thật tốt.”
“Ha ha… Được, nói chắc rồi nhé!”
Hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, Tuyết Chi diện mạo xinh đẹp,
miệng lại ngọt, khiến người khác rất thoái mái, nói mấy câu đã khiến
Tiêu Chính Thịnh vui vẻ ra mặt, không nhịn được mà gật đầu.
Kiều Nhã ngồi một bên mỉm cười lắng nghe, ý cười trong mắt lại ngày
càng phát lạnh. Cô gái này có vẻ rất không đơn giản, thân phận lại đặc
thù, Tiêu Chí Khiêm mang cô ta đến đây là có ý gì?
Bắc Minh Hạo hạ mắt xuống, nghe những lời ấm áp dịu ngoan của cô, lại
không hiểu sao có chút hoài niệm hương vị đôi môi của cô… Buồn bực
quăng ra khỏi đầu, cầm cốc lên uống một ngụm, dùng cồn áp chế sự khô
nóng bất an trong ngực.
Tiêu Chí Khiêm vẫn lạnh lùng không nói gì, chỉ lúc Tuyết Chi nói
chuyện mới nghiêng đầu lắng nghe. Từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Thịnh đều
coi như đứa con không tồn tại, ngay cả liếc mắt một cái cũng keo kiệt.
Trong bữa ăn, Tiêu Chính Thịnh chính thức giới thiệu Kiều Nhã và Bắc
Minh Hạo cho mọi người, mang theo hai người đi đến trước mặt mỗi vị
trưởng bối nhà họ Tiêu, bộ dáng ân cần, rất chiếu cố đối với hai mẹ con
vừa gia nhập đại gia đình.
Tuyết Chi nhìn ở trong mắt, mày hơi nhíu, lo lắng liếc mắt nhìn Tiêu
Chí Khiêm, phát hiện ánh mắt anh tràn đầy yêu thương nhìn cô không hề
chớp mắt, không quá quan tâm đến người hoặc việc xung quanh. Mặc dù ánh
mắt cố chấp của anh khiến cô khó có thể chống đỡ, nhưng không để ý đến
những cái đó cũng tốt.
Miễn bị tổn thương.
Những trưởng bối nhà họ Tiêu này, tuy rằng đều đã đến tuổi dưỡng lão
ngậm kẹo đùa cháu, nhưng trước khi nghỉ hưu cũng đều là đầu não của
thành phố A, tâm tính đương nhiên rất cao, cho dù do Tiêu Chính Thịnh tự
mình dẫn đến, bọn họ vẫn hờ hững với Kiều Nhã và Bắc Minh Hạo. Kính một
vòng rượu xong, người ta cũng không thèm cảm kích, sắc mặt Tiêu Chính
Thịnh cũng có chút khó coi, lại không dám mạo muội đắc tội nhóm người
cao tuổi này!
Tuyết Chi vẫn luôn theo dõi bên kia, khi ánh mắt của cô dừng trên
người một ông lão có vẻ trang trọng, đôi môi hơi nhếch, chợt nhớ tới, Hà
Hạnh từng cho cô một danh sách, đều là người vô cùng quan trọng ở tập
đoàn nhà họ Tiêu. Ông ấy đúng là ông lão cổ quái mà mình và Tiêu Chí
Khiêm đã gặp! Nhớ rõ, ông ấy giao cho Tiêu Chí Khiêm một phần văn kiện,
tuy không biết bên trong viết gì, nhưng bởi vậy có thể kết luận, Tiêu
Chí Khiêm có liên hệ riêng với bọn họ!
Đôi mắt Tuyết Chi thoáng động, trong đầu đột nhiên thoáng hiện một ý
niệm, quay sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh với ánh mắt sáng tỏ, cô
mỉm cười ngọt ngào nói: “Tiêu Chí Khiêm, hiếm ngày được gặp mấy vị
trưởng bối, anh cũng nên đi kính rượu các ông các bác!”
Tiêu Chí Khiêm không phản ứng, rõ ràng không hứng thú với đề nghị
này. Chiếc đũa gắp lên một miếng thịt, đút vào trong miệng cô, vừa nãy
không thấy cô ăn gì, trách không được cô luôn kêu đói, thì ra lúc ăn cơm
cô luôn không tập trung.
Tuyết Chi kéo ống tay áo của anh, vừa nhai vừa nói: “Tiêu Chí Khiêm, đi đi mà!”
Tiêu Chí Khiêm lại gắp rau xanh đút cho cô, Tuyết Chi bị động ăn,
thấy anh vẫn không bị lay chuyển, đành dán sát lên rồi nhỏ giọng nói:
“Nếu anh đi, em sẽ… hôn anh một chút.”
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm thay đổi, không nói hai lời, cầm ly rượu đứng lên.
Nhịp tim Tuyết Chi đập nhanh, gắt gao theo dõi anh, hy vọng cô đoán không sai!
Tiêu Chí Khiêm đi thẳng đến những người đó, không nghe thấy anh nói
gì chỉ nhìn thấy anh giơ lên ly rượu, mấy trưởng bối nhà họ Tiêu mắt cao
hơn đầu đó, trầm mặc một lát nhưng cũng cầm ly lên, cho dù vẻ mặt khác
nhau vẫn rất nể tình uống sạch ly rượu. Ngược lại Tiêu Chí Khiêm chỉ
uống một ngụm rồi xoay người bước đi.
Lúc này Tiêu Chính Thịnh và Kiều Nhã đang đứng ở bên cạnh, kinh ngạc
nghẹn họng nhìn trân trối. Bắc Minh Hạo nhăn mặt nghi ngờ, nắm chặt cái
ly trong tay, dường như run rẩy hai cái.
Tiêu Chí Khiêm, khi nào lại cùng xuất hiện với mấy lão già này? Anh thậm chí còn không nhận ra!
Ánh mắt thản nhiên đảo qua Tiêu Chí Khiêm, lại lướt qua hắn, dừng ở
trên người Trương Tuyết Chi vẻ mặt chắc chắn đang cười nhạt ở phía sau.
Đáp án, tựa hồ đã được miêu tả sinh động.
Tiêu Chí Khiêm ngồi lại bên người Tuyết Chi, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại tràn đầy ý cười, chỉ vào môi mình: “Hôn ở đây.”
Tuyết Chi che giấu tươi cười: “Ở đây nhiều người, trở về rồi nói…”
Đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Chí Khiêm khóa chặt vào cô, nhếch môi rồi
ghé sát vào cô hạ giọng nói: “Em chối không xong đâu.” Ngữ khí trầm thấp
tê dại, tựa như ám chỉ cái gì đó khiến toàn thân Tuyết Chi không được
tự nhiên, không hiểu sao… có chút khô nóng.
Sau khi Tiêu Chính Thịnh ngồi trở lại, vẫn luôn cau mày nhìn chằm chằm vào Tiêu Chí Khiêm.
Mấy lão già nhà họ Tiêu này nổi tiếng là khó đối phó, ông đi kính
rượu, bọn họ không để ý tới, nhưng Tiêu Chí Khiêm vừa đi lại ngoan ngoãn
cầm ly lên! Đứa con trai này quả thật nằm ngoài dự đoán của ông, mang
cho ông sự chấn động lớn!
Thấy ông không nói gì, Kiều Nhã săn sóc ghé vào lỗ tai ông nhẹ giọng
an ủi: “Chính Thịnh, không sao đâu, em với Hạo cũng không để ý.”
Tiêu Chính Thịnh vẻ mặt uất giận, thấp giọng nói: “Mấy lão già này cũng không đem anh để vào trong mắt !”
“Ha ha, Chính Thịnh, đừng tức giận, bây giờ người làm chủ nhà họ Tiêu
là anh.”Kiều Nhã như ám chỉ mà nói, nói xong, ánh mắt lại liếc qua Tiêu
Chí Khiêm. Xem ra là bà sơ ý, bà coi nó như không tồn tại, ai ngờ,
người ta lại giả heo ăn lão hổ!
Sự nhẫn nại của Tiêu Chí Khiêm có giới hạn, chỉ ngốc ở đây hai mươi
phút, liền kéo Tuyết Chi muốn đi. Nơi này quá ồn, không khí vẩn đục, anh
rất chán ghét.
Tuyết Chi đạt được mục đích, cũng không ép buộc anh nữa, tùy tiện tìm
cái cớ, sau khi cùng Tiêu Chính Thịnh chào hỏi vài câu rồi song song
cùng Tiêu Chí Khiêm rời đi.
Bắc Minh Hạo có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng hai người rời đi, luôn cảm thấy hình ảnh kia, rất chói mắt.
Ra khỏi nhà hàng, thời gian đã gần tám giờ, nhìn chiếc xe đang chờ ở
cửa, Tiêu Chí Khiêm nghiêng đầu nhìn cô, có chút yêu nghiệt lại có chút
thuần khiết, mông mông lung lung rất là hấp dẫn: “Đi bộ có mệt không?”
Tuyết Chi nheo đôi mắt phượng tinh tế, càng nhìn người này càng thấy
anh là báu vật, lơ đãng toát ra phong tình, công thụ đủ cả! Vì phòng
trúng chiêu, cô rời ánh mắt đi, lắc đầu: “Vậy đi bộ đi.”
Tiêu Chí Khiêm nở nụ cười, nắm tay cô thong dong đi dọc theo một con
đường thẳng phía trước khách sạn. Anh thích nắm tay cô, Tuyết Chi sớm đã
thành thói quen, cũng dần dần thích ứng với lực đạo dịu dàng và độ ấm
trong lòng bàn tay anh, anh thích dùng phương thức bàn tay lớn bao trọn
lấy bàn tay nhỏ bé…
Thói quen, thật sự đáng sợ.
Cách phía sau hai người không xa, một chiếc xe chống đạn màu đen
không biết xuất hiện từ khi nào, vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, lặng
yên đi theo.
Tuyết Chi quay đầu hỏi: “Tiêu Chí Khiêm, nhóm các ông các bác trong
gia đình anh dường như rất sợ anh, anh đã làm gì bọn họ?” Nhớ tới biểu
tình lúc đó của Tiêu Chính Thịnh và người vợ mới của ông, cô liền vui
sướng!
Tiêu Chí Khiêm thành thật nói: “Bọn họ đến gây sự với tôi trước.”
Cô bật cười: “Sau đó anh đã trừng trị bọn họ?”
Anh không quá quan tâm, đáp một tiếng: “Ừm.”
Tuyết Chi chớp mắt, kéo mặt anh qua, nhìn trái nhìn phải, xem như thế
nào cũng không giống dáng vẻ sẽ chiếm tiện nghi của người ta, nhưng mấy
lão già đó đều chỉ giận mà không dám nói gì với anh, tay cầm chén rượu
còn run run, nhưng vẫn phải uống hết. Rốt cuộc, ai khi dễ ai?
Tiêu Chí Khiêm rất thích cô chủ động làm ra mấy hành động thân mật,
đôi mắt cũng cong cong, đáy mắt sáng ngời, bàn tay to đã sớm không chịu
nổi ôm lấy eo cô, kéo cô sát lại phía mình: “Tuyết Chi, tôi thích em,
vẫn thích em, chỉ muốn thích em.”
Tuyết Chi bỗng bất ngờ khi đối mặt với lời thú nhận đột nhiên, lại
thuần túy như vậy của anh. Thời gian luân chuyển, dường như quay trở lại
hai năm trước, anh nói thích, cô lại không để ý đến, anh lại dùng một
loại phương thức bi thảm để chứng minh với cô, rốt cuộc anh thích cô bao
nhiêu, thích đến mức mất đi hai chân, cũng chỉ mỉm cười nói: “Sau này
tôi có thể không bao giờ đuổi kịp em nữa .”
Nhìn anh, tầm nhìn của cô bắt đầu mơ hồ, cô cuống quít cúi đầu che đi
những giọt nước mắt, nở một nụ cười cứng ngắc: “Em không tốt như vậy…
Thích ai, cũng đừng nên thích em.”
Tiêu Chí Khiêm như vậy, cô không xứng có được.
Nhưng tại sao chỉ cần nghĩ như vậy, trái tim không hiểu sao lại co
rút đau đớn, hô hấp nặng nề, nước mắt rốt cuộc không nhịn được mà dọc
theo khóe mắt rơi xuống lăn dài qua hai má.
Đôi mắt Tiêu Chí Khiêm trầm lại, ôm chặt lấy cô, ánh mắt thay đổi,
cúi đầu hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô, một tay giữ chặt lấy eo cô,
một tay giữ gáy cô, không cho phép cô nói chính mình không tốt, không
cho phép cô nói đừng!