Đường Ngữ Âm đứng sau cánh cửa, nghe toàn bộ lời Cố Minh nói. Cô đưa tay lên bịt miệng, ngăn bản thân không được xúc động.
Cố Minh, nếu như đã yêu tôi như vậy, tại sao ban đầu lại lựa chọn phản bội tôi?
…
Cố Minh nói chuyện xong, liền đi ra ngoài. Đường Ngữ Âm cũng ra khỏi phòng tắm, nhanh chóng thay đồ rồi đi ra ban công, tiến về một nhánh cây lớn chĩa vào ban công.
“Đồ tôi cần đâu?”
Một bàn tay thò ra từ trong bụi cây rậm rạp, ađưa ra một lọ nhỏ màu trắng.
“Chị dâu, không lẽ chị định độc chết anh ta hả?” Hàn Viễn không kìm được bèn lân la hỏi chuyện.
“Đọc chết cậu thì có, muốn chết không? Tôi giúp cậu?” Đường Ngữ Âm lườm Hàn Viễn một cái rồi quay người bỏ vào trong phòng.
“Khoan đã, chị còn chưa nói cho em biết chị định làm gì mà?” Mắt thấy cô bỏ đi, Hàn Viễn vội vàng gọi với lại.
“Làm chuyện thú vị.” Đường Ngữ Âm nháy mắt một cái rồi đóng sầm cửa, bỏ Hàn Viễn đang ngơ ngác trên cây.
Cô vào phòng, mở nắp lọ hương đốt an thần, đổ chất lỏng trong lọ vào rồi đậy nắp lại.
Cố Minh, trách thì cứ trách anh mệnh khổ, dây dưa với loại người như tôi. Anh thâm tình thì sao chứ, gặp phải tôi, thâm tình đến mấy cũng phải tắt nắng thôi.
…
Đêm khuya.
“Em, anh… anh sẽ ngủ ở phòng khách, em ngủ ở phòng này nhé?”
“Không cần. Anh ngủ trên giường đi, đêm nay tôi còn cần phải cử lý chút công việc của Đường Thị. Anh biết mà, hiện tại tôi đang là người nắm quyền chính của công ty. Anh cứ ngủ trên giường, không cần lo cho tôi.” Đường Ngữ Âm lôi trong túi ra một tập văn kiện dày kịch, đặt lên bàn rồi cắm cúi làm việc, không nhìn đến mặt Cố Minh.
“Vậy… được, anh ngủ trước.” Cố Minh không dám nói nhiều, leo lên giường nằm im như pho tượng.
Nửa đêm.
“Chị dâu!” Hàn Viễn áp mặt vào cửa kính, gõ gõ ra hiệu cho Đường Ngữ Âm.
“Cậu không về ngủ à?” Cô vội chạy ra mở cửa, để Hàn Viễn đi vào.
“Uống cái này đi.” Cô đưa cho Hàn Viễn một viên thuốc nhỏ.
“Cái gì vậy? Em không uống linh tinh đâu.” Hàn Viễn lắc đầu nguầy nguậy.
“Nhớ lọ thuốc chiều nay cậu đưa tôi không? Đây là thuốc giải của nó. Uống đi, tôi không hại cậu đâu.” Đường Ngữ Âm vứt viên thuốc vào tay Hàn Viễn rồi quay về bàn làm việc tiếp.
“Em có thể hỏi thuốc kia có tác dụng gì không?” Hàn Viễn lượn lờ, đến đầu giường dùng cành cây nhỏ chọc chọc vào người Cố Minh lúc này đã ngủ say.
“Thuốc này phụ nữ hít phải thì không sao. Đàn ông hít phải, ít thì tạm thời không thể ‘cương’ được, nhiều thì… liệt luôn.”
Hàn Viễn nghe vậy thì mặt xám như tro tàn.
“Chị dâu!” Hàn Viễn lao tới, ôm chặt bắp chân Đường Ngữ Âm.
“Lại gì nữa đây?”
“Chị dâu, em từ bé đến lớn, chưa có một mảnh tình vắt vai, chưa một lần trải qua nữ nhi tình trường, vả lại nhà em chỉ có mỗi mình em, chị làm như vậy là muốn Hàn gia tuyệt hậu sao?” Hàn Viễn kêu gào than vãn.
“Còn Hàn Hân mà.” Đường Ngữ Âm đáp tỉnh bơ.
“Hàn Hân tính gì chứ, sớm muộn gì nó cũng đi lấy chồng, nhà chỉ còn mỗi mình em, không phải là vẫn cần sao?”
Hàn Viễn tiếp tục kêu gào.
“Não cậu có vấn đề à, không phải ban đầu tôi đưa cho cậu thuốc giải rồi sao?” Đường Ngữ Âm lấy tay, đẩy Hàn Viễn ngã lăn ra sàn nhà.
“Vậy nên em không sao à?”
“Không.”
“Haha, vậy thì tốt. Nhưng mà chị cũng ác quá đi, hại tên này thảm như vậy.”
Hàn Viễn thấy mình không sao, nét mặt thoáng tươi tỉnh, đứng dậy đạp một cái lên chân Cố Minh.
Sau này ngàn vạn lần không thể chọc vào chị dâu a, không thì cái mạng nhỏ này của hắn không giữ được nữa rồi.
Mọi người qua ủng hộ cho bộ này của tui được không, chào mừng đến với nu9 hai mặt và na9 tụ vả nhất mọi thời đại?