Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 16: Lưỡng phái liên nhân, Bối xuất giá



“Không rời núi thì không ai dạy, Lục sư thúc sẽ dạy cho họ biết đụngtới chúng ta thì sẽ thế nào, tránh làm người ta nghĩ Võ Đang đệ tử dễbắt nạt.” Ân Lê Đình nhìn Trương Vô Kỵ mặt sưng vù đã sớm tức nổ phổi,lại nghe được vợ chồng Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn vô sỉ như vậy, sớmkhông nhịn được rút kiếm hướng Hà Thái Xung mà đánh.

Ân Lê Đình gần ba mươi năm luyện Thuần Dương Vô Cực công, nội công đã sớm thuần hậu, so với Hà Thái Xung ham mê tửu sắc mạnh hơn rất rõ ràng. Hà Thái Xung cũng liền sử Thái Cực kiếm pháp của phái Côn Lôn ra đỡ,ông ta thường ỷ vào kiếm pháp này lên mặt với tiểu bối đệ tử, chứ luậncông phu thì còn không bằng cả phu nhân kiêm sư tỷ của mình.

Ân Lê Đình luyện Thần môn thập tam kiếm nhiều năm, luận kiếm pháp hỏa hậu không kém Tống Viễn Kiều, vừa ra tay đã khiến Hà Thái Xung luốngcuống tay chân, trong lòng cũng hơi hối hận, sớm biết người Võ Đang cóthể đến thì thà liều mạng cãi nhau với sư tỷ một trận cũng không đắc tội với tiểu tử kia, còn tưởng rằng nó chỉ là một đệ tử bình thường của VõĐang, giết cũng không sao, không ngờ ngay tại địa bàn của phái Côn Lônmình cũng có người Võ Đang đến bảo vệ cho nó, mà lại còn là đỉnh đỉnhđại danh Võ Đang Lục hiệp.

Côn Lôn kiếm pháp một người thì không có gì đặc biệt, chỉ có LưỡngNghi kiếm pháp là lợi hại nhưng lúc này Hà Thái Xung một người đối phóvới Ân Lê Đình, Ban Thục Nhàn lại bận tâm e ngại đối đầu với cả hai phái Võ Đang Nga Mi, không cùng chồng ra tay cho nên Hà Thái Xung chỉ có thể dừng ở hạ phong, hơn nữa hắn lại suy nghĩ phân tâm, kiếm trên tay cũngphản ứng chậm chạp, Ân Lê Đình chịu sự dạy dỗ của Trương Tam Phong đãnhiều năm, ánh mắt tinh tường, dĩ nhiên nhìn ra sơ hở, trong nháy mắt đã đánh trúng cổ tay Hà Thái Xung. Hà Thái Xung trúng kiếm, bàn tay mấthết lực đạo, kiếm rơi xuống đất.

“Một là thay sư điệt báo thù, hai là trừng phạt kẻ lấy oán báo ân, ba là vì tội dám độc giết đệ tử Võ Đang!” Ân Lê Đình đánh rơi kiếm của HàThái Xung rồi cũng không dừng tay, trở sống kiếm rất nhanh đánh ra bađòn lên lưng Hà Thái Xung, miệng nói lý do, đánh xong mới thu kiếm lại.Vẫn là hắn còn giữ lại cho danh dự, nếu Ân Lê Đình không khách khí màđánh thẳng vào mặt, lúc ấy Côn Lôn phái lập tức sẽ không còn thể diện gì nữa.

Ân Lê Đình thực ra cũng có căm phẫn riêng trong lòng, năm ấy thọ yếntrăn tuổi của Trương Tam Phong, Lục đại môn phái và kẻ thù Tạ Tốn tìmđến phiền toái, chỉ có Nga Mi là chưa nói gì, còn lại đều là hùa theo,hai phái Thiếu Lâm và Côn Lôn là to tiếng nhất. Thọ yến Trương TamPhong, Côn Lôn phái sợ cứng nạt mềm, sau lại thấy Trương Tam Phong vì đồ đệ yêu chết thảm mà tức giận cũng không dám gây chuyện nữa, ngược lạiđi dây dưa phái Thiếu Lâm. Bất quá Hà Thái Xung hơn Ân Lê Đình mười bảymười tám tuổi, thân là chưởng môn phái đã năm mươi mấy tuổi mà ngay cảân Lê Đình chưa đến ba mươi cũng không đánh lại, coi như uổng phí mấychục năm công phu luyện tập.

Trương Vô Kỵ sùng bái nhìn Ân Lê Đình, nhìn Lục sư thúc giúp hắn trút giận đánh kẻ độc ác vừa rồi bắt nạt hắn và Bất Hối muội muội, tronglòng hả hê. Hắn hả hê nhưng Ban Thục Nhàn thì sắc mặt khó coi nhìnchồng, phân phó đệ tử đến nâng Hà Thái Xung dậy.

Trước đây bà ta đố kỵ ghen ghét, hạ độc, đánh ghen, kỳ thật nhiều lắm cũng chỉ muốn bỏ thuốc độc giết bà năm và tên tiểu tử xen vào việc củangười khác kia, chồng mình thì chỉ muốn dọa một chút nhưng dĩ nhiên làsẽ giúp hắn giải độc, người cổ đại dù độc ác cũng không dễ giết chồng,Ban Thục Nhàn lúc nãy thấy chồng mình chịu nhục, không khỏi nổi giậntrong lòng oán hận nhìn Ân Lê Đình, hôm nay nếu như không có đệ tử NgaMi thân truyền của Diệt Tuyệt sư thái ở tại đây thì bà ta đã cùng HàThái Xung liên thủ dùng Lưỡng Nghi kiếm pháp đánh lại Ân Lê Đình.

Ban Thục Nhàn ác phụ bá đạo, không chuyện gì không dám làm nhưng cũng có e ngại, chính là Diệt Tuyệt sư thái. Đánh bị thương đệ tử Võ Đang có thể giải thích là ngẫu nhiên thất thủ, người ta chỉ có thể oán mình kĩkhông bằng người, nhưng nếu đắc tội đệ tử Nga Mi, dù là đúng hay sai,Diệt Tuyệt sư thái lúc nào cũng bênh đồ đệ dĩ nhiên sẽ không buông tha,chắc chắn sẽ đáp trả gấp mười gấp trăm, lúc đó thì càng mất mặt hơn.

Tính tình Diệt Tuyệt sư thái đã như vậy, trong tay lại có kiếm pháplinh hoạt khắc chế, Ỷ Thiên kiếm sắc bén lợi hại, nếu bà ta mà cố tìnhlàm lớn chuyện, chỉ sợ kiếm trận Côn Lôn còn chưa kịp bày ra thì kiếmtrong tay đã bị đánh rơi, lúc này nhìn thấy có người mặc y phục Nga Mithân truyền đệ tử đi theo bên cạnh Ân Lê Đình, bà ta tưởng đó là Kỷ giacô nương có hôn ước với hắn, đoán bọn họ có quan hệ hôn ước thân mật,nếu chính mình ra tay nhất định hai người kia cũng đồng thời xông lên.Đến lúc đó, không chỉ là gây hấn với mình phái Võ Đang, ngay cả Nga Micũng đắc tội, hôm nay chỉ có thể nhẫn nhịn tức giận, ngày sau sẽ tínhtoán, bà ta trừng mắt hung dữ nhìn Ân Lê Đình và Trương Vô Kỵ, lại quayđầu bình tĩnh nói với Hà Thái Xung: “Hôm nay là Côn Lôn phái ta nhầmlẫn, Ân Lục hiệp cũng đã đánh, vợ chồng ta trước hết trở về, sau nàynhất định tìm Ân Lục hiệp lãnh giáo cao chiêu, đi!” Nói xong liền mangtheo ông chồng và môn nhân đệ tử quay trở về núi.

Ân Lê Đình nghe Ban Thục Nhàn nói cũng không thèm để ý, chỉ quay đầunhìn Dương Tiêu một cái rồi bảo Trương Vô Kỵ: “Vô Kỵ, chúng ta đi. HồĐiệp cốc đã như vậy, cháu cùng Lục thúc quay trở về Võ Đang!”

Trương Vô Kỵ đáp: “Vâng! Mà Lục thúc chờ đã, còn có một chuyện.” Nóirồi kéo tay Dương Bất Hối đến trước mặt Dương Tiêu: “Bá bá là Dương Tiêu Tả sứ giả của Minh giáo, trụ tại Tọa Vong Phong phải không ạ?”

Dương Tiêu đang hổ thẹn với Ân Lê Đình, thấy hắn lãnh đạm ngay cả nói chuyện cũng không nguyện ý, trực giác đoán có lẽ Ân Lê Đình đã biếtchuyện của mình và Hiểu Phù, bỗng nhiên thấy thiếu niên hỏi, còn biếtnơi ở của mình không khỏi sắc mặt đại biến. Trên đời trừ Ngũ tán nhântrong Minh giáo, mấy người Bạch Mi Ưng Vương thì chỉ còn Kỷ Hiểu Phù làbiết điều đó.

Nhưng có Ân Lê Đình tại đó, hắn cũng không tiện hỏi Trương Vô Kỵ tạisao lại biết, chỉ có thể nghiêm mặt gật đầu nói: “Không sai, ta đúng làQuang Minh Tả sứ Dương Tiêu ở tại Tọa Vong Phong, cậu bé có người nhờtìm ta sao?”

“Không phải, tôi chỉ muốn đưa Bất Hối muội muội đến tìm thôi. Bất Hối muội muội, mau gọi cha đi, đó là cha em đó, chúng ta rốt cuộc tìm thấyông ấy rồi!” Trương Vô Kỵ chỉ Bất Hối, rồi lại chỉ vào Dương Tiêu nói.Dương Bất Hối mở to đôi mắt đen láy nhìn Dương Tiêu, trong lòng có phầnkhông tin cái người tướng mạo nho nhã, khí độ phi phàm này đúng là chamình.

Từ nhỏ nó đã được Kỷ Hiểu Phù gửi nuôi ở nhà nông, không có thânnhân, những đứa trẻ cùng tuổi trong thôn đều cười nhạo nó là đứa khôngcha không mẹ, không phải con ai, nhà người nuôi nó cũng chỉ lo cho nó ăn no mặc ấm, còn lại thì mặc kệ, người ta còn có con của chính mình phảichăm sóc nữa. Đến khi bảy tuổi, khi đã có đôi chút nhận thức hiểu biết,cái người nhận là mẹ nó mỗi tháng hai lần đến thăm mới đến đón đi.

Sơn thôn hẻo lánh, người cũng rất thưa thớt, nó trước nay không cócha mẹ bên cạnh, khi được mẹ đón đi liền không muốn rời ra nữa, hơn nữamẹ cũng rất thương nó, mấy ngày nay Vô Kỵ ca ca nói không ít chuyện vềcha, nhưng nó đã quen không có cha, người kia có phải cha hay không nócũng không để ý lắm, chỉ hỏi lại Vô Kỵ: “Vô Kỵ ca ca, mẹ đâu rồi? Sao mẹ còn chưa đến đón Bất Hối, mẹ không cần Bất Hối nữa sao?”

“Không phải, Kỷ cô cô, mẹ em không phải không cần, nhưng bây giờ đang rất bận chưa đến được, cho nên gửi em ở với cha một thời gian, rồi mẹsẽ đến tìm sau.” Trương Vô Kỵ thấy Bất Hối muội muội lại khóc, khôngkhỏi đau đầu đành phải dỗ dành.

“Này cậu bé, ngươi nói cho rõ ràng…. Nó là con ai, mẹ nó là ai?”Dương Tiêu giật mình, xúc động túm lấy đầu vai Trương Vô Kỵ, dùng sứcnắm chặt làm xương đầu vai Trương Vô Kỵ kêu lách cách, đau thấu tâm can. Trương Vô Kỵ không chịu hèn cho dù đau đớn nhưng cũng cố nhịn quyếtkhông kêu đau.

Ân Lê Đình đứng bên nhìn thấy đau lòng, xem không chịu nổi, trực tiếp lấy Thiết tụ công gạt tay Dương Tiêu đẩy Trương Vô Kỵ ra kéo về bênngười, truyền nội lực giảm đau cho hắn, lạnh lùng nói: “Làm gì phải khóxử một đứa trẻ, đứa bé kia là con gái Kỷ cô nương phái Nga Mi, nó họDương tên Bất Hối, là con gái ruột của ngươi.”

Ân Lê Đình nói ra được mấy lời quả thực giống như mang theo huyết lệtuôn ra, đau lòng tưởng chừng không nói nổi, ngay cả bàn tay đang đặttrên vai Trương Vô Kỵ cũng run lên khiến cho Trương Vô Kỵ nhìn thấy cảmthấy khó chịu trong lòng, Lục thúc bình thường yêu thương hắn như vậy,các vị sư bá sư thúc thường bận việc, chỉ có Lục thúc không chê hắn nhàm chán ngày ngày chơi đùa giúp hắn đỡ buồn. Từ khi biết Kỷ cô cô sinh con với người khác, hắn còn nhớ Kỷ cô cô khi ở Võ Đang lúc cha mẹ hắn chếttừng quan tâm muốn tặng chiếc vòng vàng cho hắn, cảm thấy cô cô vừa ônnhu vừa kiên cường, có vẻ không thích hợp lắm với Lục thúc tính tình trẻ con chứ không biết là Kỷ cô cô làm sai hay đúng, còn ngàn dặm đưa BấtHối muội muội đến cho cha nó.

Vừa rồi gặp Dương Tiêu, thấy ông ta thành thục ổn trọng ôn văn tuấnnhã phong độ có vẻ hợp với Kỷ cô cô, cũng không kỳ lạ sao Kỷ cô cô lạicoi trọng ông ta, lại quên mất Kỷ cô cô vốn là vị hôn thê của Lục thúc,cùng người khác sinh con mà Lục thúc vẫn chưa biết.

Từ lúc đó hắn vẫn chỉ nhớ Kỷ cô cô thật tốt mà quên mất Ân Lục thúcmới là người yêu thương hắn hơn cả, bây giờ thấy Lục thúc khổ sở, khôngkhỏi hoài nghi chính mình có phải đã làm sai khiến Lục thúc tổn thương,nghĩ vậy lại áy náy cúi đầu xuống, không dám nhìn vào ánh mắt thương tâm của Lục thúc. Ân Lê Đình không biết Trương Vô Kỵ bị đau bao nhiêu, chỉcảm thấy nói xong ra mấy lời ấy, tuy đau đớn nhưng toàn thân nhẹ nhõmrất nhiều, giống như ngàn cân chất trên vai được buông xuống, nhẹ nhõm.

Dương Tiêu nghe được lời vị hôn phu chính thức của Kỷ Hiểu Phù nói,trong lòng vừa xấu hổ vừa kích động, lại thấy không phải Kỷ Hiểu Phù bên cạnh Ân Lê Đình còn có chút vui mừng, nghĩ mười năm hắn chờ đợi rốt cục khiến nàng hồi tâm chuyển ý, vội cúi người ôm lấy Dương Bất Hối, thấymặt nó bị Hà Thái Xung đánh cho sưng vù, tuy nhiên đôi mắt vẫn rất giống Kỷ Hiểu Phù: “Nàng.. có con gái sao? Nàng đang ở đâu? Sao không đến tìm ta?”

“Kỷ sư tỷ lén sinh con, bị sư phụ phát hiện, sư phụ vốn định xử theomôn quy, nhưng trùng hợp lúc đó Ân Lục hiệp đến…” Bối Cẩm Nghi khôngđành lòng, những lời ấy sẽ giống như lấy dao rạch lại vết thương củahắn, nhưng để nói rõ ràng, cuối cùng vẫn đành phải mở miệng đem sự việcngày ấy nói lại từ đầu đến cuối, và lý do bọn họ đuổi theo Vô Kỵ lý giải rõ ràng.

Dương Bất Hối sau khi được Dương Tiêu bế trong lòng, có lẽ là cha con thiên tính, tựa đầu vào ngực Dương Tiêu không khóc nháo nữa. Có lẽDương Tiêu vì không có cú sốc Kỷ Hiểu Phù chết nên không giống nhưnguyên tác ngất đi, mà ôm Dương Bất Hối ngẩng đầu nhìn trời, thở dài:“Bất Hối, Bất Hối. Đúng rồi, Hiểu Phù, năm đó là ta bức nàng, hai talưỡng tình tương duyệt nhưng cuối cùng nàng vẫn rời khỏi ta, ta ở TọaVong Phong chờ đợi ngày đêm chưa từng rời khỏi Côn Lôn nửa bước, tuykhông đợi được nàng nhưng lại tìm được con gái chúng ta. Bất Hối, lànàng không hối hận ở cùng ta hay không hối hận rời khỏi?”

Có lẽ không có cái chết của Kỷ Hiểu Phù để chứng minh, Dương Tiêu khổ sở chờ mười năm, tuy giang hồ thị phi nhưng chỉ cần nàng đồng ý hắn cóthể cùng nàng quy ẩn, bất quá Nga Mi Minh giáo chính tà đối lập lại cách nhau rất xa, không có tin tức gì, Dương Tiêu còn tưởng nàng đã sớmthành thân cùng Ân Lục hiệp, không ngờ nàng tuy không tìm đến mình cũngkhông giải trừ hôn ước mà bỏ nhà ra đi, là vì chính mình hay vì Kỷ gia?

Dương Tiêu thành kẻ bất nghĩa cướp vợ người khác, mười năm không cótin tức gì, nếu nói là lòng không có oán hận gì cũng không phải, nhưngnhìn Bất Hối cùng Hiểu Phù có mấy phần giống nhau lại không oán nổi, chỉ có thể nghĩ ngợi trong lòng, rốt cuộc nàng nghĩ gì? Vì sao không hốihận? Rốt cuộc không hối hận cái gì?

Ân Lê Đình thấy Dương Tiêu thần sắc vốn tuấn nhã bỗng dưng trở nên mê hoặc, thống khổ, bỗng cảm thấy hắn so với mình càng đáng thương, hắntuy có được tình yêu của nàng nhưng nàng cũng chỉ cho hắn hy vọng mờmịt, Tiêu Dao hiệp khách đại danh đỉnh đỉnh thế nhưng lại mười năm lạnhlẽo trên đỉnh núi phong sương.

Có con mà không biết, không được tự tay chăm sóc, nuôi nấng, ngàyngày đắm chìm trong quá khứ, lâu ngày mặt mũi cũng trở nên già nua vìđau khổ, so với mình ở Võ Đang, tự do tự tại hành tẩu trên giang hồ, lại vì Diệt Tuyệt giấu việc nàng rời khỏi phái mà vô ưu vô lự, mười năm qua so với hắn sung sướng hơn nhiều.

“Ân Lục hiệp, cậu bé, Dương mỗ kiếp này thâm cảm đại đức hai người.Võ Đang danh gia đại nghiệp, Dương mỗ không biết lấy gì báo đáp, haikhối Thiết diễm lệnh này xin nhận lấy, về sau có gì cần có thể đem lệnhbài này đến Côn Lôn Quang Minh đỉnh, Dương mỗ cho dù có nhảy vào lửacũng xin làm hết sức. Hôm nay tạm biệt ở đây, sau này gặp lại.” DươngTiêu không muốn ai nhìn thấy hắn yếu đuối thống khổ, ôm chặt Dương BấtHối vào lòng đem hai khối Thiết diễm lệnh ném vào tay hai người, khôngchờ ai có phản ứng lại đã vận khinh công mang theo Dương Bất Hối phithân rời đi.

Ân Lê Đình không kịp phản ứng, nhìn Thiết diễm lệnh trong tay muốntrả lại nhưng người đã không thấy, muốn hắn ngày sau tìm Dương Tiêu nhờgiúp đỡ lại càng không thể nào, không muốn giữ nhưng cũng không biết làm sao, không khỏi nhíu mày. Bối Cẩm Nghi đứng sát bên, thấy hắn thần sắckhó xử liền tiến lên cầm lấy Thiết diễm lệnh, cười nói: “Vật này huynhkhông thích, cũng vô dụng, vứt đi cũng phiền toái, vậy để ta giữ ngàysau đem cho ai đó cũng được.”

Ân Lê Đình thấy có người tiếp nhận lấy không chần chừ vội gật đầu,Trương Vô Kỵ đang cầm cái kia thấy Bối Cẩm Nghi đem Thiết Diễm lệnh cấtđi cũng làm theo cất vào ngực, tay chợt sờ thấy viên hắc châu, tronglòng thầm ít nhiều cảm tạ Chỉ Nhược muội muội đã tặng viên châu này.

Nếu Y Tiên không nhận ra đây là kỳ bảo có thể hút độc ra khỏi cơ thể, hắn đã sớm cùng Bất Hối muội muội bỏ mình trong phái Côn Lôn, làm saocòn chờ Lục thúc đến cứu kịp, đáng tiếc hàn độc đã thâm nhập sâu vàotạng phủ kinh mạch, nếu là khi mới bị trúng mà có hạt châu này, mọi chất độc đều có thể khỏi, hiện giờ hàn độc đã hòa lẫn trong máu, đã khôngthể giải, cùng Lục thúc trở về Võ Đang cũng bất quá chỉ làm Thái sư phụvà mọi người thương tâm, còn không bằng tìm đến một nơi nào đó tự sinhtự diệt.

Ân Lê Đình đưa Trương Vô Kỵ và Bối Cẩm Nghi rời khỏi, đến chỗ mấy con ngựa đỡ Vô Kỵ lên ngồi còn mình thì dắt ngựa, Bối Cẩm Nghi trên đườngđem cao dược chữa bầm tím tốt nhất của Nga Mi bôi cho hắn, sợ hắn độctrong cơ thể chưa giải hết lại cho hắn ăn thêm hai viên thuốc giải độc,đi đường cũng từ từ chậm chạp, sợ nhanh quá hắn khí huyết vận hành lạicàng thêm trọng thương.

Ba người đi suốt một ngày, Bối Cẩm Nghi không biết suy nghĩ củaTrương Vô Kỵ, trên đường chỉ tìm cách an ủi hắn, đến khi trời tối vẫnchưa ra khỏi núi Côn Lôn, đành tìm một hang động khô ráo kín gió kiếmcủi nhóm lửa, Ân Lê Đình lại đi săn một con thú nào đấy, Bối Cẩm Nghibuộc ngựa, lấy lương khô đem nướng nóng, làm sạch con mồi Ân Lê Đìnhmang về.

Trương Vô Kỵ nhìn Lục thúc và Bối cô cô tình cảm chan hòa chăm sócmình, trong lòng ấm áp. Là Lục thúc của hắn, cho dù rời Võ Đang đã hơnhai năm, các thúc thúc bá bá cũng không quên hắn, Lục thúc lại vì tìmhắn mà đem thân thể trọng thương phiêu bạt ngàn dặm đến Côn Lôn, hắnchẳng những không báo đáp được gì, còn giúp Kỷ cô cô, không biết Lụcthúc đau lòng đến thế nào.

Khi hắn còn ở Võ Đang, năm thúc thúc bá bá cùng thái sư phụ sáu người luân phiên nhau truyền thuần dương nội lực cho hắn để chống đỡ hàn độc, hiện giờ hắn biết mình chẳng sống thêm được bao lâu nữa, sao còn phảiđể thái sư phụ tuổi đã lớn như vậy phải mệt nhọc quan tâm chăm sóc hắnrồi cuối cùng vẫn thống khổ kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, không bằngthuận theo số mệnh, miễn cho những người yêu thương hắn thương tâm.

Nghĩ vậy, hắn không ăn uống gì nhiều, đến đêm vờ ngủ nhưng thực ra cố giữ cho mình tỉnh táo. Quá nửa đêm, hắn khẽ nhỏm dậy, thấy Lục thúc vàBối cô cô đã ngủ say, đau lòng cố nén nhẹ hơi thở, lấy một thanh thancủi viết lên mặt đất: “Lục thúc, Bối cô cô, Vô Kỵ thân trúng hàn độc, YTiên cũng nói không còn sống được bao lâu nữa, Vô Kỵ không muốn thái sưphụ đầu bạc phải tiễn người đầu xanh, không thể để lão nhân gia phảithương tâm, Vô Kỵ không muốn về Võ Đang khiến mọi người phải lo lắng, Vô Kỵ muốn nhân lúc mình còn sống có thể đi nhiều nơi, Vô Kỵ xin báibiệt.”

Trương Vô Kỵ viết xong nhẹ nhàng xé một cái áo của mình, đi ra ngoàiđộng cởi dây buộc một con ngựa, dùng vải bao kín bốn chân ngựa lại, dắtngựa đi về hướng Côn Lôn. Lục thúc sẽ cho rằng hắn muốn đi ra ngoàiTrung Nguyên, hắn cố tình đi hướng ngược lại Lục thúc sẽ không tìm được.

Không ngờ kịch tình thật cường đại, quỹ tích đã thay đổi nhiều như vậy nhưng cuối cùng lại trở về như ban đầu.

Hai người trong động, vì cuối cùng đã tìm được Trương Vô Kỵ, nhiềutháng nay gian khổ ăn không được ngon ngủ không được yên cuối cùng cũngyên tâm ngủ say sưa. Khi sắp sáng, bầu trời đã chuyển sang màu nhá nhemhắc ám, đống lửa đã lụi từ bao giờ, trong sơn động lạnh lẽo, Bối CẩmNghi vô thức trở mình nhích về phía Ân Lê Đình, nép vào nơi ấm áp nhất.

Ân Lê Đình Thuần dương Vô Cực công đã đại thành, đương nhiên không sợ hàn khí, đang ngủ say sưa, ngay khi Bối Cẩm Nghi vừa chạm vào mình,cảnh giác của người luyện võ khiến cho hắn lập tức tỉnh táo lại, vừakinh ngạc vừa thẹn nhìn thân hình nhỏ xinh mềm mại của Bối Cẩm Nghi népvào trong ngực, thật muốn hôn một cái, lại sợ nàng tỉnh giấc, định gọinàng dậy nhưng nhìn nàng khó khi nào được ngủ cho yên ổn lại không đànhlòng.

Chỉ có thể cứng ngắc người ngắm nàng ngủ say, nhìn khuôn mặt ửng hồng ánh mắt bất giác không rời đi được, trên đường nàng vừa giúp hắn trịthương, vừa dò đường, hỏi thăm tin tức của Vô Kỵ, rõ ràng rất mệt mỏilại không cho hắn biết, mỗi ngày cứ như vậy mà quan tâm chăm sóc hắn,không kêu khổ không than mệt cũng không đòi nghỉ ngơi, hắn nghĩ, ánh mắt lại nhìn nàng càng ôn nhu.

Si ngốc nhìn nàng, Ân Lê Đình không tự chủ được hướng gần đến đôi môi kia, chạm nhẹ vào, thật ngọt, thật mềm mại, dần dần hắn chìm đắm tronghương vị ngọt ngào ấy, khẽ liếm đôi môi nàng, nhẹ nhàng ngậm lấy, mútvào, cọ xát, cho đến khi lửa nóng trong người rừng rực khiến hắn khẽphát ra thanh âm rên rỉ, Bối Cẩm Nghi chợt tỉnh giấc, mở to mắt giậtmình, cất tiếng đánh thức hắn đang trầm trong men say tỉnh lại, lúc ấyhắn mới chợt hiểu mình vừa làm gì.

Nhìn vẻ mặt Bối Cẩm Nghi vừa bừng tỉnh, mê muội chẳng hiểu gì, Ân LêĐình trong lòng mắng mình bại hoại, hung hăng giơ tay tự tát mình mộtcái rồi cầm bội kiếm rút ra, xấu hổ nói: “Bối sư muội, Lê Đình thực xinlỗi, vì không tự kiềm chế được bản thân mà phá hủy danh dự của muội,giết ta đi!”

“Trước khi giết, nói cho ta biết vừa rồi sao huynh lại làm vậy? Cóbiết rằng làm như vậy là không đúng?” Bối Cẩm Nghi hiểu được chuyện gìxảy ra, mặt không khỏi đỏ bừng, nhìn Ân Lê Đình mặt một bên sưng đỏtrong mắt hiện lên vẻ đau lòng, không cầm kiếm hắn đưa mà nhỏ giọng hỏi.

Ân Lê Đình từ nhỏ lớn lên ở Võ Đang, bảy sư huynh đệ vì chiến tranhloạn lạc mà được Trương Tam Phong thu dưỡng. Hắn lên núi khi mới vàituổi, chưa trải nhân thế, sau khi đính hôn cũng mê mê mang mang, chỉbiết thê tử là tương lai phải đồng giường cộng chẩm sinh con, mà hắn đọc rất nhiều sách, trong sách dạy lễ giáo nói nếu có da thịt chi thân liền phải thành thân, nên sau khi đính hôn hắn rất thủ lễ, chưa từng tiếpxúc thân mật với bất cứ ai.

Cho dù bất đắc dĩ khi trợ giúp người khác mà có tiếp xúc cũng phảicách một ống tay áo, không thể không thừa nhận y phục cổ nhân dài lướtthướt như vậy cũng có tác dụng. Đến giờ nghe Bối Cẩm Nghi hỏi, hắn càngthêm xấu hổ, khuôn mặt càng đỏ lên, ngập ngừng nói: “Ta không phải cố ý, vừa rồi muội ngủ say như vậy, ta mới…đến khi tỉnh táo lại thì đã vậy….” Hắn không nói gì được nữa, cảm thấy mình bại hoại, phi lễ người ta còncố bào chữa.

“Nhưng muội không muốn giết huynh, cũng không trách.” Bối Cẩm Nghinhẹ nhàng đẩy kiếm lại, cắn cắn môi, lại nghĩ đến hơi thở sát sao củahắn ban nãy kề trên môi mình, mặt càng đỏ, thân thể cũng vô lực, ngướcmắt nhìn gương mặt mờ mờ ảo ảo của hắn trong bóng tối nhá nhem, cố nénngượng ngùng nói nhỏ.

Ân Lê Đình tuy không thạo tán tỉnh nhưng cũng không phải ngốc, ngheđược câu nói thì thầm kia của Bối Cẩm Nghi, trong lòng ngọt ngào, saolại không rõ ý tứ trong đó, chỉ là chợt nhớ đến đau đớn Kỷ Hiểu Phù gâyra cho hắn, nghĩ có lẽ vĩnh viễn không nên có loại cảm tình như thế nàynữa, ánh mắt đang ngọt ngào bỗng nhiên ảm đạm, vừa định mở miệng cựtuyệt lại bị Bối Cẩm Nghi ngắt giọng.

“Suỵt! Nhỏ giọng thôi, đừng đánh thức Vô Kỵ!” Bối Cẩm Nghi nhìn ánhmắt hắn ảm đạm, hiện vẻ do dự thống khổ, làm sao không biết hắn nghĩ gì, vội chặn ngón tay thon thon lên miệng hắn đang chực mở ra, nói sangchuyện khác, thân thể lại càng sát lại bên người hắn, cảm thụ ấm áp.

Ân Lê Đình nội công so với Bối Cẩm Nghi thâm hậu hơn nhiều, thị lựctrong bóng tối cũng có thể nhìn rõ, nghe Bối Cẩm Nghi nói ánh mắt theobản năng lướt về chỗ Vô Kỵ đang ngủ, nhưng chỗ đó đã trống không từ baogiờ, Ân Lê Đình không khỏi hoảng hốt, đỡ Bối Cẩm Nghi dậy, lấy trongngực áo ra một cây hỏa chiết tử*, gọi to: “Vô Kỵ, Vô Kỵ, cháu ở đâu?”

**Hỏa chiết tử: có lẽ là một dụng cụ giữ lửa, giống như phim Trung Quốc cổ trang hay dùng đó. = =.

“Phụt!” Hỏa chiết tử cháy sáng, trong động sáng lên, hai người nhìnkỹ, nhưng trong sơn động đã không còn bóng dáng nho nhỏ của Trương Vô Kỵ đâu nữa. Ân Lê Đình cảm thấy hồ đồ không biết đã xảy ra chuyện gì, nghĩ không ra cao thủ nào có thể lén qua mặt hắn mà đưa Vô Kỵ đi được.

Vẫn là Bối Cẩm Nghi suy nghĩ chín chắn, cẩn thận quan sát, nhìn thấytrên mặt đất có dòng chữ viết bằng than, vội gọi Ân Lê Đình đang suynghĩ đến thất thần: “Lục ca mau đến nhìn xem, là Vô Kỵ để lại. Không ngờ nó lại như vậy, luôn vì người khác mà suy nghĩ. Đứa nhỏ đáng thương,thật bất hạnh.”

“Bên ngoài còn chưa sáng, đường không dễ đi, Vô Kỵ hẳn vẫn chưa điđược xa lắm, chúng ta mau đuổi theo.” Ân Lê Đình nhìn hàng chữ Trương Vô Kỵ lưu lại, mặt hết trắng bệch lại tái đi, tự trách tại sao lại khôngsớm nghĩ đến lòng thằng bé nghĩ thế nào, giờ này hắn cũng không còn nghĩ đến điều gì khác, không để ý Bối Cẩm Nghi đã thay đổi cách xưng hô gọihắn thân mật là Lục ca, chỉ nghĩ trước hết đưa Vô Kỵ trở về.

Bối Cẩm Nghi đi trước ra ngoài, Ân Lê Đình cũng thổi tắt chiết hỏatử, xách hành lý và kiếm theo sau, Bối Cẩm Nghi vừa đi ra cửa hang bỗngnhiên kêu lên thảm thiết, thân hình bắn mạnh trở về rơi vào lòng ngực Ân Lê Đình, sắc mặt đã biến thành trắng bệch như giấy, một dòng máu đỏtươi phun ra khóe miệng.

Ân Lê Đình bị biến cố bất ngờ làm cho kinh ngạc đến ngây người, runrẩy tay gắt gao ôm lấy Bối Cẩm Nghi, đau lòng nhìn dòng máu đỏ trào ra,Bối Cẩm Nghi cố giữ tỉnh táo nói: “Lục ca cẩn thận, bên ngoài có maiphục, đừng lo cho ta, mau phá vây chạy…” Nói chưa hết câu máu trongmiệng lại trào ra.

Ân Lê Đình nhìn Bối Cẩm Nghi đau đớn, cánh tay ôm nàng cảm giác đượcthân thể trong tay đang dần biến lạnh biết rằng thương rất nặng khôngcứu kịp thì rất nguy hiểm, vội che lại đại huyệt, điểm hôn huyệt tiếtkiệm nguyên khí. Lúc này hắn chỉ nghĩ, phải cứu nàng, bất kể bên ngoàicó bao nhiêu người, bao nhiêu cao thủ, ôm chặt Bối Cẩm Nghi phóng rangoài, trường kiếm trong tay đã tuốt ra khỏi vỏ, tràn ngập sát khí.

Vừa ra khỏi cửa động liền cảm giác được từng luồng hàn khí bức lại,vô số chưởng ảnh phong tỏa kín kẽ khắp ba đường thượng trung hạ, Ân LêĐình ôm Bối Cẩm Nghi, trường kiếm nhanh như chớp đẩy chưởng phong trởlại, nhún chân vận Thê Vân Túng phi thân hướng lên ngựa, hắn không rõđịch thủ có bao nhiêu nhưng nếu chỉ dựa vào sức mình mang theo Bối CẩmNghi thì không thể chạy xa, chỉ có thể dùng ngựa trợ lực.

“Muốn chạy sao? Bọn Nga Mi Võ Đang đã vào đến Thánh giáo chúng ta rồi còn chạy thoát nổi sao?” Một thanh âm khàn khàn nhưng sắc nhọn hô lớn,Ân Lê Đình nghe xong lòng trầm xuống, là người Minh giáo, chẳng lẽ làDương Tiêu ra lệnh? Nhưng hôm qua vừa chứng kiến hắn rõ ràng là ngườiquang minh lỗi lạc, quyết sẽ không làm ra thủ đoạn đánh lén ám toánngười khác.

Ân Lê Đình và nghĩ vừa dùng khinh công chạy, người kia theo sát phíasau, khinh công cũng thật lợi hại. Ân Lê Đình thấy hắn khinh công nhưvậy, chưởng lực lại hàn khí bức người, thân hình vừa cao vừa gầy mặc yphục dạ hành, lại che mặt khiến người khác không thể nhìn rõ, trong lòng vừa động, nói: “Tại hạ không biết là Thanh Cảnh Bức vương một trong Tứđại ma vương của ma giáo lại làm ra chuyện đánh lén người khác như vậy.”

*Thanh Cảnh Bức Vương: tên thật là Vi Nhất Tiếu, một nhân vật trong Ỷ Thiên Đồ Long kí,, là một trong Tứ đại pháp vương của Minh Giáo, là người vô cùng cổ quái và quái dị. Trước khi Trương Vô Kị lên làm giáo chủ Minh Giáo thì Vi Nhất Tiếu do bị tẩu hỏa nhập ma khiluyện công, sau đó khi khai triển nội công đều phải hút máu người sống,nếu không thì sẽ bị lạnh cóng toàn thân và chết (nên hình ảnh của ViNhất Tiếu luôn gắn liền với “Con dơi hút máu người”). Sau này nhờ Trương Vô Kị dùng Cửu Dương Thần Công chữa trị, nên Vi Nhất Tiếu không còn phải hút máu người sau khi vận nội công nữa.

“Hắc hắc, Võ Đang Lục hiệp, tiểu cô nương Nga Mi đi vào địa bàn củaThánh giáo nếu không lưu lại kỉ niệm gì chẳng phải là Minh giáo khôngngười hay sao? Muốn chạy sao, lưu lại gì đi chứ?” Người đuổi theo càn rỡ nói, xuất chưởng hướng Bối Cẩm Nghi đánh tới, người này thật gian xảo,thấy Ân Lê Đình không đối mặt đấu với hắn mà chỉ lo chạy, nhưng tiếnthêm mấy bước thấy con ngựa phía trước mới hiểu ra chủ ý của hắn, tronglòng thầm kêu trúng kế, nghĩ đến khó có thể bắt được hắn liền đánh vềphía Bối Cẩm Nghi, vừa rồi hắn phát hiện chỉ cần đánh vào người này ÂnLê Đình lập tức sẽ dùng toàn lực chắn giữ. Bối Cẩm Nghi đnag hôn mêkhông thể tự tránh, Ân Lê Đình sau khi cắt đứt dây cương ngựa thấy kẻkia thế nhưng ti bỉ, không thể không lấy chưởng tiếp chưởng, lập tức một luồng nội lực băng hàn chí cực công nhập cơ thể.

Ân Lê Đình thở sâu, dùng nội lực Thuần dương Vô cực công ngăn chặnhàn khí, ôm Bối Cẩm Nghi phi thân lên ngựa liền thúc ngựa chạy đi, caogiọng nói: “Thanh Cảnh Bức vương, việc hôm nay Võ Đang sẽ ghi nhớ, ngàysau tất báo!”

Người nọ cũng không ngăn cản Ân Lê Đình phóng ngựa rời đi, trong lòng thầm nghĩ nhiệm vụ hôm nay đã xong, không biết chủ thượng sẽ thưởng cho mỹ nhân thế nào.

Ân Lê Đình phóng ngựa thật nhanh, băng rừng vượt núi, dùng nội lựcduy trì mạng sống cho Bối Cẩm Nghi, thật vất vả giữa trưa hôm sau mớiđến một trấn nhỏ, vội vàng tìm lang trung trị liệu cho nàng. Bối CẩmNghi luyện chính là bản Cửu Dương thần công không đầy đủ, nội lực thuộchỏa tính, kẻ ra tay kia nội lực thuộc hàn tính, hai loại nội lực tươngkhắc ở trong cơ thể tranh đấu không ngừng.

Nếu chỉ bị trọng thương còn có thể miễn cưỡng áp chế, nhưng người nọnội lực thâm hậu, chưởng kia chẳng những chấn thương lục phủ ngũ tạngcòn lưu lại hàn khí trong người, đấu tranh không ngừng với nội lực củacơ thể, căn bản là không thể vận khí chữa thương, lang trung cũng chỉ có thể lắc đầu vô lực. Bối Cẩm Nghi lúc này đã tỉnh lại, thấy Ân Lê Đìnhhoàn hảo không hao tổn gì trong lòng vui vẻ, thương thế của mình mình rõ ràng, bất quá sống được ngày nào thì hay ngày đó.

Nàng không biết rằng Ân Lê Đình cũng chịu một hàn chưởng, trên đườnglại dùng nội công duy trì cho mình, nội lực hao tổn trong một khoảngthời gian ngắn cũng không thể đủ để trừ bỏ hàn khí trong người mình. Bối Cẩm Nghi nhìn Ân Lê Đình bộ dáng lo lắng, biết hắn không thể làm đượcgì, trong lòng bi thương, bất chấp lễ giáo danh dự tựa mình vào ngựchắn, lẳng lặng nhìn hắn.

Ân Lê Đình thấy nàng bị thương nặng như vậy, trong mắt vẫn chỉ cóhắn, trong lòng mềm nhũn, lần thứ hai chủ động ôm nàng, kéo nàng dựa sát vào người, vuốt ve mái tóc dài mềm mại, nói: “Tiểu Cẩm, đừng sợ, langtrung không chữa được nhưng sư phụ thì nhất định có thể, muội phải cốlên, cùng ta trở về Võ Đang nhờ sư phụ chữa trị.”

“Tiểu Cẩm? Gọi Tiểu Cẩm, Lục ca rốt cuộc cũng gọi muội là Tiểu Cẩm,huynh biết không, trước đây người nhà muội đều gọi muội là Tiểu Cẩm,huynh gọi muội như vậy, là đem muội thành người nhà, phải không?” BốiCẩm Nghi nhẹ nhàng hỏi, sắc mặt tái nhợt hiện lên một vệt phớt hồng.

Ân Lê Đình nhìn Bối Cẩm Nghi nghe hắn gọi tinh thần rõ ràng tốt hơnhẳn, trong lòng vừa đau xót lại vừa yêu thương, cô gái ngốc, hắn đâu cóđáng giá, Kỷ Hiểu Phù tình nguyện sinh con với người khác cũng khôngmuốn lấy hắn, khẳng định là do hắn quá kém cỏi, là hắn dễ khóc, lại mềmlòng, lại ham đùa, ham chơi, làm sao xứng với nàng?

Nghĩ vậy lại để làm gì, Tiểu Cẩm nếu không sống được, hắn cũng cần gì tâm tình này nữa, Ân Lê Đình cố gượng cười nói: “Muội không phải cũnggọi ta là Lục ca sao?”

“Gọi Lục ca không phải xem huynh như người nhà, mà là, mà là…” BốiCẩm Nghi nghĩ đến hắn từng là vị hôn phu của Kỷ sư tỷ, ái mộ trong lòngcũng không nói ra nổi, lòng ngập cảm giác có lỗi với Kỷ sư tỷ. Lục catốt như vậy, biết đâu sau này Kỷ sư tỷ hối hận muốn quay đầu lại thìbiết làm sao? Bối Cẩm Nghi cảm giác có lỗi với Kỷ sư tỷ, là vì Lục casao? Nàng vẫn cho rằng Lục ca là của Kỷ sư tỷ, cảm thấy mình đoạt đihạnh phúc của Kỷ sư tỷ.

Ân Lê Đình nhìn nàng kích động lại không nói ra lời, còn nghĩ đếnnguyên nhân gì mà không biết rằng nàng đang áy náy với Kỷ Hiểu Phù,trong lòng càng thêm đau, hít sâu cầm tay nàng nắm chặt, hạ quyết tâmnói: “Ta gọi Tiểu Cẩm, không phải coi muội như người nhà, như muội muội, mà là đem muội trở thành người trong lòng ta. Tuy ta thường hay đùanghịch, tính tính đã kém cỏi lại mềm yếu, nhưng ta cam đoan, ta đối vớimuội thật lòng.”

“Thật sự? Thật trong lòng huynh có muội? Không phải lừa muội? Muộimặc kệ, dù thế nào, muội đều sẽ nhớ kỹ mấy lời này!” Bối Cẩm Nghi nghehắn nói, vừa cao hứng vừa vui sướng, nhưng trong lòng lại sợ hắn vì mình đang bị thương mà nói dối.

Ân Lê Đình nhìn mắt nàng, tràn ngập đều là hình ảnh của mình, sắc mặt tái nhợt thanh thoát, nói: “Tâm Ân Lê Đình lúc này, đời này, kiếp nàychỉ có muội. Muội không chê ta là kẻ vô dụng sao? Ta không xứng vớimuội.”

“Nếu đã yêu, làm sao còn nói là vô dụng? Muội giận đấy, giờ này phútnày, muội chỉ muốn chúng ta suốt đời đều nắm tay nhau, cùng nhau vui vẻthanh thản mà sống, nhất là không muốn nhìn thấy huynh lúc nào cũng nhíu mày nữa.” Bối Cẩm Nghi biết mình thương nặng, có đường sống hay khôngkhông biết, chỉ cảm thấy giờ là giây phút vui sướng nhất của đời mình,tuy vậy nhưng sâu trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với Kỷ sư tỷ.

Ân Lê Đình căn bản không còn nhớ tới người gây cho hắn sự sỉ nhục lẫn đau đớn thấu tâm can kia nữa, trong mắt hắn lúc này chỉ còn có nàng, hy vọng người khiến mà hắn yêu thương không việc gì: “Được, đời này kiếpnày chúng ta đều phải nắm tay nhau, bây giờ chúng ta sẽ lên đường trở về Võ Đang, trên đường đi ta sẽ dùng nội nực duy trì cho muội, đường xa sẽ rất vất vả, chúng ta phải nhanh lên, nếu không ta sẽ phải nhíu mày rấtnhiều, vĩnh viễn không cười lên được.” Lúc này Ân Lê Đình chỉ nghĩ giúpnàng sống sót, bất chấp Trương Vô Kỵ thất lạc đi đâu, trong lòng áy náyvạn phần cũng chỉ có thể giấu trong lòng, không để Bối Cẩm Nghi pháthiện.

“Vậy được, nhưng chúng ta phải tìm được Vô Kỵ trước đã, Vô Kỵ đichưa lâu, tìm nó sẽ không mất nhiều thời gian, khi tìm thấy rồi dù đường đi có vất vả mệt nhọc thế nào muội cũng chịu được, sẽ không bỏ cuộc, sẽ kiên trì, kiên trì đến núi Võ Đang, nhờ Trương chân nhân trị thương,chữa khỏi rồi phải sống thật hạnh phúc, giúp huynh mãi mãi vui vẻ.” BốiCẩm Nghi tưởng tượng ra cuộc sống cùng Ân Lê Đình sau này thật hạnhphúc, sinh cho hắn mấy đứa con xinh xắn, sống những ngày tháng vui vẻbên nhau.

Ân Lê Đình trong lòng chấn động, không ngờ nàng bị thương như vậy vẫn nghĩ đến Vô Kỵ, tại sao? Hắn không khỏi tự hỏi.

“Không được, hiện tại là lúc gấp gáp không thể chậm trễ, Vô Kỵ tuyhàn độc nhập thân khó chữa nhưng Y Tiên nói nó có thể sống thêm được vài năm nữa, chờ muội khỏi rồi chúng ta sẽ đi tìm nó, được không?” Bối CẩmNghi nhìn Ân Lê Đình ánh mắt kiên định, biết hắn vì lo cho mình cũngkhông phản đối nữa, chỉ có điều không biết có thể còn sống mà trở về đến Võ Đang không, mặc kệ vậy.

Điệp Cốc Y Tiên nói rằng Vô Kỵ cần điều dưỡng thật tốt, chữa bệnh cần có dược tài chí dương chí nhiệt, nhưng hiện giờ đã không biết nó đi nơi nào, trước kia ở Võ Đang đã nhiều lần nó muốn buông xuôi không muốnchịu hành hạ tra tấn nữa, nhưng nhìn mọi người lo lắng nên mới kiên trìtiếp tục chữa trị, bất quá cũng từ đó mà trở nên quật cường.

Hai người hứa hẹn xong, từ đó về sau chỉ cảm thấy mọi thứ đều thậtngọt ngào, tuy nếu không phải bị thương thì còn hạnh phúc hơn nữa. Trênđường, hai người ngồi xe tọa thuyền, ra roi thúc ngựa. Từ Côn Lôn trởra, Ân Lê Đình ngày ngày truyền chân khí cho Bối Cẩm Nghi, rồi bất kểthanh danh mà đột nhập vào nhà giàu hoặc quý tộc Mông Cổ trộm dược liệuquý, nhân sâm gì đó cho nàng bồi bổ, bổ sung nguyên khí duy trì mạngsống.

Trên đường hành tẩu, vất vả nhất không phải Bối Cẩm Nghi mà là Ân LêĐình. Hàn độc trong mình hắn chưa giải hết, mỗi ngày lại phải truyền nội lực cho Bối Cẩm Nghi, qua hơn mười ngày sắc mặt đã trở nên vàng vọttiều tụy sắp chịu không nổi. Chưởng lực âm hàn kia thỉnh thoảng lại phát tác, mỗi lần đều lạnh thấu tận xương, đau đớn vô cùng, Ân Lê Đình quavài lần như vậy mới hiểu được khổ sở Trương Vô Kỵ phải chịu trong mấynăm liền là như thế nào, lòng càng thấy lo cho hắn.

Hơn một tháng, hai người mới từ Côn Lôn đi vào địa phận Hà Bắc, cảhai đều đã sớm chịu không nổi, đến Hà Bắc rồi Ân Lê Đình mới yên tâmhơn, biết tại đây có nhiều bằng hữu hay giao thiệp với Võ Đang, ngoạimôn đệ tử hoặc thế gia liên minh, liền lưu lại dấu hiệu cầu cứu chờ trợgiúp, bởi vì nội lực của Ân Lê Đình đã sớm hao hết, nhân sâm giữ mệnhcho Bối Cẩm Nghi cũng đã dùng sắp không còn.

Ân Lê Đình hàn khí phát tác vô cùng đau đớn, Bối Cẩm Nghi cũng thỉnhthoảng lại hôn mê, Ân Lê Đình rất sợ lần hôn mê tiếp theo nàng có thểhay không không tỉnh lại, chỉ có thể tận lực đi nhanh hơn. Có lẽ là trời không tuyệt đường con người, hay là khổ tận cam lai, bọn họ đi đến cửasông gần đó, khi đã không còn gì nữa, tiền hết lương thực cũng hết, nộilực không còn, dược liệu cũng không có, lúc này chỉ còn cách Võ Đang hai đoạn đường, không ngờ lại gặp được phúc tinh.

Lại nói Mạc Thanh Cốc sau khi chia tay Chỉ Nhược, hẳn đã sớm trở vềVõ Đang, nhưng bí quyết Chỉ Nhược tặng quả là vô cùng cao thâm, từ khihắn xem liền trầm mê trong đó, chú tâm nghiền ngẫm từng câu từng chữ. Bí quyết này ở Tiêu Dao phái cũng xếp vào bậc trên, là Đại Vô Tướng thầncông, xem Lí Thu Thủy* võ công cao cường như vậy nhưng cũng chỉ vì luyện Tiểu Vô Tướng thần công.

Lí Thu Thủy: nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ.

Công phu có phân lớn nhỏ, nếu là đại dĩ nhiên lợi hại hơn tiểu, MạcThanh Cốc biết sư phụ không quan tâm lắm đến cái gì gọi là môn hộ,Trương Tam Phong sáng tạo võ học vốn cũng học tập không ngừng mới có thể có thành tựu, Mạc Thanh Cốc thấy nội công tâm pháp này thập phần caominh, so với nội công Võ Đang chỉ có hơn chứ không kém, đáng tiếc khôngcó pháp môn sử dụng cùng võ công chiêu thức tương xứng, thật không hiểugia tộc mẫu thân Chỉ Nhược là thế nào mà lại có được tâm pháp cường đạinhư vậy.

Trên đường đi hắn cẩn thận nghiên cứu, càng xem càng mê mẩn, tâm pháp này tuy chưa rõ công hiệu nhưng tin rằng Chỉ Nhược tuyệt đối không hạihắn mà sửa lại chữ nào ghi trên tấm da thú. Bất quá qua mấy ngày, MạcThanh Cốc phát hiện Thuần dương nội lực nguyên bản trong cơ thể hắn vốnbá đạo lại dần chuyển thành chân khí bình ổn trầm tĩnh, hơn nữa dùngchân khí vận khởi võ học của Võ Đang lại càng thêm hòa hợp, nhanh chậmnhư ý, cho dù hắn sử dụng chiêu thức nào đó từng nhìn thấy mà ghi nhớcủa phái khác cũng không cần cố sức mà thậm chí còn phát huy ra uy lựcchân thực của chính chiêu đó. Mạc Thanh Cốc vô cùng kinh hãi, vậy khôngphải mọi chiêu thức võ học đều có thể bắt chước sao? Có bộ tâm pháp này, tuyệt chiêu các phái còn có thể gọi là tuyệt chiêu nữa sao?

Vừa đi vừa cân nhắc suy nghĩ, đến Hồ Bắc hắn chợt phát hiện thấy dấuhiệu cầu cứu của Ân Lê Đình, vội tìm tiến đến. Chờ khi hắn tìm được, ÂnLục hiệp đã vô cùng tiều tụy khiến cho Mạc Thanh Cốc phải giật mình, vội hỏi nguyên nhân. Ân Lê Đình trước tiên vội bảo Mạc Thanh Cốc truyền nội lực cho Bối Cẩm Nghi trước để duy trì tính mạng cho nàng. Không ngờ Mạc Thanh Cốc truyền xong, sắc mặt Bối Cẩm Nghi lại khá hơn rất nhiềukhiến Ân Lê Đình cũng phải kinh ngạc vô cùng.

Mạc Thanh Cốc lại phát hiện ra một điều tốt nữa, nội lực đặc biệt đócó thể trị liệu nội thương. Cũng vì hắn mới luyện tập một thời gianngắn, năng lực còn chưa được phát huy hoàn toàn, nếu là luyện lâu dài từ nhỏ thì hẳn đã giúp thương thế Bối Cẩm Nghi tốt hơn bảy tám phần.

Ân Lê Đình thấy Bối Cẩm Nghi sắc mặt tốt hơn rất vui vẻ, Mạc ThanhCốc thấy sư huynh đối với Bối Cẩm Nghi không phải là quan tâm bìnhthường, liền hiểu được quan hệ giữa hai người. Hắn có chút đau đầu, tuyhắn cũng bất mãn Kỷ gia, Nga Mi cứ lần lữa không tổ chức hôn lễ, nhưngsư huynh lại thích một đệ tử khác của phái Nga Mi, nhân duyên muốn thành hẳn là rất khó.

Bối Cẩm Nghi hôn mê tỉnh dậy, cảm giác thân thể tốt hơn rất nhiều, đã có sức ngồi dậy mỉm cười chào Mạc Thanh Cốc, thấy hắn nhíu mày liềnhiểu được hắn lo lắng điều gì, vội nói sang chuyện khác, kể lại ngọnnguồn sự tình đã xảy ra. Mạc Thanh Cốc không ngờ được lại có chuyện xảyra như thế, vô cùng giận dữ, biết Lục sư huynh thành thật ngây thơ củamình chịu ủy khuất, vội nói lời an ủi động viên hắn.

Ân Lê Đình cũng không còn thấy đau khổ nữa, ngược lại còn thấy maymắn vì như vậy mới có thể cùng Bối Cẩm Nghi lưỡng tình tương duyệt. Khinhắc tới Trương Vô Kỵ, cả hai người đều lo lắng không thôi, Mạc ThanhCốc không khỏi nghiến răng tức giận, người Minh giáo chẳng những dụ dỗcướp đoạt vị hôn thê của Lục sư huynh mà thiếu chút nữa còn hại chếthắn, lòng hạ quyết tâm, thù lớn này, nhất định có ngày bọn họ trả lạitận gốc.

Ân Lê Đình vừa mang theo Bối Cẩm Nghi trở về núi Võ Đang vừa kểchuyện của mình, kể xong liền hỏi Mạc Thanh Cốc nội lực đã xảy ra chuyện gì. Mạc Thanh Cốc cười thần bí, nói sợ tai vách mạch rừng, trở về núisẽ kể.

Bọn họ trở về núi lập tức tất cả liền trở nên náo nhiệt, mấy vị sưhuynh đệ thân nhau còn hơn anh em ruột hội ngộ liền trở nên vui vẻ, baonhiêu phẫn nộ, lo lắng, đau lòng chuyện Vô Kỵ, mọi người bàn bạc, quyếtđịnh không cần nói ra chuyện hàn độc trong người Vô Kỵ không thể giải.

Sư phụ đã lớn tuổi như vậy, làm sao có thể chấp nhận nổi giọt máucuối cùng của đồ đệ yêu quý nhất bị mất đi. Đành nói dối rằng Vô Kỵ saukhi Hồ Điệp cốc bị Kim Hoa bà bà và Diệt Tuyệt sư thái náo loạn liềncùng hai vợ chồng Hồ Thanh Ngưu đổi nơi ẩn cư, trong lúc đó bọn họ cũngâm thầm tìm kiếm tung tích Vô Kỵ, cũng như dò hỏi xem nơi nào có dượcliệu chí dương chí nhiệt.

Trương Tam Phong biết Lục đồ đệ gặp nạn thoát hiểm, lập tức ra quan,trước trị thương cho Bối Cẩm Nghi. Ông ta chưa từng lấy vợ, thân thể vẫn là đồng nam tu luyện Thuần Dương Vô Cực công đã đến mức tuyệt đỉnh, dễdàng khu trừ hàn khí, bất quá trong khi đang trị thương lại phát hiện ra Bối Cẩm Nghi và Ân Lê Đình cùng trúng phải hàn độc giống như Vô Kỵ.

Dựa theo Lục hiệp kể lại, kẻ kia hẳn là người trong Minh giáo, nhưngMinh giáo sao lại có môn tà công giống như đạo nhân kia, chẳng lẽ ngàyđó kẻ bắt cóc Vô Kỵ chính là người trong Minh giáo? Trương Tam Phong từkhi Thúy Sơn bị Ân Tố Tố liên lụy mà tự vẫn, vẫn vô cùng chán ghét magiáo, khi lại đoán Trương Vô Kỵ là bị ma giáo bắt cóc, trúng phải chưởng lực âm độc muốn sống không nổi muốn chết chẳng xong, chỉ có thể nhờ cậy Y Tiên chữa chạy, không biết có thể sống được hay không. Ông ta đem suy luận nói cho sáu đồ đệ, bảo bọn họ cẩn thận đề phòng, cảm thấy sự tìnhkhông đơn giản như vậy. Mà Bối Cẩm Nghi hàn khí tuy đã được khu trừ sạch sẽ nhưng vì trên đường dùng những thứ đại bổ để kích phát tiềm lực duytrì tính mệnh, nguyên khí cũng đã tổn thương nghiêm trọng, thọ tính haotổn, phải chậm rãi điều dưỡng mới có thể khang phục, hơn nữa điều dưỡngphải không dưới nửa năm không thành.

Ân Lê Đình tuy không bị thương nghiêm trọng như Bối Cẩm Nghi, nhưngvì nội lực cạn kiệt, lại bị hàn khí tổn thương gân mạch phủ tạng, trênđường đi xóc nảy vất vả cũng đại thương nguyên khí, chỉ có thể điềudưỡng trong ba tháng không dùng nội lực, trong năm cũng không thể vậndụng ngoài tám thành nội lực khiến hắn có chút chán nản. May mắn MạcThanh Cốc lại đem tuyệt học tâm pháp Chỉ Nhược tặng giao cho sư phụ, còn kể lại rành mạch nội công của hắn sau khi luyện đã thay đổi như thếnào.

Trương Tam Phong gặp được tâm pháp này, trong lòng thật cao hứng, cảm thấy trong đó có rất nhiều chỗ cao minh hơn so với kinh văn năm đó Giác Viễn sư phụ* giảng, lại xem xét nội lực của Mạc Thanh Cốc, cảm thấy loại nội lực này có công dụng chữa thương thật kỳ diệu, lập tức bảo Mạc Thanh Cốc đưacho Ân Lê Đình và Bối Cẩm Nghi cùng tu luyện.

*Giác Viễn sư phụ: nhà sư gánh nước trong chùa Thiếu Lâm, ngườiđã truyền lại một phần Cửu Dương thần công cho Trương Tam Phong và Quách Tương khi còn trẻ.

Mạc Thanh Cốc có chút do dự, cuối cũng đành kể ra chuyện Chỉ Nhượcngày đó đem công pháp tặng cho hắn cùng dặn dò, chỉ để Trương Tam Phongcùng lục hiệp biết, không thể truyền ra ngoài. Mọi người cũng biết tâmpháp bí tịch cao thâm, dù chỉ được xem cũng là phúc, Ân Lê Đình cũngkhông giận, về sau hắn dùng nội lực truyền cho Bối Cẩm Nghi là được, xem chừng chỉ cần một năm là nàng có thể hoàn toàn khang phục.

Vì Chỉ Nhược không nói tên của nội công tâm pháp này, nên Trương TamPhong đề nghị trước hết gọi tạm là Vô Cực công, ý là còn trên cả ThuầnDương Vô Cực công của Võ Đang, cũng không có những điểm còn thiếu sótnhư Thuần Dương Vô Cực công, không cần mấy chục năm phải giữ thân đồngtử, tuy nhiên tâm pháp nào cũng có hạn chế, tư chất càng cao, thành tựucũng càng cao, tư chất không tốt thành tựu cũng hạn chế, không giống như công phu Võ Đang ai cũng có thể luyện.

Qua việc này, mọi người trên Võ Đang đều cảm thấy được gia tộc mẫuthân Chu Chỉ Nhược có điểm cao thâm thần bí khó lường, có tuyệt học võcông, y học thần kỳ, nhưng là võ lâm thế gia hay y dược thế gia nào màtrên giang hồ chưa từng nghe qua. Chính là hai trăm năm trở lại cũngkhông hề có tin tức gì về Tiết gia được lưu truyền, Tống Viễn Kiều saukhi Chu gia chuyển đến Võ Đang cũng từng phái người đi Tương Dương dòhỏi, nhưng không hề có thế gia nào là Chu gia cả, chỉ có mười mấy nămtrước có nhà họ Tiết có cái quán nhỏ hành nghề y bị xét nhà diệt tộc,nhưng Tiết gia căn bản là không có con gái, chỉ có hai vợ chồng. TrươngTam Phong cũng nhận thấy Chu lão có bí mật che giấu, nhưng nếu đã cóđiều khó xử không muốn nói ra, Võ Đang nhân nghĩa cũng sẽ không cưỡng ép người ta phải nói.

Chỉ là cảm thấy thiếu Chu gia càng nhiều, trước là tặng thuốc chữatrị cho Du Đại Nham, giờ lại tặng nội công tuyệt học, không kể đến bìnhthường Chỉ Nhược hay tặng mọi người quần áo, đồ ăn, Tống Viễn Kiều thởdài. Đưa Chỉ Nhược đến Nga Mi căn bản là không cần thiết, Chỉ Nhược tạinhà đã có công phu tốt như vậy, cần gì phải học công phu Nga Mi nữa.

Trương Tam Phong lại vuốt râu cười nói đúng vậy, đúng vậy, ông muốnChỉ Nhược đến Nga Mi cũng không phải để học võ, nói xong ý vị thâmtrường liếc Mạc Thanh Cốc một cái, khiến cho mọi người nghi hoặc khóhiểu. Trương Tam Phong cũng không giải thích, tiếp tục cùng các đồ đệbàn luận tham khảo tâm pháp. Về chuyện sau này Võ Đang lục hiệp võ côngthế nào, Trương Tam Phong sáng tạo ra tuyệt học võ công thế nào, khôngcần kể lại nữa.

Trong khi Bối Cẩm Nghi và Ân Lê Đình dưỡng thương, trước là Kỷ giađến trả lại sính lễ, giải thích rất thành tâm và rút lại hôn ước với VõĐang, sau lại Diệt Tuyệt sư thái cũng đưa đến thuốc trị thương và an ủiphẩm, Tống Viễn Kiều bao nhiêu việc bận rộn trong phái phải xử lý, thayLục sư đệ nhận lễ vật, lại báo lại việc Bối Cẩm Nghi đang dưỡng thương ở Võ Đang, lời nói thoáng nhắc đến quan hệ ái muội giữa hai người, thửxem thái độ Diệt Tuyệt sư thái thế nào.

Diệt Tuyệt sư thái lúc đầu quả thật rất giận dữ vì bị Ân Lê Đình ngăn cản, rồi sau nghĩ lại lại tán thưởng cách xử sự của hắn, trong lúc bịngười phản bội lừa gạt mà vẫn không mất đạo hiệp nghĩa, quả là ngườitốt, trong thư nghe ra ý tứ của Tống Viễn Kiều, cũng thuận tiện cho việc hàn gắn lại mối quan hệ giữa hai phái, dĩ nhiên không phản đối, qua nửa năm thư tín, Trương chân nhân cùng Diệt Tuyệt sư thái rốt cuộc quyếtđịnh hôn sự cho hai người, chỉ chờ đến ngày thành thân.

Ân Lê Đình và Bối Cẩm Nghi thương thế đã hồi phục hơn nửa, mang theosính lễ và thư đính ước cùng Bối Cẩm Nghi trở về Nga Mi. Đương nhiên lúc ấy ta cũng chưa biết gì cả, nhờ hai người kể lại mà biết được mọi việc. Bất quá nhắc đến núi Côn Lôn hai người bị Vi Nhất Tiếu của Minh giáođánh lén, ta biết đó tuyệt đối không phải là Minh giáo làm, nhất định là Nhữ Dương Vương và Thành Côn giờ trò quỷ, chỉ là không biết là TriệuMẫn lúc này còn chưa kịp lớn hẳn có tham dự hay không thôi.

Nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa, dù sao cuối cùng vẫn cóthánh phụ Trương đại hiệp đấy thôi. Chỉ cần nghĩ đến Lục thúc suýt nữabỏ mạng, ta lại không thể tha thứ cho mình, rõ ràng biết sự tình khôngđơn giản như vậy mà còn gây ra một chuyện mạo hiểm, hại Lục hiệp khổnhiều như vậy, còn suýt chết, có lẽ ta mười mấy năm được sống bình anthuận lợi liền đã nghĩ rằng vận mệnh thay đổi là đơn giản, không ngờphải trải qua nguy hiểm nhiều như vậy. Quên mất kiếp trước đã từng nghequa hiệu ứng cánh bướm: con bướm đập nhẹ cánh cũng có thể gây ra sóngthần bên kia bờ đại dương, đường đột thay đổi chỉ hại mình hại người,cho dù Ân Lục thúc cuối cùng cũng bình an, và cũng gặp được một nhânduyên tốt, nhưng quá trình sinh tử này có thể quên sao? Hiện tại Bối sưtỷ thương còn chưa lành hẳn.

**Hiệu ứng cánh bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như mộtkhái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.(theo Wikipedia)

Làm sao có thể cam đoan rằng người khác sẽ may mắn hơn Ân Lục hiệp?Vạn nhất người thân bằng hữu vì mình làm điều gì đó mà gặp chuyện, tavĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mình được. Vẫn là làm người không có gìđặc biệt, sống vui vẻ thoải mái làm một ký danh đệ tử bình thường củaNga Mi là tốt nhất.

Ân Lục hiệp cũng nhìn ra Chỉ Nhược vì hắn gặp chuyện mà tự trách, lại có gì đó ưu lự, cũng không hiểu được, rốt cuộc sao lại tự trách? Saolại ưu tư?

Còn tưởng rằng vì ta Trương Vô Kỵ mất tích mà lo lắng, liền an ủi,với chuyện Diệt Tuyệt sư thái chỉ thu ta làm ký danh đệ tử cũng bất mãn, muốn đi tìm Diệt tuyệt sư thái nói chuyện, ta vội vàng ngăn lại, nóirằng ta tự nguyện, ta không muốn làm thân truyền đệ tử, Ân Lê Đình nghĩlại bộ dáng tàn nhẫn của Diệt Tuyệt sư thái khi muốn giết Kỷ Hiểu Phù,Chỉ Nhược lại đã có tuyệt học gia truyền so với võ công Nga Mi còn caohơn mấy bậc, quả thật cũng không cần học công phu phái Nga Mi, liền ytheo lời ta nói.

Thời gian sau đó, cả phái Nga Mi nhộn nhịp hẳn lên, Bối Cẩm Nghi đãkhông còn người thân nào, chỉ có thể ở Nga Mi đến khi xuất giá. Nga Micũng ít có hỷ sự, lễ cưới giữa hai đại phái quy mô cũng không thể nhỏ.Phải chuẩn bị rất nhiều thứ, bận rộn vô cùng, so với nhà phú gia đại hộkhông hề thua kém.

Vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, thân nghinh, qua mấy thángnghi lễ kỳ công cuối cùng cũng hoàn thành, Bối đồng chí rốt cuộc đemtheo đoàn rước dâu hơn trăm người trang bị kỹ càng đi đến Võ Đang. Những việc này tiểu cô nương như ta không có cách nào tham dự, trừ ngàythường có thể đến thăm Lục thẩm thẩm thì cũng không làm gì, Diệt Tuyệtsư thái bận chuẩn bị hôn lễ cho đồ đệ cũng không rảnh chú ý đến ta.

Ân Lục hiệp cũng không nói đến chuyện phải thu ta làm nội môn đệ tử,cũng không dặn phải chiếu cố hay thiên vị ta, nhà ta với Võ Đang quan hệ bình thường, bà ta không có gì để chú ý đến ta. Không có sự chú ý củaDiệt Tuyệt sư thái cũng tốt, đồng môn tỷ muội cũng không xét nét đố kỵ.

Đinh Mẫn Quân cũng không giống như trong truyện nhằm vào ta, cũngkhông quá ngoa ngoắt như ta tưởng, tuy cũng thường hay kiêu căng nhưngkhông có địch ý, ngược lại thường hay chỉ dạy võ công cho bọn tỷ muộicùng tầm tuổi. Diệt Tuyệt sư thái con mắt không tồi, dạy đồ đệ cũng rấtnghiêm, Đinh Mẫn Quân không giống như trong phim võ công rác rưởi, nếukém cỏi làm sao có thể sống sót sau khi lục môn phái đại chiến mà khôngchịu thương tật gì?

Từ đó, ta ngoại trừ làm tạp vụ trong phái, liền đi theo Đại sư tỷnghe giảng bài, hoặc là lẻn theo Lôi Tuyết đi Linh hầu động cất rượuuống, hoặc ngồi dưới chân thác mượn sức nước luyện công, hoặc ở trongsơn động trộm luyện tập Cửu Âm chân kinh, hoặc bí mật trong phòng nghiên cứu Bắc Cái Hồng Thất Công võ học tinh nghĩa, tuy bên trong chỉ có mônHàng Long Thập Bát chưởng không thể luyện.

Tuy không có kinh nghiệm đối địch thực tế, nội công vẫn tiến triển,hiểu biết của ta về kỳ thương quái bệnh, võ học nguyên lý tiến rất xa,học được nhiều kiến thức rất có ích. Mà Cửu Âm chân kinh kiến thức baola vạn tượng, bên trong chính là Dịch cân đoán cốt thiên, chữa thương,bế khí, di huyệt, Tồi Tâm chưởng, Di Hồn đại pháp, Xà hành li phiênthuật, Đại phục ma quyền, Cửu Âm bạch cốt trảo, Tồi kiên thần trảo, còncó khinh công thượng thừa Loa Ốc Cửu Ảnh huyền diệu phi thường.

Biết võ học không phải cứ luyện càng nhiều càng tốt, ngược lại nghệphải chuyên tinh, ta đã tu luyện tâm pháp Bất lão Trường xuân công sẽkhông luyện tâm pháp của Cửu Âm chân kinh nữa, nhưng trong chốn võ lâmkhi chạy trốn tất phải dùng khinh công, Loa Ốc Cửu Ảnh tuy không so được với Lăng Ba Vi Bộ nhưng so với khinh công hiện tại trong võ lâm vẫn làcao cường hơn nhiều. Trong tiểu thuyết Kim lão đại, thời đại càng vềsau, võ công càng kém dần.

Chữa thương, bế khí, di huyệt, Di Hồn đại pháp, các chiêu thức ứngđịch công phu kỹ xảo kỳ hiệu tất nhiên là phải học, có những chiêu chỉcần nội công thâm hậu, nhớ kỹ pháp môn là có thể vận dụng. Dịch Cân đoán cốt thiên cũng không phải cao cường, công hiệu còn không bằng đoán thểthuật mà ta tự tìm ra, bất quá trong đó cũng có chỗ kỳ lạ, cùng đoán thể thuật kết hợp lại hiệu quả trở nên tốt hơn nhiều, tuy nhiên tác dụngcũng không lớn.

Tồi Tâm chưởng, một chưởng đánh trúng ngực, ngoài thân vô thươngnhưng trái tim bên trong lại dập nát, môn công phu này khiến ta thực cảm thấy hứng thú, không phải là Hóa cốt miên chưởng trong bản cũ, Tồi Kiên thần trảo có thể phá tất cả các loại trảo công, so với Cửu Âm Bạch cốttrảo càng lợi hại hơn, ở Đại hội Đồ Sư tại Thiếu Lâm, Chu Chỉ Nhượctrong nguyên tác nổi tiếng vì Bạch tiên pháp kỳ ảo cùng thân pháp Xàhành li phiên thuật. Bốn môn công phu này ta quyết tâm khổ luyện, chỉcần luyện thành, thực lực không sợ không đủ để tự bảo vệ mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.