Edit by Chang
Dạ Ương không khỏi khẽ lắc đầu, lệ khí trên người người đàn ông này quá nặng, khuôn mặt cũng âm trầm giống như xung quanh đều là kẻ thù của mình vậy.
Nhưng nếu bỏ qua điều này, người đàn ông này cũng đẹp trai đến mức khiến người và thần đều phải phẫn nộ, cho dù trước kia Dạ Ương đã từng gặp mỹ nam nhiều vô số kể, nhưng lại không hề ưu ái liếc mắt nhìn mấy người kia dù chỉ một chút, không giống như Kỳ Mặc Trần.
Ngay lúc Dạ Ương sắp trầm mê trong sắc đẹp của Kỳ Mặc Trần, giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh vang lên bên tai: “Quăng ra ngoài!”
Dạ Ương cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai người đàn ông mặc đồ đên.
Người đàn ông mặc đồ đen gần như lập tức vọt đến trước mặt cô hầu gái vừa thoáng nhìn Kỳ Mặc Trần, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc kéo lấy hầu gái, sau đó đi về phía của… Ném ra ngoài!
“A!” Hầu gái hét lên một tiếng.
Cũng không biết có phải ảo giác không, hình như Dạ Ương nghe thấy tiếng đứt gãy của xương cốt.
Những người khác đều run bần bật ngồi xổm trong góc, thật sự giống như những vật nuôi đang đợi chủ nhân giết thịt.
“Lăn!”
Đám người kia bị tiếng hét của Kỳ Mặc Trần làm sợ tới mức run lên, tất cả đều vội chạy trối chết, sợ chạy chậm một chút sẽ có kết cục như cô hầu gái kia.
Dạ Ương nuốt nước miếng, cô đã đoán được người đàn ông này thô bạo thế này, nhưng không ngờ tính tình anh lại táo bạo đến thế. Vừa rồi cô hầu gái kia cũng chỉ mới nhìn một cái đã bị ném ra ngoài, xương cốt cũng gãy nát…
Người đàn ông này chán ghét phụ nữ như vậy, thế vì sao lại làm thế với cô…
Dạ Ương vẫn đang suy nghĩ trong đầu, đột nhiên một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy cổ tay mình.
Dạ Ương lập tức rùng mình một cái, Kỳ Mặc Trần vội kéo cô đến trước bàn ăn.
Không biết vì sao, khoảnh khắc Kỳ Mặc Trần bắt lấy tay cô, tâm tư của cô lại lập tức đặt trên tay Kỳ Mặc Trần.
Tay người đàn ông này lạnh quá đi!
Nhiệt độ cơ thể của con người không nên lạnh như thế, trừ phi là… Người chết, nhưng Kỳ Mặc Trần vẫn sống nhăn răng ra mà!
Cũng không biết bằng cách vi diệu nào đó, cô như ma xui quỷ khiến giơ tay sờ lên trán Kỳ Mặc Trần.
Bởi vì cô cao một mét sáu mấy, để đối mặt với Kỳ Mặc Trần 1 mét 8, cô chỉ có thể nhón mũi chân đụng vào trán anh.
Kỳ Mặc Trần vốn còn muốn kéo Dạ Ương ngồi xuống, kết quả vừa quay đầu đã thấy một bàn tay nhỏ ấm áp đặt trên trán anh, xúc cảm nhu hòa từ trên trán truyền đến kia làm Kỳ Mặc Trần ngây ngẩn cả người.
Hiện tại trong đầu Dạ Ương chỉ toàn suy nghĩ muốn biết vì sao nhiệt độ cơ thể người đàn ông này lại như thế, co hoàn toàn không ý thức được mình đang làm gì.
Theo bản năng ôm chặt lấy Kỳ Mặc Trần, cơ thể như muốn dung nhập vào trong lòng ngực anh, hai tay cũng vòng lấy eo Kỳ Mặc Trần.
Quả nhiên, cơ thể người đàn ông này lạnh như khối băng trên núi tuyết, lạnh đến mức khiến lòng người run lên. Sao tối hôm qua làm chuyện đó với người này mà cô không cảm giác được nhỉ.
Khoảnh khắc cơ thể Kỳ Mặc Trần bị cô gái nhỏ ôm lấy thì đã cứng lại, anh rũ mắt nhìn thấy một cái đầu nho nhỏ đang rúc trong ngực mình.
Kiên trì trong chốc lát, cuối cùng Dạ Ương cũng không chịu nổi nữa, cô buông đôi tay đang Kỳ Mặc Trần ra.
Nghĩ đến chuyện dì Thu vừa rồi thay quần áo cho mình vẫn còn trên lầu, cô ngước mắt gân cổ lên nói: “Dì Thu, lấy giúp tôi một cái áo choàng nam xuống đây!”
Tốc độ của dì Thu dì nhanh như chớp, một lát sau đã cầm áo choàng xuống.
Dạ Ương cầm áo choàng, sau đó nhón chân khoác lên trên người Kỳ Mặc Trần.
Vừa thắt dây lưng cho Kỳ Mặc Trần vừa lẩm bẩm: “Cơ thể người bình thường không nên lạnh như vậy, có phải anh bị bệnh…” Câu này còn chưa nói xong, giọng nói của cô giống như bị thứ gì đó chặn lại, một chữ cũng không nói nên lời.
Mẹ nó chứ!
Đôi tay Dạ Ương đang thắt dây lưng áo choàng cho anh dừng giữa không trung: “Ừm, chuyện đó, ha hả, tôi đói bụng, ăn cơm trước ăn cơm trước đi nào!”
p/s: truy cập dtruyen để được đọc truyện nhanh và đầy đủ nhất.