Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 135: Bị nhốt ở trong phòng vệ sinh



Editor: Dương Ánh

Beta: tiệm muối ba giới

Ôn Hinh Nhã đi lên toilet ở lầu hai, rửa sạch rượu vang bị văng tung tóe trêи tay.

Đột nhiên từ của truyền đến một tiếng sột soạt va chạm vào nhau, cô giật mình vội vàng đi qua kéo cửa, phát hiện cửa đã bị người ta khóa từ bên ngoài.

Được lắm! Cô đã xem thường Ôn Du Nhã rồi, thật không ngờ rằng cô ta lại dám làm cái loại việc này ở tại đây, chẳng lẽ không sợ ông nội nổi giận à?

Ôn Hinh Nhã không khỏi cười giận, cô ta sẽ không thật sự ngây thơ nghĩ rằng một cánh cửa là có thể nhốt cô sao!

Ôn Hinh Nhã nào có biết rằng, Ôn Du Nhã bị cô kϊƈɦ thích hoàn toàn mất đi lý trí, lại thêm Hạ Như Nhã châm ngòi, trong lòng cô ta chỉ nghĩ đến trả thù.

Cô đi đến cửa sổ phía sau nhà vệ sinh, xoay người men theo cột từ bên ngoài trượt xuống lầu một, tìm được bảo vệ ở trong góc: “Tôi là Ôn Hinh Nhã, gọi giám đốc phòng quản lý PR đến đây một chuyến.”

Bảo vệ đương nhiên biết Ôn Hinh Nhã, trêи người mặc chiếc áo sơ mi Scotland, thanh lịch quý phái, lộ ra sự trẻ trung, cô đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ vào lúc này, không khỏi kinh hãi một chút, vội vàng cầm lấy bộ đàm gọi cho giám đốc phòng quản lý PR của bữa tiệc báo cáo tình hình.

Không đến một phút, quản lý phòng PR đã vội vàng chạy đến, nhìn thất Ôn Hinh Nhã không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Cô chạy đến đây như thế nào thế?”

Ôn Hinh Nhã chỉ chỉ lên tầng: “Xui xẻo, bị người ta nhốt ở phòng vệ sinh, tôi từ trêи xuống.”

Quản lý phòng PR ngẩng đầu lên nhìn theo hướng cô chỉ, đã bị chóng mặt, kiến trúc của Châu âu tầng thứ nhất đều rất cao, cao tới hơn mười thước, cô cứ như vậy mà từ trêи xuống dưới?

“Chỗ này có lối sau nào có thể đi thẳng đến phòng của tôi ở tầng hai không?” Việc cô rời khỏi bữa tiệc giữa chừng là không lễ phép, cũng không thể cứ như vậy tiến vào được.

“Có ạ, mời cô đi theo tôi!” Quản lý phòng PR vội vàng dẫn cô đi ra sau trang viên, có một cầu thang bí mật dẫn đến lầu hai.

“Cảm ơn!”

Quản lý phòng PR hơi thở dài, tháo ghim băng trêи ngực của mình xuống, điều chỉnh kênh rồi đưa cho cô: “Nếu có chuyện gì, thì trực tiếp gọi cho tôi là được rồi.”

Bữa tiệc của vị Ôn đại tiểu thư này chỉ sợ không yên bình, còn không biết sẽ xuất hiện chuyện gì ở đằng sau, quản lý phòng PR kinh hãi một trận, sợ không cẩn thận bữa tiệc này có sai sót, tiếng tăm của anh ta sẽ bị hủy hoại.

“Đúng rồi, phòng vệ sinh bên kia kiểu gì cũng sẽ có camera nhỉ!” Đột nhiên Ôn Hinh Nhã lên tiếng, lúc này hai mắt đang bình tĩnh đột ngột nhìn về phía quản lý phòng PR, sau đó cô cúi đầu chăm chú nhìn dấu vân tay mình lưu lại trêи tường, một tiếng lạch cạch cửa mở ra, cô đi thẳng vào phòng.

Quản lý phòng PR ngây cả người ra như phỗng, nhìn cánh cửa kia khép lại, trong lòng đột nhiên có cảm giác ớn lạnh, anh ta làm quản lý phòng quan hệ xã hội nhiều năm, làm sao nghe không hiểu ý tứ của vị Ôn đại tiểu thư này nói.

Anh ta vội vàng lau đi một chút mồ hôi chảy trêи trán, vị Ôn đại tiểu thư này quả nhiên không bình thường!

Trong lòng hắn đã lờ mờ quyết định!

Ôn Hinh Nhã thay sang chiếc đầm ôm eo màu tím nhạt, tơ lụa trơn bóng sống động rũ xuống, cành khô được thêu lên tinh xảo bằng những sợi tơ, những đóa hoa anh đào nở rộ được thêu bằng sợi tơ màu hồng, từ làn váy kéo dài đến vòng eo. đam mỹ hài

Tóc trêи đầu lù xù, buông lỏng ra sau đầu, dùng một cây trâm thủy tinh hoa lưu ly để cài tóc, làm thành kiểu dáng đôi bướm khéo léo vây quanh hoa ngọc, nhụy hoa buông xuống đến lỗ tai, có hai viên đá ngọc thạch trêи nhụy tơ, lúc đi làm các viên đá va vào nhau, phát ra âm thanh nhỏ rất dễ nghe.

Giữa hai hàng lông mày được đánh một lớp phấn mỏng giống như có một đám mây đầy linh khí ở núi Vân Vụ

Ôn Hinh Nhã chậm rãi bước vào bữa tiệc!

Ôn Du Nhã không thể tin được trợn to mắt, không phải cô ta bị nhốt ở nhà vệ sinh sao? Cô ta làm sao ra đây?

Ôn Hinh Nhã bước đến trước mặt Ôn Du Nhã, ánh mắt sắc bén dường như sinh ra một lưỡi dao sắc bén: “Cô nghĩ rằng nhốt tôi ở trong nhà vệ sinh, thì có thể phá hỏng buổi tiệc ra mắt của tôi?

Con ngươi Ôn Du Nhã co rút lại, dường như cảm giác được ngàn vạn cây kiếm đang cắt da của cô ta, cô ta vội vàng rời mắt đi chỗ khác, không dám đối diện cô, lộ ra vẻ mặt bối rối: “Chị à, chị nói cái gì thế, em nghe không hiểu, không phải chị đang ở đây sao? Làm sao có thể người ta nhốt ở phòng rửa tay? Hôm nay là bữa tiệc ra mắt của chị, ai dám làm như vậy, chẳng lẽ không sợ ông nội nổi giận sao?”

Hai mắt Ôn Hinh Nhã giống như vực sâu không đáy, lặng ngắt như tờ làm cho người ta sợ hãi, cô từ từ nở nụ cười lạnh: “Không thừa nhận cũng không sao, thật ra thì ta cũng không bắt cô phải nhận, chỉ cần tôi biết trong lòng là được rồi.”

Sẽ có một ngày đòi lại!

Ôn Hinh Nhã bước đi ung dung tao nhã lách qua bên cạnh người cô ta rời đi, chiếc lưng thẳng tắp mang theo tia kiêu ngạo từ trong xương, bả vai cọ vào một bên người của Ôn Du Nhã.

Đôi giày cao gót mười hai phân dưới chân Ôn Du Nhã lảo đảo, thiếu chút nữa cả người ngã lăn trêи đất, dáng vẻ nhếch nhác lại bị mọi người nhìn thấy.

Lúc này tiếng đàn Piano nhẹ nhàng chậm chạp tao nhã vang lên.

Ôn Hinh Nhã chậm rãi đi đến chỗ đoàn người, mọi người đều biết cô yêu thích khiêu vũ!

Đây là mở màn khiêu vũ đầu tiên của cô ngày hôm nay, không biết sẽ khiêu vũ cùng ai!

Cũng không biết ai là người may mắn, hôm nay được vinh hạnh cùng cô gái lộng lẫy được mọi người chú ý nhảy điệu khiêu vũ đầu tiên.

Tất cả mọi người nín thở, chú ý theo từng cử động của cô, không ngừng suy đoán!

Đến lúc bước chân của cô dừng lại!

Mọi người đều nhìn ông Ôn trước mặt cô, nhất thời cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một chút.

“Ông nội, ông có thể nhảy một bản với con được không?” Ôn Hinh Nhã hơi khom người, đưa tay ra như một quý ông mời ông Ôn khiêu vũ.

Cô làm ra động tác này cũng không hợp, nhưng lại mang theo một sự vui tươi sống động, làm cho mọi người ở giữa sân đều buồn cười, không khí lại một lần nữa được nàng thay đổi.

“Con bé hư hỏng, khiêu vũ là hoạt động của người trẻ tuổi, cháu tìm cái ông già này làm cái gì? Cố tình làm ta mất mặt à!” Gương mặt già nua của ông Ôn đỏ bừng, hung hăng trừng mắt lườm cô một cái.

Lời nói của ông Ôn làm cho tất cả mọi người buồn cười, có vài người không nhịn được cười ra tiếng, trong bữa tiệc vang lên tiếng cười khúc khích.

Ôn Hinh Nhã nghịch ngợm nháy mắt với ông nội mấy cái: “Con là mang điệu nhảy đầu tiên quý giá kính ông, rất hân hạnh được ông nhận lấy!”

“Ông già này cả đời lừng lẫy sớm hay muộn cũng không thể để bị hủy trong tay cháu.” Nói như vậy, ông cầm tay Ôn Hih Nhã dẫn vào sàn nhảy.

Ôn Hinh Nhã nhìn về dàn nhạc vỗ tay một cái, ngay tức khắc giai điệu nhịp nhàng vang lên.

Rõ ràng là điệu Tango tráng lệ tranh lịch, sôi nổi, buông thả.

Lập tức giữa sân ồn ào! Chỉ cảm thấy Ôn Hinh Nhã có chút ác với ông Ôn! Một ông lão sáu mươi tuổi, cuồng nhiệt tráng lệ nhảy điệu Tango, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

“Con bé hư hỏng, xem tí ông nội xử lý cháu như thế nào.” Vẻ mặt ông Ôn nghiêm túc, bước nhảy theo nhịp nhạc tiến đến lui lại, tốc độ lộn xộn, động tác dồn dập, làm người ta hoa cả mắt theo điệu nhảy, thân thể hoàn mỹ va vào nhau. Không ngừng thay đổi trọng tâm, làm cho người như đinh đóng cột, cảm giác thể hiện sự sắc sảo rõ ràng.

Ôn Hinh Nhã lè lưỡi với ông Ôn, khẽ cười, mang theo sự hoạt bát, giống như thật sự thoát ra khỏi tất cả trói buộc, trở nên hoạt bát hơn: “Ông nội, ông cứ giữ bộ giáng nghiêm túc cả ngày không thấy mệt sao, con người cũng cần được thả lỏng, ông không cần cảm ơn cháu đâu!”

Nhất thời ông Ôn dở khóc dở cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.