Thế giới quan của một người muốn xây lên rất khó, cần tới mười mấy năm hoặc thậm chí mấy chục năm. Nhưng muốn huỷ diệt nó, chỉ cần trong cái nháy mắt. Ông cũng đã từng bị huỷ đi thế giới quan của mình, chính là lúc Chân Ly nói với ông rằng bà mang thai. Hôm nay đứa con trai mà Chân Ly sinh cho ông, một lần nữa làm cho thế giới quan mà ông thật vất vả xây nên lại một lần nữa vỡ nát.
So với 18 năm trước, năng lực tiếp nhận của Trang Ngộ đã mạnh hơn 1 chút. Dù sao lúc đó ông cả người đều ngớ ngẩn, cũng đã hưng phấn vài ngày không ngủ được.
Niềm vui sướng dường như vốn có, đều trong khoảng thời gian chớp mắt này dùng hết sạch.
Mấy năm gần đây sống vô tri vô giác, ngoại trừ còn trách nhiệm với con trai, tất cả của tất cả đều dường như không có nổi hứng thú. Trang Ngộ biết tâm tính của chính mình không đúng, nhưng mà ông không khống chế tâm tính của mình được.
Nhưng mà tiểu vương bát đản này đột nhiên cứ đến như vậy, thế giới tinh thần của Trang Ngộ rất lâu không có bất kỳ chấn động nào đột nhiên trở nên dao động một chút. Ông quan sát đứa con trai mà mình không biết từ lúc nào đã cao đến vai của mình như thế này rồi, sắp vượt qua chiều cao của Chân Ly rồi. Mấy năm nay ông đã cố gắng hết sức đem tinh thần, thể lực và tâm tư đều đặt trên người con trai, không nhớ Chân Ly nữa, lại vẫn là trong một khắc này, nhịn không được ôm lấy con trai, mắt ửng đỏ.
Chân gia có cái bí mật gì?
Liên quan tới chuyện của Chân Ly, ông từ trước đến giờ đều không hỏi nhiều, lúc đó điều ông muốn chính là, chỉ muốn toàn tâm toàn ý yêu nàng là được rồi. Nhưng mà bà giấu ông rất nhiều chuyện, lúc đó ông cũng có thể cảm nhận được. Thẳng cho đến cuối cùng Chân Ly chết rồi, thi thể cũng bị người của Chân gia mang trở về, ông vẫn là tôn trọng lựa chọn của bà.
Lúc Trang Trạch Ân nhìn phản ứng của cha bị doạ cho nhảy dựng, hắn ôm lấy sau lưng cha, cái gì cũng không dám nói, cứ như vậy im lặng mà ôm ông. Hắn đã từng đoán vô số phản ứng của cha sau khi biết được hắn mang theo dị năng trong người, duy chỉ có chưa từng nghĩ đến cha sẽ khóc. Có chút hốt hoảng tổ chức câu chữ trong đầu, nhưng lúc nói ra lại không được mạch lạc: “Cha, con… con sẽ cẩn thận, sẽ không bại lộ chính mình. Cha xem, con đã làm qua 1 lần, cũng không có bị ai phát hiện. Con không muốn khiến cho cha vất vả như vậy nữa, phải sống cảnh màn trời chiếu đất lại nguy hiểm…”
Trang Ngộ vỗ vỗ sau lưng hắn, nói: “Cha biết, con trai, con trưởng thành rồi.”
Trang Trạch Ân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần chính mình không kích động đến cha là tốt rồi. Mặc dù cha từ trước đến nay là một người đàn ông rất kiên cường, trong nhà bất kể có chuyện gì đều là một mình ông chống đỡ. Bí mật thiên đại, ông từ trước đến giờ cũng chưa từng nói với mình.
Nhưng bắt đầu từ bây giờ, Trang Ngộ dường như cũng không muốn giống như trước kia cố chấp như vậy nữa. Từ lần trước cái vị Tề quản gia tìm tới cửa kia, ông liền có 1 loại dự cảm, luôn cảm thấy cuộc sống bình yên mười mấy năm sắp bị phá vỡ. Nếu như sau khi Tề quản gia đi rồi, mọi chuyện từ đó bình thường trở lại, Trang Ngộ có thể vẫn sẽ giống như lúc trước trải qua cuộc sống nông thôn bình dị. Nhưng mà con trai vẫn ở đây lúc này, xuất hiện dị thường.
Chân Ly lúc trước chắc chắn có chuyện gì đó giấu ông, ông cần phải tìm người của Chân gia nói chuyện rõ ràng. Hoặc là, ông nên để Trang Trạch Ân trở về Chân gia. Hắn là con trai của Chân Ly, vậy thì thứ trên người Chân Ly không giống người thường, hắn cũng hẳn là có sao?
Trang Trạch Ân không biết, chính mình chỉ là thẳng thắn, sẽ khiến cho cha suy nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng mà Trang Ngộ cũng không biểu hiện cái gì, dù sao ông cũng là người đã từng trải qua bao sóng gió. Trang Trạch Ân dù cho sống lại 1 đời, đời trước cũng không sống quá 30 tuổi, Trang Ngộ hơn 40, những việc trải qua trong cuộc đời so với con trai không biết phong phú hơn bao nhiêu.
Ông dặn dò Trang Trạch Ân: “Chuyện này không thể nói cho người khác biết được, chính con cẩn thận 1 chút. Chuyện thịt khô, cha sẽ giúp con xử lý.”
Trang Trạch Ân liền vội vàng gật đầu, biết chuyện này giải quyết chắc cũng không dễ. Giải quyết thế nào thịt khô đột nhiên không cánh mà bay? Nhưng mà chuyện này, lại bất luận thế nào cũng phải cho người trong thôn một câu trả lời thoả đáng.
Hai cha con cũng đi theo đến uỷ ban thôn, Trang Ngộ theo Từ thúc tra xét đồ mất trộm ở hiện trường. Cuối cùng dặn dò Từ thúc thân là thôn trưởng trên danh nghĩa, nói: “Chuyện này không thể báo cảnh sát, cái xưởng nhỏ này của chúng ta không có giấy phép kinh doanh, làm không xong còn bị phạt tiền.”
Từ thúc trong lòng hiểu rõ chuyện này, cho nên vẫn luôn không nhắc đến chuyện báo cảnh sát.
Trang Ngộ lại nói: “Mặc dù kỳ lạ, nhưng tên trộm bây giờ cũng rất thông mình, nói không chừng liền có thể trộm đồ trộm đến nổi thần không biết quỷ không hay. Chuyện này, chúng ta cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Nhưng mà lão Từ ông đừng lo, tôi sẽ không để cho mọi người tổn thất theo tôi đâu. Tiền thịt khô và tiền công của phân xưởng, tôi vẫn sẽ chiếu theo bình thường mà làm. Hơn nữa lần này thú săn bắt được cũng không ít, gộp với cả lần trước, tôi bồi thường gấp đôi cho mọi người.”
Từ thúc vừa nghe Trang Ngộ nói như vậy, lập tức từ chối nói: “Như vậy không ổn đâu, Lão Trang. Nếu nói tổn thất, người tổn thất nhiều nhất chính là ông. Xưởng làm thịt khô là ông mở, cũng là ông dẫn theo những người trẻ tuổi trong thôn vào núi săn bắt. Chúng tôi liền nhập cổ phần theo đầu người, ngoại trừ xuất chút lực, so với lấy không tiền cũng không có gì khác biệt. Lại muốn ông bồi thường, điều này cũng không thể nào nói nổi.”
Trang Ngộ khoác khoác tay, nói: “Không có gì không nói nổi cả, mặc dù lần này thịt khô mất đi, nhưng ông chủ kia mà tôi hợp tác cùng vẫn là thanh toán tiền trước cho tôi. Thịt khô lần này, so với lần trước bán được hơn rất nhiều. Chúng ta gia tăng thời gian đem hàng hoá mà y cần làm ra, tôi lại nói ông ấy lùi thời gian nhận hàng lại một chút. Lại nói, chúng ta chính là vào không núi một chuyến, cũng không phải tổn thất gì lớn. Chuyến này liền xem như chúng ta vào núi dò đường trước, trước đó cũng không phải là đi không. Nhưng mà nếu người ta đã thanh toán tiền hàng cho tôi trước, tôi cũng thanh toán tiền cho mọi người trước, tránh cho người trong thôn phí sức lực. Sau này cơ hội kiếm tiền sẽ co lại, còn cần thịt bò, thịt dê, còn có hoa quả khô trong núi. chúng ta cũng đừng nhìn chằm chằm vào chút lợi ích nhỏ, nên đem tầm mắt phóng ra xa một chút.”
Nghe Trang Ngộ nói, Lão Từ im lặng nửa ngày, mới thở dài một hơi, nói: “Lão Trang, ông là người có ý tưởng nhất trong thôn chúng ta. Tình hình cái thôn này của chúng ta ông cũng thấy rồi đó, là thật sự rất nghèo! Nhà tôi có 4 người, đói chạy hết 3 người! Nếu không phải một thôn này toàn người già yếu, tôi cũng đã đi rồi. Nhiều năm như vậy rồi, nếu không phải ông mang theo người trẻ tuổi đi làm ăn, e rằng ngày tháng trải qua càng không tốt. Ai, không nói nhiều nữa, tôi thay mặt các hương thân cám ơn ông.”
Trang Ngộ khoác tay, nói: “Không cần cám ơn, tôi đem tiền đều mang đến, phân chia cho các hương thân, lần này có thể phân không nhiều. Nếu như thật sự muốn cám ơn tôi, vậy thì tìm vài hương thân giúp dựng lên kho hàng ở trong sân của tôi đi! Cái sân bên đó của tôi vẫn coi như là an toàn, đường cũng dễ đi, thịt khô làm rồi phải vận chuyển ra ngoài. Tôi lại làm giám sát, chuyện giống như lần này chắc chắn sẽ không phát sinh lần nữa. Để mọi người yên tâm, ngày lành đều ở phía sau a.”
Lão Từ tiếp nhận tiền mà Trang Ngộ đưa tới, một sấp thật dày. Ông ngạc nhiêu, nói: “Nhiều vậy sao?”
Trang Ngộ nói: “4000, 20 hộ, mỗi hộ phân 200. Chút tiền này cũng không tính là gì, người đó làm ăn với tôi đã nói, sau này đơn đặt hàng không thể thiếu, lúc này mới bắt đầu thôi.”
Lão Từ một đời này chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, miệng đã cười không thấy mắt đâu, nói: “Được được! Tôi lập tức đem tiền phân cho mọi người! Ông yên tâm đi! Chuyện của kho hàng cứ để tôi lo!”
Không bao lâu tiếng kèn đồng ở uỷ ban thôn vang lên, thôn trưởng Lão Từ bày tỏ vô cùng vui vẻ kêu mọi người đến uỷ ban thôn lấy tiền.
Trang Trạch Ân ở nhà nghe được loa phóng thanh vang lên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra cha đã giải quyết xong rồi, chính mình không cần lo lắng bị mời đến cục cảnh sát uống trà nữa. Có thể là từ đời trước hình thành phản xạ có điều kiện, vừa nghe đến cảnh sát liền theo bản năng rùng mình.
Sau khi Trang Ngộ làm xong, trở lại vào trong nhà. Ông không có đi Tây viện tìm con trai nói chuyện, mà là đi lấy đồ, tìm Hàn Cảnh Sâm đang thu dọn bánh kem.
Hết chương 16.
Editor có lời muốn nói: Mọi người ơi, hoang mang quá thể! Riết tui cũng không biết Chân Ly là nam hay nữ nữa! Hoang mang-ing!!!
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp nà!^^