Ở Ngụy gia hết năm mới, một nhà Hách Liên liền bay trở về thành phố L.
Trong tháng giêng, Ngụy Như Tuệ tuy đã nhất quán khiêm tốn, tình trạng gia đình cùng địa chỉ nhà vẫn có người biết, người có chút hiểu biết linh hoạt tìm tới cửa, tặng lễ, tạo mối quan hệ tốt.
Làm viên minh châu trên tay Ngụy bí thư, ngày đầu tiên ở nhà tiếp đãi khách khứa, Nhược Thủy liền được nhét vài hồng bao mừng tuổi thật dày, Nhược Thủy không biết ứng phó tình huống như vậy, ánh mắt cầu xin giúp đỡ bắn về phía Ngụy Như Tuệ, Ngụy Như Tuệ không từ chốiười khẽ gật đầu với cô. Nhược Thủy ngẩn ra, đây là kêu mình nhận, nhưng…
Cuối cùng Nhược Thủy vẫn nhận, đợi khách nhân đều đi rồi, mới đưa hồng bao cho Ngụy Như Tuệ, ngửa đầu tò mò hỏi: “Dì à, vừa rồi vì sao lại kêu con nhận lấy hồng bao?” Này có tính là nhận hối lộ hay không?
Ngụy Như Tuệ tự nhiên biết bé con đang lo lắng cái gì, xoa xoa đầu nhỏ, cười nói: “Các chú, các cô thích Nhược Nhược, mới cho Nhược Nhược tiền mừng tuổi.”
Nhược Thủy mếu máo, Dì Ngụy dỗ con nít sao? Cho dù cô thật sự chỉ có mười tuổi, cũng sẽ không phải là Mary Sue* người gặp người thích, hoa gặp hoa nở cho nên các chú, các dì xa lạ này mới coi trọng cô, khen không dứt miệng, rồi lại cho hồng bao.
*Mary Sue: ý chỉ ngây thơ, tin người hay thánh mẫu
Bất quá Ngụy Như Tuệ biết Nhược Thủy cũng mơ hồ hiểu được, chỉ là cứ như vậy, Ngụy Như Tuệ cũng không thể không cho mấy người lấy lòng cô vài phần mặt mũi, điều này làm cho Nhược Thủy như thế nào có thể an tâm?
Suy nghĩ cẩn thận, sau vài ngày cô liền không xuống lầu, cho dù xuống nhà dưới cũng ở thời điểm nhà không có khách. Ngụy Như Tuệ lúc trước chỉ biết đứa nhỏ này trưởng thành sớm, nhưng nay nhìn lại cảm thấy có chút đau lòng.
Một đôi tổ hợp mẹ con hình thành đang dùng cách riêng của mình, mà không ngờ tới một chút, một chút tiếp cận đối phương.
���
Thời gian qua cực nhanh, nhoáng một cái, xuân đi hạ đến, sắp đến lúc Nhược Thủy phải đi du học.
Thời gian này Hách Liên Thành càng ngày cảm xúc càng biến hóa, tuy anh đã đem toàn bộ công việc an bài xong, tính đưa Nhược Thủy đi tới trường học, nhưng chuyện con gái nhỏ sắp phải rời khỏi anh, làm cho đáy lòng anh kháng cự, biểu hiện cụ thể: bỏ xuống công việc công ty không để ý, thường thường lôi kéo Nhược Thủy đi bách hoá mua đồ, cứ cách hai ngày sẽ lấy danh sách những mẫu quần áo mới…
Ngụy Như Tuệ nhìn chồng như thế cũng không thể nói gì, cô dù sao chức vụ cao, công tác bận rộn, hiện tại không có thời gian để bận tâm vấn đề nhỏ này. Huống hồ, bởi vì thân phận cô đặc thù, thủ tục xuất ngoại rất phức tạp, cho nên lúc này không thể cùng Hách Liên Thành đưa Nhược Thủy đến trường, trong lòng có chút áy náy, cảm thấy bồi thường như thế nào cũng không đủ, nếu có thời gian, không chừng cô cũng sẽ làm giống y Hách Liên Thành.
Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Đương nhiên, tấm lòng cha mẹ cũng có ngoại lệ. Tỷ như lúc này, Nhược Thủy không mong muốn nhất lại nhìn thấy Lâm Mộng Thi.
Chú tài xế đáng thương ở phía sau mang theo túi lớn túi nhỏ, ở phía trước Hách Liên Thành nắm tay Nhược Nhược, tinh thần hưng phấn, càng mua càng hăng say, thấy một cửa hàng độc quyền mới liền hưng trí bừng bừng tiêu sái đi vào.
Nhược Thủy thở dài, ngẩng đầu nhìn logo của cửa hàng này, có chút kinh ngạc —— thời trang trẻ em hiệu này có chút nổi danh, là hàng nhập khẩu, giá cao có chút thái quá, không nghĩ tới thành phố L sớm như vậy đã có cửa hàng độc quyền.
Kỳ thật Nhược Thủy vẫn không hiểu biết nhiều về hàng hiệu, dù sao trong hoàn cảnh ở kiếp trước, sự thật không tốt lắm. Cô có ấn tượng sâu với nhãn hiệu thời trang trẻ em nàynhư vậy là công lao của Từ Tử Huyên .
Nhãn hiệu này nếu nói là thời trang trẻ em, kỳ thật không quá thích hợp. Bình thường thời trang trẻ em, phạm vi số đo đều làm được thực lớn, từ năm sáu tuổi đến mười lăm, mười sáu tuổi không phải trường hợp cá biệt.
Mười lăm mười sáu tuổi, không thể gọi là nhi đồng nữa, cô gái nhỏ tuổi này đã có chút xấu hổ, mua quần áo quả thật không dễ dàng, đứa bé tuổi này nhu thuận chút vẫn mặc thời trang trẻ em size lớn.
Nhớ rõ kiếp trước, sinh nhật mười lăm tuổi của Từ Tử Huyên, Lâm Mộng Thi liền mua cho cô ta một chiếc váy của nhãn hiệu này. Ngày đó, Từ Tử Huyên xinh đẹp khả ái như công chúa, ở bên cạnh cha mẹ, thổi ngọn nến ước nguyện trên bánh ngọt, hạnh phúc dào dạt.
Mà Nhược Thủy, dung mạo bắt đầu hé rathanh lệ, lúc này lại ảm đạm không ánh sáng, tái nhợt trầm mặc ngồi một góc, nhớ tới sinh nhật của mình cách đó không lâu ——chạng vạng ngày ấy, Nhược Thủy mang tâm trạng chờ mong nho nhỏ, sau khi về nhà, liền thấy một nhà ba người kia đã thu thập xong hành trang, thấy cô trở về, Lâm Mộng Thi thản nhiên nói một câu bọn họ muốn đi nhà bà nội Từ Tử Huyên vài ngày. Sau đó? Vốn không có sau đó.
Rất nhiều, rất nhiều, cô không muốn nhớ lại, chỉ sợ, sợ một khi trong đầu mình tràn ngập ký ức đó, lần trọng sinh này liền mất đi ý nghĩa.
Cô không phải vì trả thù mà đến, cô muốn sống một lần nữa, không liên quan tới Lâm Mộng Thi, không liên quan tới Từ Tử Huyên, không liên quan với những người đối xử không tốt với cô, cô muốn cuộc sống thanh xuân vô ưu chưa từng được trải qua này, hạnh phúc bình an.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.
Trong cửa hàng, lúc này Lâm Mộng Thi thập phần xấu hổ, Từ Tử Huyên trông mong nhìn cái váy liền thân mắc tiền kia, cô ta mặc dù là một mẹ kế ôn nhu, yêu thương con chồng, lúc này cũng hữu tâm vô lực, chỉ có thể càng không ngừng thấp giọng dỗ ngọt.
Người bán hàng bên cạnh thấy bộ dáng khó xử của cô ta liền biết cô ta không phải là người có thể mua được quần áo nơi này, bĩu môi, đảo mắt nhìn đến cha và con gái Hách Liên Thành vừa vào cửa, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón. Đến gần chút, nhìn thấy trên tay chú tài xế đứng phía sau bọn họ mang theo túi lớn túi nhỏ in các loại logo, ánh mắt nhịn không được tỏa ánh sáng, ý cười càng thêm ân cần.
Lâm Mộng Thi cũng thấy được hai cha con Hách Liên, hành động của người bán hàng kia cô ta như thế nào không hiểu rõ, xấu hổ thêm một tầng, Từ Tử Huyên lại không biết mẹ kế khó xử, vẫn lôi kéo vạt áo Lâm Mộng Thi làm nũng nói: “Mẹ, con muốn cái váy này ~ mẹ ~ “
Hách Liên Thành nghe cô gái nhỏ kia cùng tuổi với Nhược Nhược gọi Lâm Mộng Thi là mẹ, cúi đầu nhìn nhìn con gái, trong lòng không biết là tư vị gì.
Nhược Thủy lại không sao cả, tùy ý quét tới hai mẹ con bên kia, lôi kéo tay ba ba lắc lắc: “Ba ba, hôm nay mua quần áo quá nhiều! Con sẽ cao lên rất nhanh, mua nhiều như vậy đến lúc đó đều lãng phí…” chu miệng nho nhỏ oán giận.
Hách Liên Thành bật cười, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái: “Nhược Nhược nhỏ như vậy đã biết tiết kiệm! Ba ba chỉ có một bảo bối là con đương nhiên muốn chi rộng rãi. Sợ lãng phí cái gì, một ngày một bộ ba ba cũng mua được.” Ra vẻ bộ dáng của một tài giỏi giàu có, làm cho Nhược Thủy cũng cười.
Lúc này Từ Tử Huyên mới chú ý tới cha và con gái Hách Liên, nghe thấy đối thoại của hai người, con bé bực mình không thôi, chỉ cảm thấy mẹ kế quả nhiên là mẹ kế, nếu là ba ba mang mình đến, chỉ là một cái váy mà thôi, làm sao còn cần chính mình nói lên nói xuống.
Mang nho nhỏ ghen tị, con bé nhìn cô gái kia cùng nó không sai biệt lắm, chỉ thấy cô gái kia mặc một thân váy đỏ, đi giày màu trắng, trên giày lộ ra ren bao quanh tinh mỹ, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cùng ba ba cười nói, xinh đẹp, tựa như diễn viên ở trong tivi.
Cảm giác được Từ Tử Huyên nhìn chăm chú, Nhược Thủy quay đầu, Lâm Mộng Thi lúc này rốt cục cố lấy dũng khí đi tới, cứng ngắc cười cùng hai người chào hỏi: “Anh Thành, Nhược Nhược…”
Hách Liên Thành lãnh đạm gật gật đầu, liền quay đầu đi vào tiệm thời trang trẻ em. Nhược Thủy không nghĩ chào mẹ cô, nhưng không còn cách nào, chỉ có thể nhẹ nhàng mà gọi một tiếng: “Mẹ”.
Làm như bị tiếng “Mẹ” này kích thích đến, thân mình Lâm Mộng Thi chấn động, hốc mắt nhất thời ướt át, cũng quên xấu hổ lúc trước, tình thương của mẹ bị ém đã lâu, nức nở nói: “Nhược Nhược…”
Nhược Thủy hờ hững nhìn cô ta.
Lâm Mộng Thi bị ánh mắt này đả kích, lại run rẩy, ánh mắt thống khổ, oán giận nhìn về phía Hách Liên Thành —— đều là hắn, đều là hắn! Nếu không phải hắn đem Nhược Nhược giấu, lại chuyển nhà, cô ta làm sao có thể lâu như vậy đều không thấy được con gái ruột của cô ta, Tiểu Nhược Nhược đáng thương làm sao lại có thể dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn cô ta!
Không thể không nói, Lâm Mộng Thi sở dĩ có thể làm nhiều chuyện đuối lý thế này, nhưng vẫn như trước, sống rất có tư có vị thậm chí tự cho là tốt đẹp thiện lương, đều là công lao của đặc điểm tính cách lớn nhất của cô ta——thói quen đem toàn bộ sai lầm đổ lên người khác, khi yêu người này cái gì đều tốt, thời điểm chán ghét người này cái gì cũng đều là sai lầm của anh ta.
Trên thực tế, từ lần đó ở Lâm gia tan rã trong không vui, cô ta chưa có sử dụng quyền thăm hỏi của mình, toàn tâm toàn ý làm một người mẹ kế tốt, hoàn toàn đem con gái chính mình 10 tháng mang thai vứt đến sau đầu.
Mẹ của Lâm Mộng Thi có khi còn nhớ tới Nhược Thủy, luôn muốn đi tìm Nhược Thủy lại đây chơi vài ngày, nhưng không bao lâu Hách Liên Thành liền mang theo Nhược Thủy chuyển nhà, người Lâm gia không biết địa chỉ nhà mới, mà Nhược Thủy lại không đi học, cho nên thời gian lâu như vậy, Nhược Thủy đều không gặp qua người Lâm gia cùng người Từ gia.
Nghe qua thực bất khả tư nghị, nhưng sự thật chính là như thế. Người Lâm gia tuy rằng cũng có vài phần yêu thích Nhược Thủy, nhưng đi trường học cùng nhà Hách Liên tìm không thấy, vì thế cũng bỏ quên, ngay cả công ty của Hách Liên Thành cũng không đi qua tìm.
Kỳ thật có thể làm cho người Lâm gia không tính toán tài sản của Nhược Thủy, không thể không kể công của Lâm Mộng Thi. Tâm tính đối với tiền tài, tục vật này đó khinh thường nhất, khi chưa ly hôn với Hách Liên Thành, côta mặc kệ mọi chuyện, cho nên ở ấn tượng của cô ta, Hách Liên Thành như lúc ban đầu là mở ra một công ty vật liệu xây dựng nho nhỏ, kém xa so với Từ Chính Hoa là chủ nhiệm phòng thị thủy.
Người Lâm gia mặc dù có tính cách con buôn lợi lộc, nhưng thật tâm yêu thương Lâm Mộng Thi, tự nhiên cũng đối với lời của cô ta rất tin tưởng không nghi ngờ, vì thế liền giơ cao đánh khẽ buông tha một nhà Hách Liên.
Nay dưới tình huống gặp nhau như vậy, sống ở Từ gia lâu như vậy đã sớm làm cho Lâm Mộng Thi hiểu được tác dụng của tiền tài, nhìn cha và con gái Hách Liên ngăn nắp thanh lệ, chính cô ta cũng không hiểu vị chua chát trong lòng kia từ đâu mà đến.
“… Hai người mua đồ à, sao lại mua cho Nhược Nhược nhiều quần áo như vậy?!” Nhìn thấy nhãn hiệu này bình thường chỉ có thể ngắm, ngữ khí của Lâm Mộng Thi rất là kinh ngạc.
Vẻ mặt Hách Liên Thành đạm mạc, cảm thấy mẹ đẻ Nhược Thủy có quyền biết, nghĩ nghĩ nói: “Nhược Nhược sắp đi du học Anh quốc, mua quần áo cho con mang theo.”
Lâm Mộng Thi đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo phẫn nộ không thôi: “Anh nói yên tâm cái gì! Nhược Nhược còn nhỏ như vậy, anh sẽ đưa con xuất ngoại?!”
Hách Liên Thành không kiên nhẫn, mặt nhăn mày nhíu, hiển nhiên là không muốn giải thích nhiều với cô ta, nhưng Lâm Mộng Thi lại không buông tha anh, âm thanh sắc nhọn làm cho khách nhân khác trong cửa hàng nhíu mày nhìn sang.
Nhược Thủy cũng không kiên nhẫn, ngẩngđầu, mở to đôi mắt đen như mực nhìn cô ta: “C là trường nữ quý tộc, ba ba đương nhiên là tốt cho con.” Dừng một chút, nhàn nhàn quét nhìn hai mẹ con kia một phen: “Các vị, ừm, không hiểu cũng thực là bình thường.”
Trong giọng nói không hề có ý khinh bỉ, nhưng động tác cùng ánh mắt lại rõ ràng! Lâm Mộng Thi nháy mắt cứng ngắc, Từ Tử Huyên bên cạnh mặt cũng đỏ lên.
Nghe xong lời này, Hách Liên Thành cũng có chút kinh ngạc, cúi đầu xem xét con gái, Nhược Thủy tuy rằng cố ý ngẩng đầu, trên mặt một bộ dáng ngạo khí mười phần, môi lại mím chặt chẽ, hiển nhiên trong lòng mất hứng.
Nhược Thủy lúc này quả thật rất phiền muộn.
Kiếp trước, cùng hai người trước mặt này trải qua nhiều chuyện như vậy, Nhược Thủy rất khó lòng kiềm chế cảm xúc tồi tệ đối với họ, nhưng sau khi trọng sinh, Nhược Thủy lại chưa từng nghĩ tới phải trả thù như thế nào, dù sao những thương tổn họ gây ra cho cô không thể dùng ngôn ngữ để nói được, nói là cố ý cũng không phải là cố ý, nói là ác ý cũng không phải là ác ý, giống như là thủ đoạn cắt thịt mềm dẻo, đau là đau, lại không há mồm kêu được.
Cho nên sau khi trọng sinh, thay đổi quỹ tích nhân sinh, Nhược Thủy tuyệt không muốn gặp lại họ, cũng không phải yếu đuối, ở trong mắt Nhược Thủy, đối với ngụy mẹ con này tựa như ruồi bọ, ong ong làm người chán ghét, tốt nhất là không thấy mặt, sẽ không cần nhớ tới những chuyện nghẹn khuất trước đây, mắt không thấy tâm không phiền.
Người chung quanh đều bị tình huống bên này hấp dẫn, cố ý vô tình đều nhìn qua, người bán hàng đang đứng bên cạnh cha và con gái Hách Liên, mặt hồng quang nhìn chằm chằm Lâm Mộng Thi, giống như là muốn đào ra một cái động.
Nhược Thủy không muốn làm con khỉ cho người khác vây xem, sau khi cao quý lãnh diễm kích thích Lâm Mộng Thi, liền lôi kéo tay áo ba ba: “Ba ba, chúng ta đi thôi, con đói bụng.”
Hách Liên Thành cánh tay dài duỗi ra, đem con gái nhỏ ôm lên: “Thật lải nhải~ chúng ta về nhà.”
“Về nhà… nhà…” Lâm Mộng Thi lăng lăng nhìn hai cha con đi xa, âm thanh Hách Liên Thành càng không ngừng quanh quẩn trong đầu, bỗng nhiên không hiểu sao lòng chua xót, thiếu chút nữa rơi lệ.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Từ Tử Huyên trước mắt khó hiểu cùng bất mãn. Cô gái nhỏ xinh đẹp kia thì ra chính là con gái ruột của mẹ kế, ba cô ta đau cô ta như vậy, mua thật nhiều quần áo hàng hiệu cho cô ta, cửa hàng đồ hiệu này bình thường mẹ kế ngay cả đi dạo cũng không mangnó vào ngắm… Cô ta thế nhưng còn có thể đi Anh quốc du học!
Rõ ràng, tụi nó cùng tuổi, rõ ràng, mẹ nó hiện tại đã là của mình! Làm sao có thể… Làm sao có thể như vậy!
☻☻☻
Sân bay người đến người đi, đưa tiễn, chờ máy bay, chia lìa, gặp lại… Mỗi ngày đều như vậy.
Dù Ngụy Như Tuệ xưa nay lấy hình tượng nữ cường nhân xuất hiện ở trước mặt công chúng, lúc này cũng khóc như người bình thường.
Lương thư ký bên cạnh vẫn chuyên nghiệp như trước, thỉnh thoảng từ trong túi công văn màu đen lấy ra một khăn tay sạch sẽ đưa cho Ngụy bí thư đang khóc rối tinh rối mù.
Gần đó có mấy nhân viên chính phủ dường như nhận ra vị này là bí thư đại nhân thường thường xuất hiện ở bản tin thành phố, nhưng bởi vì hình tượng cùng bình thường khác biệt quá lớn, nhất thời không dám lại đây muốn kí tên tỏ vẻ sùng bái… Chỉ có thể ở xa xa vây xem.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, Ngụy Như Tuệ thấy cô gái nhỏ kia sắp tới quầy kiểm tra vé bỗng nhiên quay đầu chạy vội tới, dụi đầu vào lòng cô, cúi đầu âm thanh không còn thanh thúy như bình thường, mềm xoa xoa: “Mẹ, hẹn gặp lại!”