Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 3: Nguyên soái đại nhân sinh khí



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Sân Mộc vì tiếng kêu của Phàn Diệp mà tỉnh, sau một trận gà bay chó sủa, Sân Mộc chống cằm ngồi trên cửa sổ nhàm chán nhìn Phàn Diệp mân mê đống dụng cụ trên người Viên Úc Thần.

“Nguyên soái, giá trị sinh mệnh của ngài đã khôi phục bình thường, chính là số liệu thân thể vẫn còn nguy hiểm như cũ, cần phải tiếp nhận trị liệu.” Nhìn số liệu thể hiện trên công cụ, mày Phàn Diệp nhăn lại có thể kẹp chết một con ruồi.

Viên Úc Thần ý bảo Phàn Diệp đem mình nâng dậy, dựa vào vách tường trên giường đá, bình tĩnh nhìn vẻ mặt tò mò của Sân Mộc đang chơi máy tính trí năng bên cửa sổ. “Số liệu dao động cùng tín hiệu quang não ở chỗ này không thể truyền ra ngoài.”

Biết điều Viên Úc Thần nói là thật, nghĩ đến bản thân sẽ bị vây chết trên cái tinh cầu hoang vu này, Phàn Diệp thật không cam lòng.

“Nguyên soái.” Nhớ đến một vấn đề khác, cảm xúc Phàn Diệp càng thêm trầm. “Dịch dinh dưỡng đã không còn đủ.”

“Còn dư bao nhiêu.”

Phàn Diệp siết thật chặt nắm tay, do dự từ không gian khí móc ra năm túi dịch dinh dưỡng còn sót lại. Viên Úc Thần nhìn dịch dinh dưỡng, vươn tay trái duy nhất có thể cử động đưa về hướng cửa, đối với Sân Mộc vẫy vẫy tay. “Tiểu Mộc, lại đây.”

Thấy sủng vật nhà mình gọi, Sân Mộc quyết đoán vứt bỏ trò chơi trong máy tính trí năng, chạy đến bên người Viên Úc Thần, bái Viên Úc Thần ngồi quỳ ở trên giường, mắt trông mong nhìn Viên Úc Thần.

Viên Úc Thần dùng ngón tay cọ cọ cái trán Sân Mộc, đem một túi dịch dinh dưỡng đưa qua. “Ăn cơm.”

Sân Mộc nhanh nhẹn tiếp nhận dịch dinh dưỡng Viên Úc Thần đưa qua một hơi uống cạn sạch, mấy ngày nay Sân Mộc từ trong miệng Phàn Diệp biết được không ít về thứ đồ uống này, nó tựa như đồ ăn của nhân loại hiện giờ. Bất quá, đối với Sân Mộc bị nhiễm bệnh độc đã mất đi vị giác mà nói, túi dịch dinh dưỡng này cũng chỉ như chút nước sôi để nguội dưỡng nhan sắc tươi đẹp mà thôi.

“Nguyên soái.” Thấy Sân Mộc uống xong, Phàn Diệp lập tức cầm lấy một túi đưa cho Viên Úc Thần.

Viên Úc Thần lắc đầu, vươn tay sờ sờ đầu Sân Mộc ý bảo hắn đi chơi, một lần nữa dựa vào tường, nhắm hai mắt lại.

“Nguyên soái!” Thấy Viên Úc Thần cự tuyệt, Phàn Diệp nóng nảy. “Ngài trọng thương chưa lành, nếu không ăn cơm thân thể sẽ chịu đựng không nổi.”

“Nguyên soái……”

Sân Mộc nghi hoặc nhìn Phàn Diệp đang vội vàng, ánh mắt theo tay Phàn Diệp dời về phía ba túi dịch dinh dưỡng còn sót lại trên giường đá, tựa như mơ hồ minh bạch ra cái gì.

Sân Mộc sờ sờ mặt Viên Úc Thần thăm dò, Viên Úc Thần mở to mắt, trong mắt có chút thâm trầm tịch mịch dò hỏi. Sân Mộc lấy dịch dinh dưỡng trong tay Phàn Diệp mở ra đưa đến bên miệng Viên Úc Thần.

“Thân thể của ta ta biết, tạm thời chưa cần ăn cơm.” Viên Úc Thần đẩy dịch dinh dưỡng trong tay Sân Mộc ra, nhìn đôi mắt tỏa sáng của Sân Mộc, trầm giọng giải thích.

Sân Mộc nhìn Viên Úc Thần một lát, đem dịch dinh dưỡng một lần nữa đưa cho Phàn Diệp, sau đó đem máy tính trí năng đi đến trước mặt Viên Úc Thần mở ra. “không ăn cơm sẽ đói.”

Nhìn dòng chữ đã qua phiên dịch trên màn hình giả lập, mắt Viên Úc Thần hiện lên một tia ôn hòa nhợt nhạt. “Để lại cho ngươi.”

“Nếu ngươi chết làm sao bây giờ? Ngươi hiện tại là của ta.”

“Ta sẽ không chết.” mắt Viên Úc Thần tối sầm xuống, khí xuất trên người mang chút áp lực cùng trầm trọng. Ít nhất trước khi diệt sạch những con rệp đó, y nhất định sẽ không chết.

Sân Mộc nhìn Viên Úc Thần, có chút không hiểu vì cái gì sủng vật đột nhiên thay đổi sắc mặt. Mắt nhìn về phía Phàn Diệp dò hỏi, chỉ thấy Phàn Diệp trầm mặc lắc đầu, nguyên bản gương mặt thoạt nhìn đã giống hung thần, hiện giờ càng lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi.

Sủng vật không chịu ăn cơm, làm chủ nhân thật buồn rầu. Sân Mộc gặm gặm ngón tay nửa ngày, nhanh nhẹn lưu lại một câu liền xoay người chạy ra khỏi phòng. “Ta đi tìm thức ăn cho ngươi.”

Sủng vật không chịu ăn cơm nhất định là cảm thấy không thể ăn, sủng vật bị thương đều giống nhau ăn uống rất kém cỏi, hắn muốn đi tìm thức ăn tốt hơn cho sủng vật nhà mình.

Thấy Sân Mộc nhanh như chớp chạy ra ngoài, sắc mặt Viên Úc Thần lập tức biến đổi. “Tiểu Mộc!!” Viên Úc Thần duỗi tay muốn cản lại, chính là động một cái thân thể liền đau đớn khiến y vô lực chống tay trên giường, sắc mặt trắng bệch, bàn tay nổi rõ gân xanh.

“Nguyên soái!” Phàn Diệp cả kinh, luống cuống tay chân đỡ lấy Viên Úc Thần.

“Đem người ngăn lại!” Viên Úc Thần lạnh giọng quát, trên mặt rõ ràng nhuộm đầy tức giận.

“Rõ!” Đối diện với khí tràng của Viên Úc Thần, Phàn Diệp phản xạ kính cẩn thực hiện cái chào theo nghi thức quân đội, xoay người hướng ngoài cửa chạy tới, chính là khi Phàn Diệp chạy ra sân, lọt vào tầm mắt là khoảng không xa vời, trừ bỏ phòng ốc đã thạch hóa so le không đồng đều, chỉ có bãi cát vàng mênh mông vô tận, yên tĩnh trên tinh cầu màu xám, trừ bỏ tiếng gió gào thét, nửa phần bóng dáng của Sân Mộc cũng không thấy.

Sân Mộc vội vàng chạy trên bờ cát nóng bỏng, tang thi như bị xua đuổi phảng phất ra bốn phía, sôi nổi chạy trốn khắp nơi sợ đụng phải Sân Mộc.

Một đường đi tới, trừ bỏ tang thi cùng biến dị thể thấy hắn bỏ chạy, một con con thỏ Sân Mộc cũng không nhìn thấy, cho dù là bị bệnh độc. Sân Mộc đứng trên một bờ cát cao, nhìn khung cảnh mờ mịt xám xịt bốn phía, cát vàng cuốn đầy trời thực mau liền đem mắt cá chân hắn vùi lấp.

Đi đã được một thời gian, sủng vật còn ở nhà bị đói, nhưng chính hắn cũng không có thu hoạch được gì. Sa mạc mênh mông vô tận, làm khơi dậy bực tức lòng Sân Mộc.

Sân Mộc trong tay ngưng tụ gió lốc, trên mặt cát liền xuất hiện mấy cái hố to, Sân Mộc phóng ra uy áp bạo ngược dọa tang thi bốn phía ngã sạp trên đất, run bần bật không dám nhúc nhích.

Phát tiết xong, Sân Mộc cảm thấy hỗn loạn trong lòng giảm đi một chút, Sân Mộc nhớ đến địa phương khi hắn tỉnh lại lúc trước. Nhớ rõ nơi đó trước kia là một mảnh rừng rậm, chính là hiện giờ đã thành biến thành rừng đá nhấp nhô, dưới lớp đất đá trăm mét có một cái đầm băng, nửa năm trước Sân Mộc chính từ cái đầm kia phá băng mà ra.

Sân Mộc không biết hắn nằm trong đầm bằng ấy ngủ bao lâu, chỉ nhớ lúc tỉnh lại, toàn thân đều bị đông cứng, thậm chí một cái nháy mắt đơn giản nhất cũng làm không được.

Nơi đó tuy là hồ băng, nhưng là một nơi có nguồn nước sạch sẽ không bị ô nhiễm, dọc theo bên hồ có rất nhiều đá, có mấy chỗ còn đọng thành trũng nước nhỏ, trong nước còn có thủy sinh vật lui tới. Tuy rằng đã biến dị, nhưng hẳn là không có bị nhiễm virus bệnh độc đi.

Sân Mộc nghĩ tới khu thạch lâm sau khi hắn tỉnh kia, chính là nơi đó cách chỗ này rất xa, nếu đi sang đó sợ phải tốn chút thời gian.

Trong lòng do dự một lát, nghĩ đến sủng vật còn đang chờ, Sân Mộc không tiếp tục nghĩ nhiều, xoay người theo hướng lúc trước mà chạy tới.

Thời gian đã nửa đêm, Viên Úc Thần nhìn xa bầu trời tối đen ngoài cửa, ngũ quan lạnh nhạt nghiêm túc vốn có hiện giờ càng trầm thấp dọa người, cơ hồ cả người đều bị bao trùm một cỗ hàn khí. Phàn Diệp căng mặt đứng thẳng tắp cứng đơ bên người Viên Úc Thần, nhấp miệng không dám hé răng.

Sân Mộc đã đi một ngày, hiện giờ đã là nửa đêm, chính là như cũ không thấy người trở về, tinh thần Viên Úc Thần trở nên căng thẳng, đôi tay nắm chặt đến nổi gân xanh, trong lòng y tràn đầy áp lực cùng tức giận, đáy mắt mơ hồ lại tăng thêm một phần lạnh lẽo.

“Phàn Diệp!” Viên Úc Thần lạnh lùng nhìn Phàn Diệp đứng bên cạnh.

Nghe được Viên Úc Thần mở miệng, Phàn Diệp lập tức đứng thẳng tắp, thanh âm không mang theo chút cảm xúc phập phồng nào. “Nguyên soái! Làm một quân nhân đủ tư cách, bảo hộ quan chỉ huy an toàn trách nhiệm tối cao của ta, chẳng sợ hy sinh chính mình. Mặt khác……”

Phàn Diệp trộm liếc nhìn Viên Úc Thần một cái, không biết là cố ý hay vô tình đem âm thanh đề cao thêm vài phần. “Nếu so sánh với đứa nhỏ Sân Mộc kia, hiện tại ngài không thể tự sinh hoạt được càng đáng để ta lo lắng hơn, bởi vì ngài cơ bản đi đứng đều làm không thể.”

“Nếu đứa bé kia xảy ra chuyện gì, chờ thương thế nguyên soái sau khi khỏi hẳn an toàn, ta nhất định lấy cái chết tạ tội.”

Viên Úc Thần im lặng, ánh mắt gắt gao sâu thẳm nhìn chằm chằm Phàn Diệp, không khí trầm mặc xung quanh tràn ngập áp bách. Phàn Diệp đứng thẳng tắp, biểu tình trên mặt không đổi thừa nhận áp lực đến từ Viên Úc Thần, nhìn qua có vẻ bình tĩnh kỳ thật hai đùi đã bắt đầu run lên, sau lưng cũng bị mồ hôi lạnh tẩm ướt một mảnh.

“Đứa nhỏ này là hôn thê tương lai của ta.” Câu nói lạnh như băng thốt ra khiến Phàn Diệp giật mình ngã ra đất, Phàn Diệp hai mắt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin được nhìn Viên Úc Thần.

Ngây ngốc ra nửa ngày, Phàn Diệp thật vất vả mới tìm lại được thanh âm của mình, cả người gã như bị mười tấn búa tạ đập cho xoay vòng “Này, đây là chuyên khi nào!!!”

“Nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì, ta sẽ không chấp nhận hôn ước thứ hai nào khác.” Viên Úc Thần biểu tình lạnh nhạt nghiêm túc không có một tia giả dối, Phàn Diệp biết rõ Viên Úc Thần nếu nói một sẽ không có hai. Nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện, không phải là Nguyên soái nhà mình sẽ tuyệt hậu hay sao?

Đầu óc vốn chỉ có 4G hiện tại bị Viên Úc Thần đột nhiên cường ngạnh nhét vào số liệu 8G, Phàn Diệp nhất thời cảm thấy não trướng có chút muốn hôn mê bất tỉnh, sắp chết máy rồi. (tội anh quá, mong anh sớm ngày tiếp thu haha)

Bất quá……

“Nguyên soái, đứa bé kia hình như còn là vị thành niên a.” Phàn Diệp biểu tình 囧囧 nhìn phía Viên Úc Thần. “Khó trách nguyên soái đều tuổi này rồi còn không có bạn đời, nguyên lai khẩu vị nguyên soái nặng như vậy. Thật……” Cầm thú!

“……” Viên Úc Thần

Phàn Diệp còn định nói thêm hai câu, nóng nảy trên mặt đều lộ ra, đột nhiên ngoài sân truyền động tĩnh nhỏ, sắc mặt Phàn Diệp tức khắc thay đổi, nhanh chóng móc ra súng lục bằng kim loại, trong nháy mắt chắn ngang trước người Viên Úc Thần.

“Ai?”

Sân Mộc cả người dơ hề hề từ ngoài sân chạy vào, một tay đầy bui đất cầm một cái chén đá nhỏ, một tay khiêng con cá biến dị thật to, cả người nó mọc đầy gai ngược, đôi mắt to như nắm tay lòi ra bên ngoài, hai hàm răng cưa sắc nhọn khủng bố.

“Ngươi đã trở về!” Thấy Sân Mộc, Phàn Diệp nháy mắt thả lỏng, đem súng một lần nữa thu hồi, vui sướng kêu lên.

Sân Mộc đem cá biến dị ném xuống đất, thật cẩn thận mang chén đá đến mép giường, đem chén đá đựng đầy nước đưa cho Viên Úc Thần.

Viên Úc Thần nhìn khuôn mặt nhỏ dơ hề hề của Sân Mộc, đầu tóc dính đầy cát, giữa mày hơi hơi nhăn lại, ngẩng đầu, nhẹ nhàng lau đi tro bụi cùng vết máu gương mặt Sân Mộc, nhấp miệng không nói.

“Ngươi uống.” Sân Mộc đem chén đá nhỏ đưa đến bên miệng Viên Úc Thần, không tiếng động thúc giục.

Không cự tuyệt Sân Mộc uy thực, Viên Úc Thần nương theo tay Sân Mộc uống một ngụm nước trong chén, nhìn Sân Mộc lộ ra nét mặt tươi cười, trong mắt Viên Úc Thần cũng nhiễm theo ôn nhu nhàn nhạt.

Thấy Viên Úc Thần uống không ít, tâm sợ sủng vật chết đói của Sân Mộc cũng buông xuống, xoay người đem phân nửa nước còn dư lại trong chén đá đưa cho Phàn Diệp, ý bảo gã uống hết.

Phàn Diệp nhìn nước trong tay, vẻ mặt kinh ngạc cùng khiếp sợ “Địa cầu cổ không phải đã không có sinh mệnh cùng nguồn nước sao? Này ngươi lấy ở nơi nào……”

Viên Úc Thần hờ hững liếc mắt Phàn Diệp một cái, khiến Phàn Diệp còn chưa nói xong lời đều bị ngạnh ở yết hầu. Phàn Diệp nhìn Sân Mộc há miệng thở dốc, muốn nói gì đó lại thôi, trầm mặc vùi đầu đem nước trong chén đá uống hết.

“Bị thương sao?” Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc nhỏ bé nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh mình, chống đẩy tay trái duy nhất có thể hoạt động chậm rãi làm sạch đầu tóc dính đầy cát vàng cho Sân Mộc, trầm giọng hỏi.

Sân Mộc lắc đầu. “Không bị thương, nhưng mà rất mệt.” nghĩ nghĩ, Sân Mộc mở to mắt, duỗi tay chỉ cá biến dị trên mặt đất, hai mắt tỏa sáng mang theo chút khoe khoang.

“Về sau đừng chạy loạn.” Nghĩ đến việc cả ngày không thấy bóng dáng hắn, ánh mắt Viên Úc Thần nhiều chút vài phần nghiêm khắc.

Sủng vật sợ hãi. Sân Mộc duỗi tay sờ sờ mặt Viên Úc Thần, không tiếng động an ủi.

Nhìn hai người không coi ai ra gì cứ ” khanh khanh ta ta “đầy ân ái, Phàn Diệp trưng bày khuôn mặt như người chết, khổ bức xoay người đi xử lý con cá biến dị trong mặt đất, yên lặng phun tào “Nguyên soái! Đi theo người nhiều năm như vậy, cũng không phát hiện người như thế nào đứng đắn bên ngoài, bên trong thế nhưng lại cất dấu tâm “cầm thú” a~.”

Một ngày có phân nửa thời gian sử dụng dị năng không ngừng nghỉ, Sân Mộc dù có cường đại thế nào đi nữa, hiện tại cũng mệt thật thảm. Nửa híp mắt cuộn tròn bên người Viên Úc Thần, viên tinh hạch nắm trong tay Sân Mộc cứ thế hóa thành đống phấn trắng. Kỳ thật Sân Mộc có thể trực tiếp cắn nuốt, như vậy hiệu quả cũng mau, cũng có thể đem năng lượng toàn bộ hấp thụ, không lãng phí chút nào. Chính là Viên Úc Thần cùng Phàn Diệp ở bên cạnh nhìn, hắn không dám. Thân phận tang thi hoàng của hắn không thể để bất kỳ kẻ nào biết, cho dù là sủng vật của hắn cũng vậy.

Phàn Diệp thu thập xong, lấy ra một túi dịch dinh dưỡng đưa cho Viên Úc Thần, Viên Úc Thần cúi đầu, lại thấy Sân Mộc không biết đã mở mắt lúc nào, đang nhìn chằm chằm thẳng vào chính mình. Viên Úc Thần trong lòng có chút bất đắc dĩ, duỗi tay tiếp nhận dịch dinh dưỡng Phàn Diệp mang tới, một ngụm uống cạn.

Phàn Diệp nhìn về phía Sân Mộc đang chớp chớp đôi mắt, nhếch miệng cười, Sân Mộc vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ.

“Còn nước không?” Viên Úc Thần mở miệng.

Phàn Diệp nhanh chóng đem chén đá đưa đến bên người Viên Úc Thần “Còn một ít.”

Viên Úc Thần đem tay bỏ vào trong chén đá, để nước thấm vào tay, động tác thong thả đem tro bụi trên mặt Sân Mộc từng chút lau đi. Đối mặt động tác của Viên Úc Thần, Sân Mộc hướng đến bên người Viên Úc Thần cọ cọ, không có cự tuyệt.

Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Sân Mộc, trái tim cứng rắn của Viên Úc Thần không kiềm chế được mà mềm nhũng, động tác càng thêm nhu hòa. Làn da Sân Mộc rất mềm mại, không giống như y đã từng đã từng cầm súng, điều khiển phi thuyền, Viên Úc Thần e sợ chỉ cần dùng sức lộng một chút làn da non mềm này liền bị tổn thương.

Phòng trong quanh quẩn ấm áp, bên ngoài cát vàng gió lạnh gào thét cuốn đầy trời, ánh trăng nhợt nhạt bao trùm cả bầu trời kia, một cỗ huyết khí bay vào phòng, xua tan không khí ấm áp.

Viên Úc Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, mâu trung sâu thẳm nhấc lên một tia sát khí cùng lãnh lệ mãnh liệt.

Nguyên bản Sân Mộc vốn đang ngủ đột nhiên mở to mắt, một tay đem Viên Úc Thần bên người ôm lấy, thuận tay đem Phàn Diệp một bên còn chưa kịp phản ứng giữ chặt, thả người bay ra mấy thước, dừng ở trên một mảnh đất trống. Cùng lúc đó, một phiếm hàn quang đen nhánh từ đâu chui ra một phen đập tới, chặt đứt giường đá, xuyên thấu thật sâu vào vách tường phía sau giường.

Một tiếng kêu thê lương từ bên ngoài truyền tới, đồng thời, truyền đến tiếng tang thi gào rống từ bốn phía hết đợt này đến đợt khác.

Nơi này, đã bị tang thi vây quanh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.