Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Chương 42



Ngày đầu tiên của học kỳ mới, Trần Dục Nhiên phát hiện cậu phải chịu kinh hách thật sự là không ít!

Tôi hôm qua cùng Hoắc Hành Nhiễm qua đêm ở khách sạ. Bởi vì quyết định lúc ấy có chút quá xúc động, Trần Dục Nhiên cái gì đều không kịp chuẩn bị, cũng nhất thời quên ngày hôm sau phải đi học. Thời điểm buổi sáng bị Hoắc Hành Nhiễm đánh thức, nhắc nhở phải đi học, đột nhiên nhớ tới hành lý bao gồm quần áo cùng chìa khóa ký túc này nọ, toàn bộ đều ở biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên nhất thời ôm đầu than vãn một tiếng.

Lúc này tình nhân vạn năng đáng tin cậy của cậu một lẫn nữa phát huy công hiệu của hắn, nói cho cậu biết là lái xe đã muốn đem hành lý của cậu đến rồi, thanh âm đó như là tiếng trời vậy. Trần Dục Nhiên không chút do dự cho hắn một cái hôn tỏ vẻ cảm kích, sau đó nụ hôn nhẹ vô cùng đơn giản chuyển thành hôn môi sâu. Tình sự tối hôm qua làm cho mối quan hệ của họ mở ra một chương mới, sự thân mật trở nên thông thuận hơn tự nhiên hơn nhiều lắm.

Trần Dục Nhiên sau khi hưởng qua tư vị, sức chống cự có điểm yếu ớt, rất nhanh nhũn thành một đoàn, nếu Hoắc Hành Nhiễm tiếp tục đi xuống, có khả năng cậu còn không nhớ nổi hai chữ ‘cự tuyệt’ là gì. Hoàn hảo tình nhân của cậu rất lý trí, có chút áp lực dừng lại, để Trần Dục Nhiên đi rửa mặt chải đầu, chuẩn bị đến trường. Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên của học kỳ mới.

Thời điểm nói lời tạm biệt, Hoắc Hành Nhiễm xoa xoa đầu Trần Dục Nhiên: “Cuối tuần gặp. Vào xem lễ vật của anh đi. Dục Nhiên, nhớ kỹ một chút, anh không phải là một quân tử.”

Trần Dục Nhiên nghe xong không hiểu ra sao, Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười nhưng không có giải thích, nhẹ nhàng đẩy cậu ra khỏi xe Bentley. Trần Dục Nhiên phất tay về phía hắn nói “Cuối tuần gặp”, sau đó nhìn theo xe của Hoắc Hành Nhiễm cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt mình.

Tiễn chân Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên xách theo hành lý thẳng hướng ký túc xá, cậu trước cất hành lý rồi mới mang theo sách đến lớp học.

Bất quá vừa mở cửa ra, Trần Dục Nhiên liền cả người ngây dại!

Cửa ký túc không đóng, chỉ là khép hờ. Cậu còn nghĩ có thể bọn Phùng Đào đã trở lại, vì thế trực tiếp đẩy cửa ra, lại liếc mắt một cái nhìn thấy Giản Triệu Phong đang đè Phùng Đào lên tường, hai người vong tình hôn môi! Tay Giản Triệu Phong còn tiến vào trong quần áo Phùng Đào kịch liệt âu yếm, làm sao còn có bộ dáng nghiêm túc đứng đắn lúc bình thường nữa, quả thực là nhiệt tình như núi lửa phun trào!

…… Không phải lúc trước Phùng Đào nói người thổ lộ là Trình Nguyên Lãng sao?

Hình ảnh trước mắt quá kích thích, Trần Dục Nhiên nhất thời tiến cũng không được lui cũng không xong.

“Khụ khụ!” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng ho khan thực giả!

Trần Dục Nhiên vừa định xoay lại, đã bị người ta nhẹ đẩy vào phòng, cửa phòng ký túc xá cũng lập tức bị đóng lại.

Động tĩnh này cùng làm bừng tỉnh hai người đang hôn đến kích tình Giản Triệu Phong cùng Phùng Đào!

Phùng Đào kinh hô một tiếng, vội vàng đẩy Giản Triệu Phong ra. Vẻ mặt cậu ta đỏ bừng, chân tay luống cuống nhìn Trần Dục Nhiên, được Giản Triệu Phong mặt không đổi sắc ôm ôm trấn an mới chậm rãi trấn định lại.

“Mua được bữa sáng rồi.” Người đẩy Trần Dục Nhiên vào trong phòng cũng như đóng cửa lại đúng là Trình Nguyên Lãng vẻ mặt dường như không có việc gì. Anh xách theo một túi to đặt trên bàn học, lưu loát mở ra từng thứ, tiếp đón nói với Trần Dục Nhiên: “Dục Nhiên, ăn sáng chưa? Cùng nhau ăn nhé?”

“Ách, ăn rồi……” Ở trong khách sạn đã ăn cháo vừa thơm vừa mềm, Hoắc Hành Nhiễm theo dõi bắt cậu ăn hai bát.

“Ân.” Trình Nguyên Lãng không có miễn cưỡng, trực tiếp đi qua giữ chặt Phùng Đào, “Thừa lúc còn nóng ăn đi.”

Phùng Đào nhìn cái này lại nhìn cái kia, chần chờ gật gật đầu, đối với Trần Dục Nhiên muốn nói lại thôi.

Trình Nguyên Lãng có chút không có biện pháp xoa nắn mặt cậu ta, chuyển hướng Trần Dục Nhiên, rõ ràng lưu loát nói: “Chúng tôi ở bên nhau. Chúng tôi, tôi, A Phong, A Đào.” Anh cường điệu chỉa chỉa mình, Giản Triệu Phong cùng Phùng Đào.

Mặc dù cũng đã đoán ra, nhưng chân chính đối mặt với sự thật, Trần Dục Nhiên vẫn là kinh ngạc nháy mắt mấy cái. Nam nam cùng một chỗ đã tính là kinh người, lại còn ba người……?

“Dù sao tạm thời cứ như vậy là được rồi. Dục Nhiên, cậu phải đối mặt với sự thật mình là một bóng đèn siêu cấp đi!” Trình Nguyên Lãng trêu tức cười, “Nhớ rõ giúp chúng tôi giữ bí mật.” Một câu này nhìn như là đùa vui, nhưng lại lộ ra sự nghiêm túc không tha.

“Được rồi, đây là chuyện không có cách nào khác, tôi còn không có nghĩ nói ra ngoài…… Các cậu kiềm chế chút……” Trần Dục Nhiên nhẹ thở ra một hơi, hàm súc hứa hẹn nói.

Phùng Đào bật cười! Thần sắc nguyên bản còn có chút lo lắng từ từ tán đi.

Thấy Phùng Đào nở nụ cười, Trình Nguyên Lãng cùng Giản Triệu Phong tựa hồ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười theo.

“Nói hai người rồi, về sau nhớ rõ phải đóng cửa!” Trình Nguyên Lãng trừng mắt nhìn Giản Triệu Phong. Vừa rồi nhìn thấy Trần Dục Nhiên giống như tượng đá đứng trước cửa phòng không nhúc nhích, anh chỉ biết là có chuyện xấu. May là không có hấp dẫn sự chú ý của những người khác. Bọn họ là không thẹn với lương tâm, nhưng để đàng hoàng nói ra ngoài thì đối với ai cũng không phải là chuyện tốt.

Phùng Đào le lưỡi, ngoan ngoãn gật đầu thụ giáo.

Giản Triệu Phong nói: “Lần này là sơ sẩy của tôi.” Sau đó lại nói với Trần Dục Nhiên: “Cám ơn.”

“Cái gì?” Một câu cám ơn không đầu không đuôi này làm cho Trần Dục Nhiên không hiểu gì cả.

“Trần Dục Nhiên, trước đó cậu nói với tớ là A Phong cũng thích tớ, sau lại còn nói là giả. Tớ đều bị cậu làm cho hồ đồ. Cho nên tớ trực tiếp hỏi A Phong, A Phong thừa nhận, cho nên chúng tớ đã ở cùng nhau……” Tiểu bạch thỏ Phùng Đào kích động giải thích hộ Giản Triệu Phong.

Trần Dục Nhiên cẩn thận liếc mắt nhìn Giản Triệu Phong một cái, lại liếc mắt nhìn Trình Nguyên Lãng một cái, thấy hai người tựa hồ cũng không có vì nguyên nhân này mà nháo cái gì mâu thuẫn hay giận chó đánh mèo cậu, sao một lúc lâu mới nói: “Nga, vậy là tốt rồi……”

Thấy người cuối cùng trong phòng ký túc xá đều nói như vậy, hiển nhiên là Phùng Đào thập phần cao hứng, hoàn toàn không cảm thấy mình come out hơn nữa lại còn có hành vi ba người là có cái gì không đúng, lôi kéo hỏi Trần Dục Nhiên thực tập tiến triển thế nào.

“A Đào, Dục Nhiên muốn lên lớp, em không cần lôi kéo làm trễ giờ của cậu ấy.” Trình Nguyên Lãng bất đắc dĩ lại sủng nịch nói.

“Ăn bữa sáng.” Giản Triệu Phong trực tiếp đưa bữa sáng đến bên miệng Phùng Đào.

Như vậy là đuổi người rất lộ liễu nha…… Trần Dục Nhiên đột nhiên cảm nhận được thật sâu sắc hàm nghĩa của bóng đèn. Cậu có dự cảm học kỳ này sống trong ký túc xá, cậu sẽ bị làm mờ mắt với những màn ân ái.

“…… Tôi đi, đi học.” Trần Dục Nhiên đặt hành lý lên giường, cũng không sửa sang lại, ôm sách giáo khoa bước đi.

“Trần Dục Nhiên, tối nay cùng nhau ăn cơm!” Chỉ có Phùng Đào thực nhiệt tình mời.

rdn nhìn sắc mặt bình tĩnh của Trình Nguyên Lãng cùng Giản Triệu Phong, qua loa đáp lại, ra khỏi ký túc xá, tấm lưng kia thấy thế nào cũng giống như là sợ trốn không kịp……

*********************************************

Bởi vì ở lớp học bị xa lánh, một ít tin nhắn thông báo về hoạt động của lớp, Trần Dục Nhiên chưa từng nhận được, trước kia đều là dựa vào chú ý hướng đi của bạn cùng lớp mà lựa chọn tính theo tham dự.

Sáng sớm hôm nay lại nhận được một tin nhắn Lý Lạc lặng lẽ gửi đến. Cậu ta nói cho Trần Dục Nhiên buổi sáng hôm nay có một buổi họp, là về sắp xếp chương trình của học kỳ này, phải tham gia. Buổi họp sẽ bắt đầu vào 9 giờ sáng, 10 rưỡi mới bắt đầu chính thức đi học.

Trần Dục Nhiên trả lời một câu cám ơn. Hiện tại là 8 rưỡi, thời gian còn đủ, cho nên cậu cầm theo sách giáo khoa chậm rãi đi đến phòng học đã được chỉ định.

Bất quá còn chưa vào phòng học, đã nghe thấy được thanh âm khắc khẩu từ bên trong truyền đến. Một ít đồ vật linh tinh gì đó bị ném ra ngoài, vừa lúc dừng ở bên chân Trần Dục Nhiên.

Cậu khom người nhặt lên thì thấy nguyên lai là ảnh chụp! Hơn nữa nội dung của ảnh chụp làm cho Trần Dục Nhiên rất là kinh ngạc!

Bởi vì nhân vật trong ảnh dĩ nhiên là Trần Ngọc Dung! Trong ảnh trên tay Trần Dục Nhiên, Trần Ngọc Dung mạc một thân lễ phục dạ hội khéo léo xinh đẹp, ngửa đầu đối diện với một nam nhân mặc một bộ tây trang khéo léo, dáng người thon dài cao ngất. Cô ta kéo tay nam nhân, toàn bộ thân thể đều ngả về phía trước, một bộ muốn dán lên người nam nhân đó. Bất quá cho dù không xem ngôn ngữ tứ chi của cô ta, đều có thể từ biểu tình trên mặt cô ta nhìn ra cô ta sùng bái ái mộ nam nhân này……

Mặt của nam nhân trên ảnh chụp bị xử lý làm mờ. Nhưng Trần Dục Nhiên vẫn là liếc mắt nhìn một cái là biết nam nhân này chính là người vừa mới nói lời tạm biệt, người yêu của mình Hoắc Hành Nhiễm!

Trần Dục Nhiên đến gần vài bước, nhặt lên mấy tấm ảnh. Nhân vật chính trong ảnh vẫn như cũ là Trần Ngọc Dung, cảnh tượng cùng quần áo đều thay đổi, nhưng ánh mắt của cô ta đều nhìn chăm chú vào một nam nhân hoặc là một hướng nào đó, trên mặt mang theo nụ cười xinh đẹp, mặc cho ai đều có thể nhìn ra cô ta giống như một cô gái hồn nhiên đang có mối tình đầu, rõ ràng là động tâm với nam nhân kia……

Nhưng nam nhân này cũng không phải bạn trai đương nhiệm của cô ta, Trương Quân Dật!

“…… A Dật, anh hãy nghe em nói……” Trần Dục Nhiên đứng ở cửa phòng học, thanh âm Trần Ngọc Dung mang theo nức nở vang lên.

“Cô còn cái gì để nói? Thực coi tôi là thằng ngốc sao? Thực tập mà cô nói, là câu dẫn nam nhân mới đúng đi?” Trương Quân Dật phẫn nộ nói, “Trần Ngọc Dung, cô làm cho tôi thực ghê tởm!”

Trần Dục Nhiên đi qua, chỉ thấy Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật đang cái nhau. Mọi người trong lớp nhìn bọn họ rồi lại hai mặt nhìn nhau, mờ mịt không biết làm sao.

“Em không có, em, em là bị người ta hãm hại…… Có người muốn bịa đặt, nên mới chụp ảnh này đưa cho anh……” Trần Ngọc Dung lê hoa đái vũ*, ủy khuất kéo tay Trương Quân Dật.

(*): lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa

Thực tập ở Á Thánh không giải quyết được gì, lại chọc giận Hoắc Hành Nhiễm cùng Hoắc Chính Nghiệp, Trần Ngọc Dung đã biết mình không có khả năng gả cho Hoắc Hành Nhiễm. Cô cân nhắc mãi, cảm thấy Trương Quân Dật cũng coi như là một đối tượng môn đăng hộ đối, mà quan trọng nhất là Trương Quân Dật thực thích cô, cô muốn lợi dụng cũng dễ dàng. Cho nên quyết định trong học kỳ mới này sẽ thay đổi thái độ, ôn hòa hơn đối với Trương Quân Dật, hao chút tâm tư để dỗ hắn. Không ngờ, vừa mới đến phòng học, Trương Quân Dật liền cười lạnh ném ảnh chụp vào mặt cô!

Trần Ngọc Dung nổi giận, nhưng vừa thấy ảnh chụp, cả người cô đều trở nên bối rối! Đối mặt với lửa giận cùng sự chất vấn của Trương Quân Dật, Trần Ngọc Dung nhất thời thúc thủ vô sách*, chỉ có thể đem sự tình đổ lên đầu người khác……

(*): bó tay chịu trói

Trương Quân Dật sắc mặt lạnh lùng, châm chọc nói: “Ai dám hãm hại đại tiểu thư của Trần gia như cô! Ngay cả Trương Quân Dật tôi mà cô cũng dám đùa giỡn!”

Trần Ngọc Dung lắc đầu, cầu xin nhìn Trương Quân Dật: “Em thật sự không có, A Dật, em là thật thích anh, tin tưởng em……” Khóe mắt nhìn thấy Trần Dục Nhiên đang đứng ở cửa phòng học, sắc mặt cô biến đổi, nhất thời liền hiểu được! Chỉ cảm thấy thù mới hận cũ lập tức toàn bộ đều nảy lên!

Trừ bỏ Trần Dục Nhiên, còn có ai biết được cô đang thực tập ở Á Thánh? Còn có ai dùng phương thức này để trả thù cô?

“Là nó! A Dật, nhất định là nó! Ảnh này đều là do nó giả tạo! Trần Dục Nhiên, mày vì cái gì lại hãm hại tao?” Trần Ngọc Dung lớn tiếng chất vấn, vọt tới trước mặt Trần Dục Nhiên, phẫn nộ giơ tay lên đánh qua!

“Dừng tay!” Trương Quân Dật cầm cánh tay đang giơ lên của cô ta, hất sang bên cạnh!

“Trương Quân Dật, anh giúp đỡ nó! Nó hãm hại tôi thế mà anh lại giúp nó!” Trần Ngọc Dung lảo đảo từng bước, không dám tin trừng mắt nhìn Trương Quân Dật, sắc mặt trắng bệch, lại hung tợn nhìn Trần Dục Nhiên, “Mày cái đồ tiện nhân! Câu dẫn nam nhân! Không biết xấu hổ!”

“Đủ rồi!” Sắc mặt Trương Quân Dật xanh mét, “Cô điên đủ chưa? Là tôi cho người theo dõi cô chụp đấy! Bởi vì tôi không tin cô! Sự thật chứng minh cô căn bản không đáng để tôi tin!”

Trần Ngọc Dung đỏ mắt: “Trương Quân Dật, ý anh là gì?”

“Cô dám thề là cô không làm gì không?” Trương Quân Dật lạnh lùng nói, “Cô thực nghĩ có thể giấu được tôi, thực cho là tôi cái gì cũng không biết sao?”

Sắc mặt Trần Ngọc Dung chợt xanh chợt trắng: “Em…… Này không phải em tự nguyện……”

“Lại muốn lôi ông nội cô ra làm bình phong?” Trương Quân Dật đã muốn hoàn toàn nhìn thấu trò xiếc của cô ta, “Hoặc là tôi có thể hỏi anh trai của cô một chút, cậu ta cùng cô thực tập chung một chỗ, nghe cậu ta nói xem đến tột cùng là cô tự nguyện hay là bị bắt ép!” Hắn chỉ hướng Trần Dục Nhiên.

Trần Ngọc Dung nâng mắt lên gắt gao trừng Trần Dục Nhiên!

“Đây là chuyện của các người, không liên quan đến tôi. Không cần lôi tôi vào.” Trần Dục Nhiên lãnh đạm nói, “Muốn người không biết thì đừng có làm. Trần Ngọc Dung, cô mà dám động tay động chân với tôi thì đừng trách tôi không khách khí!” Cậu cũng không có quên cái tát kia……

Dứt lời, cậu không hề để ý tới Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật, dưới ánh mắt chú mục của người khác, tìm một vị trí ở phía sau ngồi xuống, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

“Trần Dục Nhiên, mày!” Trần Ngọc Dung không cam lòng muốn tìm cậu lý luận.

“Trần Ngọc Dung, chúng ta hoàn toàn xong rồi.” Trương Quân Dật không chút khách khí nói.

Trần Ngọc Dung chấn động, thấy vẻ mặt kiên quyết của Trương Quân Dật, không còn đường quay lại nữa, hốc mắt cô đỏ lên: “Chuyện này tôi sẽ không cứ như vậy mà quên đi đâu!” Tức giận nói xong, cô bụm mặt lao ra khỏi phòng học……

************************************************

[Được xem một hồi trò hay, có liên quan đến Trần Ngọc Dung. Đây là lễ vật của anh?] Thấy vẻ mặt mất mát của Trương Quân Dật phẫn nộ qua đi, gương mặt bình tĩnh ra khỏi phòng học, Trần Dục Nhiên nghĩ nghĩ, nhắn một tin gửi cho Hoắc Hành Nhiễm.

Di động rất nhanh rung lên.

[Thích không?] Hoắc Hành Nhiễm trả lời.

[…… Đây là điều mà anh bảo anh không phải quân tử?] Trần Dục Nhiên nhớ tới lời hắn nói trước khi tạm biệt, tiếp tục nhắn tin.

[Có lẽ.] Hoắc Hành Nhiễm trả lời ba phải cái nào cũng được, trong đó còn có một tia giảo hoạt.

[Em thích lễ vật của anh. Thực hả giận. Cám ơn, Hành Nhiễm.] Cách một phút đồng hồ sau Trần Dục Nhiên mới soạn ra hai chữ cuối cùng gửi đi.

Di động rất nhanh lại rung lên. Cậu mở ra tin nhắn trả lời của Hoắc Hành Nhiễm: [Đừng khách khí. Nếu hai chữ cuối cùng em đổi thành một cách gọi khác, anh sẽ càng tin tưởng thành ý của em.] Ký ức tối hôm qua lập tức dũng mãnh tiến vào óc Trần Dục Nhiên. Tay cậu run lên, cơ hồ suýt rơi di động. Nghĩ đến ở trên giường bị Hoắc Hành Nhiễm một lần lại một lần dụ gọi to tên của hắn, hai gò má cậu trở nên đỏ bừng.

Cậu thu hồi di động, quyết định không trả lời.

Lúc này, di động lại rung lên. Trần Dục Nhiên chần chờ một chút, vẫn là mở ra: [Khai giảng vui vẻ. Ký tên: Quân tử của em.]

Trần Dục Nhiên không khỏi nở nụ cười.

=====================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bắt đầu phát hiện có người đạo văn t_t, có khả năng Tiểu Mị sẽ đặt mật khẩu để phòng trộm, nếu mọi người mở ra phát hiện có gì lạ, xin đừng gấp, chương chân chính sẽ được sửa chữa và post lại sau hai đến ba tiếng, số lượng từ chỉ nhiều không ít, còn có thể tặng kèm tiểu kịch trường. Tạo thành không tiện, thỉnh mọi người thông cảm ~~ đặc biệt tỏ ý cảm ơn:

Đẩu sâm [ đẩu s?– nhìn lên ] lựu đạn

Tân manh vật thanh lôi

Thân ái khấu 5 lôi

3970925 hai cái lôi ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.