Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 51: Sóng gió mua nhà…



Thứ sáu Đinh Hạo về đến nhà, vừa vào cửa liền phát hiện không đúng. Đinh Viễn Biên ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, cả phòng sương khói lượn lờ. Mẹ Đinh cũng không mở cửa sổ, ngồi đối diện Đinh Viễn Biên buồn bực không lên tiếng.

Tính tình Đinh Viễn Biên có chút vội vàng nóng nảy, ngẫu nhiên cũng cãi nhau đôi ba lần với mẹ Đinh. Mẹ Đinh tuy làm trong ngành giáo dục, bình thường rất hiền hòa, nhưng cũng không phải loại người dễ bắt nạt. Hai người cãi nhau Đinh Hạo đã từng gặp qua không ít lần, chỉ là chưa từng khiến người khác rùng mình như bây giờ, cẩn thận dò hỏi: “Ba, mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Đinh Hạo, bác cả của con và dượng đều ở đây mà, sao không chào hỏi! Đứa nhỏ này…” Mẹ Đinh ‘khụ’ một tiếng, trong phòng này thực sự rất ngột ngạt.

Đinh Hạo lúc này mới nhìn thấy trên ghế salon ngồi đối diện còn có hai người, không phải chính là ba Trương Mông cùng Đinh Hoằng sao, nhanh chóng đến chào hỏi, lại giúp mẹ Đinh mở ra toàn bộ cửa sổ, hai lỗ tai dựng thẳng nghe ngóng mọi người nói chuyện.

Ba Trương Mông lập nghiệp từ buôn bán, có thể vẫn cảm thấy đi làm ổn định hơn, vài năm trước đã tìm đơn vị lăn lộn thành thành viên khoa, cửa hàng để lại cho mẹ Trương Mông trông giữ, hai bên đều không chậm trễ. Dân buôn bán nên mồm mép liền đặc biệt lưu loát, không đến vài câu liền nói thẳng ý đồ: “Anh cùng anh cả đều thấy phòng ở mới trong nội thành rất tốt, gần chợ, gần trường, gần bệnh viện, người già ra vào cũng tiện. Nghĩ về sau thân thể mẹ không tốt, vẫn là chuyển vào bệnh viện trong thành phố mới yên tâm, chúng ta ở gần cũng thuận tiện chiếu cố hơn, có đúng không?”

Bác cả Đinh Hạo cũng buồn bực hút thuốc, vừa thấy chính là người thành thật không nói nhiều, có lẽ cảm thấy mình luôn luôn ở trong thành phố không có cách nào chăm sóc bà Đinh, nghe dượng nói câu nào liền gật đầu câu đó.

Ba Trương Mông tiếp tục nói: “Anh cùng Đinh Dung cũng tính qua rồi. Mẹ chuyển đến đây ở, tụi anh ai không đi theo cũng không được, liền để cho Đinh Dung đến chiếu cố, bồi mẹ ở cùng, dù sao cũng là mẹ con tri tâm! Hạo Hạo cũng sắp lên trung học, thuận đường có thể qua thăm bà…”

Nói đến thiệt tình, bác Đinh Hạo thực sự từng đề cập qua muốn vào trong thành chiếu cố bà, hơn nữa còn có thể thuận tiện chăm sóc Trương Mông. Mấy nhà hàng xóm đã bắt đầu nói xấu, nói là Trương Mông yêu sớm, bác luôn muốn đi nhìn qua. Đinh Dung vẫn cảm thấy con gái mình là nghe lời nhất, lớn lên lại xinh đẹp, đừng có để thằng nhóc nhà ai hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt đi mất là được.

Đinh Hạo nghe mọi người nói muốn mua phòng, liền hỏi: “Muốn mua phòng mới trong nội thành kia ạ?” Nội thành mới vừa quy hoạch xong, vừa bán ra giá sẽ không thấp, tuy nói hiện tại mua khẳng định kiếm được, nhưng còn lâu mới bằng mua một nhà trệt trong ngõ, đến lúc đó về sau thực sự có thể một nhà trệt đổi ba cái nhà tầng đấy.

Đinh Hạo còn muốn góp ý, chợt nghe Đinh Viễn Biên đuổi cậu: “Đi đi đi! Trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy, về phòng học bài đi!”

Mẹ Đinh Hạo nghe ngữ khí Đinh Viễn Biên không tốt, nhanh chóng ra lôi Đinh Hạo vào buồng trong: “Đinh Hạo, con vừa về có đói bụng không? Trước ăn chút gì đó đi?” Đây là tâm tính người làm mẹ, săn sóc yêu thương, lại an ủi cậu một chút: “Ba con tâm tình không tốt, đừng quan tâm. Chút nữa mẹ nấu xong con cứ vào phòng bếp tự mình ăn trước, nhé.”

Đinh Hạo lắc đầu nói không đói bụng, lại giữ chặt tay mẹ hỏi: “Mẹ, chuyện mua phòng này là ai đề nghị vậy?” Nghĩ nghĩ, lại nhỏ giọng hỏi: “Nội cũng đồng ý vào thành phố ở ạ?” Đinh Hạo nhớ rõ bà Đinh vẫn thích ở trấn không muốn vào thành phố, nên hồi trước chưa từng lưu tâm đến chuyện này.

Mẹ Đinh thở dài: “Cái này vẫn chưa bàn với nội con đâu, là chủ ý của bác cả với bác hai” sờ sờ mặt con, đứa nhỏ này cao lớn không ít, nhìn cũng ngày càng đẹp trai. Mẹ Đinh thực vui mừng: “Hạo Hạo đừng can dự vào, đây là chuyện của người lớn. Con cứ chăm chỉ học tập là được rồi, biết chưa?”

Đinh Hạo nghe lời gật gật đầu. Mẹ Đinh chân trước vừa mới đi, sau lưng cậu đã ghé vào khe cửa nghe lớn, khi đó nhà cậu là kiểu phòng ở cũ, phòng khách vẫn ngăn cách bằng ván gỗ làm cánh cửa.

Không khí trong phòng khách vẫn thực nặng nề, chủ yếu là Đinh Viễn Biên ngồi kia không nói lời nào, không phụ họa cũng không phản đối, liên tiếp rít thuốc.

Ba Trương Mông nhìn hai anh em đều không nói lời nào. Mẹ Đinh ngồi đối diện cũng chỉ lo châm trà đổ tàn thuốc, cảm thấy lời vừa nói vẫn chưa đủ, lại bổ sung: “Anh có mấy người bạn cùng học cũng muốn mua phòng tại khu nội thành mới. Khu đó kiến thiết tốt như vậy, phòng ở nhất định sẽ rất có giá. Hiện tại ba nhà chúng ta góp tiền mua cho mẹ, chờ mẹ trăm tuổi bán đi theo giá thị trường, tiền giống nhau chia ba phần, coi như tiết kiệm tiền cho tụi nhỏ học đại học” ba Trương Mông uống ngụm trà “Đây cũng là suy nghĩ cho mấy đứa nhỏ, anh may mắn chỉ có một đứa con gái, không cần lo lắng về phòng ở.”

Lời này nói ra tuy thực uyển chuyển, nhưng Đinh Hạo nghe được vẫn không vui. Đinh Hạo ghét nhất là người khác đánh chủ ý lên bà Đinh, cái này giống như ngóng trông bà chết để cùng chia tiền vậy, nhịn không được oán thầm: nội của ta mệnh dài trăm tuổi, chia tiền em gái ngươi!!

Bác cả Đinh Hạo là một người thành thật, vẩy vẩy tàn thuốc, biểu đạt ý tứ của mình: “Ừm, thế này cũng được, chăm sóc mẹ, còn giúp tụi nhỏ lưu giữ chút tiền.”

Đinh Viễn Biên cũng có chút dao động. Vài năm nay Đinh Hạo đã khiến người bớt lo, sự nghiệp hiện tại cũng đang phát triển, hơn nữa mẹ Đinh công tác ổn định cũng coi như là một gia đình trung lưu, nhưng là vẫn chưa chuẩn bị được cho Đinh Hạo phòng ở kết hôn. Anh cũng muốn tiết kiệm chút tiền, nhưng phòng đang ở này mua chưa được bao lâu, nhất thời vẫn không biết kiếm ra tiền chỗ nào. Đinh Viễn Biên lo lắng: “Em thấy việc mua phòng ở cho mẹ là chuyện tốt, nhưng hơi gấp quá…”

Ba Trương Mông nở nụ cười: “Viễn Biên à, không phải anh rể nói em, em làm quan lâu như vậy, mua phòng ở không phải là chuyện nhỏ sao? Đúng không, ha ha!”

Mẹ Đinh cũng có chút không được tự nhiên: “Anh cả, anh rể, các anh xem phòng ở này chúng em cũng chỉ vừa mua xong, hiện tại một lần bỏ ra nhiều tiền vậy thật sự có chút khó khăn…”

Ba Trương Mông khoát tay: “Phòng ở này không phải là mua cho bác cả, cũng không phải là mua cho anh, là một phần tâm ý nhỏ của ba anh em chúng ta giành cho mẹ. Cứ như vậy đi, anh tiên phong, giao phân nửa tiền tiết kiệm của nhà mình trước” Ba Trương Mông vươn tay lấy ra một quyển sổ tiết kiệm, con số phía trên khiến hai bên giật nảy mình: “Mẹ già rồi vẫn luôn luôn ở trấn trên, tuy nói là gần Đinh Dung, cũng khó tránh khỏi có lúc chiếu cố không chu toàn. Anh đây là thật tâm muốn giúp mẹ sống thoải mái một chút, dù sao vất vả cả đời…”

Thèm vào! Đinh Hạo nghe ba Trương Mông ở đằng kia giả mù sa mưa liền trở mình xem thường, đây rõ ràng là điều tra giá phòng, một nhà bác không mua nổi, mới đánh chủ ý góp chung như vậy!

Đinh Viễn Biên cười không nổi. Anh rể đã tỏ thái độ như vậy, còn thân con trai ruột như anh phải làm sao bây giờ? Nếu không đồng ý, chắc chắn sẽ bị coi như là bất hiếu, còn đồng ý, thì lấy đâu ra tiền?

Bác cả Đinh Hạo cũng choáng váng, cảm thấy em rể đã như vậy, mình làm anh cả nếu không đồng ý thì quá tệ bạc rồi, trầm tư một lát: “Anh cũng góp một ít vậy”.

Đinh Viễn Biên cũng gật gật đầu: “Cái đó, em cũng góp.”

Ba Trương Mông cũng không dồn ép nữa, thấy hai người đều coi như đáp ứng rồi, liền đề nghị: “Vậy ngày mai chúng ta cùng đi thăm mẹ đi?” Công tác tư tưởng bên này đã làm xong, bước tiếp theo là bàn bạc với mẹ. Ba Trương Mông vô cùng đắc ý, cảm thấy chính mình làm việc thực hiệu quả.

Người lớn trong nhà lại bàn bạc một phen, hẹn nhau ngày mai cùng về trấn. Đinh Hạo nhìn muốn tiễn khách, nhanh như chớp chạy về phòng của mình, nghĩ nghĩ lại gọi điện cho Bạch Bân, bảo ngày mai không về, muốn đến nhà bà Đinh.

Bạch Bân truy vấn vài câu: “Tại sao lại đột nhiên muốn thăm nội vậy? Ngày mai lúc nào đi? Anh đi cùng em nhé?”

Đinh Hạo nghe đầu kia thanh âm ồn ào, phỏng chừng lại bị ông Bạch lôi đi đâu đó rồi: “Không cần đâu, bố mẹ tôi cùng đi mà! Tôi nghĩ thuốc kia nội cũng uống gần hết, đúng lúc muốn đưa thêm cho nội thôi.”

Bạch Bân bên kia hình như đang rất vội, không hỏi nhiều liền đồng ý, lại dặn Đinh Hạo: “Được rồi, trên đường về cẩn thận, có chuyện gì thì gọi điện cho anh”. Đinh Hạo vừa muốn dập máy, lại bị gọi lại: “Lúc nào trở về thì nói cho anh, anh đi đón em.” Tối chủ nhật phải đi xem hội diễn liên hợp, Bạch Bân sợ Đinh Hạo từ trấn trên trở về không kịp.

Đinh Hạo cũng nhớ tới cái đó, nở nụ cười: “Không cần đâu! Tôi sẽ về kịp mà! Anh đang vội thì đi nhanh lên, tôi dập máy đây!”

Bạch Bân chờ nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, mới gập điện thoại lại, nghe thấy tiếng cười của đứa nhỏ bên kia đã cảm thấy được tâm tình rất tốt, lúc trở lại bên người ông Bạch, khóe miệng vẫn còn mang theo độ cung.

Ông Bạch thực ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy Bạch Bân cao hứng ở bên ngoài như thế, liền tò mò hỏi: “Bân Bân, vừa rồi là ai gọi điện tới vậy? Không phải có bạn gái rồi chứ? Ha ha.”

Bạch Bân thu lại nụ cười bên khóe miệng, sắc mặt lại trở nên đứng đắn: “Ông nội, vừa rồi là Đinh Hạo.”

Ông Bạch sờ sờ râu, hiểu rõ gật đầu: “A, khó trách. Bất quá con cũng lớn rồi, có cô gái nào thuận mắt cũng có thể làm quen trước. Ông nội không phải người cổ hủ, khẳng định sẽ đứng về phía con!”

“Con không cần, có Hạo Hạo ở cùng là được rồi, hơn nữa” Bạch Bân lấy ly rượu trong tay ông Bạch, thay bằng một ly nước lọc: “Nội không cần chuyển hướng đề tài để lén đổi rượu, bác sĩ nói nội phải uống ít rượu hơn, tối hôm nay đã uống hai chén rồi.”

“Ngươi là đứa cháu đáng ghét!” Ông Bạch ngoài miệng nói thực hung dữ, nhưng trong mắt lại có ý cười. Đứa cháu này của ông vẫn là ưu tú nhất, bình thường nói không nhiều lắm, kỳ thật rất biết cách quan tâm người khác: “Nghe nói sức khỏe Bạch Kiệt đã tốt lên nhiều, đọc sách được, cả ngày chỉ ôm lấy quyển sách, mẹ con ngăn cũng ngăn không được. Nó nói những thứ thầy giáo dạy không có ý nghĩa, tự mình đọc còn nhanh hơn, ha ha…”

Bạch Bân không phản ứng nhiều lắm, dường như đã biết sớm sẽ như vậy: “Bạch Kiệt thích là được rồi.”

Ông Bạch ngừng lại. Ông cảm thấy lời vừa nói có thể tổn thương đến Bạch Bân, dù sao ba mẹ cùng em trai đều không ở bên cạnh mình, lại còn kể chuyện lý thú của họ, ai nghe cũng sẽ buồn đi. Ông Bạch khụ một tiếng: “Bạch Bân, con có nghĩ mẹ con…”

Bạch Bân nhíu mày: “Con thấy những thứ ông nội an bài cho con đã thực nhiều, không rảnh suy nghĩ linh tinh nữa” Trong tay Bạch Bân cầm một ly nước ngọt, khẽ cụng nhẹ vào ly ông Bạch, giải thích: “Hơn nữa mỗi ngày đều ở cùng Hạo Hạo, con cũng vội chẳng có thời gian mà suy nghĩ mấy thứ đó. Ông biết em ấy có thể gây bao nhiêu chuyện thế nào rồi mà?”

Ông Bạch vẫn đang rối rắm: “Cái này, không giống với tình cảm gia đình mà…”

“Cho dù lúc sinh bệnh, học tập, huấn luyện, tâm tình tốt hoặc không, Hạo Hạo vẫn ở bên cạnh con. Mấy năm nay không phải đều qua như thế sao?” Khóe miệng Bạch Bân lại bắt đầu cong lên: “Hiện tại con sống rất khá, con có Hạo Hạo, còn có ông nội, vậy là được rồi”.

Ông Bạch vốn đang mất hứng, nghe Bạch Bân nói vậy liền tan biến, đây là lần đầu ông nghe thấy Bạch Bân biểu đạt tâm ý của mình. Ông Bạch cơ hồ cũng bị Bạch Bân làm cho cảm động đến lệ nóng quanh tròng, đứa cháu này của ông thường không để lộ tâm tình, thế nhưng lại có thể nói ra lời cảm động như vậy. Ông Bạch đắm chìm trong tình cảm ông cháu, hoàn toàn đã quên mình chỉ là nhân tiện được kể vào.

Rất nhiều năm về sau, ông Bạch cảm khái. Bạch Bân thằng nhóc chết tiệt này đại khái là từ lúc đó đã bắt đầu có âm mưu rồi đúng không? Bất quá, chỉ cần đứa nhỏ này có người bên cạnh, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ là được. Bạch Bân từ nhỏ đã mất đi nhiều lắm, thứ muốn cũng quá ít, bọn họ thật sự không nỡ đoạt đi thứ cuối cùng anh muốn bảo hộ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.