Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 13: Tài nguyên P thị



Tô Viện dễ dàng làm chút thức ăn đơn giản, dùng một ít cải xanh, hai món đồ hộp, rồi nấu thêm chút mỳ sợi. Vưu Tinh Tinh giúp đỡ đem mỳ phân cho nhóm người sống sót.

Đôi mắt người phụ nữ rưng rưng, nhìn mọi người trong sảnh lang thôn hổ yết mà ăn thậm chí còn không có thì giờ nói cám ơn. Trong tay nóng lên, cô cũng được nhét vào một chén mỳ sợi. Lão Nhị cùng em trai nói cảm ơn xong thì ngồi xổm một bên. Người phụ nữ nuốt nuốt nước miếng. Không quản gì nữa, trong cái nhìn chăm chú của năm người không chút hình tượng cũng ngấu ngiếng ăn.

Nhất thời trong sảnh quán chỉ nghe tiếng ăn uống như lang như hổ.

Hốc mắt Tần Miên nóng bừng. Dưới mũi đột nhiên có hơi nóng hầm hập. Mùi hương của đồ hộp bay đến khiến Tần Miên phát thèm, bụng trống có chút khó chịu, cô mới nhớ cô cả ngày nay còn chưa có ăn gì. Ngẩng đầu, thấy Vưu Tinh Tinh đang cười tủm tỉm.

….

Một bên truyền đến tiếng con gái đanh đá. Mục Siêu nhướn mày, thật là quen tai quá nghen.

“Tôi không muốn ăn mấy thứ không có dinh dưỡng này! Mấy người nhìn đi! Làn da của tôi trở thành dạng gì nè?!” Cố Giai thét lên khó nghe. Tóc cô đã đầy dầu, không biết đã mấy ngày không được tắm rửa. Ngược lại quần áo trên người thì vô cùng sạch sẽ, nhưng nhớ đến không gian dị năng của cô ta lại cảm thấy cũng chả có gì đặc biệt lắm.

Thật là không biết đủ mà! Mục Siêu lắc đầu. Cô gái này cho dù có gặp đại tai đại nạn thì cũng chẳng biết thu liễm lại tý nào. Mười mấy người giờ chỉ còn lại bảy tám, có lẽ trong mắt cái cô nương này, trừ bỏ cô ta, mạng của người khác đều chỉ lãng phí lương thực.

“Xấu hổ ghê. Quấy rầy mọi người dùng cơm rồi?” Mục Siêu có lệ gõ cửa vài cái. Nhìn đám người trong phòng. Không như cậu nghĩ, sắc mặt mỗi người đều vô cùng khó nhìn, quần áo dính bết nhiều vệt máu đã biến nâu, rách tung tóe, trừ Cố Giai, ai cũng chật vật không chịu nổi. May mắn là họ đều còn sống, có Mập mạp biến dị gấu, dị năng giả hệ hỏa, còn mấy người còn lại tuy không quen, nhưng nhất định đều là dị năng giả.

Mập mạp nhìn thấy hai người bọn họ thì biểu tình trên mặt đầy kinh ngạc, có chút may mắn rồi cũng hơi nghi hoặc, vì thế hai người Mục Thẩm dưới ánh mắt của Mập mạp mà cơ mặt run rẩy mấy cái, đôi mắt nhỏ đều sắp híp đến không thấy gì.

“Tiểu Mục, Tiểu Thẩm, sao lại là hai người? Hai người cũng gặp tang thi ở siêu thị hả?” Mập mạp vội vội vàng vàng chào hỏi. Thuận tiện tìm hiểu một chút tình huống. Nếu không phải bà cố nội nhỏ này muốn đi siêu thị lấy thêm quần áo, bọn họ cũng không mất đi nhiều người như vậy. Nghĩ tới đây, trong mắt Mập mạp hiện lên chút bi ai.

Dị năng giả hệ hỏa dịu dàng đưa bát qua, Mục Siêu đứng ở cửa, “Béo ca, đi ra đây, chúng tôi muốn thương lượng chút.”

“Anh có thường thức hay không hả? Tôi mới là người chỉ huy ở đây đó! Tôi là không gian dị năng giả quý hiếm!” Cố Giai thấy Mục Siêu không thèm để ý mình mà gọi Mập mạp ra ngoài, trên mặt hiện lên nét dữ tợn. Lúc trước đã ghét người đàn ông này vô cùng, thoạt nhìn y chang mấy đứa tiểu bạch kiểm! Cố tình Thẩm Sâm còn rất để tâm đến hắn ta! Cố Giai nghĩ thế, nét mặt càng thêm tối tăm. (Xuân: vì đang là CG tự sự nên MS sẽ là hắn, còn TS sẽ là anh)  

“Thường thức? Cô nói cô là thường thức sao? Ha ha.” Mục Siêu không giận còn cười, cô gái này sao lúc nào cũng luôn nơi nơi muốn tìm chỗ chết. “Tôi ‘thải’ ra cũng là ‘thường thức’ nè, cho nên cô là tương đương ‘thải’ hả? Thật là kỳ tích quá, Cố đại tiểu thư cư nhiên cũng nhận ra mình chỉ là đống ***. Không gian dị năng giả? Tôi vậy mà không biết không gian dị năng giả đã đầy cả đường lớn rồi đấy. Nhưng mà vai không thể đỡ, tay không thể nâng, cô ngoài việc chỉ là một kho hàng di động thì còn tác dụng gì chớ.”  (Xuân: ý nói tay và vai tác dụng cũng chỉ nhất định mà thôi).

(Xuân: thường thức là tri thức phổ thông về một vấn đề, một chuyên ngành nào đó mà ai cũng biết, ý MS ở đây là cô ta cho rằng cô ta là vũ trụ ai cũng biết cũng nhìn hay sao, nếu vậy việc MS đi ‘đại tiện’ – ‘thải’ ra ‘thường thức’ đó, đi đại tiện xong thì sẽ có cái đó, nên CG = ‘thường thức’ = thứ ‘thải’ ra nọ)

“Xoảng!” Một cái bát bị ném vỡ ngay chân Mục Siêu. Nước canh mỳ ăn liền giống như hoa nở, vẩy ra tung tóe khắp nơi.

Mục Siêu cảm giác linh mẫn né khỏi phạm vi công kích của nước mỳ.

“Nói không lại liền động thủ nha. Còn lãng phí thức ăn nữa chớ. Chậc chậc, sự kiềm chế của Cố đại tiểu thư tôi xem như lĩnh giáo qua. Khi nào gặp được baba đại nhân vật của cô thì có thể cùng con gái ông ta nuôi dưỡng siêu tốt tiến hành một phen trò chuyện. Ây dô, Tiểu Viện là con gái nuôi nhà tôi đó nga, cảm phiền cô đừng có lại gần Tiểu Viện quá. Lỡ biến thành giống cô thì làm sao bây giờ. Ai ui ~ ”

“Mày!” Cố Giai nhào đến muốn nắm lấy tóc Mục Siêu. Là một thiên kim tiểu thư, đối với đánh nhau cô cũng chỉ biết có mấy chiêu, nắm tóc, cào cấu, tán mặt, thật là chẳng có ý nghĩ gì mới mẻ hết à ~

“Cố tiểu thư, tự trọng.” Ánh mắt Thẩm Sâm phát lạnh. Mục Siêu vừa mới khỏi hẳn, còn không biết có chịu nổi lần bất lịch sử của cô ta hay không.

Cố Giai khi nhìn thấy Thẩm Sâm, giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu diễn tả nào là tim loạn nhảy như nai con, cả người cứ như bị điện giật. Kỳ thật không phải cô gặp ảo giác. Thẩm Sâm trong nháy mắt nhắm cổ tay cô ta, tức giận xung lên, cho nên dị năng lôi hệ có chút tràn ra ngoài. Làm cho người ta trong chốc lát cứ tê dại đờ đẫn.

Mập mạp đã ra ngoài cùng Mục Siêu. Thẩm Sâm hất tay của Cố Giai ra. Đóng cửa lại trước chóp mũi của Cố Giai.

“Sao vậy hả? Tại sao lại để cô ta dây dưa mãi thế?” Mục Siêu nửa cười nửa không hỏi.

“Cái con nhỏ đó thật không biết cái gì gọi là không muốn chết thì sẽ không phải chết.” Thẩm Sâm bĩu môi ồn ào. “Xem ra mấy người Béo ca một đường này vẫn là không có cho con nhỏ đó nếm đủ giáo huấn rồi.”

Mập mạp cười khổ ngăn lại đề tài liên quan đến Cố Giai, “Nói đi, bảo tôi ra đây có chuyện chi.”

Người ở sảnh đang ăn bát thứ hai bọn họ cho. Ngẫu nhiên cũng có người liếc sang ba người họ đi ra, nhưng lại không nói thêm gì. Mùi cơm nước lần đầu tiên dâng đầy toàn bộ quán bar.

“Vừa rồi Béo ca anh nói siêu thị là chuyện gì thế?” Mục Siêu biết rõ còn cố hỏi.

“Siêu thị… Béo ca đây khuyên mấy người vẫn không nên đi thì hơn. Nơi đó có quái vật.” Ngón tay Mập mạp run lên xoa xoa miệng, đây là thói quen lưu lại do nghiện thuốc lá trước mạt thế. “Chúng tôi đi đến siêu thị, có người bị ăn sống không chút tiếng động nào. Lúc phát hiện chỉ còn lại xương cùng da thôi… Giống như bị cái gì đó hút khô vậy.”

Mục Siêu nhớ đến cái cuống rốn dài ngoằn của tang thi sơ sinh đó, cả người đều khó chịu.

“Béo ca, nếu như anh nói đến cái thứ đó, vậy các anh yên tâm đi không cần lo. Nhưng mà tôi muốn hỏi các anh có mấy chiếc xe thế?”

“Ba chiếc.”

“Lão Nhị, mọi người có ai có xe không, hơn nữa phải biết lái đó?” Thẩm Sâm kêu Lão Nhị đến hỏi. Trong mắt người đàn ông gầy trơ xương nhìn Mục Thẩm hai người đều là cảm kích. Người sau này sẽ là tổ trưởng tổ tình báo trung thành nhất của chiến đội Mục Siêu, đương nhiên đó chỉ là nói sau.

Lão Nhị trầm tư một lúc. “Xe thì có, ở sân sau của quán bar. Nhưng con đường này tang thi nhiều quá, chúng tôi lúc trước cũng có bàn bạc qua, có quá nhiều tai họa ngầm, cho nên cũng chưa dám đi thử.”

Bốn người thảo luận hồi lâu, xe Mập mạp có thể nhét thêm hai người, còn một chiếc có thể ngồi thêm ba. Nên bọn họ cần hai chiếc như thế là đủ rồi. Mập mạp cùng Lão Nhị tổ chức lại đám người, ở nơi này đợi bọn Mục Siêu hoàn thành nhiệm vụ trở về. Nếu trong vòng hai ngày bọn Mục Siêu không có phản hồi gì, Mập mạp sẽ cùng Lão Nhị lái xe đến căn cứ ngoài P thị. Tuy hung hiểm nhiều, nhưng so với cứ ở lỳ trong này đói chết thì vẫn tốt hơn.

……….

Mục đích của Mục Siêu là đến khu dự trữ thực phẩm được che giấu.

Khi bảy người đến siêu thị Dụ Phong, cũng không có nhìn thấy con tang thi nào. Hôm qua bởi vì bị thương, đi vội vàng. Hôm nay uy hiếp lớn nhất đã không còn, trong lòng vài người cũng thoải mái không ít. Mục Siêu cấp riêng cho Tần Miên một cái bộ đàm, không thèm ngó sắc mặt không muốn của Từ Huy, vẫn như cũ chi đội ngũ ba bốn. Bảy người lại bước vào siêu thị.

Mục Siêu đi thẳng đến hầm ngầm siêu thị. Nơi đó đèn hẳn còn sáng.

Hầm siêu thị không như Mục Siêu đoán, chẳng còn thực phẩm nào cả, nhưng đồ dùng còn rất nhiều. Mục Siêu liền thu hết các loại vật phẩm dùng sinh hoạt hằng ngày rồi nhìn cái siêu thị trống hoắc. Cậu nhớ rõ bên này siêu thị có một cái kho hàng. Nhưng siêu thị lớn quá, ba người đành phải tách ra tìm.

Tô Viện là cô bé con, vì thế trong không gian chồng chất nhiều nhất chính là đồ dùng cho con gái. Thuận tiện, Mục Siêu cũng thu hết luôn mấy thứ đồ gì đó đặt trước quầy thu tiền. (Xuân: trước quầy thu tiền ở siêu thị sẽ có kẹo bánh, nước ngọt thu hút trẻ con, hoặc sẽ có băng vệ sinh khuyến mãi giảm giá)   

“Tìm được rồi!” Tô Viện hô lên cách đó không xa.

Nếu có người, khi nhìn thấy Mục Siêu cùng Thẩm Sâm đang hướng Tô Viện chạy đến, hai người chỉ vung tay lên, những cái giá đồ xung quanh liền sạch sạch sẽ sẽ.

…..

Áp suất trong phòng rất thấp. Mọi người không biết nên hướng về bên nào.

Hắc khí quanh thân Cố đại tiểu thư cơ hồ là có thể nhìn rõ bằng mắt thường, ánh mắt cũng phát ra oan độc. Mà Mập mạp thì ung dung nhàn nhã ngồi trong đám người của quán bar, một hồi hỏi cái này, lát lại cùng mấy đứa nhỏ chơi đùa, giống như không có chú ý đến khuôn mặt tức tối đến phát tím của Cố đại tiểu thư.

Đồng bạn của Mập mạp nghe được Mập mạp cùng bọn Mục Siêu hợp tác, còn thái độ của Cố tiểu thư trong mắt Mập mạp thì không quan trọng nữa, hai người đồng thời thay đổi khẩu khí, dọc theo đường đi bọn họ có hy sinh cũng có bị thương, nhưng cái cô tiểu thư này lại vẫn duy trì cao ngạo của bản thân, cô ta chưa bao giờ ngẫm lại, nếu không phải do cô ta khi đối mặt với tang thi cứ thét muốn điếc tai, nếu chẳng phải do cô ta ồn ào náo loạn muốn vào siêu thị lấy vật phẩm, bọn họ sao lại mất đi nhiều bạn bè như vậy.

Nhớ đến chính mình từng vì câu hứa hẹn của Cố Giai mà nhẫn tâm bỏ lại đồng bạn bị thương, trong lòng vài người rầu rĩ đến không rõ tư vị. Bọn họ có lẽ nên giống như Mập mạp mới đúng, nhìn cho rõ tình cảnh trước mặt.

Cố Giai ngồi một bên, sắc mặt âm trầm chờ Mập mạp xin lỗi cô ta. Cô ta luôn có thói quen lấy mình làm trung tâm, lại không biết trong lòng mấy người bảo vệ cô đã có ý phản bội.

……

Kho hàng nằm ở phía sau, bị một loạt ô tô che khuất. Bên cạnh là con đường vận chuyển hàng hóa. Nếu không phải Tô Viện tinh mắt, bọn họ có lẽ sẽ phí rất nhiều thời gian.

Cửa kho hàng bị khóa chặt chẽ. Không có chìa khóa căn bản họ không vào được.

“Cưỡng chế mở ra thì sao?” Thẩm Sâm sờ sờ cánh cửa sắt. “Là cửa kho hàng bình thường mà thôi. Dùng phong nhận của Tiểu Viện hẳn là có thể chém ra.”

Mục Siêu suy tư chốc lát, đồng ý để Tô Viện dùng bạo lực phá bỏ cửa lớn kho hàng.

“Tần Miên, mọi người mau chóng xuống dưới siêu thị! Chúng tôi phát hiện vài thứ!” Mục Siêu tỏ ra kinh ngạc, nói với bộ đàm.

Chốc lát sau, bốn người vội vàng chạy tới. Tần Miên còn chưa kịp hỏi, vừa nhấc đầu liền hoảng hồn. Trước mặt cô là từng túi gạo, bột mỳ. Chất đầy kín cả kho hàng. Đối với Tần Miên mà nói, mấy thứ này có thể cứu rất nhiều mạng người. Cô đỏ mắt nhìn Mục Siêu.

“Đừng nhìn tôi, Tiểu Viện tìm ra đó. Vốn là tính tìm chút gì đó ở trên xe, bằng không khi đến mùa đông trong xe sẽ rất lạnh.” Mục Siêu ngượng ngùng gãi đầu. Trước khi bốn người bọn họ đến, cậu đã giả bộ lấy mấy cái đệm lót cần dùng cho mùa đông.

Bảy người đem kho hàng trở về nguyên trạng, Tần Miên còn hướng người phía trên báo cáo lại. Sau đó thì không còn chuyện của họ nữa ~

Thật ra thì lòng dạ của Mục tiểu gia không có cứng rắn gì cho cam, tuy rằng chuyện ở kiếp trước đả kích cậu rất lớn, nhưng bản tính thuần lương cũng không thể nói đổi là thay đổi ngay được. Ban đầu cậu làm bác sĩ mong ước là để cứu người, mà bây giờ chẳng qua là mượn tay người khác đi cứu người mà thôi.

….

Vì cần lấy xe. Mọi người nhận thức chung nên lấy xe trên đường thì hơn. Trước khi tới đi thì nhảy tới nhảy lui trên mái nhà, lúc này không bằng trực tiếp đi, lúc đến là vì an toàn, lúc đi thì vì tốc độ. Nhưng là vì an toàn nên mới tách ra đi.

Sức chiến đấu của Từ Huy, Hồng An cùng Vưu Tinh Tinh không tốt lắm, hai người sẽ đi trước trở về quán bar. Cùng người quán bar hội hợp rồi lên xe đối phương trực tiếp về căn cứ, mà bốn người họ sẽ lái xe về trước.

Tần Miên phát hiện Mục Siêu không đi theo đường quay lại chỗ của tiểu khu kia như cô nghĩ, nhưng thông minh nên cũng không hỏi ra miệng.

Có được kho hàng, Tần Miên chỉ là bất ngờ hạ mi. Âm thầm quan sát Mục Siêu đối với phản ứng của cô mười phần xem trọng. Ở P thị cậu đã có một đội ngũ chân chính, tuy không có nhiều người, nhưng lại vô cùng thực lực, làm cho mọi người cũng phải e dè cậu, giống như đây là tâm bệnh mà Mục Siêu mang theo từ rất lâu rồi.

“Em không ngồi chung xe với hai người đâu!” Tô Viên ngạo kiều ưỡng ngực, leo lên xe Tần Miên.

Mục Siêu cùng Thẩm Sâm có chút không hiểu ra sao. Cô bé con tới thời kỳ phản nghịch à?

“Sao lại không ngồi chung xe với Mục ca cùng Thẩm ca của em?” Tần Miên khởi động xe. Nhìn cô gái nhỏ ngồi ở ghế phó lái. Cô từ khi gặp qua nhóm người này thì không có mấy khi nói chuyện với cô bé con đây, lúc này đối phương lại trèo lên xe cô ngồi khiến Tần Miên có chút kinh ngạc. “Bọn họ, là một đôi hả?”

“Giờ là mạt thế, hai thằng đàn ông ở cùng nhau thì sao chớ?” Tô Viện có chút khinh bỉ nhìn Tần Miên, chị gái này trong mắt cô bé là quá ngây thơ, không riêng gì vấn đề cứu người lúc trước, càng là việc cô gái này không có một chút tâm nhãn nào cả.

“Chị không có ý gì đâu.” Tần Miên có tý xấu hổ, nhưng tư duy của cô bé con này lại khiến cô mở thêm một tầng tam quan mới.

Chờ mọi người trong quán bar chạy xe ra, bốn người mới lái xe chở đồ kho hàng chạy đằng trước năm chiếc xe đó.

Mục Siêu lái xe, Thẩm Sâm bên cạnh ánh mắt sáng quắc. Cuối cùng không có ai ngồi cùng rồi! Không có bóng đèn! Biết bao nhiêu cơ hội đó nha! Một bàn tay nhẹ nhàng sờ mó tiến vào trong quần áo Mục tiểu gia.

“Á ~ ” Mục Siêu giật mình. Cái tay không chịu an phận ở trên eo cậu niết niết. Có xu hướng tiếp tục chạy lên trên! Vì thế Tần Miên đi sau nhìn chiếc xe của Mục Siêu đánh võng thành hình chữ “S” thiệt lớn.

Tần Miên có chút quẫn bách vội ho một tiếng: “Mục Siêu bị sao thế?”

Tô Viện ngồi ở ghế phó lái tuyệt đối sẽ không trả lời! Bởi vì cô bé biết là con sói Thẩm ca kia đã không nhịn nổi nữa rồi! Mục ca thật sự đáng thương quá òa QAQ! Tiểu Hàng về sau làm sao bây giờ QAQ ánh mắt của Thẩm ca đặc biệt lạnh lẽo QAQ người ta chỉ là một cô gái yếu đuối mỏng manh thôi hà hức hức hức, nam nhân tìm bất mãn thật vô cùng đáng sợ nha!

……

Căn cứ P thị không xa. Mục Siêu đã đánh võng vài lần chữ “S”.

Tô Viện từ trên xe Tần Miên nhảy xuống. Nhìn Mục Siêu hồng thấu lại cố giả bộ lạnh lùng, khi Thẩm Sâm cười lấy lòng Mục Siêu, thì cúi đầu thật sâu. Mấy cái chuyện sưng sỉa của người lớn nhà mình thật khiến cho người ta có cảm giác lo lắng QAQ, nhưng nhớ đến em trai ngạo kiều mềm mại manh manh nhà mình, Tô Viện khẩn cấp bay lẹ về phía căn cứ.

Căn cứ dựa vào núi cao. Khi Mục Siêu tiến vào căn cứ, ngẩng đầu lên nhìn, cánh rừng xanh um tươi tốt, cho dù đây là mạt thế cũng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Chẳng qua, cái cảm giác không thoải mái nguy cơ sắp đến là sao đây? Mục Siêu ngửa đầu, thần sắc thay đổi từ đùa giỡn sang nghiêm túc khiến cho người khác không khỏi ghé mắt nhìn sang.

Trích lời tác giả muốn nói:

[Phó bản P thị ] kết thúc

Chỉ là phó bản nhỏ thôi ~

[Phó bản B thị] đang chờ đợi được mở ra


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.