Trọng Sinh Chi Thị Ái Hành Hung

Chương 4: Nuôi mèo không hề Dễ



̀O KHÔNG HỀ DỄ.

Úc Lâm Phi không hiểu được vì cái gì mình lại đối con mèo con hắc sắc tên nhị mao này lại sinh ra hứng thú lớn như vậy, hắn rất ít khi đối với thú nuôi sinh ra hứng thú, bình thường đai khái cũng chỉ cùng bằng hữu đánh golf hoặc ở nhà xem phim phóng sự.

Phí nhiều thời gian như vậy cho một con mèo không hề thích mình?- Đây là chuyện mà Úc Lâm Phi chưa từng nghĩ tới.

Nhưng thời điểm hắn đem con mèo bị đặt trong giỏ gấp đến độ kêu meo meo để vào trong xe, tâm tình ngoài ý muốn lại tốt lên.

“Kêu cái gì.” Lấy tay sờ soạng Tiểu Hắc miêu, rồi lại ngay lúc nó vươn móng tay ra thì lập tức thu tay lại, Úc Lâm Phi đùa xù lông nhị mao, ngữ khí tuyệt đối là trêu tức.

“Meow!” Khinh thương nhìn thoáng qua Úc Lâm Phi, Văn Trình trực tiếp dùng mông đối diện với người nam nhân đã khiến cho tâm tình mình phức tạp.

“… Hừ, tính tình còn rất ngoan cố.” Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Văn Trình, Úc Lâm Phi lại cười, hắn tươi cười ưu nhã mà ôn nhu, giống như đối với một tình nhân yêu cuồng nhiệt: “Dù có là mèo đực thì vẫn chỉ là một con mèo nhỏ a.”

Nói xong, không đợi Văn Trình kịp phản ứng, Úc Lâm Phi đã nhéo cậu mà nhấc tới trước mặt.

“Ai nha, là một ‘cậu bé’ nha.” Nụ cười dị thường ranh mãnh, Úc Lâm Phi nhìn chằm chằm vào bung Văn Trình.

“Meo meo meo!!!” Cậu bé cái muội nhà ngươi!!! Bị động tác của Úc Lâm Phi kích thích nghiêm trọng đến lòng tự trọng, Văn Trình càng xù lông lợi hại hơn, chẳng những kêu meo meo, hơn nữa còn bắt đầu ý đồ dùng móng vuốt của mình gãi vào tay Úc Lâm Phi.

“…Ai, còn thẹn thùng?” Cư nhiên giống như biết Văn Trình có ý tứ gì, nụ cười của Úc Lâm Phi trở nên có chút xấu xa, hắn cư nhiên vươn tay… sờ sờ Văn Trình… tiểu đệ đệ.

“MEOW!!!!” Văn Trình thực sự nổi giận! Cậu đã biết đi theo Úc Lâm Phi hẳn là sẽ không có điều gì tốt mà! Đời trước trực tiếp bị hắn giết, đời này thì sao!! Biến thành mèo xong cư nhiên bị hắn tùy tiện sờ tới sờ lui! Tôn nghiêm đâu! Tiết tháo đâu! Cậu cần phải xử lý Úc Lâm Phi!!!

Đương nhiên, Văn Trình đã tức đến mức đầu óc ngu muội không nghĩ tới bây giờ cậu chỉ là một con mèo, biện pháp mà hắn có thể chỉnh Úc Lâm Phi đại khái cũng chỉ có thể dùng hai mắt của mình trừng Úc Lâm Phi tới chết.

“Đừng nóng giận, ngoan, chỉ là đùa ngươi một chút thôi.” Nhìn thất Văn Trình thật sự xù lông, Úc Lâm Phi mới trấn an đứng lên, hắn nhìn Tiểu Hắc Miêu đang liều mạng vặn vẹo trong tay, lần đầu tiên cảm thấy đem nó về nhà là lựa chọn hoàn toàn chính xác. Nếu trong nhà có mèo nhỏ này, vậy hẳn sẽ có nhân khí hơn.

Đem Văn Trình đặt lại vào giỏ, Úc Lâm Phi dùng một cái thảm che đi mặt trên giỏ, sau đó khởi động xe.

Không nghĩ tới mình phẫn nộ cư nhiên bị vô tình lơ đi, Văn Trình buộc mình phải bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghiêm túc nghĩ về sau rốt cuộc nên sống thế nào.

Đầu tiên, cậu tuyệt đối không muốn Úc Lâm Phi nuôi cậu, chỉ gặp mặt một lần thì không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn cậu cùng hung thủ giết mình mỗi ngày sinh hoạt cùng nhau, Văn Trình chắc chắn không thể làm được… Mỗi lần nhìn thấy Úc

Lâm Phi tươi cười, đều sẽ khiến Văn Trình nghĩ đến chính mình trước khi chết, Úc Lâm Phi cuối cùng đối với mình cũng lộ ra một cái mỉm cười.

Nhất quán ấm áp, nhất quán ưu nhã, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch lại biến thành lạnh lùng chán ghét, thời điểm đâm con dao vào ngực cậu, thẩm chí một chút run rẩy cũng không có.

Văn Trình cùng Úc Lâm Phi sinh hoạt ba năm, tự nhiên đối với nụ cười rộ lên nhìn phi thường ôn hòa của nam nhân này có chút lý giải… Văn Trình biết, Úc Lâm Phi chỉ nhìn qua ôn hòa thôi, thực ra bên trong hắn vô cùng lạnh lùng lân với kiêu ngạo. Hắn đối với tất cả mọi người đều có thể ôn nhu tươi cười, nhưng ở sâu trong nội tâm, vẫn duy trì tâm tình không hề gợn sóng.

Văn Trình từng nghĩ mình tồn tại đặc biệt trong mắt Úc Lâm Phi, nhưng đến khi chết đi cậu mới hiểu được, kể cả cậu, cũng chưa bao giờ chân chính đi vào được nội tâm của Úc Lâm Phi.

Hiện tại Văn Trình có thể khẳng định, cho dù hiện tại hắn chỉ là một con mèo nhỏ, cho dù cậu có là do hảo hữu của Úc Lâm Phi đưa cho, nhưng nếu mình thực sự chọc giân Úc Lâm Phi… Kết cục khẳng định sẽ vô cùng thảm.

Như vậy liền trốn khỏi Úc Lâm Phi…

Văn Trình cẩn thận ló đầu ra ngoài thảm. Cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết trắng bao trùm khắp ngã tư đường, im lặng đánh gẫy ý tưởng làm mèo hoang. Không nói tới cậu có hay không có thể chạy thoát khỏi tay Úc Lâm Phi, nếu chạy được, cậu thật sự có thể sinh sống như một con mèo hay sao? Đi đống rác để tìm kiếm thức ăn? Ăn chuột cống?

— Không có khả năng, Văn Trình triệt để lý giải được, sinh hoạt thống khổ cùng Úc Lâm Phi hay là sống như mèo hoang, cậu thà lựa chọn vế trước.

“Muốn làm mèo hoang sao?” Đột nhiên nghe được một câu hỏi mang theo ý cười, Văn Trình cứng ngắc quay đầu, cậu nhìn

Úc Lâm Phi mặt không chút đổi lái xe, cậu tưởng mình xuất hiện ảo giác.

“Muốn làm mèo hoang sao? Tiểu Hắc miêu?” Nhưng mà sự thật chứng minh, Văn Trình không hề gặp ảo giác, cậu hoảng sợ nhìn Úc Lâm Phi hơi hơi quay đầu, lộ ra một nụ cười: “Ân?”

…Úc Lâm Phi là yêu quái sao?? Như thế nào lại biết mình suy nghĩ cái gì?? Văn Trình bị nụ cười của Úc Lâm Phi làm nổi da gà, cậu khẽ meo một tiếng, cúi đầu không dám đối diện với Úc Lâm Phi.

“Bên ngoài rất lạnh nha.” Úc Lâm Phi cũng không nhìn Văn Trình, hắn nhìn đèn đỏ trước mặt, ngữ khí có vẻ tản mạn không một tia uy hiếp, nhưng lời nói lại khiến Văn Trình một trận rét run: “Hơn nữa nếu ngươi vụng trộm chạy ra ngoài, lại bị ta bắt được… Thực thảm a.”

“…” Không dám trả lời lại, Văn Trình đem đầu lui vào trong giỏ, cậu vùi đầu vào hai mao nhung nhung ở móng vuốt, lần đầu tiên thấy rõ được sự biến thái của Úc Lâm Phi.

“Ta sẽ yêu thương mèo nhỏ mà.” Úc Lâm Phi mặt không chút thay đổi, hắn tại địa phương không người rất hiếm khi cười: “Mèo con muốn ăn gì đều có thể, sẽ có nơi ở tốt, nhưng mèo con phải nghe lời ta đó, biết chưa?”

Văn Trình vẫn không có trả lời.

“Mèo con?” Úc Lâm Phi nhẹ giọng kêu một tiếng, lại khiến Văn Trình run lên.

“Meo.” Khàn khàn kêu một tiếng, Văn Trình thấy cậu thật sự sắp điên rồi… Lúc này cậu không có phát hiện, một tiếng meo ô này, đã hoàn toàn khẳng định mình có thể nghe hiểu lời Úc Lâm Phi nói.

Thật là một con mèo kì quái, cư nhiên có thể nghe hiểu lời mình nói. Úc Lâm Phi nghiêm túc lái xe, không có cảm xúc mà nghĩ, có thể ở thời điểm nhàm chán như vậy tìm được điều thú vị như vậy… Thật sự là quá may mắn.

Nửa giờ sau, rốt cuộc cũng đến nơi, Úc Lâm Phi mang khăn quàng cổ và bao tay vào, ôm giỏ vảo lòng, sau đó xuống xe.

Văn Trình đã ngủ say trong giỏ, cậu lui vào trong đống mềm mại mà Hà Dịch làm cho, tựa như mộn tiểu cầu đen nho nhỏ, bởi vì hô hấp mà phập phồng bụng nhỏ có vẻ vô cùng khả ái. Thời điểm mở thảm lên, Úc Lâm Phi phải nhịn xuống khát vọng lấy tay chạm vào tiểu cầu.

“Thật sự là…” Rất đáng yêu. Úc Lâm Phi không nói ra câu kế tiếp, kỳ thật… Hắn thấy mình hiện tại có chút kì quái… Không phải chỉ là một con mèo con thôi sao… Vì sao mình lại có hứng thú lớn như vậy?

“Gọi là gì đây?” Không tiếp tục tự hỏi mình rốt cuộc vì cái gì đối với mèo con sinh ra hứng thú lớn như vậy, Úc Lâm Phi gõ gõ vào giỏ, lẩm bẩm: “Vậy thì… cứ gọi Tiểu Hắc là được.”

Văn Trình vẫn đang chìm trong giấc mộng chưa kịp thoát khỏi cái tên nhị mao, liền lập tức dính vào Tiểu Hắc… Văn Trình từng nghĩ nếu mèo trắng gọi là Tiểu Bạch, mèo đen gọi là Tiểu Hắc, vậy thì mèo hai màu đen trắng sẽ gọi là gì, đương nhiên, cách giải quyết đơn giản và hoàn mĩ nhất, kêu mèo vằn là được…

Đem Tiểu Hắc đang ngủ đặt tại sô pha trong phòng khách, Úc Lâm Phi bắt đầu tự hỏi có nên để Tiêu Hắc ngủ trong giỏ một đêm, dù sao cấp dưới của hắn chuẩn bị gì đó cũng phải đến ngày mai mới mang qua.

“Vừa rồi ở nhà ăn no rồi, hẳn là không cần ăn cái gì đi.” Đem cái thảm bị tuyết tan làm ướt xuống dưới rồi thay bằng một cái khác, Úc Lâm Phi bắt đầu cẩn thận quan sát Tiểu Hắc vẫn đang cuộn trong trong giỏ mà ngủ.

Chỉ mới mấy tháng nên cơ thể chưa phát triển, cả người khung xương nhìn qua đều có vẻ mềm mại tinh tế, tựa hôg lấy ngón tay chạm vào cũng có thể gãy. Trên người lông tơ màu đen cũng không quá dài, xúc cảm lại rất tốt, còn có âm thanh meo meo mỏng manh… Nghĩ đến đây, Úc Lâm Phi không tự chủ được lấy ngón tay sờ soạng chóp mũi Tiểu Hắc.

… Mộng cảnh bỗng bị quấy rầy khiến Văn Trình cau mắt, dùng mòng vuốt nhỏ theo phản xạ lau lau cái mũi của mình, sau đó lại ngủ.

“Ngủ thật say a.” Lấy tay khều nhấc lên một cái móng vuốt của Tiểu Hắc, Úc Lâm Phi lấy tay đè lại phần thịt hồng ở giữa, khiến cho móng vuốt bị giấu ở phần đệm thịt nhô ra.

“Có thời gian sẽ mang ngươi đi cắt móng vuốt.” Nhìn móng vuốt nho nhỏ không sắc nhọn, Úc Lâm Phi như nói với mèo nhỏ đang ngủ: “Miễn cho thời điểm cào ta, ta lại sinh khí…”

Hắn một khi sinh khí sẽ như thế nào? Úc Lâm Phi cũng không biết, hắn chỉ biết là, nếu hắn thật sự sinh khí, tuyệt đối sẽ không phải chuyện mang lại cho người ta sung sướng. Dù sao những người đã từng gặp qua hắn sinh khí, đều tuyệt đối không thể gặp lại lần thứ hai.

“Như vậy mèo con, ngủ ngon.” Hôn tại móng vuốt nhỏ nhỏ một của mèo con một cái, Úc Lâm Phi đứng lên, đem thảm phủ lên toàn bộ giỏ, sau đó đem giỏ đặt lên sô pha. Hắn thực sự có điểm sợ mèo con khi tỉnh lại có khi nào té xuống dưới hay không.

Càng nghĩ càng thấy như vậy có chút nguy hiểm, Úc Lâm Phi do dự một lát rồi mang giỏ đi vào phòng ngủ của mình.

Nhìn chiếc giường king size, đem đặt giỏ ở đầu giường… Nếu Tiểu Hắc tỉnh lại muốn bò ra, mình hẳn sẽ phát hiện đầu tiên, Úc Lâm Phi nghĩ, hiện tại hắn nên đi tắm trước đã.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.