Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 320: 320: Biểu Diễn Cho Anh



Lương Côn Tịnh thực sự sắp tức chết, so với việc ghen tuông với Phạm Vy Hiên, hiện tại cô ta còn lo lắng hơn.
Tại sao một người đàn ông tốt như thế lại phải vì một người phụ nữ như vậy làm nhiều việc đến thế? Cô ta nào có chỗ nào đáng được như vậy, nào có chỗ nào xứng với anh!
Lại một tuần nữa, thời tiết càng mát mẻ hơn.
Tháng giêng là tháng lạnh nhất ở thành phố biển.

Biển mùa đông luôn hiu quạnh, lên xuống theo thủy triều.
Vy Hiên phát hiện trong tài khoản đột nhiên có thêm một khoản tiền, cô bàng hoàng, lập tức gọi điện kiểm tra, hóa ra là tiền trả thưởng quay quảng cáo.
Đột nhiên, có một khoản tiền lớn như vậy, cô không biết phải làm gì.
Gọi điện cho Tuyết Chi, bị cô ấy cười lớn một trận, cuối cùng nói: “Vy Hiên, cậu nên mua một chiếc xe hơi.”
“Mua xe ư?” Vy Hiên cau mày nói: “Nhưng tớ không biết lái xe!”
“Vậy thì học đi!” Tuyết Chi nói: “Hiện tại ngày nào cậu cũng phải đến chỗ thầy Trương luyện đàn, không thể lúc nào cũng đi xe buýt hoặc taxi được.

Cậu thì không sao nhưng đã bao giờ cậu nghĩ đến cây đàn của mình chưa? Ngộ nhỡ mà bị đụng vỡ, cậu không đau lòng sao? “
Vy Hiên thốt lên mà không hề suy nghĩ: “Đau lòng!”
“Vậy việc mua xe?”
“Mua chứ.”
“OK, ngày mai tớ sẽ giúp cậu liên lạc với trường dạy lái xe.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Vy Hiên cuối cùng cũng cảm thấy thanh thản trong lòng hơn một chút.
Dường như nếu không tiêu một chút trong số tiền này thì sẽ không thoải mái trong lòng.
Cũng giống như trí nhớ của anh ấy, cần phải bào mòn và mài giũa.
Tuyết Chi hành động rất nhanh, buổi chiều đã tìm được một trường dạy lái xe, Vy Hiên ngoan ngoãn đi theo cô ấy, đăng ký, đóng tiền và quyết định giờ học.
Một tháng rưỡi sau đó, cô luyện đàn, học lái xe ô tô, hợp tác với các loại quảng cáo khác nhau, còn phải đối phó với vài ký giả của các phương tiện truyền thông… Ngày tháng cứ thế theo sự sắp xếp mà làm.
Cô nghĩ, đây chắc là những gì Tuyết Chi đã nói, sống một cuộc sống của riêng mình.
Nhìn xem, cô đã quen rồi, không phải là trôi qua rất tốt sao?
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, cô đã hình thành một thói quen, cô sẽ điên cuồng lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan đến anh, cho dù là scandal với Lương Côn Tịnh hay tin tức về Hoàn Vũ! Chỉ cần trong tin tức đó có anh, cô sẽ đọc đi đọc lại.
Tuyết Chi nói rằng cô là ác quỷ, Vy Hiên không quan tâm, ác quỷ thì ác quỷ!
Cô chỉ muốn xem, muốn biết!

Lúc Tuyết Chi hỏi cô tại sao không đến công ty tìm anh, tại sao không gọi cho anh, Vy Hiên im lặng.
Không phải cô không có dũng khí, mà là bởi vì hiện tại cô không biết phải dùng thái độ gì xuất hiện trước mặt anh.
Mặc dù cô và Vũ đã nói rất rõ ràng, người đàn ông này vẫn sẽ luôn luôn ảnh hưởng đến cô, chất chứa mười năm đã biến thành một thói quen, không phải nói bỏ thì có thể bỏ được.
Mà Vũ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.

Ngay cả tin tức của anh cũng rất hiếm thấy, thỉnh thoảng chỉ có một vài tin tức từ những dự án mới của công ty.
Vy Hiên có thể tưởng tượng anh ghét bản thân mình đến nhường nào.

Nhất là khi nghĩ đến những lời anh nói trước khi rời đi, từng câu từng chữ đều khiến cô lạnh cả người, cuộn tròn mình trong chăn bông.
Ngày mười bốn tháng hai, ngày lễ tình nhân.
Buổi sáng Vy Hiên lấy bằng lái, buổi chiều đến nhận xe, một chiếc Lexus RX màu sâm panh.
Tuyết Chi nói xe dù đắt một chút nhưng cũng giống như việc lựa chọn một người đàn ông, quan trọng nhất là hợp mắt! Tại sao không mua một cái thoải mái và phù hợp với bạn khi bạn có khả năng chứ?
Vy Hiên một lần nữa bị thuyết phục bởi những lý luận phũ phàng của cô ấy, quẹt thẻ.
Lúc quay về, Tuyết Chi bảo cô một mình lái xe để rèn luyện lòng can đảm.

Vy Hiên không sợ hãi, thành tích trong trường dạy lái xe của cô là tốt nhất, huấn luyện viên cũng khen ngợi cô có tâm lý tốt.
Cô vững vàng lái xe, cảm giác thực sự rất thoải mái.
Ngày lễ tình nhân, hai bên đường bày đầy hoa hồng đỏ, lúc Vy Hiên dừng lại chờ đèn đỏ, cô hạ cửa kính xe xuống, nằm đó nhìn sang trung tâm mua sắm đối diện, màn hình LED cực lớn đang phát đoạn quảng cáo phần kết của “Tìm kiếm”.
Cũng giống như hôm nay, là một ngày Giáng sinh sôi động,
Cô trên màn hình trắng tinh, gầy gò, khẽ rùng mình.
Cô bỏ nhiều công sức tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng, nhìn thấy anh – mãi mãi là bóng lưng chân thật đến như vậy.
Cuối cùng, cô đứng một mình trên con phố đông đúc, mà anh thì đứng sau lưng cô…
Chỉ cần cô quay lại!
Chỉ cần cô quay người là có thể nhìn thấy vị trí đó!
Thời khắc đó, Vy Hiên choáng váng.
Đây là lần đầu tiên cô xem hết đoạn quảng cáo này, và cũng là lần đầu tiên cô thấy anh đứng gần mình như vậy.
Chiếc xe phía sau vội vàng bấm vài tiếng còi, Vy Hiên đột ngột phản ứng lại, phóng xe ra khỏi vạch kẻ cho người đi bộ băng qua đường, trong gương hiện lên một dòng chữ trên màn hình lớn: “Cái kết của cô và anh…”
Màn hình tối thui.

Sau đó là một dấu “?” lớn.
Vy Hiên thu lại ánh mắt, siết chặt tay lái, ánh mắt căng thẳng rồi đột ngột đạp ga tăng tốc.
Trở về nhà, cô cầm cây đàn cello của mình rồi rời đi.
Đặt đàn ở ghế sau, cô lập tức lái xe ra khỏi khu phố.

Lúc đó, nhìn thấy anh Chu, anh Chu ngạc nhiên nói: “Vy Hiên, em mua xe hơi rồi à?”
Vy Hiên vẫy tay với anh: “Anh Chu, em đang vội, hôm khác nói chuyện nhé!”
“Ừ… lái chậm thôi…”
Anh Chu ở sau lưng cô, thực sự thay cô lau mồ hôi.
Xe dừng trước cổng công ty Hoàn Vũ, Vy Hiên xuống xe, lấy đàn cello, chạy nhanh lên bậc thềm.
Cô sẽ không quên rằng ngày mười bốn tháng hai chính là ngày mà thời hạn hợp đồng ba tháng của họ kết thúc.
Có một câu anh đã nói đúng.
Anh đã từ bỏ, nhưng cô thì không.
Sau khi ra khỏi thang máy, Vy Hiên đi thẳng đến văn phòng của Liên Cẩn Hành, vừa hay Tiểu Tần và thư ký vừa đi ra khỏi văn phòng gần đó, nhìn thấy cô, sửng sốt.
Vy Hiên cười với anh ta, tiếp tục đi thẳng, giơ tay lên gõ cửa văn phòng.
“Ơ, cô Phạm…” Thư ký muốn ngăn cản, nhưng Tiểu Tần vươn tay ngăn lại, nhìn cô đang đẩy cửa, nói: “Để cô ấy vào đi.”
Vy Hiên đeo cây đàn Cello trên lưng đẩy cửa bước vào: “Liên Cẩn Hành…”
Cô đột ngột dừng bước.
Trong văn phòng có rất nhiều người, ngồi trước bàn làm việc là một ông già, tuổi đã cao, hai má vuông vức, mắt một mí, khoanh hai tay, nhìn chằm chằm Vy Hiên.
Đối diện với ông ta là Liên Cẩn Hành, Dương Mạn Tinh, và… Lương Côn Tịnh.
Nhìn thấy Vy Hiên, Liên Cẩn Hành nhướng mày, quay người bước tới hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Không biết có phải Vy Hiên nghĩ nhiều hay không, nhưng dường như có sự trách móc trong lời nói của anh.
Nét mặt Vy Hiên hơi ngại ngùng, cũng có thể thấy rằng cô đã đến không đúng lúc.

Cô lập tức xin lỗi: “Tôi vừa hay đi ngang qua đây nên muốn lên hỏi… sau phần kết của quảng cáo, còn có sự sắp xếp gì…”
Đây là một cái cớ, cô biết anh cũng có thể nghe ra được.

Thậm chí những người khác cũng có thể hiểu.
Vy Hiên đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ đến mức không tìm được chỗ để chui vào! Sao cô lại không gọi điện thoại trước khi đến mà cứ liều lĩnh đến như vậy?
Liên Cẩn Hành nhìn cô nói: “Em đợi tôi ở bên ngoài, lát nữa tôi sẽ ra.”
Vy Hiên còn chưa kịp đáp lời đã bỏ chạy ra khỏi phòng.
Cô đứng ở cửa phiền não không thôi, lúc này Tiểu Tần đi tới nói: “Ông cụ Liên cùng Mạn Tinh và cô Lương đột nhiên đến khiến Tổng giám đốc Liên cũng rất bất ngờ.”
Anh ta đang giải thích, cố gắng giảm bớt sự ngại ngùng cho cô.
Vy Hiên mỉm cười biết ơn: “Tôi nghĩ… tôi nên rời đi trước thì hơn.”
Văn phòng toàn là người nhà họ Liên, cứ coi như là Lương Côn Tịnh thì cũng là bạn học cũ của Liên Cẩn Hành.

Lần trước nghe cô ta nói về ông nội của anh, giọng điệu rất thân mật, chắc hẳn là cũng thường xuyên qua lại, như vậy cũng có thể được coi là một nửa người trong nhà rồi.
Nhưng còn cô thì sao? Thậm chí đến cả cái danh “vợ chưa cưới” cũ cũng không được tính là như vậy.
Tiểu Tần vội vàng nói: “Sao cô không đến phòng làm việc của tôi ngồi một lát trước, Tổng giám đốc Liên chắc là sẽ ra sớm thôi.”
Vy Hiên lắc đầu: “Tôi sẽ không làm phiền anh ấy nữa.”
Bước nhanh đến thang máy, cô vội vàng bấm thang máy, hy vọng nhanh đến chút.
Nghĩ đến ánh mắt của ông cụ vừa rồi, cô cảm thấy khó chịu cả người, dường như ông ta đã biết cô là ai, đồng thời đã nhìn thấu cô.
Ánh mắt đó đã nói rõ cho cô biết cô là hàng giả đã cướp đi danh hiệu “cháu dâu” nhà họ Liên bọn họ!
Liên Cẩn Hành trước đây nhất định đã phải chịu rất nhiều áp lực? Đến từ chính nhà họ Liên, từ người ông nội uy nghiêm này.

Trước đó, cô vậy mà lại không nhận thấy bất cứ điều gì.
Rốt cuộc cô không hiểu người đàn ông này bao nhiêu, và rốt cuộc đã nợ anh ấy bao nhiêu!
Cuối cùng thì thang máy cũng đến.

“Tinh” một tiếng, cô nóng lòng muốn vào trong và ấn nút đóng cửa.
Đột nhiên, có người chặn cánh cửa đang chuẩn bị đóng lại.
Sau đó, một bóng người chen vào.
Vy Hiên sững sờ, ngây người nhìn anh.
Anh khẽ thở hổn hển, chắc là chạy đến đây, lúc cửa thang máy đóng lại, anh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô vài giây rồi hỏi: “Em thực sự muốn hỏi chuyện quảng cáo à?”
Chỉ vì bị nhìn như vậy, cô lắc đầu nguầy nguậy.
Anh nhướng mày hài lòng, xoay người, đút hai tay vào túi quần, ánh mắt hơi liếc lên: “Vậy đến đây làm gì?”
Vy Hiên mở miệng, nhưng lại không nói gì.
Anh cau mày: “Nói đi.”
Cứ khi nào căng thẳng cô lại buột miệng: “Tôi muốn chơi đàn cello cho anh nghe!”

Nói xong, cô đỏ mặt, thật sự không có dũng khí để đối mặt với anh, cô quay người sang ngang đối mặt với bức tường, ngón tay vô thức vẽ vòng tròn trên mặt tường nhẵn bóng: “Tôi đã hứa với anh… sau ba tháng, sẽ dành cho anh một sân khấu riêng, chỉ biểu diễn riêng cho mình anh.


Liên Cẩn Hành nghiêng đầu nhìn cô một lúc lâu.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, có người muốn đi vào.
Anh giơ tay ấn nút đóng cửa: “Xin lỗi, mời đợi lượt sau.”
Cánh cửa đóng lại, Vy Hiên sững người quay đầu nhìn anh.
“Vừa rồi ông nội hỏi tôi cô gái này là ai?” Anh không nhanh không chậm nói.
Trái tim Vy Hiên nhói đau, cô thực sự rất muốn biết câu trả lời của anh.
Anh đến gần sát bên cạnh cô hỏi: “Em đoán xem tôi đã nói gì?”
Hơi thở của anh phả vào mặt, quen thuộc đến mức khiến cô cảm thấy bối rối, cô vẫn lắc đầu nhìn anh với đôi mắt đen trắng rõ ràng.
Liên Cẩn Hành đưa tay lên tùy tiện vén mái tóc dài trên trán cô sang một bên.
Anh tựa vào bên tai cô, hơi nóng của anh trực tiếp xẹt qua dái tai mẫn cảm của cô: “Muốn biết, tự mình đi hỏi ông.”
Vy Hiên sững người, kinh ngạc nhìn anh: “Anh đang… bắt tôi làm à?”
Cô không chắc chắn mối quan hệ của mình với anh ngày hôm nay của ba tháng sau là gì, Liên Cẩn Hành trước mặt cô trở nên rất khó nắm bắt.
Anh lùi lại một bước, cụp mắt nhìn cô: “Không phải nói là biểu diễn cho tôi sao?”
Vy Hiên gật đầu.
“Được.” anh nói: “Đi theo tôi.”
Khi thang máy xuống đến tầng một, anh đi ra ngoài trước, Vy Hiên đi theo sau lưng anh với cây đàn Cello trên lưng.
Bước chân của anh quá lớn khiến cô không thể theo kịp, hai bước nhỏ mới tương đương với một bước của anh.

Anh đi đến cửa, đứng ở đó đợi cô đến, rồi đi ra ngoài, đứng trên bục trước cửa công ty.
Anh quay người lại nói: “Ở chỗ này đi.”
“Ở đây sao?” Vy Hiên hơi ngạc nhiên, chỗ này có người ra người vào, trước mặt là tòa nhà công ty, sau lưng là một con đường nhộn nhịp đầy người qua lại.

Thật sự hơi ngại ngùng khi bảo cô kéo đàn ở đây.
Tuy nhiên, lời nói ra lại chính là của cô, vậy thì cho dù ở đâu, chỉ cần trước mặt có anh thì đó chính là sân khấu.
Quyết định như vậy, cô bình tĩnh lại và nhẹ nhàng đặt hộp đàn cello xuống mép bồn hoa, mở ra lấy cây đàn yêu quý của mình.
Cô ngồi xuống, dựng giá đàn, đặt đàn sau đó ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Đây là bài báo cáo trình diễn của tôi.”
Liên Cẩn Hành đứng đối diện, hai tay đút túi quần, ánh mắt tập trung.
Vy Hiên hít thở sâu, chơi cây đàn của cô..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Trọng Sinh, Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 320: Cô ấy ổn là được



Một người phụ nữ dành mười năm ở bên cạnh một người đàn ông, tình cảm, sự nghiệp gì đó tất thảy đều chẳng màng! Cuối cùng chỉ vì không có được tình yêu mà trở thành hung thủ giống ba của cô ấy sao?

Haha, đúng là câu ngụy biện đặc sắc đáng cười!

Trước khi anh ta muốn định tội cô, thì hãy trả lại mười năm cho cô trước! Thiếu một ngày cũng không được!

Nhưng những lời này, bây giờ Tuyết Chi vẫn chưa thể nói. Cho dù yêu hay không yêu, A Vũ cũng là người quan trọng nhất trong lòng Vy Hiên, không ai có thể thay thế, cho dù là Liên Cẩn Hành cũng không được.

“Được rồi, đừng nghĩ mấy thứ này nữa, dọn dẹp chút đi, mình đưa cậu ra ngoài ăn cơm.”

Vy Hiên lắc đầu, vùng ra khỏi lòng cô quay trở về giường: “Không muốn.”

Tuyết Chi trừng mắt: “Vậy cậu muốn làm gì chứ?”

“Ngủ.”

Tuyết Chi giận tím mặt, bước qua kéo cô: “Cậu còn ngủ tiếp nữa sẽ phát độc trở nên ngốc nghếch đấy! Không được, mau dậy ra ngoài hít thở không khí với mình đi!”

Đã hai ngày không ăn tử tế, Vy Hiên thật sự không đấu lại được cô, bị Tuyết Chi dựng dậy, đá vào nhà vệ sinh.

Nhìn thấy bản thân trong gương, mặt không còn sắc máu, hoàn toàn suy sụp.

Ở bên ngoài Tuyết Chi gõ cửa: “Này, mau chóng tắm rửa sạch sẽ bản thân đi, đừng ép mình vào trong đích thân tắm cho cậu đấy! Chẳng phải là bị người ta oán hận thôi sao, làm sao giống như mất cả thế giới vậy! Bà cô mình đây ngày nào cũng bị người khác mắng, còn phải đi chết vì đám tiện nhân đó nữa sao?”

Lý luận của Trương Tuyết Chi trước nay rất ngông cuồng, nhưng Vy Hiên bắt buộc phải thừa nhận, có đôi khi nó rất thực dụng.

Tắm xong thấy thoải mái hơn nhiều.

Tùy ý thay một bộ quần áo, rồi bị Tuyết Chi ấn vào trong xe: “Muốn ăn gì, mình mời! Chúc mừng cậu được trả lại tự do!”

Vy Hiên ngước lên, bất lực nhìn cô: “Tuyết Chi…”

“Được được! Nói cách khác…” Tuyết Chi cười híp mắt ngồi vào ghế lái: “Đó chính là tổ chức lễ thành người cho A Vũ của cậu trước là được!”

“Tuyết Chi!”

“Đừng lườm mình như thế, xin lỗi, mình biết là không nên, nhưng mà tâm trạng của mình tốt…” Tuyết Chi nói xong lại cười to mấy tiếng, quay đầu nhìn cô, ánh mắt rạng rỡ: “Vy Hiên, bắt đầu từ bây giờ, cậu phải sống cuộc đời của mình, cuộc đời của chính cậu.”

Vy Hiên liếc cô, cũng chẳng nói gì, tựa cằm lên cửa sổ xe, ngón tay lướt qua một tầng sương mỏng trên cửa sổ.

“Tuyết Chi,” cô nói.

“Hả?”

“Mình có thể sao?” Cô hỏi.

Tuyết Chi trả lời chắc chắn: “Đương nhiên!”

Hồi lâu, cô bật cười, quay đầu: “Ừm, cậu nói được thì nhất định sẽ được.”

Tuyết Chi đưa cô đến một phòng trà kiểu Hongkong, sau khi tìm được chỗ đỗ xe, Tuyết Chi nói: “Món ăn ở nhà hàng này là món chính tông nhất mà mình được ăn ở cả thành phố D này đấy!”

Vy Hiên nhìn cô, mỉm cười: “Mình không có hoài niệm chuyện cũ nặng vậy đâu.”

Tuyết Chi bước lên kéo cô: “Ngày đầu tiên bắt đầu cuộc sống mới, thì phải tạm biệt quá khứ! Đi thôi, ở đây rất khó đợi được chỗ ngồi!”

Sau khi bước vào, quả nhiên là chật kín.

Tuyết Chi và Vy Hiên ngồi đợi chỗ ở khu nghỉ, nhìn chăm chú Vy Hiên, cô nhíu mày: “Vy Hiên, cậu gầy quá rồi, còn không ăn nhiều hơn, sau này gả cho người ta sẽ bị nhà chồng chê đấy!”

Vy Hiên thuận miệng đáp lại: “Chê mình gầy?”

Tuyết Chi lắc đầu: “Không dễ nuôi. Muốn ngực cũng không có, muốn mông cũng chẳng thấy đâu, mẹ chồng ghét nhất đấy.”

Vy Hiên bất lực mỉm cười.

Cuối cùng cũng có chỗ ngồi rồi.

Vy Hiên và Tuyết Chi đi vào, theo nhân viên phục vụ đến được chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một cặp đôi đang chuẩn bị rời đi.

Vy Hiên ngây người, Tuyết Chi cũng đứng sững lại, ngây lập tức mỉm cười gọi khẽ một tiếng: “Anh Liên.”

Liên Cẩn Hành hơi gật đầu với hai người, ánh mắt không dừng lại quá lâu. Bên cạnh anh, nụ cười của Lương Côn Tịnh dịu dàng lễ phép: “Vy Hiên, lại gặp nhau rồi…”

Vy Hiên anh nhanh chóng thu ánh mắt đang nhìn anh về, hơi lúng túng bất ngờ.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lương Côn Tịnh: “Ừm, tôi và bạn đến đây ăn.” Nói xong, quay người giới thiệu: “Đây là bạn tôi, Trương Tuyết Chi.”

Lương Côn Tịnh bắt tay Tuyết Chi: “Lương Côn Tịnh.”

“Chào cô.”

Vy Hiên và Liên Cẩn Hành đúng lúc đối diện nhau, cứ đứng ngẩn ra như thế, nên nói gì đó mới không đến nỗi ngượng ngùng, nhưng cô nghĩ mãi, lại chỉ có hai chữ “cảm ơn”.

Nhưng cô đã nói rất nhiều lần rồi, nói thêm nữa cũng chẳng còn ý nghĩa.

Mà lúc này, Lương Côn Tịnh ngoảnh đầu: “Cẩn Hành, chúng ta đi thôi.”

“Ừm.” Liên Cẩn Hành gật đầu, đi lướt qua bên tay Vy Hiên.

Vy Hiên cúi đầu, mạch máu trong cả cơ thể giống như giảm nhiệt độ, có hơi lạnh.

Tuyết Chi bước qua, nhíu mày nhìn chằm chằm hai người vừa ra khỏi cửa: “Lương Côn Tịnh… Oh, chính là cô ấy à.”

Gần đây, tên của cô ấy thường xuyên buộc chặt với Liên Cẩn Hành. Từ sau khi tin tức “ở lại khách sạn” của buổi tối hôm Noel đó, còn ngang nhiên cặp kè với nhau như này, không phải là muốn làm dấy lên tin đồn thất thiệt, mà sự việc chân thật như thế đấy.

Cô quay đầu, nhìn Vy Hiên: “Cậu cứ để anh ta đi như vậy à?”

Vy Hiên ngồi xuống: “Vậy phải làm thế nào?”

Tuyết Chi mở miệng, cuối cùng cũng chỉ lườm cô một cái: “Tùy cậu nghĩ thế nào! Nhưng mà, lúc khóc lóc thì đừng tìm mình an ủi đấy!”

Cô xách túi, đi vào phòng vệ sinh.

Lúc quay lại, ở chỗ ngồi đã chẳng có ai.

Tuyết Chi cười, bình tĩnh ngồi xuống, uống một bữa trà nước miễn phí. Trong lòng nghĩ: Con bé này cũng không đến nỗi quá chậm chạp.

Vy Hiên chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy bóng lưng của anh ở thang máy, lập tức chạy qua, trước khi anh tiến vào thang máy, lớn tiếng gọi: “Cẩn Hành!”

Cơ thể Liên Cẩn Hành khẽ rung lên, quay đầu lại, ánh mắt bình thản: “Sao?”

Cô thở dốc, đứng bên ngoài thang máy: “Đợi một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Người trong thang máy đang đợi, phản ứng của Lương Côn Tịnh lại khá bình tĩnh: “Cẩn Hành, em đợi anh ở dưới.”

Liên Cẩn Hành nghĩ một lát: “Được.”

Anh bước ra ngoài thang máy, cánh cửa đằng sau dần dần đóng lại.

Trong lúc đó, ánh mắt của Lương Côn Tịnh vẫn nhìn anh không rời, mãi đến khi không nhìn thấy được nữa.

Liên Cẩn Hành đứng đối diện cô, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Vy Hiên ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, lời muốn nói phút chốc nghẹn lại trong cổ họng.

Sự gấp rút trước kia, lúc này đều đã tĩnh lặng xuống rồi.

“Sau khi thi đấu, vẫn muốn tìm cơ hội nói cảm ơn anh.” Cô hạ tầm mắt xuống, khẽ nói: “Nếu như không phải anh, tôi sợ mình không thể tiếp tục thi đấu được nữa.”

Liên Cẩn Hành nâng ánh mắt sâu đen thăm thẳm lên: “Sau này bọn họ có gây khó dễ cho em không?”

Vừa nghe câu này, Vy Hiên suýt nữa bật khóc.

Hai tay nắm chặt hai vạt áo, nén chặt giọt nước mắt chực trào xuống, cô nói: “Không có.”

“Ừm.”

Lại là sự im lặng kéo dài một lúc lâu, không có ai ra vào thang máy, chỉ có hai người, sắp sửa dung hòa vào cảnh nền.

Trong lòng Vy Hiên giày vò mãnh liệt, tim đập nhanh đến mức không giống nhanh, câu nói mắc kẹt trong cổ họng đó, sắp sửa xông ra ngoài miệng rồi! Cho dù sẽ bị nói là ích kỷ, cô cũng rất muốn làm như vậy!

Nhưng chính vào lúc cô muốn mở lời, điện thoại của Liên Cẩn Hành lại reo lên.

Anh nghe máy: “Ừm, cô đợi thêm một lát… Tôi xuống ngay đây…”

Tắt điện thoại, anh nhìn Vy Hiên, còn lòng cô lại nguội lạnh trong phút chốc.

“Còn chuyện gì không?” Anh hỏi.

Vy Hiên nắm hai tay chặt hơn, lắc đầu: “Hết rồi.”

“Ừm, vậy tôi xuống dưới đây.”

Đúng lúc thang máy tới, anh bước vào trong, quay người ấn nút xuống tầng 1.

Chính vào lúc cửa sắp đóng lại, một cánh tay thon gầy thò vào rất nhanh, kéo lấy tay áo của anh.

Liên Cẩn Hành ngạc nhiên, ánh mắt nhìn xuống rồi lại ngẩng lên, rơi trên gò má đang cúi thấp của cô.

Tóc mái trước trán của cô dài ra rồi, đã che mất đi đôi mắt, cúi thấp đầu, gần như không nhìn rõ đôi mắt trong veo bình lặng nữa.

Tuyết Chi một mình ăn xong bữa trưa, còn đóng gói một phần mang về cho Trác Kim Hứa.

Thanh toán xong ra ngoài, lúc đi đến thang máy, lại ngạc nhiên: “Vy Hiên?!”

Cô lập tức qua đó, vực người đang quỳ trong góc dậy: “Sao cậu lại ở đây?” Nói xong, ngẩng đầu lên, ngó nghiêng xung quanh: “Liên Cẩn Hành đâu?”

Con bé này chưa ăn cơm đã đuổi theo ra đây, không phải tìm Liên Cẩn Hành thì còn làm gì nữa chứ?

Vy Hiên bỗng nhiên kéo cô, thì thầm: “Tuyết Chi, đưa mình rời khỏi đây trước đi.”

Tuyết Chi kinh ngạc nhìn cô, nhưng nghe thấy âm thanh của cô không đúng, kiềm chế những câu hỏi lại, “ừ” một tiếng.

Đưa cô về nhà, Tuyết Chi không kìm được hỏi: “Nói mình nghe, lúc nào rốt cuộc làm sao vậy? Cậu không đuổi kịp Liên Cẩn Hành sao?”

Vy Hiên ngồi trên sofa, sau khi cởi bỏ áo khoác, hai tay ôm kín mặt, dường như không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ mất mát lúc này của bản thân.

Hít một hơi sâu, cô nói: “Liên Cẩn Hành, anh ấy…”

Anh nói, tôi đã từ bỏ rồi, em vẫn chưa từ bỏ sao?

Lương Côn Tịnh nhìn người đàn ông đang lái xe, mặt mày nhíu lại, môi cũng mím chặt, một tay cầm bánh lái, tay kia rút điếu thuốc ra.

Vừa châm lửa xong nhớ ra gì đó, hỏi cô: “Có hút thuốc được không?”

Lương Côn Tịnh ảm đạm liếc một cái, cười: “Em không có bánh bèo vậy đâu, trước mặt em anh cứ tùy ý.”

Liên Cẩn Hành không nói thêm nữa, hút thuốc, ánh mắt nheo lại.

Dương như bầu không khí này quá đỗi ngạt thở, Lương Côn Tịnh cuối cùng cũng không nhịn nổi, hướng mặt ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Ánh mắt cô ấy nhìn anh, rõ ràng là đã động lòng.”

Im lặng giây lát, anh nói: “Tôi biết.”

Lúc bắt đầu anh đã biết.

Lương Côn Tịnh không hiểu, quay đầu lại nhìn anh: “Vậy vì sao anh lại…”

Liên Cẩn Hành hút mấy hơi thuốc, âm thanh bình tĩnh lên tiếng: “Thân phận hiện tại của cô ấy rất đặc biệt, cô ấy là đại diện cho sự dốc sức trên mạng, cho dù cô ấy có bằng lòng hay không, đều phải bị động tiếp nhận những lời ca ngợi và tán dương đó. Đặc biệt là kế sinh nhai bằng đàn cello của cô ấy mới đi vào quỹ đạo, lúc này nếu như xuất hiện những tin đồn tiêu cực thì sẽ ảnh hưởng đến cô ấy.

Lương Côn Tịnh nghe xong, bật cười giễu cợt: “Cho nên, gần đây anh mới hay tìm tôi, muốn lợi dụng tôi để dựng mấy tin đồn đó, tẩy trắng trước giúp cô ấy?”

Liên Cẩn Hành mượn lúc đợi đèn đỏ, quay đầu nhìn cô ta một cái: “Phụ nữ mà tôi quen biết cũng chỉ có cô thôi.”

“Anh…”

Lương Côn Tịnh tức đến mặt mũi đỏ gay, quay mặt đi, giễu cợt càng đậm: “Anh làm nhiều việc vì cô ấy như vậy, cô ấy biết hết sao?”

“Cô ấy không cần biết.”

Liên Cẩn Hành khởi động xe, lấp lửng nói: “Thứ cô ấy chịu đựng không ít hơn tôi đâu.”

Lương Côn Tịnh vừa tức lại vừa bất lực, gằn giọng nói: “Cẩn Hành, anh cũng nên tỉnh lại đi! Anh không sánh nổi với Tập Lăng Vũ đó đâu! Tôi từng điều tra việc năm đó, cũng biết mười năm nay, cô ấy chăm sóc người đàn ông đó ra sao! Tình cảm như thế, người khác không chen vào được đâu!”

Liên Cẩn Hành rẽ ngoặt thành thục, không tỏ thái độ: “Ừ.”

“Anh cũng biết sức mạnh của mạng Internet đáng sợ thế nào, trong phút chốc có thể ca tụng anh thành Đấng cứu thế, người người tán dương. Nhưng chỉ cần một lỗi lầm nhỏ, anh sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, người người dẫm đạp! Cô ấy càng được người ta tung hô, anh sẽ càng bị chửi, anh chắc chắn vì cô ấy mà gánh vác hình tượng đểu cáng sao?”

“Tôi chẳng sao cả.” Liên Cẩn Hành dửng dưng trả lời: “Cô ấy ổn là được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.