Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 2: Trọng sinh



Tưởng Mộc Mộc mở mắt ra liền nhìn thấy một mảnh vách tường màu hồng.

Căn phòng không lớn, trên bàn sách đặt một máy tính xách tay, trên vách tường treo tấm hình cực lớn của một MM (em gái) siêu dễ thương cùng với đồng phục trên người, trên tay còn cầm một con búp bê ……

—— đây không phải phòng của đệ đệ “khả ái” của hắn sao?

Tưởng Mộc Mộc vội vàng chạy đến trước gương, không quá tin tưởng vào mắt mình, lại dùng tay bấm bấm đùi ……

“Đau!” Nhìn chính mình trẻ đi mười tuổi trong gương, hắn không thể nào tin được!

Hôm nay, hắn chết trên tay Đàm Thu Minh.

Hắn lên núi cùng với Đàm Thu Minh, bị phục kích, cuối cùng trúng chiêu, bị Đàm Thu Minh giết chết.

Vậy tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này? Tưởng Mộc Mộc không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết mình trọng sinh, hiện giờ hắn được sống lại, quyết tâm sẽ không đi theo con đường lúc trước nữa.

Đàm Thu Minh, nam nhân cường đại ôn nhu lại thông minh mà hắn yêu sâu sắc, đến cuối cùng lại muốn giết hắn.

Nhớ tới, đáy lòng đau đớn như bị kim châm.

Tưởng Mộc Mộc vẫn không hiểu được, Đàm Thu Minh đến tột cùng là vì cái gì muốn giết hắn? Trước đó bọn họ không phải vẫn luôn yêu nhau sao?

Tưởng Mộc Mộc là một phế vật, từ lúc ra đời đã bị nhận định là phế vật đến cực độ, thiên tài phế vật.

Cơ thể mang gen cấp E là cấp thấp nhất, trí lực bình thường, thể chất thấp, không có dị năng, ngay cả tuổi thọ cũng không như người bình thường có thể sống từ 200-300 năm, mà chỉ khoảng 100 năm, thế nên hắn chính là một phế vật.

Điều đáng may mắn nhất là, hắn có cha mẹ có tiền, còn có một đệ đệ vô cùng luyến huynh, vẫn luôn trải qua những ngày bình thản ấm áp, cha mẹ hắn cũng chuẩn bị nuôi hắn cho đến lúc chết già.

Mặc dù cha không thích hắn vô năng, cơ mà mẹ rất thương hắn, đệ đệ cũng rất chiếu cố hắn, cho nên cuộc sống của Tưởng Mộc Mộc rất bình thường cũng rất hạnh phúc.

Nhưng có một ngày, Đàm Thu Minh xuất hiện! Đàm Thu Minh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt hắn, thay đổi cuộc sống của Tưởng Mộc Mộc.

Năm đó, là lúc hắn học lớp mười hai, Tưởng Mộc Mộc bởi vì cấp bậc gien quá kém, tư chất thân thể kém, thành tích cũng kém, ngay cả việc thi vào một trường đại học bình thường cũng vô cùng gian nan, mẹ liền mời cho hắn một gia sư dạy kèm ở nhà, người này chính là Đàm Thu Minh.

Năm đó Đàm Thu Minh mới năm nhất đại học, đến nhà họ làm gia sư dạy kèm cho Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Mộc thấy y bộ dạng đẹp mắt, lại rất thông minh, hơn nữa ôn nhu săn sóc, khiến Tưởng Mộc Mộc có cảm nhận khác về thế giới này, dần dần Tưởng Mộc Mộc liền hãm sâu vào, còn vì y mà cùng cha mẹ quyết liệt, cùng đệ đệ ngả bài, sau đó cùng y bỏ trốn, ngay cả đại học cũng không học, mười năm qua chưa từng trở về nhà một lần.

Đi theo bên cạnh Đàm Thu Minh, Tưởng Mộc Mộc thật sự vui vẻ! Nhưng là, dần dần, Đàm Thu Minh không còn muốn gặp hắn nữa, luôn nói là bề bộn nhiều việc bề bộn nhiều việc.

Tưởng Mộc Mộc cũng biết Đàm Thu Minh không thể nào mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh mình, hơn nữa người có thể ở bên cạnh Đàm Thu Minh đều là cường giả dị năng, cho dù không có dị năng, thì cũng có điểm đặc biệt, mà Tưởng Mộc Mộc chỉ là một người bình thường mà thôi, hoàn toàn không giúp được gì.

Hắn cũng muốn giúp một tay, nhưng hắn rất rõ ràng mình là một phế vật, có đi theo cũng chỉ là cản trở, cho nên Tưởng Mộc Mộc vẫn luôn là trò cười trong miệng bọn họ, là “tiểu kiều” để “kim ốc tàng kiều”!

Tưởng Mộc Mộc căn bản không quan tâm ánh mắt người khác, hắn chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Đàm Thu Minh là đủ rồi! Thế nhưng, dần dần, Đàm Thu Minh bắt đầu cả đêm không về.

Tưởng Mộc Mộc cũng nhận ra rằng mình đang từ từ bị y lãng quên.

Tưởng Mộc Mộc không dám đi tìm Đàm Thu Minh, bên cạnh Đàm Thu Minh luôn là một đám người lợi hại, càng đến gần, lại càng hiển hiện ra sự chênh lệch giữa bọn họ.

Cấp bậc gien chênh lệch, thực lực chênh lệch, chênh lệch giữa thiên tài cùng phế vật ……

Một khắc kia, Tưởng Mộc Mộc khát khao trở thành người có thể cùng y sóng vai, người có thể đứng song song với y, nhưng trước đó hai người vẫn không gặp mặt, đã rất lâu Đàm Thu Minh không để ý tới hắn.

Cho nên Tưởng Mộc Mộc bắt đầu thay đổi, để có thể đứng bên cạnh Đàm Thu Minh cùng y sóng vai tác chiến mà bắt đầu thay đổi.

Hắn muốn cải tạo gen cho thân thể mình, tuy nhiên như vậy rất nguy hiểm, cho tới nay mẹ Tưởng Mộc Mộc không muốn để hắn gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, nên cũng không đồng ý để hắn làm phẫu thuật cải tạo gien.

Nhưng là, vì Đàm Thu Minh, Tưởng Mộc Mộc làm.

Phẫu thuật tuy rằng thành công, nhưng cũng không phải trăm phần trăm thành công, còn để lại tai họa ngầm —— tim đau thắt!

Mỗi ngày ít nhất phải chịu đựng một lần, cái đau đó phải gọi là tê tâm liệt phế, khổ không thể tả, có lúc thậm chí phải dùng thuốc có tính kích thích vô cùng mạnh mới có thể ngăn lại, nhưng Tưởng Mộc Mộc cũng không sợ, chỉ cần có thể ở bên cạnh Đàm Thu Minh, hắn làm cái gì cũng nguyện ý.

Hắn cải tạo cấp bậc gien, cũng ngoài ý muốn có được dị năng thuộc tính hỏa, trải qua thời gian dài tu luyện, càng ngày càng được nhiều người khẳng định, rốt cục có thể đứng song song với Đàm Thu Minh, mà Đàm Thu Minh lại ở một khắc kia đem hắn đẩy vào vực sâu không đáy.

Thời điểm Đàm Thu Minh dùng giọng nói lạnh như băng kia nói với hắn “Mộc Mộc, ngươi nhất định phải chết!”, Tưởng Mộc Mộc mới biết mình cho tới bây giờ là ngu xuẩn cỡ nào.

Làm một đại thiếu gia thật tốt lại không làm, hết lần này tới lần khác muốn đi theo Đàm Thu Minh bôn ba, ăn gió nằm sương, còn thường vì cái ăn mà phải ở phụ cận đi làm công kiếm tiền, vẫn nghĩ rằng đối phương có một chút tình cảm với hắn, mà không biết rằng Đàm Thu Minh căn bản là không đem hắn để vào trong mắt!

Đôi mắt không chút tình cảm của Đàm Thu Minh vẫn như cũ in sâu trong đầu Tưởng Mộc Mộc vứt đi không được, càng nghĩ càng thống khổ.

Tưởng Mộc Mộc không hiểu nổi? Nếu Đàm Thu Minh không thích hắn, tại sao lại tới trêu chọc hắn? Hay thật sự là do chính mình đơn phương tình nguyện, đến chết cũng bám lấy y không tha?

Không, không phải vậy, là Đàm Thu Minh tỏ tình với hắn, nếu không phải Đàm Thu Minh cùng hắn bày tỏ, Tưởng Mộc Mộc thậm chí sẽ đem tâm ý của mình giấu thật sâu dưới đáy lòng, hắn chưa từng có ý định nói ra, chỉ cần có thể ở xa xa nhìn y không bị y phát hiện là được rồi, khi đó hắn chưa từng nghĩ rằng phải lấy được tình yêu của Đàm Thu Minh, không ngờ Đàm Thu Minh lại cùng hắn tỏ tình.

“Ca ca, rời giường!” Tiếng của Tưởng Mộc Cận từ ngoài cửa truyền vào, Tưởng Mộc Mộc quay đầu nhìn đệ đệ nhỏ hơn mình hai tuổi rất là kinh ngạc.

Đệ đệ Tưởng Mộc Cận tuy rằng chỉ có mười sáu tuổi, cơ mà cấp bậc gien của cậu cùng hắn khác nhau trời vực: cấp bậc hạng nhất, tư chất thân thể ưu việt, là người thừa kế được mọi người thừa nhận, hiện tại đã sắp trưởng thành nên đã có khí khái nam nhân.

Trên khuôn mặt tuấn dật còn mang theo chút ngây thơ, cậu cùng cha đã có mấy phần giống nhau!

Trước đây nếu có thể thì Tưởng Mộc Mộc luôn tránh cùng đệ đệ gặp mặt xấu hổ, bởi vì hắn luôn bị mọi người đem ra so sánh với đệ đệ, mặc dù từ nhỏ đã là như vậy, nhưng bây giờ càng nhiều hơn, thậm chí có người không thèm nói xấu sau lưng hắn, mà ở ngay trước mặt hắn mắng hắn là “phế vật” nhị thế tổ.

Cho nên hắn muốn chạy trốn còn không kịp, làm sao lại ngủ trong phòng của đệ đệ?

END 2

P/s 1: bạn Mộc chết vì cái tội mê trai ╮(╯▽╰)╭

P/s 2: anh Cận ơi anh chơi xì tai công túa hay sao mà phòng sơn màu hồng vậy >0


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.