Thời gian là như thế, ngay lúc chúng ta vẫn chưa kịp để ý, nó đã lướt nhanh đến mức không thể vãn hồi. Sau khi kết thúc quân huấn, Diệp Cảnh về nhà, lại một lần nữa được nằm trên giường lớn, ôm em trai bảo bối mà ngủ, nhưng ngoại trừ hôn môi hay vuốt ve ra, anh không làm thêm hành động gì quá đáng hơn nữa.
Đương nhiên, có lẽ cũng là vì dưới sự giám sát quá mức chặt chẽ mọi lúc mọi nơi của Phúc quản gia, vừa nhìn thấy đại thiếu gia bắt đầu sờ loạn, ông lập tức trừng mắt lườm, sau đó mâm cơm hôm đó đảm bảo tràn trề đồ ăn mà Diệp Cảnh ghét cay ghét đắng.
Diệp Phong thầm nghĩ, anh trai nhà mình ngoại trừ thích nhìn mình mặc đồ ngủ hình mèo nhỏ, thỏ con hay sóc con ra thì lại gia tăng thêm một ít sở thích kì quái nữa rồi, ví dụ như sau khi vào phòng ngủ, anh cứ yêu cầu cậu đeo tai của một con vật xù lông nào đó, cùng mặc nguyên bộ ngủ hình mèo hoặc thỏ. Diệp Phong cài tai lên tóc xong cũng chả có cảm giác gì mấy, thế cho nên hầu như cậu luôn quên có sự tồn tại của tai nhỏ lông xù trên đầu mình.
Có một lần sau khi thức dậy, anh trai không có ở đây, bụng cậu lại đói, Diệp Phong lười thay quần áo, trực tiếp mặc thế xuống lầu ăn sáng, kết quả ngay tại phòng khách gặp được Diệp Cảnh cùng Mộ An Nhiên đang nói chuyện.
Thiếu niên vừa mới rời giường, sắc mặt tản ra sắc hồng tự nhiên, thân thể giấu kín trong bộ ngủ trắng thuần mềm mại, có vẻ non nớt vô hại. Trên cái đầu nhỏ xù tóc lộ ra hai lỗ tai thỏ trắng hồng, trắng đen đối lập nên nhìn vô cùng nổi bật, trên tai giả còn có rất nhiều lông tơ mềm mềm, nhìn qua chỉ muốn sờ sờ vì phát. Vì thiếu niên chuyển động nên hai lỗ tai mềm mại tha hồ lắc lư trên đỉnh đầu, đáng yêu dễ sợ.
Đôi dép lê cậu đi dưới chân cũng được làm phỏng theo móng thỏ, cay cả phía sau bộ ngủ cũng được gắn một cục lông tròn tròn làm đuôi.
Thiếu niên dụi dụi mắt, dáng vẻ mới tỉnh ngủ điển hình, đi được hai bước lại không nhịn được ngáp một cái, khiến lỗ tai nhỏ lệch sang một bên, con ngươi đen láy nhất thời ầng ậc nước, đáy mắt ửng hồng. Diệp Phong phồng má, tầm mắt lúc này đã rõ ràng hơn, mơ hồ mở to mắt, vẻ mờ mịt cực kì giống bé thỏ con đang chăm chú ăn cỏ mà bị gọi tên.
Mộ An Nhiên hoàn toàn ngây người, phương thức mà tên Diệp Cảnh yêu nghiệt này nuôi em trai là như vậy à? Đây đúng là em trai hàng thật giá thật của Diệp Cảnh hả? Tuy rằng hắn biết tiểu đệ nhà họ Diệp rất đáng yêu, nhưng dù sao Diệp Cảnh cũng là một tên cuồng em trai, độ chân thật đã bị chủ quan hóa, khó có thể tin được, thế nhưng hiện tại….. em trai này sao có thể đáng yêu đến thế!!!
Rõ ràng trông không khác gì sủng vật bị nuôi trong nhà à nha ~
“Tiểu Phong sao lại đi ra đây vậy?” Sau vài giây ngây người, Diệp Cảnh lập tức ý thức được ở đây có người ngoài, có chút bực bội trừng mắt lườm Mộ An Nhiên một cái, dám dùng ánh mắt hoa si thế kia nhìn em trai bảo bối của anh à. Đã thế Diệp Cảnh quyết định đọc chiếm luôn khu đất phía đông kia, khiến tên này khóc chết luôn.
“A~ anh hai……” Bé thỏ con còn chưa tỉnh ngủ, hai cái tai dài dài trên đỉnh đầu lắc la lắc lư, Diệp Cảnh vừa mới đứng dậy định đón Diệp Phong, thì Mộ An Nhiên cũng bất giác bật dậy gào lên.
“Á______ Diệp Cảnh, cậu đúng là nhân tài, làm thế nào mà nuôi được em trai như nuôi con thỏ thế này vậy hả?
Diệp Cảnh: “…………”
“Lại đây nào Tiểu Phong, để cho Mộ ca ca nhìn xem nào?!” Mộ An Nhiên tiến lên, để lộ nụ cười ‘Anh chân thành lắm mà’ lại gần, ma trảo vươn ra túm gọn hai cái tai thỏ của Diệp Phong.
Diệp Phong: “……..” Đây không phải là đại thúc đáng khinh luyến đồng trong truyền thuyết đấy chứ? o(╯□╰)o
Sắc mặt Diệp Cảnh lập tức tối sầm lại, xoay người tung cước, đạp cái tên có ý đồ nhúng chàm em trai bảo bối của anh ra, rồi thuần thục kéo cánh tay Diệp Phong, ôm cậu vào trong ngực. Diệp Phong dang rộng hai chân, quắp chặt lấy thắt lưng anh trai, hai tay túm chặt cổ anh, cái đầu nhỏ dựa vào bờ vai rộng lớn của anh, vừa ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy được cảnh Mộ An Nhiên té lộn nhào trên ghế sô pha, mặt chúi xuống đất.
“Mẹ nó cái đồ lạnh lùng kia, có em trai là quên luôn bạn bè hả?! Mau đỡ bổn thiếu gia lên……. Em sai rồi mà lão đại, em sai rồi! Cứu cứu em á á á ~~ Diệp tiểu đệ, đừng thấy chết không cứu như thế……..” Mặc kệ Mộ An Nhiên giãy dụa kêu gào, anh trai Diệp Cảnh vẫn chuyên tâm ôm em trai bảo bối lông xù nhà mình lên lầu.
“Không cần phải quan tâm đến cậu ta.” Anh trai ngạo kiều quay đầu bước đi, Phong tiểu đệ đệ nhìn nhìn bộ dáng ngã chổng vó của Mộ An Nhiên, tâm tình bỗng nhiên vô cùng thư sướng.
“Chẳng phải anh hai đã nói không được mặc như thế này ra ngoài rồi sao? Như thế nào lại bất cẩn đến thế, hửm?”
Nghe thấy giọng nói ấm áp dịu dàng của anh trai, bé thỏ con rụt đầu lại, cọ cọ lên má anh trai đại nhân, híp mắt lại, dường như lại rơi vào trạng thái mơ màng muốn ngủ tiếp.
“Ư, đói bụng ~” Bé thỏ nghĩ ngợi một lát mới nói ra được mục đích đi kiếm ăn của mình.
“Lát nữa nh sẽ gọi bác Phúc bưng đồ ăn lên cho em, giờ để anh hai giúp Tiểu Phong rửa mặt ha!”
“Em tự làm được mà!” Bé thỏ con vỗ vỗ hai má, dáng vẻ đáng yêu tới mức khiến người nhìn hận không thể nhào tới cắn một ngụm.
Diệp Cảnh khẽ cười, cũng không nói gì nữa, tranh luận là vô ích, dù sao cuối cùng Tiểu Phong vẫn phải thỏa hiệp thôi. ╮(╯▽╰)╭
…
Thời gian hai năm bất tri bất giác trôi qua rất nhanh. Diệp Phong đã lên lớp 11, bài vở căng thẳng, mỗi lúc ôn thi Tiểu Phong lại nhớ tới dáng vẻ học hành nhẹ nhàng thoải mái của anh trai lúc trước, cậu mím môi nghiến răng nghiến lợi, tâm tình chen chúc đủ lại hâm mộ lẫn ghen tị. Đồng thời cũng yên lặng bi ai cảm thán một phen cho cái chỉ số thông minh không được cao lắm của mình.
Cùng là anh em một nhà, tại sao lại có sự chênh lệch lớn đến thế? Bé thỏ nhỏ cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Trong khoảng thời gian này Diệp Cảnh cũng không còn trêu chọc Diệp Phong nữa, anh sợ cậu bị phân tán tư tưởng, hơn nữa anh còn chủ động giúp em trai giải đáp thắc mắc, hỏi gì nói đó, cả quá trình giảng giải rất cản thận, tỉ mỉ.
Mà hai năm gần đây, cha Diệp cũng dần dần buông lỏng quyền lực nắm trong tay, ông biết con trai lớn của ông đang tụ tập một số người giúp đỡ sau lưng mình, mở một công ty trên internet. Nhưng cha Diệp càng hy vọng Diệp Cảnh có thể kế thừa gia nghiệp, vậy nên dưới sự phớt lờ của ông, Diệp Cảnh rốt cuộc chiếm được cơ hội lớn, cơ hội cạnh tranh chiếm khu đất phía Đông.
Trên thực tế không mấy ai xem trọng khu đất này, nó đã bị bỏ hoang nhiều năm do cách xa trung tâm thành phố, đoạn đường huyết mạch thông thương cũng chưa được tu sửa. Vậy nên, nói gì thì nói, chẳng kẻ nào dại dột không não đi mua mảnh đất không giá trị ấy cả.
Mảnh đất này khi được đưa lên bán đấu giá cũng chỉ là để góp cho đủ số mà thôi, nhưng không ngờ thật sự vẫn có người coi trọng nó! Nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy không phải đầu óc của tên nhóc Diệp Cảnh này có vấn đề rồi chứ? Mà người được cha Diệp phái phụ giúp lúc này chỉ kém không túm quần áo Diệp Cảnh khóc lóc mà thôi, đại thiếu gia, ngài làm ơn đừng làm loạn nữa được không?
Nhưng Diệp Cảnh chẳng để tâm, vẫn khư khư cố chấp, dù có tám con trâu tới kéo cũng không nhúc nhích, thậm chí còn sẵn sàng kí giấy bảo đảm, lại lôi ra bản thiết kế hoàn mỹ, lên kế hoạch phát triển khu đất phía Đông kia trong tương lai vô cùng chu đáo, chặt chẽ. Nó giống như một bức tranh đẹp đẽ, vẽ lên tương lai huy hoàng trước mặt mọi người.
Trong nhất thời, các cổ đông cùng ban giám đốc đều có chút dao động.
“Người trẻ tuổi, những điều cậu nói tôi đều đã nghe, những điều cậu viết tôi đều đã nhìn, nhưng cậu lấy gì đảm bảo trong tương lai lượng người đổ về đây sẽ lên tới con số như thế này?” Lão Lý thả bản kế hoạch xuống, đôi mắt đầy uy nghiêm xuyên thấu qua kính mắt, chăm chú nhìn Diệp Cảnh. Bạn đang
Lão Lý luôn là ngÆ°á»i là m viá»c cÆ°Æ¡ng trá»±c, công bằng, yêu cầu Äá»i vá»i cấp dÆ°á»i cÅ©ng tháºp phần nghiêm khắc. Kiếp trÆ°á»c, tÃnh từ lúc khá»i nghiá»p, Diá»p Cảnh vẫn luôn bỠông ta xói mói ÄỠý Äủ kiá»u.
âTôi cÅ©ng hiá»u Äá»i vá»i các vá» ngá»i Äây, con sá» nà y quá mức khuếch Äại.â Lão Trá»nh gần Äây có hÆ¡i chút phát tÆ°á»ng, Äá»nh Äầu Äã rụng tóc bóng loáng, nhÆ°ng không hỠảnh hÆ°á»ng Äến sá»± quan sát thá» trÆ°á»ng chặt chẽ, cẩn tháºn của mình.
Kiếp trÆ°á»c Diá»p Cảnh cÅ©ng thÆ°á»ng xuyên tiếp xúc vá»i lão Trá»nh, ngÆ°á»i nà y là m viá»c tá» má», sáng suá»t tuyá»t Äá»nh, khuyết Äiá»m duy nhất là quá mức cẩn tháºn, ông ta không chủ trÆ°Æ¡ng kiếm lợi lá»n trÆ°á»c mắt, nhÆ°ng má»t khi Äã Äảm bảo quyết Äá»nh Äầu tÆ° thì sẽ kiếm Äược rất nhiá»u tiá»n.
Lão Trá»nh còn có sá» thÃch Äi du lá»ch lúc rảnh rá»i, cÅ©ng có chút quan tâm tá»i chụp ảnh phong cảnh, váºy nên ông rất quý Diá»p Phong. Diá»p Cảnh còn nhá» rõ khi Äó, khi Tiá»u Phong Äược ông khen ngợi, Äôi mắt trong suá»t của cáºu sáng ngá»i, tá»±a nhÆ° có thá» rá»i sáng vạn váºt.
Nhìn thấy hai vá» lão nhân mà bản thân vẫn luôn kÃnh trá»ng, ngữ khà khi nói của Diá»p Cảnh cÅ©ng cháºm lại Äôi chút, êm ai mà Äầy kiên Äá»nh, tráºt tá»± rõ rà ng, Äầy Äủ lý lẽ bằng chứng, nghe qua Äã thấy rất dá» thuyết phục lòng ngÆ°á»i. Nếu Diá»p Cảnh sá»ng trong thá»i chiến, anh chắc chắn sẽ trá» thà nh má»t nhà ngoại giao xuất sắc.
Báºn rá»n cả ngà y trá»i, cuá»i cùng công viá»c cÅ©ng tạm á»n thá»a tám chÃn phần. Khi Diá»p Cảnh vá» Äến nhà , Phúc quản gia rất biết chÄm sóc bÆ°ng chén trà nóng tá»i, Äá» Äại thiếu gia nhuáºn vá».
âBác Phúc, Tiá»u Phong Äâu rá»i?â ThÆ°á»ng thÆ°á»ng Tiá»u Phong Äá»u lao xuá»ng Äón anh, rá»i Än cÆ¡m luôn, không phải sao? Diá»p Cảnh nhÃu mà y.
Phúc quản gia lắc Äầu: âNhá» thiếu gia vẫn còn trên lầu, nếu không Äá» bác lên gá»i cáºu ấy xuá»ngâ.
âKhông cần Äâu, bác cứ chuẩn bá» cÆ¡m tá»i Äi, Äá» cháu lên gá»i Tiá»u Phongâ.
Phúc quản gia nhìn theo bóng dáng Diá»p Cảnh lên cầu thang, thấp giá»ng thá» dà i.
Äại thiếu gia Äã biá»u hiá»n rõ rà ng Äến thế, Äáng tiếc nhá» thiếu gia vẫn chẳng hiá»u gì. Lần trÆ°á»c là Má» An Nhiên, tá»t nhất lần tá»i lại là Viá»t Hà n Du Äi, Phúc quản gia thầm nghÄ©, là m má»t quản gia giữ bà máºt nhiá»u nÄm, ông Äã mẫn tuá» phát hiá»n Äược, ánh mắt của hai ngÆ°á»i nà y khi nhìn nhá» thiếu gia có gì Äó khác lạ! Hầy, tÆ°Æ¡ng lai há» chắc chắn sẽ trá» thà nh tình Äá»ch lợi hại của Äại thiếu gia Äây ~
Nhỡ Äâu nếu có má»t ngà y mà nhá» thiếu gia mất trà nhá» do tai nạn bất ngá», hai ngÆ°á»i kia chÄng phải sẽ thừa dá»p nhảy và o hôi của à ? Không Äược không Äược, không thá» Äược, nhá» thiếu gia nhà bá»n há» Äáng yêu Äến thế, chá» có thá» cất giấu trong nhà thôi, sao có thá» Äem cho dã lang bên ngoà i.
Quản gia Äại nhân âm thầm quyết Äá»nh, lần sau nếu hai ngÆ°á»i kia lại tá»i Äây, ông nhất Äá»nh phải giấu nhá» thiếu gia tháºt kÄ© má»i Äược, tuyá»t Äá»i không Äá» bá»n há» có cÆ¡ há»i thò chân thò tay, thá» sá»ng thá» chết giúp Äại thiếu gia bảo vá» vợ. ã nắm tay quyết chà ã
NgÆ°á»i giúp viá»c A bê Äá» Än Äi qua quản gia, nhìn sắc mặt ông Äá»i tá»i Äá»i lui, trông buá»n cÆ°á»i hết cỡ, nghi hoặc há»i: âQuản gia, ngà i là m sao váºy?â
NgÆ°á»i giúp viá»c B bình tÄ©nh liếc nhìn quản gia má»t cái, rá»i quay Äầu há»i ngÆ°á»i giúp viá»c C: âPhúc quản gia gần Äây Äang xem phim gì thế?â
NgÆ°á»i giúp viá»c C trả lá»i: âMấy bá» phim thần tượng thanh xuân ấy mà â.
NgÆ°á»i giúp viá»c A bất giác hiá»u rõ ngá»n nguá»n.
.
Diá»p Cảnh Äẩy cá»a phòng ngủ ra, không có ai bên trong, anh láºp tức xoay ngÆ°á»i Äi Äến thÆ° phòng, quả nhiên em trai bảo bá»i của anh Äang nằm bẹp trên bà n há»c, vừa ngủ vừa lầm bầm nói má», giữa không gian vắng lặng yên tÄ©nh, tiếng hÃt thá» Äá»u Äặn của cáºu có vẻ vô cùng rõ rà ng. Äám tóc xoÄn ngô ngá» của Diá»p Phong thÆ°á»ng rạp vá» hai phÃa, giữa những ngón tay trắng nõn còn kẹp má»t chiếc bút chì, vì nằm úp sấp trên mặt bà n nên Äầu cáºu Äè ngay và o táºp Äá» thi á» dÆ°á»i.
Diá»p Cảnh Äau lòng thá» dà i, cẩn tháºn vá» vá» Äám tóc Äen quÄn quÄn kia, cháºm rãi ôm cáºu và o lòng, Äá» cáºu dá»±a và o ngá»±c mình. Có lẽ là ngá»i thấy mùi hÆ°Æ¡ng quen thuá»c, hoặc cÅ©ng vì cái ôm ấp áp của Diá»p Cảnh so ra thoải mái hÆ¡n cái bà n cứng rắn, Diá»p Phong dụi dụi ngá»±c áo anh, vặn vẹo thay Äá»i tÆ° thế nằm dá» chá»u hÆ¡n, mi tâm Äang nhÃu chặt dần giãn ra, nhất thá»i phát ra má»t tiếng rên Äầy thá»a mãn.
Nhìn Tiá»u Phong ngà y nà o cÅ©ng tân tân khá» khá» luyá»n Äá», là m bà i táºp, Diá»p Cảnh tháºt háºn không thá» giúp cáºu thuê ngÆ°á»i há»c thay. NhÆ°ng tháºt ra anh không thá» là m thế, Diá»p Cảnh biết Diá»p Phong cho dù có á»· lại và o anh thì cÅ©ng là dá»±a dẫm tình cảm và luôn nghe lá»i anh mà thôi. Diá»p Phong không bao giá» thÃch hÆ°á»ng thụ Äặc quyá»n Äặc lợi, mà chÃnh anh cÅ©ng chẳng muá»n tá»± dÆ°ng có kẻ lạ mặt thay anh á» bên cạnh em trai anh.
âƯm ~ Anh hai?â
Anh trai Äại nhân cúi hôn xuá»ng âchụtâ má»t phát: âNgoan, rá»a mặt rá»i Än cÆ¡m Äiâ.
âVângâ¦â¦..â Dụi dụi mắt, bé thá» con ngoan ngoãn gáºt Äầu.