Trang Thiển bị tiếng chim hót đánh thức, trời đã sáng rồi, khí lạnh cuối thu cũng không ngăn cản được chim chóc trên cây nhảy tới nhảy lui,líu ra líu ríu.
Cậu choàng mở mắt, hoảng hốt quên mất thời gian cùng địa điểm, chỉ cảm giác được cái chăn vô cùng ấm áp, một đoàn linh khí nhỏ trong đan điền trầm tĩnh ấm áp đến thoải mái, cậu vẫn muốn ngủ thêm.
Nhưng cậu rất nhanh tỉnh táo lại, chậm chạp bước xuống giường, chuyện thứ nhất chính là kéo ra bức màn nặng nề, không biết vì sao, cậu hiện tại rất thích ánh nắng mặt trời, có lẽ bởi vì nó tươi sáng cũng có lẽ vì ấm áp. Trời đã sáng hẳn, ngày mùa thu trời đặc biệt thăm thẳm, màu xanh cứ như được rửa qua, mây cũng có bộ dáng thực trắng thực mềm, thời tiết này hằng năm, bầu trời hiếm thấy như vầy thật là dễ nhìn, mà không phải như ngày thường trong thành thị hiện ra màu xám trắng.
Chờ Trang Thiển rửa mặt xong, mặc quần áo, đã là 12 giờ.
Mở cửa, chợt nghe phòng khách dưới lầu truyền đến tiếng đứt quãng của người dẫn chương trình kênh tinh tức trong TV. Trang Thiển đột nhiên dừng cước bộ, cậu biết, anh hai đang ngồi dưới lầu, điều này làm cho cậu do do dự dự, giống như đoạn thời gian khi cậu biến thành tang thi vừa khôi phục trí nhớ,nghĩ muốn về nhà, lại không hề dám đối mặt, cuối cùng cậu lựa chọn trốn tránh…..
Trang Thiển cảm thấy hốc mắt có chút ướt, có người dựa vào cùng hoàn cảnh thoải mái luôn sẽ làm tâm mọi người mềm mại đi, cậu trừng mắt nhìn, bức những cảm xúc mãnh liệt đang tràn ra quay trở về, trong lòng cảm thấy yếu đuối nhưng không đại biểu là cậu có tư cách này. Đứng yên cho đến khi hốc mắt không ướt át nữa, khôi phục khô khốc, Trang Thiển hít sâu một hơi, tỏ ra tự nhiên đi xuống cầu thang.
Trang Triệt đang ngồi trên sô pha xem TV, nghe tiếng bước chân, anh hơi nghiên đầu, tự nhiên nói: “Mộc Mộc, rời giường rồi à, anh đã gọi đồ bên ngoài, ăn cơm đi.”
Nói xong, Trang Triệt đứng lên, tắt TV, đi tới. Trang Thiển nở một nụ cười, sáp tới: “Anh, hôm qua anh về lúc nào, còn dậy sớm như vậy.”
Trang Triệt nhìn cậu liếc mắt một cái, trong mắt mang theo một chút uy áp nho nhỏ: “Anh ngủ đến 8 giờ, anh đã nói không được ngủ nướng còn gì.”
Trang Triệt và Trang Thiển có đến bảy phần giống nhau, đều có bề ngoài thanh tú lại tinh tế, bất quá tính tình Trang Thiển thì đạm mạt hơn, nhưng ở trước mặt người quen vẫn rất tự nhiên cười đùa, còn Trang Triệt là chân chính lạnh như băng, chỉ có ở cùng người nhà, bằng hữu mới thoáng dịu đi một chút. Từ giọng nói đến ánh mắt đều vô cùng nghiêm túc và lạnh lẽo, làm cho trong lòng Trang Thiển nhảy lên một ít, vô cùng tưởng nhớ.
“Được rồi, anh, ăn cơm trước đã.” Trang Thiển giống như trước đây mang theo chút đanh đá cùng tùy hứng, cùng anh trai của mình hướng về phía phòng ăn, “Hôm nay ăn gì thế?”
Trang Triệt bất đắc dĩ nhu nhu mái tóc mềm mại của Trang Thiển, thanh âm trước sau như một luôn bình thản, lại lộ ra vài phần cưng chiều: “Đều là em thích.”
Tay Trang Triệt khô ráo, độ ấm luôn thấp, nhưng nói tóm lại là vẫn ấm, động tác bình thường như vậy lại làm cho trong lòng Trang Thiển một hồi chua sót, cậu luyến tiếc không nỡ để cho sự ấm áp này rời đi. Có điều Trang Triệt mềm nhẹ nhu nhu một lúc thì thu tay, làm cho Trang Thiển có chút thất vọng.
Đồ ăn rất hợp vị ngon miệng, đồ ăn nhà hàng đẹp đẽ mà sạch sẽ, tuy thiếu đi cảm giác ấm áp của đồ ăn nhà làm, nhưng hương vị lại càng thêm phong phú mà đa dạng. Vì thế – Trang Thiển ăn nhiều hơn hai chén so với lúc sau mạt thế, cậu lại một lần nữa ngồi trên sô pha tiêu thực.
“Mộc Mộc, thói quen sống gần đây của em không được tốt.” Trang Triệt chỉnh lý lại cà vạt, anh còn có việc phải đến công ty một chuyến.
Trang Thiển hơi hơi nâng lên lông mi nhìn anh hai mình, trong lòng lại một lần nữa có chút chột dạ, đặc biệt nghĩ đến mình còn nhờ thư ký vạn năng của anh trai tra xét tư liệu: “Buổi sáng em chưa ăn cơm nên đói thôi.”
Trang Triệt nhíu nhíu mi, con ngươi cũng là màu hổ phách chăm chú nhìn vào Trang Thiển, trong lòng Trang Thiển càng thêm chột dạ, bất quá cậu vẫn bảo trì bình tĩnh, nghi hoặc nhìn phía Trang Triệt: “Anh?”
“Hừ.” Trang Triệt hoàn toàn không để ý đến cậu, đi đến trước cửa chính đổi bắt đầu đổi giày, khi anh đem tay cầm lấy tay nắm trên cửa, mới quay đầu lại, bốn phía đều là thanh âm lạnh lẽo: “Buổi chiều hôm nay sau khi đón Cố Thần thì buổi tối ở lại cùng ăn với nhà cậu ta, anh cũng đi.” Dứt lời ý vị thâm trường liếc măt về phía Trang Thiển một cái, mở cửa ra bước đi, tất cả hành vi của Trang Thiển gần nhất đều tự động cho là vì xuân tâm nhộn nhạo.
=.=
Trang Thiển cứng ngắc ngồi trên sô pha, cảm thấy cái cổ nhỏ của mình tựa hồ đã rớt ra, cậu gian nan đem đường nhìn từ cửa chính chuyển hướng TV, nhìn chằm chằm vào màn hình chưa mở vẫn đen kịt.
………..
……..
Điều chỉnh lại tâm tình một chút, Trang Thiển liền ngồi trên sô pha nhắm lại hai mắt, thử tu luyện. Cậu cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen, sau đó thấy được những điểm sáng nhỏ trôi nổi màu trắng ngà cùng màu đen, còn có một ít điểm sáng nhỏ trong suốt đang tiếp cận, này hẳn là nguyên khí, ma khí cùng linh khí. Điểm sáng rất ít, trong bóng đêm sáng lên phập phòng, lúc Trang Thiển vận chuyển công pháp, chúng liền chậm rãi hướng cậu dựa sát vào, rồi bị cậu hấp thu. Trong chốc lát, trong phòng đã không còn chút năng lượng nào.
Trang Thiển chậm rãi mở mắt, cảm thấy mình vẫn còn chưa hấp thu đủ, xem ta trước lúc mạt thế bắt đầu thì địa cầu không phải là nơi thích hợp để tu luyện.
Mang theo di động, Trang Thiển tập trung tinh thần, tiến vào Mặc Huyền điện, điểm đặt chân vẫn là trong thư phòng. Lúc nháy mắt tiến vào trong nhẫn, Trang Thiển bị linh khí tạt vào mặt, vô cùng sung túc, cậu tự nhiên vận chuyển công pháp, tuy nhiên vận chuyển so với thiền định vẫn chậm hơn nhiều, chốc lát sau thì năng lượng để hấp thu ở bên ngoài nhẫn vẫn còn dư dả.
Cậu lại đẩy cửa ra, tiến vào căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính, là phòng luyện công. Phòng luyện công rất lớn, theo kiểu hình chữ nhật, trên mặt đất cùng trên tường đều điêu khắc minh văn (chữ khắc trên đồ vật) chằng chịt phức tạp. Trung gian nền đất là một cái thềm hình tròn được nâng cao hơn so với nền, minh văn phía trên càng thêm phức tạp. Trang Thiển tập trung tinh thần, trong lòng nghĩ “linh thạch”, linh thạch liền xuất hiện trên tay cậu. (ở nhà đây là đều mà mọi người lun mơ ước, có thể lấy đồ bằng cách này thật thích)
Cậu lấy năm khối linh thạch cao cấp, cẩn thận dựa theo khối ngọc giới thiệu sắp xếp chúng vào những chỗ lõm xuống trên mặt đất, các minh văn nhất thời sáng lên, linh khí trong phòng luyện công bộc phát mạnh mẽ. Đối với người ở giai đoạn luyện khí mà nói, linh thạch có thể hấp thu với thời gian phi thường lâu dài, năm khối linh thạch cao cấp có thể giúp cậu đột phá trúc cơ kỳ cũng không tiêu phí bao nhiêu linh khí.
Sau khi chỉnh đồng hồ báo thức, Trang Thiển ngồi vào giữa thềm cao, vừa vặn được những minh văn thần bí đang phát sáng bao lấy, bắt đầu chuyên tâm tu luyện. Lần này, khi cậu thiền định, sau khi tinh thần chìm vào thức hải, cậu cảm thấy được những điểm nhỏ linh khí trong suốt vô cùng vô tận, cơ hồ không cần vận dụng chu thiên, đều có vô số linh khí bị hấp thu, nháy mắt sau đó càng thêm nhiều linh khí được bổ sung vào. Khống chế công pháp, năng lượng tiến vào mỗi tế bào trên người cậu, cường hóa thân thể cậu, còn lại thì đi vào kinh mạch lưu lại trong đó…..
Đợi đến khi Trang Thiển nghe thấy tiếng đàn mơ mơ hồ hồ, dừng tu luyện, thì đã là lần thứ tư đồng hồ báo thức kêu réo bám riết không tha gọi cậu tỉnh lại.
Cầm lấy di động, trên đó hiện 1:35, Trang Thiển rời khỏi Mặc Huyền điện.
Cậu vào phòng, mở cửa tủ quần áo, thay đồ rồi tỉ mỉ nhìn ngắm trước tấm kính. Tóc OK, quần áo OK, sắc mặt OK…. Á, hình như bộ quần áo này không được đứng đắn cho lắm, hay đổi bộ khác nhỉ…… (đi gặp người yêu thì kỹ thế đấy)
Đợi đến lúc thay ra cái áo màu vàng nhạt hưu nhàn thành áo sơ mi đen, Trang Thiển lại hơi nhướn mày, vì cái gì mình lại ăn mặc đứng đắn như vậy, có vẻ quá mức khiến người để ý rồi….. ầy, đổi bộ khác tốt hơn…. (=.=IIII)
……..
…….. Tóm lại, đợi khi Trang Thiển phục hồi lại tinh thần, cậu giống như lần đầu tiên hẹn hò bạn gái (bạn trai chứ), ở trước gương gây sức ép thật lâu, thay đổi quần áo đến loạn thành một nùi. Trang Thiển cảm giác lông mi mình có tý run rẩy, cậu xấu hổ khụ một tiếng, phát hiện ra xung quanh không người ngược lại làm cho bản thân có vẻ như đang giấu đầu hở đuôi, bộ dạng nghiêm túc không khỏi có chút buồn bực.
……….
Trang Thiển diện vô biểu tình đứng trước tấm kính, chằm chằm nhìn vào mắt của mình, đột nhiên suy sụp ngồi xuống đất, đem đầu chôn vào giữa hai khuỷu tay, cậu có chút để ý, không nhìn thấy Cố Thần làm cậu nghĩ mình chưa từng trọng sinh, cậu một mực trốn tránh một màn ở mạt thế kia, Cố Thần im lặng nằm trên nền tuyết, cả người lạnh lẽo, tựa hồ, không phải mà là căn bản không tỉnh lại nữa……
Cậu cảm thấy hô hấp của mình phả lên đầu gối, sau đó bật trở về, có chút ấm. Cậu bỗng dưng phát hiện trong tiềm thức mình vẫn cố giả ngốc, rõ ràng hiện tại tốt đẹp như vậy, hạnh phúc như thế, chẳng sợ cậu một lần lại một lần nói với chính mình, mạt thế sắp đến, nhưng sâu trong nội tâm, vẫn là lơi lỏng……
Từ hôm qua đến giờ, trừ bỏ khẩn trương, không yên, nhưng bên trong không có ý muốn trốn tránh nữa.
Đợi Trang Thiển nâng đầu lên, thời gian đã sắp 2 giờ. Cậu nghiêm túc chọn lựa một bộ quần áo, tinh tế đánh giá bản thân, áo màu đậm khoan khoái phối quần bò tối màu, áo khoác màu cà phê, có chút dài, nhưng thiết kế rất vừa vặn, làm rõ vòng eo thon gầy của cậu. Hài lòng chỉnh sửa lại mái tóc ngắn mềm mại màu rám nắng, Trang Thiển đối với chính mình trong gương cười một chút, xoay người đi ra khỏi phòng thay quần áo.
Hai giờ một phút, chiếc xe thể thao đường nét linh hoạt chạy ra khỏi cổng chính tiểu khu. Tiểu khu nằm trên đỉnh ngọn núi không cao mấy, xung quanh có một đống biệt thự, có thể từ đây nhìn thấy toàn thành phố, nhưng lại cách xa nơi phồn hoa náo nhiệt đó. Tuy vậy, nó xa và không có phương tiện đi lại, nhưng đối với đám người có xe mà nói, đây lại là lực chọn tốt. Đường đến sân bay B thị với tiểu khu là cùng hướng, tuy là lúc bắt đầu đi có chút trễ, nhưng nếu phóng mau một chút thì có thể đến kịp.
Trang Thiển bỏ vào một đĩa CD, ca khúc tiếng anh nhanh chóng nhẹ nhàng vang lên, cậu đạp mạnh chân ga, tăng tốc.