Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 21: 21: Đệ Đệ Trung



C20.

Đệ đệ (trung)
2020.05.09 ~ 2020.05.12
Không gian yên tĩnh chỉ thuộc về hai người đột ngột bị tiếng ồn đánh gãy, Vệ Cẩm Hoa không khỏi chau mày khó chịu, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng đem Vệ Cẩm Dương từ trong lồng ngực buông ra, lại trong nháy mắt giấu đi một tia bất mãn kia.

Không biết từ khi nào bắt đầu, y đã càng ngày càng hưởng thụ chính mình cùng Vệ Cẩm Dương thân mật một chỗ.

Chính là vì không hy vọng bất luận điều gì phá vỡ không gian yên tĩnh của bọn họ, y mới mang Vệ Cẩm Dương đến rừng trúc nhỏ hẻo lánh như vậy mà thổi sáo.

Chỉ là không nghĩ tới, địa phương ẩn nấp tốt như vậy còn có thể bị nhân tố bên ngoài quấy nhiễu a.

Thật là mất hứng mà!
Vệ Cẩm Hoa cảm thấy mất hứng, Vệ Cẩm Dương thì bất giác thở ra một hơi, trái tim treo ở giữa không trung trong thoáng chốc liền rơi lại trong lồng ngực, rốt cuộc cũng có một lý do thực tốt để quang minh chính đại thoát khỏi áp lực vô hình từ trên người của Vệ Cẩm Hoa.

Hai huynh đệ tâm tư khác nhau cùng đi về hướng phát ra tạp âm, ngược lại cũng có vài phần tò mò, không biết bên ngoài đang làm cái gì mới có thể phát sinh tiếng vang lớn như vậy? Ồn ào đến mức bọn họ ở trong rừng sâu vẫn có thể nghe được.

Vệ Cẩm Dương càng đi ra ngoài, âm thanh nghe được cũng càng thêm rõ ràng.

Ngô, giống như tiếng khóc của một nữ nhân, tiếng khóc thực thê lương.

“Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, nô tỳ thật sự biết sai rồi, cầu xin các ngài buông tha nô tỳ đi! Nô tỳ thật sự không dám nữa!” Cùng với tiếng một nữ tử khản cổ cầu xin là tiếng roi hung hăng quất xuống da thịt, tuy nghe không rõ ràng nhưng tiếng thét chói tai y hệt giết heo như vậy khiến người nghe thấy có chút sởn tóc gáy (1).

Vệ Cẩm Dương cùng Vệ Cẩm Hoa đi đến nơi phát ra tiếng la, đập vào mắt chính là một cung tì cả người đầy máu bị hai thái giám ấn trên mặt đất rồi không ngừng quất roi, quất đến thập phần thê thảm, nhìn thấy mà rợn người.

Nếu không nhìn lầm thì cái roi kia tựa hồ còn mang theo móc nhọn!
Nhìn hai đứa nhỏ đứng phía sau đám thái giám kia độ tuổi cũng xấp xỉ Vệ Cẩm Dương hiện giờ, thậm chí so với hắn còn phải nhỏ hơn một tuổi, có lẽ là Tứ hoàng tử Vệ Cẩm Vinh cùng Ngũ hoàng tử Vệ Cẩm Hằng.

Hẳn sẽ không sai, Vệ Cẩm Dương trợn tròn mắt còn muốn đến gần cẩn thận nhìn một chút, tuy rằng hắn cùng hai đệ đệ tiếp xúc không nhiều lắm nhưng đó là bọn họ không sai đâu.

Không thể tưởng tượng được hai hài tử kia còn nhỏ như vậy mà tâm địa lại ngoan độc đến mức này, Vệ Cẩm Dương không khỏi thổn thức.

Nhưng không đợi hắn thổn thức xong, hắn liền cảm giác trước mắt một mảnh hắc ám, trên mi mắt truyền đến xúc cảm ấm áp, hóa ra Vệ Cẩm Hoa dùng tay che lại đôi mắt của hắn.

Nhìn hình ảnh huyết tinh trước mặt, Vệ Cẩm Hoa phản ứng cực nhanh che đi đôi mắt đệ đệ nhà mình, sợ nhóc nhìn đến cái gì không nên nhìn sẽ bị dọa.

Vậy mà chính mình phản ứng hình như còn chậm một bước, cũng không biết Cẩm Dương thấy được nhiều hay ít, buổi tối có thể hay không gặp ác mộng?
“Các ngươi đây là đang làm gì?” Vệ Cẩm Hoa đem đầu nhỏ của Vệ Cẩm Dương vùi vào lồng ngực của mình, nhìn hết thảy trước mắt không khỏi nhíu mày, lại khó khăn duy trì tươi cười mà hỏi chuyện.

Cung nữ bị đánh kia nhìn qua cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, thật khó tưởng tượng vì sao sẽ gặp phải đối đãi như vậy, mà hai tiểu hài tử bảy tám tuổi, so với tiểu Dương nhà y còn nhỏ hơn, thế nhưng cứ như vậy đứng ở một bên mà nhìn, mặc kệ cung nữ van xin.

“Nô tài tham kiến Thái Tử điện hạ, Nhị hoàng tử điện hạ!” Vệ Cẩm Hoa vừa lên tiếng, y cùng Vệ Cẩm Dương liền lập tức bị đám người kia phát hiện ra.

Roi ngừng, thái giám đang giữ người cũng tức khắc quỳ thành một đoàn, hiển nhiên đối với hai vị điện hạ bỗng nhiên xuất hiện này không kịp chuẩn bị.

Mà Vệ Cẩm Vinh cùng Vệ Cẩm Hằng nhìn đám thái giám quỳ xuống vẫn còn mơ hồ không rõ, hiển nhiên bởi vì số lần chạm mặt cùng Vệ Cẩm Hoa và Vệ Cẩm Dương là cực ít nên nhất thời không nhận ra hai vị huynh trưởng này.

Kỳ thật, lúc này Vệ Cẩm Vinh cùng Vệ Cẩm Hằng đã học vỡ lòng, dựa theo thời gian kiếp trước thì bọn họ cùng Vệ Cẩm Dương đều đến chỗ lão thái phó, vốn nên nhận thức.

Nhưng đến kiếp này, Vệ Cẩm Dương đã học xong vỡ lòng, Vệ Cẩm Hoa thì sớm đã không cần lưu tâm những khóa trình đơn giản đó.

Cung điện của bọn họ vốn cách xa nhau, quan hệ của mẫu thân càng là giương cung bạt kiếm, dĩ nhiên cũng ít lui tới.

Quanh năm suốt tháng có chạm mặt vài lần cũng là gặp ở cung yến, đã vậy vị trí ngồi còn cách nhau khá xa.

Không quen biết cũng là lẽ thường.

Chỉ là, bọn họ không quen biết lại không đại biểu nô tài bên dưới cũng không quen biết.

Nhìn đám nô tài đều hành lễ mà chủ tử còn ngây ngốc đứng bất động, một tiểu thái giám nhanh mắt lập tức đẩy nhẹ Vệ Cẩm Vinh, bên tai hai huynh đệ bọn họ nói nhỏ, ý bảo chủ tử nhanh đến hành lễ với Thái Tử điện hạ, đây chính là hoàng đế tương lai, không thể đắc tội a!
“Thần đệ tham kiến hoàng trưởng huynh!” Vệ Cẩm Vinh cùng Vệ Cẩm Hằng được thái giám tâm phúc của mẫu phi ám chỉ, lập tức cúi đầu hướng Vệ Cẩm Hoa hành lễ, trên mặt lại có chút không tình nguyện.

Không phải nói phụ hoàng là người lợi hại nhất thiên hạ này sao? Dựa vào đâu bọn chúng còn phải hướng cái gì Thái Tử hành lễ? Thái Tử là thứ gì?
“Không biết hai vị hoàng đệ ở chỗ này làm việc gì mà tạo ra động tĩnh lớn như vậy?” Vệ Cẩm Hoa vẫn chặt chẽ che chắn đôi mắt của Vệ Cẩm Dương, không muốn để nhóc nhìn đến hình ảnh huyết tinh phía trước.

Hài tử tuổi còn nhỏ đã tàn nhẫn như thế, tuyệt đối không thể cho đệ đệ nhà mình tiếp xúc nhiều với bọn chúng.

Nghe Vệ Cẩm Hoa hỏi, hai vị hoàng tử cùng một đám thái giám đều không hé răng, mà cung nữ nằm trên mặt đất như được kích phát sự sống, thoi thóp chống đỡ cả thân mình đầy máu từng chút từng chút bò tới bên chân Vệ Cẩm Hoa.

“Cứu mạng, Thái Tử điện hạ, nô tỳ cầu xin ngài, cầu ngài cứu nô tỳ!” Cung nữ nhìn ra Vệ Cẩm Hoa quyền cao chức trọng, cho dù vừa rồi gào khóc đã làm nàng khàn hết cả giọng, toàn thân đau đến không thở nổi, lại không màng đau đớn giãy giụa bò đến bên chân Vệ Cẩm Hoa, bắt lấy vạt áo của y.

Vệ Cẩm Hoa vẫn không xem đến cung nữ kia, mà lại dời tầm mắt nhìn về người rõ ràng là thái giám quản sự ở đây, dùng ánh mắt hỏi gã chuyện này đến tột cùng là như thế nào.

Tuy rằng y có chút cảm khái lão tứ lão ngũ tàn nhẫn, nhưng vẫn không đặt cung nữ kia trong lòng, đánh chết một tiểu cung nữ cấp bậc đồng dạng với súc sinh, ở trong cung này cũng không phải chuyện hiếm lạ.

Nếu gặp ai y cũng phải cứu, y làm sao có thể cứu hết đây? Loại chuyện này một người khôn khéo trong thâm cung như Vệ Cẩm Hoa hiển nhiên không để trong lòng.

Chỉ là có chút tức giận bọn họ có hay không làm kinh hách tới hài tử trong ngực.

Nhận được ánh mắt dò hỏi của Vệ Cẩm Hoa, tiểu thái giám kia vội vàng ngẩng đầu, thấy Vệ Cẩm Hoa không có vẻ gì là tức giận, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra rồi trả lời, “Cung nữ này đánh vỡ ngọc bội thánh thượng ngự ban cho Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử hạ lệnh quất roi đánh chết nàng.

Không ngờ lại kinh động Thái Tử điện hạ cùng Nhị hoàng tử”.

Hiển nhiên, trong mắt gã, đánh giết một cung nữ căn bản không đáng sợ bằng việc mạo phạm Thái Tử.

“Lần sau nếu làm loại chuyện này, nhớ rõ cho nàng thống khoái! Chớ có để phát ra tiếng động lớn như vậy, quấy nhiễu người khác.

Lần này là ta, lần sau nếu là phụ hoàng thì có thể không tốt”.

Vệ Cẩm Hoa cũng không muốn cùng bọn họ nói thêm cái gì, chỉ nghĩ mang theo Vệ Cẩm Dương nhanh chóng rời đi nơi này.

Tuy rằng bản thân y không thích khiển trách cung nhân nhưng cũng sẽ không ngăn cản người khác, đặc biệt là càng không ngăn cản người có khả năng trở thành đối thủ cạnh tranh của y làm loại việc này.

Ở trong mắt y, đánh chết một cung nhân tuy không phải chuyện lớn gì, nhưng chung quy vẫn là một tánh mạng, chính là một phần âm đức, tổn hại âm đức của đối thủ tương lai không phải thực tốt sao? Hơn nữa, tuổi còn nhỏ đã bạo ngược như vậy, chỉ sợ danh tiếng truyền ra cũng không được nửa điểm tốt lành.

Huống chi hai đứa nhỏ này còn tiếp tục làm vậy chỉ sợ sẽ trở thành phế vật tàn bạo quái đản không được phụ hoàng thích.

Không tốn chút công sức nào vẫn thấy được hai kẻ có khả năng trở thành đối thủ tương lai của mình đang tự huỷ hoại bản thân, không phải rất tốt sao?
Thấy Vệ Cẩm Hoa không có nửa phần ý tứ muốn cứu mình, tiểu cung nữ giãy giụa càng thêm mãnh liệt, ý chí sinh tồn hoàn toàn bị đánh thức, kêu gào càng thêm thê lương, “Thái Tử điện hạ, Nhị hoàng tử điện hạ, cầu xin các ngài, cứu nô tỳ đi! Nô tỳ thật sự không muốn chết!”
Vệ Cẩm Hoa tựa hồ nghe nàng cầu xin thì có chút không đành lòng, nhưng cũng chỉ muốn mang Vệ Cẩm Dương rời đi nơi này, y không phải đấng cứu thế, không cứu được nhiều người như vậy.

Mẫu hậu mất rồi, có bao nhiêu cung nhân đối tốt với y đâu? Một kẻ cũng không, tất cả đều là một đám đội cao đạp thấp (2), trong mắt chỉ có danh lợi.

Nếu không phải mẫu tộc của y có thế lực khổng lồ, khiến cho phụ hoàng tuy không còn sủng ái như trước cũng không quên tới nhìn y, chỉ sợ cuộc sống mỗi ngày của y ở trong cung cũng không tốt bằng đám nô tài này đâu.

Vô tình nhất đế vương gia (3), nếu chết cũng chỉ có thể trách chính mình đầu thai sai chỗ.

Trong chốn thâm cung này, không cần trông cậy người khác sẽ bố thí cho ngươi đồng tình cùng ấm áp.

Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó (4), đây chính là cách sinh tồn bên trong cung tường này.

Vệ Cẩm Hoa muốn đi, Vệ Cẩm Dương được y ôm trong ngực lại không muốn đi, ngược lại, tránh khỏi ôm ấp của Vệ Cẩm Hoa, cũng gỡ xuống tay y đang che mắt mình, có chút không thể tin được mà nhìn Vệ Cẩm Hoa, hiển nhiên không đoán được sẽ xảy ra loại tình huống này.

Hắn cho rằng lấy bộ dáng ôn hòa thiện lương ngày thường của Vệ Cẩm Hoa, hẳn là sẽ lựa chọn cứu người để duy trì hình tượng khiêm khiêm quân tử (5) của mình.

Cho nên hắn vẫn luôn an tĩnh ngốc tại lồng ngực của Vệ Cẩm Hoa đợi y cứu cung nữ kia.

Lại không nghĩ rằng Vệ Cẩm Hoa thế nhưng thật sự chỉ nói như vậy liền tính toán rời đi rồi.

Hắn đây là khiếp sợ? Ban đầu hắn chỉ là khiếp sợ Vệ Cẩm Vinh và Vệ Cẩm Hằng tàn nhẫn, hiện tại hắn càng khiếp sợ Vệ Cẩm Hoa vô tình.

Đó là một mạng người, sao lại có thể đối đãi lạnh nhạt như thế?
Kiếp trước Vệ Cẩm Dương là tên hoàn khố, không sai, nhưng hắn chưa từng hại đến một mạng người, cũng chưa từng phạt đòn hạ nhân.

Vì một khối ngọc bội, liền phải lấy đi tánh mạng một người sao?
Có lẽ bởi vì mẫu hậu sinh ra ở tướng phủ, trong người hắn rốt cuộc vẫn chảy dòng máu của tướng gia, vẫn do mẫu hậu dưỡng thành.

Mẫu hậu của hắn tuy rằng tính tình có chút không tốt, còn không thông minh, nhưng cho tới bây giờ cũng không hề đem bực tức của nàng phát tiết lên người hạ nhân, cho dù hạ nhân kia có làm hỏng món trang sức mà nàng trân quý cũng chưa từng bị đánh.

Bởi vì chức trách của Lưu gia là bảo hộ bách tính, bảo vệ quốc gia, tuyệt không thương tổn thân thể càng không tước đi tính mạng của người khác.

Vậy mà hiện tại Vệ Cẩm Dương trọng sinh một chuyến, lại phát hiện huynh đệ của mình thế nhưng chính là kẻ máu lạnh coi mạng người như cỏ rác, hắn có chút không dám tin.

Không đề cập tới Vệ Cẩm Hằng cùng Vệ Cẩm Vinh, bởi vì bộ dáng này của bọn chúng sau khi lớn lên đã sớm định hình trong lòng Vệ Cẩm Dương.

Chính là, vì cái gì Vệ Cẩm Hoa mà hiện tại hắn tín nhiệm nhất cũng như thế? Thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy?
Tác giả có lời muốn nói: Một đám hoàng tử, trừ bỏ tiểu Dương là tên hoàn khố, từng người đều là tam quan bất chính!
~~~~~
(1)
“Mao cốt tủng nhiên” (毛骨悚然): bất thình lình tóc thì dựng lên, xương sống thì ớn lạnh, mô tả sự sợ hãi và kinh hoàng, tiếng anh là “creepy”.
(2)
“Phủng cao thải đê” (捧高踩低), xuất phát từ “Bái cao thải đê” (扒高踩低): bám víu, nịnh bợ kẻ có địa vị cao, đồng thời bốc lột, đàn áp kẻ bên dưới.
(3)
“Tối thị vô tình đế vương gia” (最是无情帝王家).
(4)
“Cẩm thượng thiêm hoa hữu, tuyết trung tống thán vô” (锦上添花有, 雪中送炭无), ghép từ hai thành ngữ:
i.

“Cẩm thượng thiêm hoa” (锦上添花): dệt hoa trên gấm, đã là chuyện tốt đẹp lại càng làm cho nó tốt đẹp hơn.
i.

“Tuyết trung tống thán” (雪中送炭): đưa than trong tuyết, giúp đỡ trong lúc khó khăn.
(5)
“Khiêm khiêm quân tử” (谦谦君子), cả câu là “Khiêm khiêm quân tử, dụng thiệp đại xuyên” (谦谦君子, 用涉大川): người quân tử khiêm tốn, ẩn nhẫn, dùng đức độ đó mà vượt qua được sông lớn.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
i.

Tui thích Lưu gia lắm lắm luôn, càng đọc càng thích.
i.

Thấy chữ “cung tường” lại nhớ bài “Cung tường liễu”, nhạc phim “Diên Hi công lược”.

Cuộc sống như vậy có khác gì địa ngục đâu.
i.

Thật ra nếu Cẩm Hoa cứu cung nữ này thì sẽ bị khép tội, chỉ có thể trách chốn thâm cung ăn thịt người không nhả xương.
./..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 21: Đệ đệ (hạ)



C21. Đệ đệ (hạ)

2020.05.12 ~ 2020.05.14

Cảm giác được đệ đệ bỗng nhiên ly khai lồng ngực rồi ngơ ngác nhìn mình, Vệ Cẩm Hoa cũng không biết nhóc rốt cuộc là làm sao vậy? Như thế nào bỗng nhiên liền không đi rồi? Đành phải dừng lại bước chân, hạ thấp thân mình ngồi xổm xuống, kiên nhẫn dò hỏi, “Cẩm Dương, đệ làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

Vệ Cẩm Dương nhìn thiếu niên ôn nhuận ngồi xổm trước mặt mình, đối diện với ánh mắt thanh triệt ôn nhu của Vệ Cẩm Hoa, nhất thời không biết nên nói cái gì. Người trước mắt này ôn nhu với mình bao nhiêu, đối với cung nữ kia lại lãnh huyết vô tình như vậy, thay đổi cũng thật sự quá nhanh a, đầu óc của Vệ Cẩm Dương có chút theo không kịp, khiến hắn càng thêm nhìn không thấu Vệ Cẩm Hoa đến tột cùng là cái dạng người gì.

Dựa vào ký ức kiếp trước về Vệ Cẩm Hoa, hơn nữa còn có mấy năm tiếp xúc gần đây, Vệ Cẩm Dương cho rằng y trưởng thành sớm, tâm trí tương đối thành thục, bề ngoài ôn tồn lễ độ, tuy rằng nội tâm có chút âm u nhưng cũng xem như là người chính trực thiện lương.

Hắn nhớ rõ kiếp trước trong triều từng phát sinh một chuyện lớn, lúc ấy bởi vì đội ngũ đón dâu của Tử Vân thất trách, để tân nương của Vệ Cẩm Hoa, Hiên Viên hoàng triều Tam công chúa, mất tích trên đường hòa thân. Kính Hòa Đế giận tím mặt, vì lo sợ không thể công đạo với Hiên Viên liền hạ lệnh lăng trì xử tử đội ngũ đón dâu có hơn hai mươi quan viên, cùng hàng trăm thị vệ. Chính Vệ Cẩm Hoa trong lúc long nhan giận dữ đã dùng ngôi vị Thái Tử đổi lấy mấy trăm tính mạng của bọn họ.

Tuy rằng Kính Hòa Đế cuối cùng cũng không thu hồi Thái Tử vị của Vệ Cẩm Hoa, nhưng hành động lúc đó của y vẫn làm cho tên hoàn khố như Vệ Cẩm Dương trong tâm xúc động không thôi, thập phần kính trọng y đại nhân đại nghĩa, giống như cả triều văn võ vô cùng khâm phục. Cho nên dù sau này hắn là chết trên tay của Vệ Cẩm Hoa, cũng chỉ có chút không thích tính cách của y, chứ từ đầu đến cuối đều không hề hận y.

Trọng sinh trở về, hắn cũng chỉ nghĩ phải làm thế nào cùng y cải thiện tốt quan hệ, mà không hề nghĩ sẽ vì kiếp trước báo thù. Vậy mà hiện tại Vệ Cẩm Dương lại đối với Vệ Cẩm Hoa trạch tâm nhân hậu (1) sinh ra một loại nghi ngờ không thể nói rõ. Trong ấn tượng của hắn, Vệ Cẩm Hoa không phải là cái dạng này, không nên là cái dạng này! Tiểu cung nữ kia cho dù có phạm vào sai lầm lớn thế nào cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, vì sao rõ ràng y có thể cứu người nhưng lại không cứu? Vì cái gì?

Vệ Cẩm Dương khẽ hé môi, rất muốn hỏi Vệ Cẩm Hoa một câu tại sao, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không nói nên lời, ngay cả một chút âm thanh cũng không thể phát ra, chỉ có thể ngơ ngác nhìn y. Có lẽ bới vì chuyện này thật sự đánh một đòn quá sâu vào nội tâm của hắn, có một loại cảm giác ánh sáng thần tượng không còn nữa. Trước kia Vệ Cẩm Hoa ở trong lòng hắn trừ bỏ tính cách bên ngoài có chút giả dối, còn lại đều rất hoàn mỹ, khiến tên hoàn khố như hắn không thể theo kịp, hiện tại lại… hắn cũng không biết nên nói cái gì với Vệ Cẩm Hoa.

“Cẩm Dương, đệ làm sao vậy?” Hài tử đơn thuần như đệ đệ nhà mình chỉ sợ là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh như vậy, chuyện này không lẽ đã tạo ra ma chướng rồi? Vệ Cẩm Hoa thấy Vệ Cẩm Dương sau một lúc lâu không nói gì, còn tưởng rằng nhóc thật sự bị những hình ảnh máu tươi dọa sợ, không khỏi lo lắng vươn tay xoa nhẹ mặt nhóc, một lần nữa lập lại câu hỏi vừa rồi.

“Đại ca, đệ không có việc gì”, Vệ Cẩm Dương không nhìn vào mắt Vệ Cẩm Hoa, có chút không được tự nhiên đem tay y từ trên mặt mình đẩy ra, quay đầu nhìn về phía tiểu cung nữ thương tích vô cùng thê thảm sau lưng, rồi rất nghiêm túc quay đầu nhìn Vệ Cẩm Hoa, giãy giụa một phen rốt cuộc cũng mở miệng, “Chúng ta cứu cứu nàng, được không đại ca?” Vệ Cẩm Dương hắn chung quy là không làm được cái việc trơ mắt đứng nhìn một sinh mệnh đang sống sờ sờ trước mặt mình cứ thế mất đi.

Thấy Vệ Cẩm Dương trạng thái không tệ, Vệ Cẩm Hoa lúc này mới hạ xuống một hơi. Sớm nên nghĩ đến, Cẩm Dương ngay cả động vật đều luyến tiếc thương tổn, hài tử thiện lương như vậy sao có thể nhẫn tâm nhìn một người sắp chết ngay trước mặt mình mà không đi cứu a. Thật sự là do bản thân suy nghĩ không chu toàn. Cứ việc chính mình chẳng cảm thấy tính mạng của một cung nhân có gì trân quý, nhưng Cẩm Dương lại không giống vậy. Không phải một phần ấm áp mà nhóc mang đến cho mình cũng chính là tâm tính này của nhóc sao? Tâm tính tốt đẹp như vậy thật sự là một chút cũng không thích hợp sinh hoạt trong cái mảnh hắc ám ô trọc như chốn thâm cung này. Bất quá, không sao cả, vẫn còn có mình. Y nhất định sẽ vì nhóc mà bảo vệ một phần đơn thuần đó, cho nhóc hồn nhiên vui vẻ trải qua cả đời. Vệ Cẩm Hoa ở trong lòng âm thầm thề, cho dù phải dùng hết toàn lực cũng nhất định phải bảo vệ phần sạch sẽ cuối cùng trong chốn thâm cung này.

Làm một hảo ca ca Vệ Cẩm Dương nói gì nghe nấy, việc gì cũng đều thuận theo (2), Vệ Cẩm Hoa đối với đệ đệ nhà mình lần đầu tiên hướng mình đưa ra yêu cầu tự nhiên là trăm phần thỏa mãn. Cứu một cung nữ đối với Thái Tử điện hạ tất nhiên không phải đại sự gì, chỉ cần nói vài câu thì mấy tiểu gia hỏa kia đương nhiên phải đồng ý thả người.

Chẳng qua, khả năng phía sau sẽ có một số việc tương đối phiền toái. Tâm tư của bọn nữ nhân bên trong hậu cung, Vệ Cẩm Hoa rõ ràng nhất. Bất quá, không việc gì, y tự tin bọn họ không phải đối thủ của y, nhiều lắm phí chút công phu miệng lưỡi thôi. Một chuyện nhỏ như vậy nếu có thể đổi được tươi cười vui vẻ của hài tử mà y toàn tâm toàn ý bảo hộ, ngược lại vẫn rất đáng giá.

“Nhị hoàng tử điện hạ, tạ ơn ân cứu mạng của ngài. Người tốt nhất định sẽ được đền đáp (3), trời cao nhất định sẽ nhìn thấy điện hạ từ bi, nhất định sẽ”. Vệ Cẩm Dương sau khi Vệ Cẩm Hoa cứu kia cung nữ liền được y nắm tay rời đi, phía sau vọng lại đều là tiếng tiểu cung nữ kia tạ ơn.

Đối với hoàng tử bọn họ đây là việc nhỏ, nói vài câu liền cứu được một tính mạng. Tính mạng của ai cũng đều đáng quý, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp (4), Vệ Cẩm Dương cảm thấy cứu người rõ ràng chỉ là một sự tình đơn giản như vậy, vì sao phản ứng đầu tiên của Vệ Cẩm Hoa lại là làm như không thấy? Hắn không thể lý giải suy nghĩ của y.

Bị sự kiện như vậy ảnh hưởng, trên đường trở về Vệ Cẩm Dương không khỏi có chút thất thần, cảm thấy tư tưởng của mình so với Vệ Cẩm Hoa khác nhau thật sự rất lớn, không biết nói gì mới tốt.

Cứ như vậy liền trở thành hai người đi bên cạnh nhau mà không trò chuyện, điều này là cực kỳ hiếm thấy khi bọn họ ở cùng nhau. Đi được một lúc, Vệ Cẩm Hoa rốt cuộc phát hiện có điểm không đúng, vội vàng bắt lấy tay nhỏ của Vệ Cẩm Dương, ôn nhu cười hỏi “Cẩm Dương làm sao vậy? Dọc đường đại ca không nghe đệ nói chuyện?”

Vệ Cẩm Hoa cười đến ôn nhu, giọng nói cũng thực ôn nhu, lại hợp với dung mạo tuấn mỹ vô song, vốn nên là tồn tại không ai sánh bằng, nhưng Vệ Cẩm Dương lại cảm thấy tươi cười của y có chút lóa mắt.

“Đệ…” Vệ Cẩm Dương không biết nên nói thế nào mới tốt. Lão tử có thể nói là hình tượng sáng ngời của ngươi trong lòng lão tử nháy mắt đã sụp đổ sao? Lão tử có thể nói lão tử đối với ngươi có chút thất vọng sao? Hiển nhiên là không thể.

“Cẩm Dương, có phải hôm nay nhìn thấy nhiều máu như vậy nên bị dọa rồi?” Vệ Cẩm Dương không trả lời, Vệ Cẩm Hoa cũng chỉ có thể đoán. Thử nghĩ một chút, đệ đệ nhà mình hẳn là lớn như vậy đều chưa từng thấy máu, bị dọa sợ cũng là chuyện thường.

Ngọa tào! Lão tử là hán tử! Là chân hán tử! Ngươi trưng ra vẻ mặt muốn an ủi tiểu nữ nhi bị kinh hách là muốn quậy kiểu gì? Lão tử kiếp trước kiếp này nhìn thấy máu, chỉ tính ở trong thiên lao thấy được cũng so với ngươi ở tuổi này còn nhiều hơn có được không? Lão tử chỉ là đơn thuần cảm khái… ngươi… các ngươi sao lại có thể đối xử lạnh nhạt như thế với sinh mệnh mà thôi.

“Không phải đâu! Đệ về sau phải làm Đại tướng quân, mới sẽ không sợ máu đâu. Đệ… Đệ chỉ là…” chỉ là nhìn không quen các ngươi dùng cách đối xử với súc vật để đối xử với con người mà thôi.

“Đó chính là cảm thấy tứ đệ cùng ngũ đệ quá mức tàn nhẫn quái đản phải không?” Vệ Cẩm Hoa nhìn chăm chú hai mắt Vệ Cẩm Dương, thấy nhóc thật sự không giống như sợ máu, đành phải thay đổi phương hướng để đoán.

“Đệ chỉ là không rõ bọn họ vì sao có thể xem một mạng người ti tiện như thế? Sinh mệnh không phải là quý giá nhất sao?” Vệ Cẩm Dương không thể nói hắn thất vọng về Vệ Cẩm Hoa, y lại một hai phải hỏi rõ, hắn cũng chỉ có thể cam chịu nói ra cái lý do này. Một câu này tuy là nói lão tứ cùng lão ngũ, lại càng là đang hỏi chính Vệ Cẩm Hoa.

“Đại ca chỉ có thể nói, trên thế giới này không phải mỗi người đều sẽ đơn thuần cùng thiện lương giống Cẩm Dương, cho dù bọn chúng tuổi còn nhỏ hơn đệ”. Đây cũng là điểm hấp dẫn y nhất ở Vệ Cẩm Dương. Y cảm thấy bản thân sắp bị sự lạnh nhạt cùng máu lạnh của con người trong hậu cung đông thành khối băng. Thế rồi Vệ Cẩm Dương xuất hiện trong cuộc sống của y, vì sinh mệnh của y mà mang đến ánh mặt trời ấm áp, giúp y không đến mức bị giá rét bức bách thành một sinh vật máu lạnh có xác không hồn (5), cho y biết thế giới này nguyên lai vẫn còn có ánh mặt trời.

“Vì sao? Tại sao lại như vậy?” Vì sao người trong hậu cung đều như vậy? Tuy rằng, kiếp trước hắn đã biết huynh đệ Vệ Cẩm Hằng sau khi lớn lên tàn nhẫn bạo ngược, cường đoạt dân nữ, không chuyện ác nào không làm (6), là hoàng tử bị phụ hoàng từ bỏ. So với tên hoàn khố không làm được việc gì như hắn thì bọn họ quả thực chính là ác ma trong lòng dân chúng.

Chính là vì sao bọn họ hiện tại còn nhỏ đã tàn nhẫn như vậy? Sáu bảy tuổi, chính mình ở tuổi này vẫn còn vô ưu vô lự ngốc chơi, nhiều lắm thì đùa dai một chút. Vì cái gì một đám người bọn họ, kể cả Vệ Cẩm Hoa đều không giống hài tử? Việc bọn họ làm hết thảy đều khác xa việc hài tử sẽ làm? Vì cái gì chỉ có chính mình là hoàng tử sẽ ở thời điểm nên làm hài tử thì làm hài tử?

“Cẩm Dương là hài tử tốt nhất tốt nhất, tự nhiên không có khả năng cùng hài tử hư hỏng giống nhau. Cho nên Cẩm Dương à, đệ nhất định phải tiếp tục duy trì như vậy, ngàn vạn lần không thể bị bọn chúng ảnh hưởng”. Vệ Cẩm Hoa ôn nhu sờ sờ tóc Vệ Cẩm Dương, chỉ mong một phần tốt đẹp cuối cùng bên trong hậu cung này có thể vĩnh viễn tồn tại, vĩnh viễn đều có thể mang đến ấm áp cho người ta như vậy, vĩnh viễn cũng không biến mất.

“Bọn họ là hài tử hư hỏng sao?”Vệ Cẩm Dương cảm thấy mê mang, nếu bọn họ thật sự là hài tử hư hỏng thì ai là người khiến bọn họ trở nên hư hỏng đây? Rõ ràng đều cùng học một thái phó, thân phận giống nhau, cung nhân giống nhau. Tại sao lại như vậy? Cái gì khiến bọn họ còn nhỏ đã trở nên tàn nhẫn như thế?

“Không sai, cho nên Cẩm Dương ngàn vạn lần không nên cùng học với bọn chúng. Về sau chạm mặt cũng phải đi đường vòng. Đừng cho những việc dơ bẩn đó nhiễm đen.” Vệ Cẩm Hoa mở miệng nhắc nhở, những đệ đệ dị mẫu khác trong cảm nhận của y chỉ là một đám ô uế tương tự như ôn dịch không thể tới gần mà thôi.

Tác giả có lời muốn nói: Chủ nhật ta muốn xin nghỉ ngơi một ngày, thứ hai trở về! Ấn trảo!

~~~~~

(1)

“Trạch tâm nhân hậu” (宅心仁厚).

(2)

“Thiên y bách thuận” (千依百顺).

(3)

“Hảo nhân nhất định hội hữu hảo báo” (好人一定会有好报).

(4)

“Cứu nhân nhất mệnh thắng tạo thất cấp phù đồ” (救人一命胜造七级浮屠).

(5)

“Hành thi tẩu nhục” (行尸走肉): xác đi thịt chạy, cái xác di chuyển không có hồn phách.

i. Tui tra từ này thì ra bộ phim tên là “The walking dead”, tui nhát tới nỗi không dám coi zombie luôn đó.

(6)

“Vô ác bất tác” (无恶不作): không có chuyện ác nào không làm.

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Cung cấm là vậy đó. Vệ Cẩm Hoa tự bảo vệ mình đã rất vất vả rồi, bây giờ còn phải trông chừng thêm Vệ Cẩm Dương. Có lẽ sau này hậu cung của hai người sẽ bớt u ám hơn.

./.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.