Tả Thiệu Khanh đùa giỡn hắn ta vài vòng, thấy người đi đường chung quanh bắt đầu ngừng chân vây xem, cố ý lảo đảo một cái, giả bộ như bị ngã xuống đất, ngón tay lặng lẽ ở trên đầu gối Tả Thiệu Lăng điểm huyệt một cái.
Tả Thiệu Lăng chỉ cảm thấy đầu gối tê rần, không khống chế được quỳ rạp xuống đất, khiến cho người xung quanh vây xem một trận cười vang,
Lần này vẫn còn được, lòng tự trọng cường đại của Nhị gia Tả gia lập tức bị tổn thương, ánh mắt nhìn về phía Tả Thiệu Khanh quả thực giống như muốn ăn thịt người.
“Tả, Thiệu, Khanh! Ngươi con mẹ nó đồ phá hoại.” Tả Thiệu Lăng hổn hển giơ quả đấm tiến lên.
Tả Thiệu Khanh cố ý trúng mấy đấm của hắn ta, khiến cho khuôn mặt trắng nõn tinh tế kia coi như thêm một ít màu.
Thư đồng của Tả Thiệu Lăng thấy hai người càng đánh càng hung ác, muốn tiến lên khuyên can, lại bị La Tiểu Lục nhanh tay lẹ mắt kéo lại: “Lương Sinh, nhị gia đang nổi nóng, người đi lên khuyên cũng vô dụng, ngươi không muốn sống nữa?”
Lương Sinh không thể vẫy khỏi tay của nó, nổi giận đùng đùng quát: “La Tiểu Lục, đây chính là chủ tử của ngươi.”
La Tiểu Lục âm thầm liếc mắt, nói nhảm, nó đương nhiên biết rõ đó là chủ tử của nó,không chỉ có như thế, còn là người nắm giữ tính mạng nó, nhưng nó lại không hiểu,chỗ nào nhìn không ra Tả Thiệu Khanh là cố ý chọc giận Tả nhị gia?
Ngay lúc hai người đang lôi kéo qua lại, Tả Thiệu Lăng đột nhiên từ mặt đất nhặt lên một cây đao đốn củi không biết của ai, dữ tợn hướng Tả Thiệu Khanh đâm tới.
Trong mắt Tả Thiệu Khanh hiện lên một tia âm u tàn ác, đoán được phương hướng, thân thể nghiêng qua bên trái, để cho cây đao kia đâm vào vị trí ngực phải của y.
Y nhìn thẳng Tả Thiệu Lăng, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra bộ dáng tươi cười cực nguy hiểm, lúc đối phương đang ngây người chủ động đem thân thể hướng về trước một tấc.
“Phốc…” Máu đỏ phun vào mặt Tả Thiệu Lăng, triệt để đem vị đại thiếu gia đượcnuông chiều từ nhỏ này sợ choáng váng.
“Ah…” Đám người đang xem náo nhiệt cũng sợ ngây người, mà ngay cả La Tiểu Lục cũng bị một màn trước mắt dọa sợ tới mức hai chân run lên.
“Tam gia…”
“Nhị gia…” Lương Sinh và La Tiểu Lục đồng loạt tiến lên, một người đỡ lấy Tả tam gia không ngừng chảy máu, một người ôm Tả nhị gia đang ngây người.
“Tam gia, ngài… ngài phải chống đỡ…” La Tiểu Lục một tay che lên ngực Tả Thiệu Khanh vị trí ứa ra máu loãng, đỏ vành mắt rống Tả Thiệu Lăng: “Nhị gia, ngài cho dù không thích gia nhà chúng tôi cũng không thể ra tay ác như vậy, y dù sao cũng là emruột của ngài.”
Đám người lập tức nổ tung rồi, các loại suy đoán ùn ùn kéo đến, có người nói đây làhuynh đệ vì tranh chấp gia sản đánh đập tàn nhẫn, có người nói là giận dữ vì hồngnhan.
Sau đó có người nhận ra thân phận Tả gia của hai người này, mới dần dần chuyển dời chủ đề đến: Con trai trưởng cậy thế ức hiếp thứ tử, huynh trưởng nhẫn tâm ám sát đệ đệ…
Tả Thiệu Lăng bàn tay trở nên run rẩy, cứng rắn đem cây đao đốn củi ném trên mặt đất vang lên thanh âm “loảng xoảng”, hắn ta sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào vị trí nhanh chóng bị nhuộm thành màu đỏ kia, nửa ngày vẫn không hồi phục tinh thần.
Đám học sinh trong thư viện nghe thấy tiếng động xôn xao bên ngoài càng ngày cànglớn, nhao nhao đi ra ngoài nhìn, vừa nhìn, lập tức khiến cho các thư sinh chưa thấy qua các mặt của xã hội dọa bể mật.
“Cái này…Đây là có chuyện gì? Thiệu Khanh làm sao vậy?”
“Thiệu Lăng…Ngươi giết người?”
“Ta…Ta không phải…” Tả Thiệu Lăng vứt bỏ một câu yếu ớt vô lực, xoay người chạy,Lương Sinh thấy thế vội vàng đuổi theo.
Tả Thiệu Khanh thấy người ngày càng nhiều, sợ lòi đuôi, dùng sức nhéo eo La Tiểu Lục, ghé vào tai nó nhỏ giọng nói: “Cõng ta đi vòng quanh đường lớn rồi trở về.”
“Gia, tánh mạng quan trọng hơn.” La Tiểu Lục đem người bế lên, cũng chẳng quangtâm tôn ti: “Đến lúc nào rồi, ngài còn có tâm tư tác quái.”
Tả Thiệu Khanh giả bộ bộ dáng đau khổ, một mặt nhỏ giọng cảnh cáo nói: “Tiểu Lục Tử, ngươi làm phản à?”
“Ngài nếu chết, ta cũng không sống được.”
La Tiểu Lục tuy dáng người không cường tráng, nhưng đến cùng so với Tả Thiệu Khanh lớn hơn hai tuổi, lại là người làm, trên tay có sức lực, ôm một người còn có thểchạy trốn.
Tả Thiệu Khanh cố ý muốn vòng quanh đường lớn trở về, làm cho toàn bộ người dân trấn Vưu Khê chiêm người phong thái cả người là máu của y một chút.
La Tiểu Lục không lay chuyển được y, đành phải nhanh bước chân hơn, từ thư viện đến Tả gia vốn dùng thời gian hai khắc, hại nó chạy hai bước phải cúi đầu nhìn chủtử nhà nó tắt thở chưa.
Tả Thiệu Khanh hôm nay mặc một y phục thuần trắng, màu đỏ từ bả vai nhuộm lên, thoạt nhìn quả thực dọa người.
Tiến vào tiểu viện, La Tiểu Lục thở cũng không kịp thở, liền lớn tiếng gọi: “Vú Liễu…vú Liễu…”
Tả Thiệu Khanh cau mày nhìn bộ dạng lo lắng mặt mũi tràn đầy mồ hôi của La Tiểu Lục, không biết trong lòng của nó là lo lắng cho mình hay là lo lắng giải dược.
Vú Liễu vội vàng chạy vào, nhìn thấy Tả Thiệu Khanh người đầy máu hai mắt tối sầm, thân thể lay động một phát mới đứng vững.
“Gia của ta…Ngài đây là làm sao vậy? Đứa trời đánh nào làm?”
Tả Thiệu Khanh giả vờ bị thương nặng đương nhiên không có khả năng trả lời bà, La Tiểu Lục đem ngươi đặt trên giường, để lại một câu: “Ta đi mời đại phu” giống như một cơn gió chạy ra ngoài.
Vú Liễu vẻ mặt khóc lóc, hai tay run rẩy muốn đi lên nhổ cây đao trên người Tả Thiệu Khanh, lập tức bị Tả Thiệu Khanh ngăn lại, nói là phải đợi đại phu đến.
“Đúng, đúng…là ta hồ đồ,lỡ như ta ra tay không biết nặng nhẹ…Đứa nhỏ đángthương, Nguyễn di nương mới đi không được vài ngày đã bị người tổn thương thành như vậy…”
Tả Thiệu Khanh khống chế được nội lực yếu ớt trong cơ thể, cố gắng để cho sắc mặt mình nhìn giống như là vì mất quá nhiều máu mà trắng bệch, y an ủi vú Liễu vài câu, đợi đại phu đến, lập tức đem hai người trong phòng đuổi ra ngoài.