Đầu tháng năm, khí hậu không tính là quá khắc nghiệt, buổi chiều nhiệt độ ấm mát thật khiến mọi phiền muộn dễ dàng buông thả. Hơn nữa vẫn chưa vào mùa mưa, bầu trời một mảng xanh ngắt không một dáng mây, khiến những người khó tính nhất cũng cảm thấy vài phần thư thái.
“Niên Niên, không được chạy!”
Xe vừa dừng ở bãi đỗ, Lộ Ảnh Niên gấp không kịp thở nhanh chóng mở cửa phóng xuống xe, thân thể dần thu lại nhỏ nhắn cấp tốc chạy về phía trước. Tào Thanh Thiển thấy vậy cũng vội vã bước xuống, chậm rãi đuổi theo, bắt được cô liền duỗi tay giữ chặt lấy vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, nhíu mi: “Miệng vết thương sẽ lại vỡ ra.”
Thổ thổ lưỡi*, gần hai tháng trời đều nằm ỳ trên giường bệnh, khó lắm mới có được cơ hội bước xuống giường thì chính là đi tới đi lui trong bệnh viện. Bây giờ rốt cuộc xuất viện, đứa nhỏ vốn hiếu động như Lộ Ảnh Niên khi nào nhẫn được nữa, xe vừa dừng lập tức muốn hoạt động thân thể một phen, lúc này bị Tào Thanh Thiển bắt được, chỉ biết mếu máo quay đầu ý đồ muốn làm nũng với nàng.
*Thổ thổ lưỡi: Thè lưỡi, lè lưỡi.
Nhưng vừa xoay đầu lại, Lộ Ảnh Niên mới chợt nhớ hành vi vừa rồi quả nhiên hết sức nông nổi.
– — Rõ ràng có cơ hội nắm tay Thanh Thiển, một đường thong thả bước vào nhà, vì cái gì lại muốn tự mình chạy xộc vào trước đây?
Lẳng lặng ngắm nhìn nữ nhân bởi vì vội chạy theo mình mà gương mặt phiếm hồng thấm ướt mồ hôi, sợi tóc theo gió lướt nhẹ trên người nàng, Lộ Ảnh Niên nháy chớp mắt, ngay sau đó nhếch miệng cong cười, đôi tay nhỏ xíu nắm tay Tào Thanh Thiển, cánh tay còn lại trực tiếp ôm lấy cánh tay thon gầy của nàng, hắc hắc cười ngây ngô không nói không rằng.
Tào Thanh Thiển cúi đầu nhìn đứa nhỏ ánh mắt long lanh ngước nhìn mình, một người luôn chăm sóc cô từ tấm bé làm sao không biết ý tứ bên trong đó, sửng sốt một giây, ngay sau đó vươn tay véo véo gò má béo nộn, nửa ngồi xổm hơi cố sức ôm bế thốc cô lên: “Con a…. lúc nào cũng nghịch ngợm như vậy!”
“Hắc hắc…. Tiểu Di ~~~~~ ” Trước mắt mặc dù vẫn là đứa nhỏ, nhưng tâm lý vốn là của người trưởng thành, hơn nữa trước giờ tự luôn cho mình là một CÔNG QUÂN, thời khắc bị Tiểu Di mà mình luôn thầm mến bế bổng lên, Lộ Ảnh Niên gương mặt lập tức đỏ bừng, rồi lại luyến tiếc gần gũi với nàng, hai tay chậm rãi vòng ôm cổ nàng, tròng mắt đen bóng vừa chuyển, da mặt dày Bẹp một cái trên sườn mặt thanh tú.
“Tiểu tiểu tỷ vẫn thích dính lấy Nhị tiểu thư a.” Sớm đã chuẩn bị mọi thứ nghênh đón Lộ Ảnh Niên xuất viện trở về, quản gia nhà họ Lộ từ bên trong bước ra, nhìn một màn trước mắt mà mỉm cười nói. Ở phía sau, Lộ Văn vừa đỗ xe bước vào, mắt thấy chỉ biết ôm ngực lắc đầu: “Tiểu Niên, nhanh phóng xuống, lớn thế nào rồi.”
Cảm nhận rõ được cánh tay Tào Thanh Thiển ôm lấy mình có chút run run, Lộ Ảnh Niên tiếp tục thổ lưỡi, ghé vào bên tai Thanh Thiển cất tiếng nói non nớt: “Tiểu Di, thả con xuống đi.”
“Không sao….” Gương mặt ửng hồng vừa rồi có dấu hiệu chuyển đỏ, nhưng rồi rất nhanh toàn bộ đều trút đi, Tào Thanh Thiển nhẹ nhàng lắc đầu, đem Lộ Ảnh Niên hất lên một chút: “Chúng ta vào nhà đi.”
Lộ Ảnh Niên biết rõ tính khí nàng, phản ứng hiện ra như vậy có nghĩa là gì, cô hơi ngửa người về phía sau chiêm ngưỡng góc nghiêng cương nghị, nghiêm túc lại vô cùng xinh đẹp, chớp hạ mắt, thực ngoan ngoãn bò đến nằm úp sấp trên vai Tào Thanh Thiển, ôm chặt cổ nàng.
Lộ Văn bất đắc dĩ nhìn cô em vợ bất quá chỉ vừa bước qua ngưỡng 18 rồi đến đứa nhỏ vốn thường hay nghịch ngợm quậy phá thế nhưng lại ngoan ngoãn ôm nàng không nhúc nhích, ông lần nữa thở dài lắc đầu.
Người làm ba như ông rõ ràng đang đứng bên cạnh, vậy mà nữ nhi lại không muốn đến để mình ôm, ngược lại cứ thích quấn lấy Tiểu Di. Gần cả tháng ở bệnh viện cũng giống y như vậy, mỗi sáng khi vừa mở mắt ra liền bắt đầu tìm kiếm Tiểu Di, buổi tối trước khi nhắm mắt cũng nhất định phải nắm được tay Tiểu Di mới chịu ngủ.
“Tới rồi! Tiểu Di mau phóng con xuống.” Lộ Ảnh Niên giơ đôi tay nhỏ nhắn giúp Tào Thanh Thiển lau vệt mồ hôi bên thái dương, cố nén xung động muốn hôn lên đôi môi đỏ hồng ướt át gần ngay trước mắt, giọng nói trầm thấp thỏ thẻ.
“Ân….” Ôm đứa nhỏ từ bãi đỗ đến cửa lớn đã là cực hạn rồi, Tào Thanh Thiển cũng không muốn cậy mạnh, khuynh người thả cô xuống sau đó mềm nhẹ cười cười, nữa quỳ vuốt thẳng mép áo có chút nhăn nhúm. Mắt thấy cô nhóc ngơ ngác nhìn mình chăm chăm, Tào Thanh Thiển đột nhiên đứng bật người dậy thuận tay véo véo chóp mũi cô.
Chính giữa cửa lớn có đặt một chậu than đốt nóng, từ lúc nhỏ đã bầu bạn bên cạnh hai vị tiểu thư, bà quản gia tận mắt chứng kiến Tào Thanh Thiển lớn lên từng ngày mỉm cười hướng về phía hai người: “Nhị tiểu thư! Tiểu tiểu tỷ! Bước qua chậu than, mọi điềm xui xẻo đều tan biến.”
Lộ Ảnh Niên gật đầu, sau đó ngước lên nhìn Tào Thanh Thiển, nữ nhân đồng dạng cúi xuống nhìn mình, gương mặt có dấu hiệu ửng đỏ, đứa nhỏ trực tiếp nắm tay nàng: “Tiểu Di, chúng ta cùng nhau bước qua nha.”
“Ân!?!” Nhàn nhạt cười, cảm nhận đứa nhỏ này hồ như dùng hết sức nắm chặt tay mình, Tào Thanh Thiển tầm mắt dời đến chậu than hồng, đáy mắt thoáng qua thất thần, nhưng rất nhanh chóng dấu đi.
Hai người nắm tay nhau một trước một sau bước qua chậu than, bước qua một bước, Lộ Ảnh Niên xoay người ngẩn đầu nhìn Tào Thanh Thiển đang triều mắt nhìn chính mình nhấc chân bước tới, mi mắt khẽ run, thời khắc này cô xác thực được một điều, quá khứ thật sự đã bỏ lại.
Kiếp trước…. Không, những việc đã xảy ra chỉ giống như giấc mộng, tương lai cô nhất định sẽ không ngốc hồ hồ mà chọn cách trốn tránh, cũng sẽ không để nữ nhân này vĩnh viễn rời đi.
?
Lộc cộc…. Tiếng bước chân từ xa đi tới, Tào Cẩn Du một thân cảnh phục vội vã bước đến gần, nhìn thấy mọi người đứng ở cửa thì hơi chút kinh ngạc, bước chân càng hướng càng nhanh.
“Cẩn Du.” Lộ Văn phút chốc cả kinh, đón thê tử, theo thói quen cầm cảnh mũ trên tay bà: “Không phải em nói hôm nay….”
“Ân…. công việc vừa xong em lập tức trở về.” Nhanh chóng đáp trả, thân mình nửa ngồi xổm xuống, đôi tay dừng trên vai nữ nhi, Tào Cẩn Du chuyên chú nhìn đứa nhỏ từ trên xuống dưới, hốc mắt ẩn ẩn phiếm hồng.
“Mẹ.” Tay nắm tay Tào Thanh Thiển sớm đã bỏ ra, Lộ Ảnh Niên tươi cười nhìn mẹ mình, sau đó ôm chằm lấy bà: “Con không có việc gì.”
Cô nhớ rõ. Chính vì cố sự bị thương lần này, mẫu thân cường cường khí thế chưa từng rơi lệ đã lén khóc rất nhiều. Mà hết thảy những chuyện đó, suy nghĩ ngây thơ của một tiểu hài tử làm sao biết được, ngược lại trong lòng không ngừng oán niệm bà không quan tâm đến mình, khiến bà thương tâm.
Bây giờ mọi chuyện một lần nữa bắt đầu, cô nhất định sẽ không không hiểu chuyện, khiến mẹ mình phải khóc.
Chỉ là mọi chuyện không giống như mình tưởng, Tào Cẩn Du không những không khắc chế cảm xúc đang dâng trào, nhìn nữ nhi thân mật ôm mình, nước mắt lập tức trào ra sau đó cũng vòng tay ôm cô thật chặt.
“Mẹ….” Lộ Ảnh Niên thoáng chốc luống cuống, theo bản năng hướng nhìn phía Tào Thanh Thiển cầu cứu, không biết nàng chăm chú nhìn mình tự bao giờ, ánh mắt nàng vô cùng phức tạp, đôi đồng tử cư nhiên còn lộ ra kinh ngạc – mờ mịt?
Không hiểu vì cái gì nàng lại lộ biểu tình như vậy, Lộ Ảnh Niên nhíu hạ mi nhưng cũng không nghĩ nhiều.
“Được rồi, em xem! Tiểu Niên xuất viện không phải là việc rất cao hứng sao?!” Lộ Văn nâng đỡ vợ mình đứng lên, giúp bà lau nước mắt: “Tiểu Niên bị em doạ sợ rồi kìa.”
Sau khi được ông lau khô nước mắt trên mặt, bà nhanh chóng nhìn biểu tình vô thố hiện rõ trên mặt Lộ Ảnh Niên, cười thành tiếng, cúi xuống xoa đầu nữ nhi: “Tiểu nha đầu.”
“Hắc hắc!” Mẹ rốt cuộc chịu cười, vừa rồi còn hoảng hốt không biết làm thế nào khiến người vui vẻ cũng lập tức cười ngây ngô, ngước đầu lên nhìn ba ba tươi cười ôm lấy eo bà, đôi mắt sáng thêm vài phần.
Tào Thanh Thiển đứng bên cạnh nhìn một nhà ba người hoà thuận vui vẻ cười đùa, mi mắt run rẩy khẽ rũ xuống, một mạt nghi hoặc chợt loé qua. Sau đó lắc đầu, bước đến bên cạnh vuốt vuốt quả đầu nhỏ, giọng nói trầm thấp: “Niên Niên…. thực hiểu chuyện.”
“Ngô?” Bởi vì ba mẹ cười ra tiếng cho nên không nghe rõ những lời Tào Thanh Thiển vừa nói, Lộ Ảnh Niên quay ngoắt sang nhìn nàng: “Tiểu Di vừa nói gì?”
“Không có gì.” Tào Thanh Thiển nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười, môi mỏng khẽ nhếch nhưng không nói gì thêm.
Lộ Ảnh Niên ngây thơ sờ sờ cái ót, không hiểu chút gì lại tiếp tục nhìn nàng, đang định mở miệng hỏi thì bên kia Tào Cẩn Du đã hồi phục tinh thần, trực tiếp đem Lộ Ảnh Niên bế bỗng lên: “Quản gia đã hầm món canh con thích nhất, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Chưa kịp phản ứng liền bị mẹ mình nhấc lên khỏi mặt đất, hài tử yếu ớt lần nữa đỏ mặt bĩu môi kháng nghị: “Mẹ…. con tự đi được.”
Nghe cô nói vậy, Tào Thanh Thiển đi phía trước cúi đầu cười cười, tiếp đó đến phiên Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du, rồi đến quản gia bên cạnh cũng cười theo: “Tiểu tiểu tỷ đây là ngượng ngùng nha.”
“Được mẹ bế thì có gì mà thẹn thùng?” Nữ nhân so với đứa em gái nhu nhược yếu ớt hoàn toàn bất đồng, Tào Cẩn Du tốt nghiệp học viện cảnh sát, không chỉ có tài điều tra án thiên phú, thân thủ cũng được xem như lợi hại, chỉ cần một mình bà vẫn tuyệt đối có thể hạ gục năm sáu tên tội phạm. Tự nhiên cũng sẽ bế một đứa nhóc mười tuổi không tốn chút sức, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, ba bốn bước liền mang nữ nhi đến bên cạnh bàn ăn, nhân tiện còn niết véo hai gò má: “Tiểu nha đầu bày đặt học người cậy mạnh.”
Lời này không chỉ để nói cho việc cô ngượng ngùng xấu hổ, Lộ Ảnh Niên đương nhiên minh bạch ý tứ mẫu thân, thổ lưỡi quay đầu sang chỗ khác, nhìn thấy Tào Thanh Thiển ngồi xuống bên cạnh mình, Lộ Ảnh Niên trực tiếp phóng xuống đất bước qua trèo lên đùi nàng yên vị im lặng ngồi xuống, sau đó giả ngơ tựa vào vai nàng lơ đãng không nói gì.
“Đứa nhỏ này…..” Tào Cẩn Du nhìn dáng vẻ nó, vừa bất lực lại có chút chua xót, tiếp đó thì thở dài: “Suốt ngày quấn lấy Tiểu Di như vậy, Tiểu Di con một khoảng thời gian nữa sẽ vào Đại học, con có phải hay không cứ khóc nháo cả lên a?”
Lộ Ảnh Niên chớp đôi mắt đen láy, ngước nhìn Tào Thanh Thiển. Ngay sau đó quả nhiên nhìn thấy gương mặt nữ nhân luôn khiến mình tâm động vạn phần, nụ cười nàng nhàn nhạt chôn sâu trong tiềm thức lần nửa nở rộ mang theo ẩn tình kiên định: “Chị, em quyết định học Đại học E.”
Đại học E, là trường Đại học duy nhất ở E thị, vừa hay biệt thự Lộ gia cũng chính ở thành phố này.
————————
————————