Edit by Chang
Giọng nói gào rú kia của Dương Lệ cũng không làm cô gái đang ghé trên bàn kia ngẩng đầu lên, trên mặt các bạn học trong lớp đều hiện lên vẻ vui sướng khi người gặp họa nhìn cô gái sắp bị nước miếng của Dương Lệ nhấn chìm, thứ bọn họ muốn nhìn hẳn là dáng vẻ muốn khóc kia của Tô Lạc Ương.
Nhưng hình như Tô Lạc Ương đã khiến bọn họ thất vọng rồi, trước kia đúng là mỗi lần bị Dương Lệ mắng, Tô Lạc Ương sẽ lập tức đứng lên, dáng vẻ muốn khóc nhận sai với cô ta.
Nhưng đó là Tô Lạc Ương trước kia, hiện tại Tô Lạc Ương sẽ không bao giờ làm vậy!
Tô Lạc Ương tiếp tục giấc ngủ của mình, hôm qua bị mẹ lôi kéo cho tới khuya nên hiện tại cô vẫn chưa ngủ đủ. Nhưng Dương Lệ vẫn ở bên cạnh nói blah blah không ngừng, còn gằn gằn chuyện đi học bên tai cô, thật sự phiền muốn chết!
Tô Lạc Ương chợt đứng lên, trực tiếp dọa cho Dương Lệ đứng bên cạnh nói trên trời dưới đất không ngừng sợ nhảy dựng.
Tô Lạc Ương nâng khuôn mặt được che kín mít của mình lên, đối diện với cô ta. Dương Lệ này ở trong lớp chưa từng cho cô sắc mặt tốt, chỉ bởi vì cô được nhà họ Tô nhét vào, thành tích không tốt nên kéo chân ban A.
“Sao thế, em nhìn tôi vậy là có ý gì?” Dương Lệ bị Tô Lạc Ương nhìn đến nổi da gà.
Cô gái nhìn cô ta một lát, thật lâu sau mới nói: “Cô à, cô phiền thật đấy!”
Dương Lệ: “…”
Học sinh cả lớp: “…”
Các bạn học trong lớp ngơ ngác nhìn Tô Lạc Ương, nếu không phải vì giọng nói giống như lúc trước, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy mình đang nhìn thấy một Tô Lạc Ương giả. Trước kia làm gì có chuyện cô sẽ nói Dương Lệ phiền chứ, tuy giáo viên chủ nhiệm này của bọn họ đôi khi rất phiền.
Dương Lệ chỉ vào Tô Lạc Ương, thức dậy đến mức cả người phát run: “Em, em làm tôi tức chết rôi, em dám nói tôi phiền sao!”
Khóe mắt cô gái cong thành hình trăng non: “Sau này bớt lải nhải, em sẽ không cảm thấy cô phiền nữa!”
Dương Lệ tức giận đến sắc mặt tối sầm: “…” Một giáo viên ngữ van mà bắt cô ta bớt lải nhải, vậy cô ta dạy học sinh kiểu gì đây!
Dương Lệ không muốn nói chuyện với Tô Lạc Ương nữa, cô ta sợ mình sẽ tức giận phát bệnh tim, trước khi đi còn mở miệng nói: “Không muốn bị đuổi học thì học tập thật tốt cho tôi, nếu thi khảo sát chất lượng còn kéo chân cả lớp nữa, chắc chắn tôi sẽ báo nhà trường đuổi học em ngay lập tức!”
“Vâng!” Tô Lạc Ương nhanh chóng đồng ý.
Dương Lệ vừa lòng gật gật đầu, nhưng cô ta vừa bước lên bục giảng đã thấy cô gái nhỏ vừa gật đầu đồng ý lại nằm bò trên bàn.
…
Tuy vô cùng tức giận nhưng Dương Lệ vẫn dạy xong hai tiết của mình, rốt cuộc cũng đến giờ tan học, Dương Lệ thấy Tô Lạc Ương ngủ hết hai tiết của mình thì vừa tan học đã tức giận đến mức cầm sách giáo khoa rời đi. Cô ta không thèm quan tâm, nhất định phải phán ánh lên phía trê, loại cứt chuột này sớm muộn gì cũng phải cút khỏi cái lớp này!
Dương Lệ chân trước vừa đi, lớp học đã khôi phục lại bầu không khí náo nhiệt. Một cô nữ sinh dùng khuỷu tay chạm chạm bạn nữ bên cạnh: “Này này, cuộc đối thoại vừa rồi của Tô Lạc Ương và Dương Lệ hài thật đấy, tớ suýt nữa không nhịn được cười!”
Một nữ sinh khác gật gật đầu nói: “Tớ cũng thế, Tô Lạc Ương này như thay đổi thành người khác ấy, trước kia sao có chuyện dám nói chuyện với Dương Lệ thế được!”
“Mà tớ không nhìn được nữa, bao cỏ này sớm một rời khỏi lớp mình chút thì tốt rồi!”
“Vì sao thế, có cậu ta ở đây, chúng ta cũng được xem trò hài nhiều mà!”
“Cậu ta kéo thấp thành tích của lớp chúng ta đấy, chỉ cần chỗ có cậu ta thì đúng là cứt chuột làm hư nồi cháo!”
“Cũng đúng!”
Tô Lạc Ương ghé trên bàn cười lạnh, cứt chuột sao? Một khi đã thế, vậy mấy người cứ chờ xem ai là cứt chuột đi!
Hình như phiền toái tới rồi!