*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phân đội tiến vào khu huấn luyện, Sân Mộc bị truyền tống tới tầng thứ tư, cái này làm cho Sân Mộc có chút trở tay không kịp, hắn không nghĩ tới học viên sẽ bị truyền tống tách ra những khu vực bất đồng, vì thế kết liên minh đã nói khi trước liền không tồn tại.
Nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh tác chiến, Sân Mộc nghiêm túc nhìn đối thủ có sắc mặt trắng bệch khóc không ra nước mắt “Thủ hạ lưu tình.”
Thiếu niên bị Sân Mộc “yếu thế” làm cho sợ tới mức muốn khóc, run run lui về phía sau, nhược nhược mở miệng “Một hồi ra tay nhẹ chút, cho ta chết thống khoái được không?”
Sân Mộc suy nghĩ một lát, yên lặng lắc đầu. “Ta tận lực…… Đi.”
Âm thanh nhắc nhở bắt đầu quanh quẩn trong tòa nhà trống rỗng, thiếu niên bắt lấy súng không nói hai lời liền chạy đến một góc chết, Sân Mộc nhìn thiếu niên, khoa tay múa chân khẩu súng nửa ngày rồi lại mặt vô biểu cảm thu trở về. “Con mồi gần trong gang tấc, ngắm không chuẩn thì phải làm sao? Online chờ, rất cấp bách ~”
Quét mắt bốn phía, Sân Mộc dưới chân xê dịch, nháy mắt một đạo tàn ảnh biến mất tại chỗ. Cùng lúc đó, tầng thứ tư không ngừng có người bị truyền tống vào. Bất đồng với sự ôn hòa của Sân Mộc cùng đối thủ, những người này vừa tiến vào khu tác chiến thần kinh liền căng thẳng tiến vào trạng thái chiến đấu, tầng bốn vốn yên bình bỗng chóc biến thành chiến trường mưa bom bão đạn.
Long Vũ cùng Trác Kỳ Bảo vào cùng tầng hai, nấp sau cánh cửa tránh hỗn chiến, bên ngoài tiếng súng không ngừng vang lên, hai người đều rất lý trí mà không có ngoi đầu đi làm pháo hôi. Hiện giờ bên ngoài đang đánh loạn, căn bản không có phân rõ ai với ai, nếu như để bị ngộ thương sẽ rất phiền bức.
“Không biết Sân Mộc đi đến tầng nào, kiến thức của hắn đối với súng cơ hồ bằng không, không biết có làm tốt được không.” Trác Kỳ Bảo thuần thục tháo lấp khẩu súng, nhỏ giọng thở dài. “Ta còn tưởng rằng sẽ có một cuộc tác chiến tưng bừng.”
Long Vũ nhìn chằm chằm động tác cực nhanh của Trác Kỳ Bảo, hơi hơi nhướng mày. “Ngươi khi nào thì thấy hắn ăn qua mệt? Liền tính số đạn trong tay hắn một viên đánh cũng không ra đi, đơn giản chỉ cần sức chiến đấu của hắn cũng sẽ không khiến hắn bị thương.”
“Cũng đúng.” Trác Kỳ Bảo cười cười, đem linh kiện cuối cùng lấp vào. Thấy Long Vũ nhìn chằm chằm mình, Trác Kỳ Bảo giải thích. “Kiểm tra vũ khí trước khi chiến đấu, thói quen.”
“Thủ pháp của ngươi rất thành thạo.”
“Còn không phải lão tử nhà ta bức cho sao.” Trác Kỳ Bảo nhịn không được oán giận. “Thời điểm ta còn bò trên mặt đất đã dạy ta chơi súng, có thể đi thì càng trầm trọng thêm, mỗi ngày tháo lấp hơn trăm loại súng, làm linh kiện này đều dung nhập vào trong đầu ta, quả thực là ngược đãi người!”
“Phụ thân ngươi……” Y nhớ rõ phụ thân Trác Kỳ Bảo không phải quân nhân.
Nhìn ra Long Vũ tò mò, Trác Kỳ Bảo nói “Ông trước kia là quân nhân, sau khi xuất ngũ liền đến viện nghiên cứu.”
“Trên Tinh Võng có tin tức của phụ thân ngươi, bất quá rất ít khi xuất hiện trước công chúng.” Viện nghiên cứu là tổ chức của chính phủ liên bang, nội dung nghiên cứu cùng tư liệu nhân viên nghiên cứu đa phần đều thuộc về cơ mật. Phụ thân Long Vũ là viện trưởng viện nghiên cứu, tuy rằng người ngoài biết sự tồn tại của y, nhưng tư liệu bên ngoài của y cũng rất ít ỏi.
Bên ngoài tiếng súng đã ngừng, Trác Kỳ Bảo thật cẩn thận đem nửa cái đầu ra dò xét. “Dường như đã đánh xong.”
Long Vũ thu hồi tâm tư nói chuyện phiếm, nắm súng theo vào. “Thế nào? Liên thủ?”
Trác Kỳ Bảo hì hì cười nói. “Đương nhiên.”
Tầng thứ năm, Bách An Ngưng cùng Mễ Phi giả mèo trốn sau cái quầy, cảnh giác cẩn thận xem tình huống bốn phía. Mễ Phi xoa cánh tay bị trúng đạn, nhếch miệng nhìn Bách An Ngưng bên cạnh. “Thật khéo, hai ta cùng một chỗ.”
Bách An Ngưng nhìn cánh tay Mễ Phi, giật giật môi cái gì cũng chưa nói. Mễ Phi ghé vào cái khe sau quầy trộm đánh giá tình huống bên ngoài “Sách! Đối thủ của hai ta đều có chút khó giải quyết a.”
“Xem kĩ thuật bắn súng hẳn là đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.” Bách An Ngưng mở miệng.
“Bị người đánh bại vậy sao?” Mễ Phi vò đầu. “Nếu có Long Vũ ở đây thì tốt rồi, y nhất định có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết cục diện bị động này”
“Chúng ta cũng có ưu thế.” Bách An Ngưng không nói được lời an ủi, chỉ có thể giúp ra chủ ý. “Hiện tại lỗ hổng của huấn luyện viên còn chưa có người phát hiện, chúng ta đã nắm được cái chỗ trống này.”
“Ngươi là nói chúng ta sử dụng dị năng?”
“Nhất định phải trong một kích đánh bọn họ trở tay không kịp, bằng không chờ bọn họ lấy lại tinh thần chúng ta sẽ chết thảm hơn.” Bách An Ngưng nói.
“Cho nên?”
“Chúng ta liên thủ phá vòng vây, sau đó rời khỏi nơi này đi tìm Sân Mộc. Kĩ thuật bắn súng của Sân Mộc không được nhưng sức chiến đấu nhưng lại là cái mạnh nhất của chúng ta, hắn áp chế bằng vũ lực, chúng ta theo bằng hỏa lực.”
“Tìm Sân Mộc liên thủ tấu bọn họ!” Mễ Phi hưng phấn. “Huấn luyện viên cũng chưa nói qua không thể rời khỏi khu vực truyền tống.”
Bách An Ngưng gật đầu, hưng phấn đi qua Mễ Phi lại có chút rầu rĩ. “Chính là chúng ta làm sao biết được Sân Mộc bị truyền tống tới tầng nào?”
Đạn xoẹt qua bên tai, Trác Kỳ Bảo kinh hãi vỗ ngực, xoay người hướng Long Vũ nói lời cảm tạ “Cảm tạ.”
Long Vũ gật đầu, lôi hệ dị năng chặt xuống người đứng trước đường đi, thêm vào mấy phát đạn ở giữa mục tiêu. Đối phương chật vật tránh né núp sau một vài gia cụ(1), phẫn nộ kêu lên “Hai người các ngươi liên thủ sử dụng dị năng, đây là phạm quy, các ngươi đều sẽ bị đào thải!”
(1) Gia cụ: Đồ dùng trong nhà, như bàn ghế, tủ, rương…
Long Vũ cùng Trác Kỳ Bảo nhìn thoáng qua nhau, trên mặt đều mang ý trêu đùa. Trác Kỳ Bảo kiêu ngạo tới gần, súng cảm ứng trong tay không ngừng bắn. “Lão tử phạm quy thì sao, cắn ta a!”
“Ngươi!” Trên người bị đau đớn làm cho học viên đỏ mắt, ngồi dậy đánh tới Trác Kỳ Bảo. “Ta liều mạng với ngươi!!”
Bị ngọn lửa thiêu đốt trên người đối phương hù cho nhảy dựng, Trác Kỳ Bảo linh hoạt cảm giác được đau đớn quen thuộc trên cánh tay. Nhìn đến nhiệt lượng trên tay học viên còn chưa tan đi, Trác Kỳ Bảo nheo mắt. “Huynh đệ, ngươi cũng phạm quy nha.”
“Ta……” Học viên ngơ ngác nhìn đôi tay, rút đi ánh đỏ tràn đầy vô thố trong mắt.
Trác Kỳ Bảo đang đắc ý, đột nhiên hai đạo hắc ảnh từ hai bên đổ tới, súng cảm ứng trong tay nhắm ngay Trác Kỳ Bảo. Long Vũ rùng mình, nhanh chóng giữ chặt cổ áo Trác Kỳ Bảo lui về phía sau tránh đạn.
“Xem ra có người cũng bắt được lỗ hổng, đi mau.” Long Vũ khẽ quát một tiếng, nhanh chóng rút lui, Trác Kỳ Bảo nhướng mày, hai phát đạn bắn ra giữa mục tiêu, xoay người đi theo Long Vũ.
Để lại hai học viên âm thầm tức giận. Hai người rút khỏi chiến trường.
Xác định bốn phía an toàn, Trác Kỳ Bảo lau trán. “Vận khí dùng hết rồi, kế tiếp chính là đua bằng thực lực.”
“Có thể lưu lại đến bây giờ đều là người thông minh, huấn luyện viên định ra lỗ hổng quy tắc rõ ràng như vậy, bị người phát hiện là chuyện sớm hay muộn.” Long Vũ nói.
“Hiện tại làm sao bây giờ?”
“Đi tìm Sân Mộc.” Long Vũ cùng Bách An Ngưng kiến nghị giống nhau. “Quy tắc cũng chưa nói khu vực tác chiến phải giới hạn cố định trong khu truyền tống.”
“Nhưng chúng ta lại không biết vị trí truyền tống của Sân Mộc.”
Long Vũ cẩn thận nghĩ nghĩ. “Ta vẫn luôn tính toán, thời điểm chúng ta cùng Sân Mộc bị truyền tống trước sau có ba mươi bảy tổ, mỗi một tầng lầu hai mươi tổ học viên, chúng ta bị đánh số trong vòng năm cửa sau, Sân Mộc trong vòng mười cửa trước, hai mươi tổ cách nhau ba tầng, tổ đội Sân Mộc hẳn là ở lầu bốn.”
Liên tiếp nghe Long Vũ nói về mấy con số cao siêu làm Trác Kỳ Bảo đầu hôn não trướng, Long Vũ bình tĩnh nói “Dựa theo ta vừa mới tính, Mễ Phi cùng Bách An Ngưng là cùng một chỗ, truyền tống đến khu vực tác chiến tầng năm.”
Trác Kỳ Bảo bưng tay cúng bái “Đại ca, quá thông minh a ~”
“Hiện tại chúng ta chỉ cần rời khỏi tầng hai trước khi đại bộ phận người tìm được lỗ hổng quy tắc, đột phá tầng ba, đi đến tầng bốn tầng năm tìm Sân Mộc bọn họ.” Long Vũ nói. “Bằng không chờ mọi người phản ứng lại, chúng ta cũng chỉ có thể bị vây trong mảnh khu vực cố định này. Đến cùng, lấy sức chiến đấu hai chúng ta không thể nào tự do trước mấy trăm tên học viên được.”
“Đã hiểu!” Trác Kỳ Bảo ý chí chiến đấu sôi sục. “Phá vây!!”
Khu tác chiến lầu bốn. Sân Mộc nhảy lên trên một tạp vật né tránh công kích, yên lặng không một tiếng động chiếm cứ dàn giáo bị vức đi trên nóc nhà.
Thiếu niên chạy vào phòng, cảnh giác nhìn bốn phía, mồ hôi ướt tóc, điều chỉnh hô hấp không dám nhúc nhích. “Ra đi! Ta biết ngươi ở đây!”
Nhìn thiếu niên sắp bị mình bức đến hỏng mất tinh thần, Sân Mộc cào cào lỗ tai không động đậy. Gần một giờ dây dưa, Sân Mộc có thử vài lần cùng thiếu niên đối ứng, hai mươi phát đạn bắn ra, chỉ là bắn vào không trung. Thiếu niên tựa hồ cũng nhìn ra Sân Mộc đối với súng là một tiểu bạch(2), bèn lấy hết can đảm chủ động xuất kích đuổi giết Sân Mộc, chính là giá trị chiến đấu kém cả tám ngàn dặm khoảng cách, thiếu chút nữa bức điên thiếu niên luôn rồi.
(2) Tiểu Bạch: chỉ loại người ngây thơ, ngốc nghếch, đầu óc trì trệ.
Lại có ba người xông tới, ba người này tựa hồ cũng thăm dò được lỗ hổng quy tắc, vừa mới cùng đối thủ Sân Mộc kết thành đồng minh, xử lý Sân Mộc!
Ngược lại không phải Sân Mộc kéo giá trị cừu hận quá lớn, mà chủ yếu là năng lực của Sân Mộc khiến cho bọn họ kiêng kị, sự tồn tại của Sân Mộc tựa như quả bom đặt bên người bọn họ, táo bạo trắng trợn, tùy thời đều có khả năng phát nổ. Chờ Sân Mộc giải quyết xong thiếu niên, ai cũng không biết tiếp theo có thể hay không liền đến phiên mình, kết cục sẽ không thể hoàn thành tập huấn.
Dù đối thượng chỉ có một người, nhưng ai cũng không tự tin bản thân có thể bắt được Sân Mộc. Cho nên bọn họ có chung một nhận thức, trước xử lý Sân Mộc, sau đó tranh thủ danh ngạch còn dư lại. Sân Mộc không biết sử dụng súng ống, mà huấn luyện lần này lại là dùng súng để lọai người, đây là cơ hội của bọn họ.
Nhìn bốn người hợp tác tác chiến bên dưới, Sân Mộc nheo lại đôi mắt nguy hiểm. Mấy nhân loại này là đem hắn trở thành con mồi vây bắt, lá gan đúng thật là lớn.
“Hắn ở trên đó!” Một người phát hiện Sân Mộc, lập tức ho to. Mấy người đồng loạt giơ súng, màn đạn dày đặc hướng phía Sân Mộc bay tới, Sân Mộc xoay người nhảy xuống, leo lên chỗ vách tường trong phòng, mấy người cảm thấy nên tận dụng thời cơ, nhanh chóng phân tán ra vây quanh.
Sân Mộc nhảy lên không trung, một viên đạn bắn trúng tay trái, đau đớn làm cho súng cảm ứng trong tay Sân Mộc rơi xuống đất.
“Ta bắn trúng hắn!!” Một người hưng phấn hô to (Lạy chú, bắn được ngta 1 phát mừng y như được mùa ik. Càng tôn lên sự bảnh ngầu cho Mộc ca)
Một người khác nhanh chóng đem súng cảm ứng của Sân Mộc nhặt lên. “Hắn không có súng, mau giết hắn!”
“Cho dù có súng, đặt trong tay hắn cũng là phế phẩm.” Tựa hồ thấy Sân Mộc đã không còn vũ khí, mấy người đều bắt đầu thả lỏng.
Thiếu niên cùng tổ với Sân Mộc tiến lên hai bước, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý. “Ta biết ngươi rất lợi hại, chính là ở điểm xạ kích ngươi không bằng ta, muốn trách thì trách ngươi vận khí không tốt, huấn luyện viên đặt ra huấn luyện giả thiết như vậy.”
Trong phòng giám sát, Phàn Diệp nhíu mày theo dõi hình ảnh, tay nắm quang não tay không ngừng siết chặt. Biết Phàn Diệp vì cái gì mà sinh khí, mấy huấn luyện viên khác cũng vùi đầu cả nhóm, ai cũng không dám đụng tới Phàn Diệp đang tức giận.
Tư Kỳ tò mò theo dõi cục diện, nhịn không được đem đồ vật trong tay ném qua người Phàn Diệp. “Ngươi thật không biết Sân thiếu không biết dùng súng?”
Phàn Diệp không đáp, nhưng gương mặt tối tăm đã nói cho Tư Kỳ biết đáp án. Lòng hiếu kỳ của Tư Kỳ càng lớn. “Không đúng a, không phải trước kia Sân thiếu là lính đánh thuê sao? Súng chính là thứ cơ bản mà lính đánh thuê thường dùng nhất.”
Thấy hơi thở Phàn Diệp tựa hồ càng thêm âm trầm, huấn luyện viên đứng một bên túm lấy Tư Kỳ bảo hắn câm miệng, ngược lại nhìn Phàn Diệp nhỏ giọng đề nghị “Muốn hay không sửa lại nội dung huấn luyện.”
“…… Không cần.” Phàn Diệp trầm giọng cự tuyệt, câu trả lời ngoài dự đoán làm những người khác nhìn lại. “Đây là huấn luyện, không thể vì một người mà chặt đứt những học viên tương lai khác, bọn họ đều là lá chắn tương lai của tinh cầu này.”
“Nha! Đại nghĩa a? Bội phục!” Tư Kỳ khoa trương vỗ tay.
“Công tư phân minh.” Phàn Diệp liếc Tư Kỳ một cái. “Người có thể sủng trong nhà, bên ngoài tuyệt không có thể.” Phàn Diệp ý có điều cấm kỵ, Tư Kỳ sờ sờ cái mũi làm như nghe không hiểu.
“Xong việc có thể tìm cớ thu thập mấy tiểu hỗn đản kia một chút, nói cho cùng chúng ta không thể để phu nhân bị người ngoài khi dễ, Cửu Quân vẫn rất bênh vực người của mình a.” Một giáo quan cười nói. “Nhưng Phàn Diệp nói đúng, ngày thường có thể không công bằng một chút, hiện tại nếu đã là khảo hạch, phải để học viên tự phụ trách.”
Phàn Diệp tựa hồ như cười một chút, quay đầu nhìn lại Tư Kỳ đột nhiên hỏi “Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Tư Kỳ ngây ra một lúc, không chút suy nghĩ nói. “Trốn đi, tìm cơ hội đánh lén.”
Phàn Diệp thật sự cười lên. “Nhưng hắn là Sân thiếu, nếu là Sân thiếu các ngươi cảm thấy hắn sẽ làm gì?”
Huấn luyện viên trong nhà giám sát đều trầm tư, nếu là Sân Mộc hắn sẽ làm như thế nào? Mấy người nghĩ đến Sân Mộc, trong đầu đều chỉ hiện lên mấy thứ bạo lực, huyết tinh, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.
Cho nên……
Sân Mộc núp trên mặt đất, xoa xoa viên đạn bị bắn trúng trong tay, tóc rủ xuống như bóng ma che đi biểu tình lúc này của hắn. Nghe tiếng mấy người đang châm chọc cười nhạo, cổ họng Sân Mộc cũng phát ra tiếng cười kỳ quái. “Biết ta lợi hại còn dám tới trêu chọc ta, các ngươi, một đám ngu xuẩn!!”
Sân Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu, đồng tử lãnh lệ nhiễm tinh sắc lạnh băng. Khí tức hắc ám vô tình cuồng áp, mấy người vốn đang đắc ý nháy mắt liền mất tiếng, yết hầu còn chưa nói xong sắc mặt đã trắng bệch, hoảng sợ nhìn Sân Mộc.