“Em phải đi ngủ rồi.” Vy Hiên cố gắng mỉm cười với anh.
Liên Cẩn Hành liếc nhìn cô và cười nhạt: “Có đôi khi anh thật sự cảm thấy em rất rắc rối, nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện phối hợp với em.
Bất kể em muốn đi chậm lại bao nhiêu, anh đều sẵn lòng chờ.” Anh rũ mắt và cười ra thành tiếng: “Xem ra, cho dù không phải là chân dài eo nhỏ, anh cũng sẽ hết hy vọng đạp xuống đất rồi.”
Anh thò tay nhéo một cái lên gương mặt đỏ bừng của cô và nói một câu “Chúc ngủ ngon”, sau đó xoay người đi vào phòng bên cạnh.
Vy Hiên choáng váng mất vài giây mới đóng cửa lại, xoa trái tim vẫn đang đập loạn và nói nhỏ một câu: “Hóa ra, ở trong mắt anh còn thật sự không dính nổi tới mép chân dài eo nhỏ…”
Cô tắm rửa xong lại leo lên giường của anh.
Giường rất lớn, một người ngủ có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.
Vy Hiên nhắm mắt lại, cố thôi miên mình: Đây hoàn toàn là tác dụng tâm lý thôi!
Hai tay cô vô thức nắm chặt lấy cái chăn và nhẹ nhàng kéo tới dưới mũi… Là mùi của anh.
Mặt cô lại càng đỏ hơn, lần này thì cả người cũng nóng bừng lên.
Cảm giác này thật giống như được anh ôm trọn vào trong lòng, áp sát cơ thể khỏe mạnh của anh, cảm nhận nhiệt độ trên làn da của anh…
Vy Hiên chợt kéo chăn quá đỉnh đầu.
Cô xấu hổ đến mức thậm chí còn chẳng dám thò đâu ra ngay cả trong đêm tối nữa.
Cô đang nghĩ, anh nhường phòng ngủ chính cho cô ngủ… thật ra là cố ý.
Một đêm này, cô ngủ rất say.
Vy Hiên bị đánh thức bởi tiếng nhạc trong quảng trường của khu chung cư.
Cô mở mắt ra nhìn điện thoại, lúc này mới phát hiện đã tám rưỡi rồi!
Cô lập tức vén chăn lên và rời khỏi giường, sau khi đi tới trong phòng vệ sinh rửa mặt, cô lại thay quần áo đi ra.
Lúc xuống tầng, cô nghe được trong phòng bếp có tiếng dầu sôi.
Cô đẩy cửa ra, vừa liếc mắt đã thấy Liên Cẩn Hành đang xắn tay áo, cầm cái xẻng làm trứng ốp lếp.
Đôi mắt đen như mực của anh chợt ngước lên, nhìn về phía cô, khóe miệng cũng chủ động cong lên nói: “Em thức dậy thật sớm nhỉ.”
Vy Hiên tiện tay lại kéo lọn tóc dài: “Không sớm bằng anh.” Cô đi tới và ngó vào trong chảo: “Hay để em làm cho?”
Anh suy nghĩ một lát mới nói: “Em buộc tạp dề cho anh.”
Vy Hiên “A” một tiếng rồi cầm tạp dề tới.
Cô suy nghĩ một lát rồi trực tiếp đưa nó qua thắt lưng của anh.
Khi hai tay cô vòng qua người anh lại không thể tránh khỏi phải áp sát lưng anh.
Cô đột nhiên chấn động, tay run lên nhưng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội vàng buộc chặt dây ở sau lưng anh.
Người đàn ông phía trước nở nụ cười rất khó nhận ra.
Bữa sáng rất đơn giản, sandwich và nước trái cây.
Vy Hiên cúi đầu ăn, nghĩ đến đây là “bữa sáng ngày thứ hai” là cô lại thấy xấu hổ đến mức không có cách nào ngẩng đầu lên được.
Liên Cẩn Hành có thói quen vừa ăn sáng vừa xem báo, xung quanh chỉ có tiếng nhai chậm rãi, còn có tiếng lật báo thỉnh thoảng vang lên.
Sau khi ăn hết phần trong đĩa, cô lau miệng và nói: “En ăn xong rồi.”
Liên Cẩn Hành nghiêng đầu liếc nhìn và thò tay rõ nhẹ hai cái lên bàn, ra hiệu cho cô cũng uống hết nước trái cây.
Vy Hiên cầm lên uống ngụm có ngụm không, mắt liếc người đối diện đã nhấc tờ báo lên, lại nhìn bầu trời bên ngoài.
Bây giờ là giữa tháng ba, đang là mùa xuân đấy.
Anh đặt tờ báo xuống, nhìn một bên mặt cô dường như đang suy nghĩ điều gì, trông thật đẹp lại yên tĩnh, thích hợp với buổi sáng như vậy.
“Đợi lát nữa anh qua công ty.”
Vy Hiên hoàn hồn: “Em về nhà.”
Anh lắc đầu: “Em đi cùng với anh.”
“Đi qua công ty của anh sao? Em không đi.” Vy Hiên đặt cốc xuống, ngón tay vô thức di quanh thân cốc: “Để cho nhân viên trong công ty anh thấy chúng ta cùng xuất hiện, còn không biết sẽ nói gì đâu!”
Liên Cẩn Hành đứng lên, đôi mắt càng thêm sáng ngời như có như không nhìn lướt qua cô: “Nghe em nói, thật giống đang oán giận vậy.”
Vy Hiên ngước mắt lên và hơi ngây người nói: “Em oán giận gì chứ?”
Anh bước chậm tới gần, cơ thể cao lớn hơi cúi xuống, hai tay chống ở hai bên ghế với dáng vẻ thờ ơ lại mang theo áp lực ép người.
Vy Hiên nhìn anh mà dường như còn nghe được tiếng tim mình đập “thịch thịch thịch thịch”!
“Tối qua em ngủ có ngon không?” Anh hỏi.
Vy Hiên cố giữ cho đầu óc tỉnh táo và đôi mắt trong vắt: “Rất tốt.”
Anh mím môi rồi cong khóe miệng lên, nói: “Nhưng cả đêm qua tôi lại chẳng thể ngủ ngon được đấy.”
Vy Hiên hé môi rồi cố nuốt câu hỏi đã suýt nữa thì buột miệng nói ra.
Giọng nói của Liên Cẩn Hành càng gần hơn, ghé sát vào mặt cô: “Em không hỏi vì sao anh ngủ không ngon à?”
Nụ cười của Vy Hiên có vẻ gượng gạo nhưng vẫn tính là bình tĩnh: “Chắc anh đổi chỗ khác nên không quen.”
“Chỉ cần nghĩ đến người ở trên giường mình lúc đó… là em, anh lại rất khó có thể ngủ được…”
Hơi thở ái muội của anh giống như con sâu nhỏ cứ nhắm lỗ tai của cô mà chui vào, làm cho trong lòng cô ngứa ngáy khó chịu.
Gương mặt cô đỏ bằng lên, ngay cả trên cổ cũng bắt đầu ửng hồng.
Đối mặt với khiêu khích gần như là quấy nhiễu tình dục của ngài Liên, chỉ số chiến đấu của Vy Hiên giảm xuống thẳng tắp.
Cô mỉm cười, giả vờ như vô ý nói: “Thật may là em ngủ rất say.”
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cô lại thầm đổ mồ hôi.
Lúc này, ánh mắt Liên Cẩn Hành nhìn cô quá nóng bỏng, làm cô thậm chí còn chẳng có cơ hội để chạy trốn nữa.
Cô chỉ có thể đứng đấy cố chịu đựng, cố gắng tỏ ra mình rất bình tĩnh.
Liên Cẩn Hành nhìn cô rồi nhướng mày lên, nói thẳng: “Lần sau ngủ chung.”
“Không cần!” Vy Hiên không cần suy nghĩ dãd từ chối, mắt trợn trừng nhìn thẳng vào anh và lên án: “Liên Cẩn Hành, anh đã nói là không thích quá nhanh mà.”
Anh không mấy để tâm: “Ừ.
Nhưng anh thay đổi ý định rồi.”
“Em còn chưa thay đổi đâu!”
“Quyết định của em không đáng để tham khảo.” Anh lùi lại phía sau, cầm lấy chiếc áo vest khoác lên giữa khuỷu tay, thuận tiện cũng cầm lấy túi xách của cô trong tay, giục cô đi ra ngoài, tiện tay còn vỗ xuống mông cô với động tác thân thiết đến mức quá tự nhiên.
“Em chỉ đang dùng quyền lợi của mình thôi.”
Cơ thể Vy Hiên cứng đờ, cũng không kịp xấu hổ đã nói luôn: “Liên Cẩn Hành, anh thay đổi rồi! Anh không giống với người thanh tâm quả dục mà em đã biết trước kia!”
Anh khóa cửa rồi xoay người đi thẳng về phía cửa xe: “Nhờ em gửi lời chào tới người em biết giúp anh nhé.”
Vy Hiên: “…”
Thấy cô đứng ở cửa không lên xe, anh lại đẩy cửa xe ra, đi tới trước mặt cô và bế luôn cô lên: “Em muốn anh đưa em lên trên xe, hay là bây giờ lại lên trên giường?”
Vy Hiên nghẹn họng nhìn trân trối, không tin anh lại đùa giỡn cô ngay giữa ban ngày ban mặt như vậy?!
Vì vậy, cô nghiêm mặt nói: “Lên xe!”
Anh mỉm cười: “Thật ngoan.”
Lúc này, bác gái nhảy ở quảng trường đã trở về, lúc đi ngang qua cười híp mắt nói: “Ngài Liên, tình cảm giữa ngài và vợ thật tốt nhỉ!”
Mặt Vy Hiên đỏ lên, lại nghe Liên Cẩn Hành thản nhiên nói: “Ai bảo cháu cưới được một người như thế chứ.”
Bác gái mỉm cười, khen Vy Hiên thật may mắn.
Vy Hiên kéo vạt áo của anh, buồn cười nhìn anh: “Được lắm, đã để cho anh làm người tốt rồi, bây giờ anh có thể thả em xuống được chưa?”
Anh đặt cô trước chỗ ghế lái phụ, sau khi nhìn cô ngồi vào, anh mới đi vòng qua bên kia.
Vy Hiên thắt dây an toàn còn không quên trêu chọc một câu: “Chẳng trách anh thích ở chỗ này, hóa ra là vì ở đây anh rất nổi tiếng đấy!”
Liên Cẩn Hành khởi động xe: “Anh đúng là rất nổi tiếng, có rất nhiều hàng xóm đều muốn giới thiệu bạn gái cho anh.”
Vy Hiên vừa nghe nhíu mày: “Bọn họ không biết anh có bạn gái sao?”
Sau khi anh nghe xong cười khẽ, quay đầu nhìn cô: “Bây giờ biết rồi.”
Vy Hiên gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Anh mỉm cười, cả đoạn đường đi đều có tâm tình không tệ.
…
Không ngờ công ty mà anh nói tới là công ty dự án Tân Danh, cách công ty Hoàn Vũ không xa, anh thuê riêng một tầng làm văn phòng.
Sau khi Vy Hiên bước vào, người bên trong đều phát ra một tiếng kinh ngạc: “Là cô Phạm à!”
Biết cô là người phát ngôn đã ký kết với tổng công ty Hoàn Vũ, hơn nữa còn là người duy nhất được Liên Cẩn Hành công khai thừa nhận là người yêu, thái độ của mọi người đối với cô đều rất kính trọng và thân thiện.
Vy Hiên tới đây vẫn cảm hơi không tự nhiên, nhất là thấy văn phòng có gắn bảng “Tổng giám đốc “, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Một tháng rồi mà A Vũ vẫn chưa xuất hiện.
Cô gọi điện thoại mấy lần, nếu không phải anh ta không nghe máy thì chuyển đến cho thư ký.
Cô biết anh ta hận cô, nhưng cô không muốn mình và người đã sớm chiều ở chung mười năm sẽ kết thúc quan hệ bởi hình thức người xa lạ này.
Liên Cẩn Hành đi qua và nhìn lướt về phía bên đso, hỏi: “Giám đốc Tập đâu?”
Trong lòng Vy Hiên chợt căng thẳng, quay đầu nhìn anh.
Vẻ mặt Liên Cẩn Hành rất lãnh đạm, trước sau không ngoài sự lạnh lùng, cô không nhận ra được thêm bất kỳ cảm xúc nào khác.
Có người trả lời: “Vẫn là vấn đề thẩm tra tổng mặt bằng… Lần này đường ngầm dành cho xe cứu hỏa bên chúng ta có tải trọng không đạt tiêu chuẩn.
Buổi sáng, Giám đốc Tập đã đi tới cục Quy Hoạch để trao đổi phối hợp.”
Liên Cẩn Hành nghe, nói: “Thẩm tra còn kéo dài nữa thì sẽ làm chậm tiến độ chỉnh thể.
Đưa bản vẽ thiết kế mặc bằng của quản lý đến phòng họp, thông báo với các phòng ban sẽ bắt đầu buổi họp ngay bây giờ.”
“Vâng.”
Anh ngoái đầu nhìn lại, nói nhỏ với Vy Hiên: “En tới văn phòng của anh chờ anh nửa giờ.”
Vy Hiên thấy anh bận muốn nói sẽ rời đi trước, nhưng anh đã đi theo nhân viên vào phòng họp.
Phòng làm việc của anh ở bên cạnh phòng của A Vũ, tương đối đơn giản hơn so với Hoàn Vũ.
Cô buồn chán dựa vào thành sô pha, lấy điện thoại ra xem tin tức, ngẫu nhiên thấy được tin tức ảnh chụp chung của mình và fan hâm mộ hôm qua.
Cô cũng chỉ bình tĩnh lướt qua, trước sau vẫn là tâm trạng bình thản.
Qua mười mấy phút, cửa phòng bên cạnh được mở ra…
Tập Lăng Vũ đẩy cửa bước vào văn phòng, cởi áo vest ném luôn xuống ghế, cúi người rót nước từ cây nước.
Cửa phòng phía sau vẫn để mở lại nghe có tiếng người gõ nhẹ.
Anh ta quay đầu, lúc thấy người đứng ở ngoài cửa thì ánh mắt chợt đờ ra.
Nhưng anh ta lập tức thu lại tầm mắt, giọng nói có phần lạnh lùng hờ hững: “Cô đi nhầm văn phòng à? Phòng của Liên Cẩn Hành ở bên cạnh.”
Cô nhìn anh ta, ngực giống như có đá rơi xuống, vùi lấp khiến trái tim đau đớn.
Mới một tháng không gặp mà A Vũ đã gầy rồi, những đường nét trên gương mặt đã hoàn toàn nam tính, bất khuất, kiên nghị, lộ ra sự ngang ngược.
Đó là dáng vẻ cô vẫn chờ mong, nhưng cái giá phải trả lại không phải là điều cô muốn.
Cô chỉ muốn nhìn anh ta một chút, biết bây giờ anh ta thế nào là được rồi, cho nên cô nói một câu “Tôi đi trước đây” rồi xoay người tính rời khỏi đó.
Lưng Tập Lăng Vũ nhất thời run lên, không kịp suy nghĩ đã quay người lại, xông tới vài bước kéo cổ tay của cô lại: “Chỉ vậy đã đi rồi à? Cô thậm chí không hỏi một câu đã muốn đi rồi à?”
Lời chất vấn của anh ta còn kèm theo sự phẫn nộ đã tích tụ từ lâu, ngọn lửa đã cháy sẵn trong mắt lại nhanh chóng bốc lên cao.
“A Vũ, cậu hi vọng tôi sẽ hỏi gì? Hỏi cậu có khỏe không à? Hỏi cậu còn hận tôi không à?” Vy Hiên không xoay người lại, cố giữ cho giọng nói của mình thật tỉnh táo, nhưng không khỏi run rẩy: “Tôi không có gì hay để hỏi cả, cho nên cậu muốn hận thì cứ hận tiếp đi, đừng hy vọng gì ở tôi nữa.”.
Vy Hiên cau mày: “Anh ăn chưa chán sao?”
Mấy ngày nay, chỉ cần có thời gian, anh sẽ bảo cô nấu cơm cho ăn, có lúc là cơm hộp buổi trưa, có khi lại là cơm tối, cô luân phiên làm tất cả những việc cô biết, nhưng anh không chán thì cô cũng thấy phiền.
“Không chán.” Anh nói: “Làm sao có thể cảm thấy chán được cơ chứ?”
Nhìn anh, gương mặt anh vẫn âm trầm như mọi khi, cho dù là không có biểu cảm gì, nhưng cũng mang lại cho người ta cảm giác khoảng cách. Nhưng ở chung với nhau một thời gian, bạn sẽ phát hiện, đây mới là hình thức chung sống tự do nhất của anh.
Cô cười nói: “Được, vậy lát nữa đi siêu thị nhé.”
“Được.”
Xe rẽ vào siêu thị, lúc này vẫn chưa đến giờ cao điểm tan làm, cho nên người đi siêu thị cũng chưa nhiều.
Liên Cẩn Hành đẩy xe hàng, Vy Hiên đi đằng trước, nghiêm túc chọn rau: “Củ sen cũng không tồi, muốn mua một chút không?”
“Ừm, tùy em quyết định.”
Vy Hiên lấy hai củ sen, sau đó xoay người đi chọn rau xanh. Liên Cẩn Hành đứng sau cô, bộ dạng thoải mái, nhưng dáng người cao ngất giống hệt bức tường, lộ ra hơi thở lạnh lùng, trên người bày ra năm chữ “người lạ chớ lại gần”. Có bà thím muốn chen vào, vừa ngẩng lên nhìn thấy anh, khẽ nhíu mày, sau đó không tự chủ tránh ra.
Vy Hiên chọn xong đồ rồi mới phát hiện, số người đến khu mua rau ngày càng nhiều, nhưng chỉ có khu của cô là không có ai.
“Mua chút thịt đi.”
“Được.”
Hai người một trước một sau đi đến khu bán thịt, bất ngờ va vào một cặp đôi đang đi tới.
“Vy Hiên?”
Nghe thấy giọng nói này, Vy Hiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Mạn Tinh và Trương Thanh Đình ở phía sau cô ta. Cô lập tức cười, đi tới: “Chị Mạn Tinh!”
Ánh mắt của Trương Thanh Đình rơi trên người cô, sau đó nhanh chóng rời đi, coi như chưa nhìn thấy, sau khi khẽ vuốt cằm ra hiệu với Liên Cẩn Hành, anh ta xoay người đi ra nơi khác.
“Mạn Tinh, gần đây sức khỏe như thế nào rồi?” Liên Cẩn Hành đi qua đó, quan tâm hỏi em gái.
“Tốt lắm anh.”
Vy Hiên nhìn thấy bụng dưới nhô lên của cô ta, hỏi khẽ: “Đã hơn bốn tháng rồi ư?”
Dương Mạn Tinh nhìn cô, chủ động nắm lấy tay cô, đặt lên bụng mình: “Em sờ thử đi.”
Tay Vy Hiên khẽ run, cô ngẩng đầu nhìn cô ta: “Có thể không?”
Cô biết, phụ nữ có thai khá kiêng kị, nhưng Dương Mạn Tinh lại không quan tâm, khẽ nhún vai: “Chị không nhiều chuyện như vậy, hơn nữa, làm quen với mợ tương lai cũng không có gì là không tốt.”
Vy Hiên chỉ coi như không nghe thấy, chào hỏi với cục cưng trong bụng.
Dương Mạn Tinh ngước mắt lên, nhìn thoáng qua Liên Cẩn Hành, khóe môi giương lên mấy phần: “Được đó anh.”
Liên Cẩn Hành không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn sự yêu thích ngập tràn nơi đáy mắt của Vy Hiên, suy nghĩ gì đó.
Lúc này, Trương Thanh Đình đẩy xe hàng đi tới: “Mạn Tinh, cá tươi lắm, có muốn mua hai con không?”
“Ừm, được.”
Dương Mạn Tinh vẫy tay với hai người: “Có thời gian thì đến nhà em ăn cơm nhé.”
Vy Hiên vừa muốn nói: “Được.” Liên Cẩn Hành thu hồi ánh mắt rơi trên mặt Trương Thanh Đình, nhàn nhạt nói: “Gần đây rất bận, chỉ sợ không có thời gian.”
Dương Mạn Tinh cũng không ép: “Vậy liên lạc qua điện thoại được rồi.”
“Ừm, nhớ chăm sóc tốt chính mình.”
“Anh yên tâm đi, em không còn là trẻ con nữa rồi.”
Nhìn bóng lưng Dương Mạn Tinh và Trương Thanh Đình nắm tay nhau rời đi, Vy Hiên có một tia xúc động: “Nhìn chị Mạn Tinh bây giờ thật hạnh phúc.”
Trong đôi mắt của Liên Cẩn Hành xẹt qua một tia lạnh lẽo, anh xoay người, giọng nói không lớn, nhưng lại khiến người ta khiếp sợ: “Nếu cậu ta dám làm chuyện có lỗi với Mạn Tinh, anh sẽ tự tay giết chết cậu ta.”
Trái tim giống như có một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cô không kiềm chế được rùng mình một cái.
Là ảo giác sao? Vì sao cô lại cảm thấy, sự thù địch của Liên Cẩn Hành đối với Trương Thanh Đình càng ngày càng rõ ràng vậy…
Do dự một lúc, cô đi lên trước, giật ống tay áo của anh.
Anh quay đầu lại nhìn cô, cô nói: “Cho dù là vì chị Mạn Tinh, anh cũng nên đối xử tử tế với anh ấy, dù sao, anh ấy cũng là em rể của anh.”
Liên Cẩn Hành nheo mắt, không lập tức trả lời, vài phút sau mới nói: “Anh biết.” Anh ngước mắt lên, đôi mắt sáng rực khóa chặt trên người cô: “Nhưng, chỉ cần nghĩ đến chuyện cậu ta từng làm với em, anh lại không làm được.”
Hơn nữa, anh càng đặt cô vào sâu hơn trong trái tim, cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn.
Vy Hiên lặng người, quả nhiên là vì cô.
Cô tiến lên trước một bước nhỏ, chân thành cười với anh: “Anh chỉ cần nhớ, bây giờ em sống rất tốt, nhưng hạnh phúc tương lai của chị Mạn Tinh lại đặt trên người anh ấy.”
Liên Cẩn Hành nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó mới thu lại tầm mắt, đưa tay đặt lên vai cô, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô, trầm giọng: “Có anh ở đây, sau này sẽ không ai dám động vào em.”
Trái tim Vy Hiên khẽ run, đáy lòng bỗng nhiên có một dòng nước ấm, âm thầm chảy.
Xe chạy về tiểu khu của Liên Cẩn Hành, có hàng xóm cười hỏi: “Ngài Liên, xe mới à?”
Anh đẩy cửa xe ra: “Xe của bạn gái.”
Anh trả lời thẳng thắn như vậy, cho dù quan hệ giữa hai người chưa từng được nói rõ ràng, nhưng bắt đầu từ ngày hôm đó, anh nói ra mấy chữ này càng ngày càng thuận miệng.
Vy Hiên xuống xe cầm lấy túi đồ, anh đón lấy: “Em vào trước đi. Chìa khóa ở trong túi quần.”
Hai tay anh đang xách đồ, Vy Hiên đành phải đưa tay ra lấy chìa khóa.
Cô tiến lại gần, anh vừa cúi xuống là có thể liếc thấy làn da mỏng manh và trong suốt của cô, còn có chiếc mũi xinh đẹp, cánh môi phấn đào… Phóng tầm mắt xuống dưới, thuận theo cổ áo sơ mi đã mở rộng hai cúc cổ của cô, anh có thể nhìn thấy lồng ngực đang hô hấp đều đặn của cô, rất trắng, trắng đến nỗi chói mắt.
“Không có?” Cô nghi hoặc, ngước mắt lên nhìn, anh không nhanh không chậm thu hồi ánh mắt mình, nghiêng người: “Ồ, nhớ nhầm rồi, ở bên này.”
Vy Hiên nheo mắt, nhíu mày, xoay nửa người, đưa lưng về phía anh, rút chìa khóa ra.
Sau tai là giọng nói không vừa lòng của anh: “Nhỏ mọn.”
Vy Hiên cầm lấy chìa khóa, lắc lắc, đôi mắt vô cùng sáng, sát gần anh, nhỏ giọng: “Ngài Liên, anh đã phạm quy quá nhiều lần rồi.”
Liên Cẩn Hành cau mày: “Chuyện này, nhất định phải làm từng bước một sao?”
Vy Hiên thu lại ý cười, tạm thời không muốn thảo luận với anh chủ đề nguy hiểm như vậy. Cô xoay người đi mở cửa nhà, nhìn thấy trước cổng có một hồ cá, con cá suýt nữa xuất hiện trên bàn ăn, hôm nay vẫn đang vui vẻ bơi lượn trong hồ cá.
Cô cúi người, vỗ nhẹ vào hồ cá, cười nói: “Thật ngoan cường.”
“Là anh nuôi tốt.” Liên Cẩn Hành lướt qua cô, Vy Hiên đi theo anh vào nhà, trực tiếp cởi bỏ áo ngoài đi vào phòng bếp.
Liên Cẩn Hành thay quần áo, mặc áo sơ mi trắng đi đến: “Anh phải làm gì?”
Cô không ngẩng đầu lên, nói: “Không cần anh, một mình em có thể làm được.”
“Vậy anh nhìn em nấu là được rồi.” Anh cũng hiểu, anh cũng không giúp được gì cho cô, dứt khoát ngoan ngoãn đứng ở cửa phòng bếp, vô cùng chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt nóng bỏng của anh khiến cả người cô không được tự nhiên, không còn cách nào khác, Vy Hiên đành phải bảo anh giúp cô rửa rau xanh.
Có thể nhìn ra, anh không thường xuyên làm những việc này, nhưng rửa rất cẩn thận, cũng rất sạch. Những đốt ngón tay thon dài, xuyên vào nước rửa sạch những lá rau xanh, giống như đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Vy Hiên nhìn anh, nhiệt độ nơi gò má lại bắt đầu tăng cao.
Cô nghĩ trong lòng, thôi xong rồi, cô trúng độc rồi, trúng một loại độc tên là Liên Cẩn Hành.
Rửa xong rau, cô vô cùng cương quyết bắt anh đi ra ngoài, một mình ở trong phòng bếp, như vậy cô mới có thể hít thở bình thường được.
Thành thật mà nói, quan hệ giữa họ phát triển quá nhanh, sẽ khiến cô chưa tiêu hóa kịp, quan trọng là anh quá vội vàng, cảm thấy… giống như là hận không thể hôm nay thừa nhận cô là bạn gái anh, ngày mai đã muốn đè cô xuống giường vậy…
Vy Hiên lắc lắc đầu, ném bỏ những suy nghĩ xấu hổ trong đầu…
Sau khi nấu xong canh, ba món một canh được bưng lên bàn.
Khẩu vị của Liên Cẩn Hành rất tốt, khi ăn cũng rất chuyên tâm, ba đĩa thức ăn rất nhanh đã nhìn thấy đáy, Vy Hiên múc cho anh một bát canh, anh uống một hơi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô: “Đuôi trâu?”
“Ừm, canh củ từ đuôi trâu.” Vy Hiên nói: “Đuôi trâu hôm nay rất tươi, cho nên lúc anh đi nhận điện thoại, em đã mua một ít định mang về nấu canh.”
Khóe môi của Liên Cẩn Hành vẫn còn giương lên, anh không nói chuyện, chỉ yên lặng uống canh, sau đó lại bảo cô múc cho mình thêm một bát nữa.
Cô đẩy bát canh tới, cười: “Không ngờ anh sẽ thích uống canh đuôi trâu.”
“Ừm.” Anh vừa uống vừa nói: “Bổ thận.”
Vy Hiên cạn lời, chủ đề này, quả thật quá nhạy cảm.
Ăn xong, Vy Hiên rửa bát trong phòng bếp, Liên Cẩn Hành đi vào, dùng giọng điệu không thể tự nhiên hơn nói với cô: “Anh đã chuẩn bị cho em một bộ quần áo ngủ mới.”
Vy Hiên chợt ngẩng đầu lên, phản ứng kịp, lập tức nói: “Em có nói là sẽ qua đêm ở đây ư?”
Anh bình tĩnh nói: “Nhưng em cũng không nói sẽ không.”
“…”
Vy Hiên đi ra khỏi phòng bếp, ngước mắt nhìn anh: “Muộn quá rồi, em về trước đây.”
Liên Cẩn Hành ngẩng đầu, tháo kính xuống, đặt máy tính trên đầu gối sang một bên, đứng dậy đi qua chỗ cô: “Tối nay ngủ ở đây nhé.”
Vy Hiên chỉ coi như không nghe thấy, cầm lấy áo khoác: “Em sẽ lái xe về.”
Ngay khi đi lấy túi xách, lại bị anh giật lấy.
Cô quay đầu lại, ánh mắt kiên định nhìn Liên Cẩn Hành, anh nói: “Ngủ lại đây đi, anh sẽ không chạm vào em.”
Vy Hiên đỏ mặt, tự nhiên nhớ lại lần đó, cô vẫn lắc đầu: “Cẩn Hành, em không muốn… không muốn quá nhanh…”
Lời của cô còn chưa nói xong, Liên Cẩn Hành lập tức nhướng mày, giống như đã hiểu, gật đầu: “Cũng được, chúng ta cùng chung suy nghĩ, anh còn sợ em sẽ không khống chế được bản thân mình đối với anh.”
Vy Hiên: “…”
Anh nhận lấy túi xách và áo khoác của cô, dẫn cô lên tầng: “Em ngủ trong phòng anh, anh ngủ ở phòng khách.”
Anh sắp xếp như vậy, thái độ không cần nghi ngờ.
Vy Hiên nghĩ, nếu như vẫn kiên trì muốn rời đi, thì có vẻ quá làm kiêu, do đó cô gật đầu: “Vậy… Em vào nghỉ ngơi đây.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Vy Hiên đi vào phòng của anh, nhìn quanh một vòng, phong cách bố trí phòng thể hiện rõ tính cách kiên cường, đầy nam tính. Ba màu đen, trắng, xám đơn giản, khiến cho căn phòng nhìn thì có vẻ đơn điệu, nhưng ngược lại rất phù hợp với hình tượng của anh.
Bên ngoài có người gõ cửa phòng, mặc dù biết rõ đó là anh, nhưng cô vẫn khá căng thẳng.
Cô mở cửa ra, anh đang đứng trước cửa, đưa bộ quần áo ngủ cho cô, nói: “Đồ mới.”
“Ừm.” Vy Hiên nhận lấy xem qua, vừa khéo là size của cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh đang dựa vào khung cửa, nhìn chăm chú cô, giọng điệu có vài phần thờ ơ: “Anh bảo Tiểu Tần mua mang đến.”
Đuôi lông mày của Vy Hiên khẽ giật hai cái, sau đó hít một hơi thật sâu, nói khẽ: “Chuyện này, sau này đừng làm phiền trợ lý Tần nữa.”
“Được, tự anh hoàn toàn có thể.” Anh nói xong, hơi chán ghét nhìn đồ ngủ trong tay cô, nói: “Màu sắc quá lòe loẹt, kiểu dáng quá bảo thủ, anh cũng không biết, mắt nhìn của cậu ta lại kém như vậy, chả trách không có bạn gái.”
Vy Hiên đột nhiên hơi đồng cảm với Tiểu tần, ngay đến cả mua những thứ đồ này cũng đến tay anh ta phụ trách, có lẽ là không có thời gian tìm bạn gái.