Trọng Sinh Chi Ngã Tâm Phỉ Thạch

Chương 15: Tổn thương



Lý Hiền lúc đầu còn bị thao đến kêu khóc, hiện tại đã không thể phát ra được tiếng nào nữa, chỉ há miệng, yên lặng thở dốc, cậu cứ như vậy bị đặt lên cửa làm cho bắn tới hai lần, hai chân từ lâu đã không còn sức lực, gác lên cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông, theo những cú thúc không ngừng của hắn mà lay động, Tề Tuyên đã lâu không được ăn, lại vì cơn phẫn nộ nên vẫn chưa bắn, hắn không biết mệt mỏi mạnh mẽ ra vào, vừa nhắm ngay điểm G của Lý Hiền mà đâm vào, vừa không ngừng nhục nhã cậu.

“A…Dâm đãng…Thật sướng…Đúng là cái mông tốt…A!…Thả lỏng! Lão tử còn chưa làm đủ!” ‘Ba’ một tiếng đánh vào mông Lý Hiền, “Tiện nhân kia cũng làm em như vậy sao? Hửm? Ai lớn hơn? Hả? Ai làm em thoải mái hơn? Cái JB non choẹt của nó có thể làm em đến bắn luôn sao? Nói!” Hắn cảm nhận được cơn co rút tiêu hồn, Lý Hiền lại sắp đạt cao trào, hừ, lão tử có thể làm em đến bắn ba lần, nó có thể sao?

“Ân…A…ha…” Lý Hiền chỉ cảm thấy nơi đang bị thao truyền tới cơn tê dại khó nhịn, cậu muốn chết, không chịu được nữa, móng tay bấm sâu vào cánh tay người đàn ông, hồn cậu sắp bị hút đi rồi, Lý Hiền ngửa cổ lần nữa dâm đãng kêu “A…ân…A a a a a…Ân…” Trong đầu trống rỗng, cậu run rẩy lần nữa bắn ra, tinh dịch phun lên cằm người đàn ông, quần áo của hắn cũng dính đầy tinh dịch của cậu.

Tề Tuyên cảm thấy động nhỏ phía dưới như đang co rút lại, hắn không nhẫn nại được nữa, nhanh chóng rút cắm mấy chục cái rồi đâm vào nơi sâu nhất sảng khoái bắn ra, “A a a a…Bắn cho em…Bắn hết cho em…A…” Hắn vừa bắn vừa không ngừng tiến vào, một lần bắn này kéo dài tận mấy phút. Quá đã…Thật sự quá sung sướng. Chuyện hắn thấy tuyệt nhất hai đời chính là thao Lý Hiền, mà không phải ai khác. Chỉ có Lý Hiền thôi. Thoải mái chôn mình trong động nhỏ ẩm ướt mềm mại của Lý Hiền, hắn thật sự không muốn lấy ra, thẳng cho đến khi chết luôn trong đây. Lý Hiền bị hắn bắn vào điểm G, cả người co giật liên tục, tính khí lần nữa đứng thẳng, nhỏ vài giọt chất lỏng trong suốt. Lần này Tề Tuyên bắn đặc biệt nhiều, tinh dịch theo miệng huyệt nhỏ xuống sàn, không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy làm Lý Hiền hai lần, dâm thủy của Lý Hiền dường như chảy ra rất nhiều, nhiều đến nỗi tràn cả ra ngoài.

Hắn thả Lý Hiền ra, lật người cậu lại, phát hiện thấy lưng cậu ửng đỏ cả một mảng, lập tức thấy đau lòng, dù có hận Tiêu Vũ cũng không nên tổn thương A Hiền, chính mình chẳng phải đã thề sẽ không bao giờ tổn thương em ấy sao?

Đúng lúc này, di động của Lý Hiền đột nhiên vang lên, Tề Tuyên nheo mắt, theo trực giác biết là Tiêu Vũ gọi tới, trong mắt tức khắc lóe lên hung quang, hắn quay đầu liếc nhìn di động rồi quay đầu lại trừng Lý Hiền, không lên tiếng. Bầu không khí hết sức căng thẳng, Lý Hiền thật sự rất sợ, hai chân cậu mềm nhũn, hoàn toàn không dám lên tiếng, chứ nói gì đến bắt điện thoại. Chỉ thấy Tề Tuyên đột nhiên cong môi, cười lạnh một tiếng, nhặt quần Lý Hiền lên, lấy di động ra, quả nhiên là Tiêu Vũ, hừ hừ, vội vàng đến tìm tiện sao.

Lý Hiền đã đoán được hắn muốn làm gì, liền bắt lấy tay hắn, nhìn đầy khẩn cầu, “Đừng…Xin anh…” Gương mặt cậu lúc này thấm đẫm nước mắt, đầu tóc lộn xộn, đôi môi sưng đỏ ướt át, trên lông mi còn treo vài giọt nước mắt, bộ dáng đáng thương muốn khóc lại không khóc, đôi mắt tròn mở to ngân ngấn nước mắt, bi thương nhìn Tề Tuyên. Tề Tuyên thấy tim mình như sắp chảy ra cả rồi, bên dưới lập tức cứng lên, chỉ muốn ấn người trước mắt vào sâu trong cơ thể.

“…Mẹ kiếp.” Hắn mắng một câu, quá phạm quy mà. Nhưng hắn thật sự không cam lòng cứ thế mà buông tha cơ hội trả thù tiện nhân Tiêu Vũ kia, hắn bình tình lại, ép buộc mình không được mềm lòng, lập tức bật điện thoại, cũng không biết Lý Hiền lấy khí lực đâu ra, đột nhiên liều mạng giằng co, Tề Tuyên một tay giữ cậu, từ trong điện thoại liền truyền tới âm thanh trầm thấp ôn nhu: “Tôi rất nhớ em, A Hiền.”

Tề Tuyên chỉ cảm thấy một cơn lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu, từng hình ảnh của đời trước ồ ạt tràn về, nếu không phải tên âm hiểm này tiếp cận đùa giỡn hắn, hắn và A Hiền sao lại rơi vào kết cục chết không được tử tế kia… “…Cái đồ MB mặt trắng nhà mày.” Giọng hắn vẫn bình tĩnh, âm thanh phát ra lại thâm độc đến đáng sợ.

Vừa nghe thấy giọng này, nội tâm Tiêu Vũ nháy mắt trầm xuống, không tự chủ được siết chặt di động, y cố nén cơn kinh hoảng, nói: “A Hiền đâu? Để em ấy nghe điện thoại.”

Nếu như nói trước đó Tề Tuyên còn chút lý trí, vẫn còn để ý tới Lý Hiền, thái độ của Tiêu Vũ lại thờ ơ như vầy, khiến hắn hoàn toàn dựng lông lên. Cái cảm giác như đấm vào bông, không cách nào động vào đối phương được này, khó chịu vì không cách nào khiến đối phương phẫn nộ được, hắn không nhịn được nữa.

Hắn cười tàn nhẫn, “Mày đừng hối hận.” Hắn kề sát điện thoại đến bên tai Lý Hiền, lạnh lùng nói, “Tình nhân của em muốn nói chuyện với em này.”

Lúc này Lý Hiền nào dám lên tiếng? Cậu im lặng nhìn Tề Tuyên, anh ta rốt cuộc là muốn làm gì?

Cậu còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tề Tuyên đâm thẳng từ phía sau, ‘phốc’ một tiếng thúc vào.

“A!” Cơn kích thích đột ngột khiến cậu nhịn không được mà kêu lên.

“A Hiền! Em sao vậy! Hắn ta làm gì em?” Tiêu Vũ không thể bình tĩnh được nữa, có lẽ y đã sớm đoán được, gã đàn ông chết tiệt kia sẽ làm cái gì với A Hiền. Người đàn ông này, đời trước xem A Hiền như đồ chơi, đời này, gã lại vẫn tới quấy rầy em ấy! Đời này y rõ ràng xuất hiện sớm như vậy, nhưng vẫn không thể nào ngăn hắn ta được, lẽ nào đây là ý trời?

Lý Hiền ban đầu còn cố gắng nén giọng xuống, nhưng Tề Tuyên sao có thể để cậu toại nguyện? Một tay của hắn nắm chặt lấy tay cậu quặp ở sau lưng, một tay khác thì để di động sát tai Lý Hiền, hắn chính là muốn Tiêu Vũ biết, hắn, đang thao Lý Hiền, không ai có thể cản được hắn, con mẹ nó ai cũng không cản được! Hắn hung hăng ra vào, ra sức nghiền nát điểm G của Lý Hiền, tiếng nước chậc chậc dâm mỹ cùng tiếng va chạm ‘ba ba’ như được khuếch đại đến mức lớn nhất. Lý Hiền sắp hỏng mất, cuối cùng không nhịn được nữa, tiếng rên rỉ đè nén truyền ra từ các kẽ răng, vang lên đứt quãng.

“Em con mẹ nó rên lên! Hửm? Không phải mới rồi em còn rên rất dễ nghe sao? Sao? Xấu hổ? Hay là lão tử con mẹ nó thao em không đủ sướng? Gọi lớn lên cho tôi!” Tề Tuyên phẫn hận tăng tiết tấu va chạm.

Đôi môi bị cắn đến chảy máu, nhưng Lý Hiền vẫn ra sức nhẫn nại. Cậu cảm thấy khuất nhục, giống như khi bị mười mấy người làm nhục đời trước vậy. Mà Tề Tuyên, từ xưa đến nay luôn xem cậu là đồ chơi, sao có thể thật lòng đối xử tử tế với cậu, đổi lại, chỉ là những nhục nhã này. Hắn và những người kia có khác gì nhau?

“Không muốn…”

“Không muốn…”

“Không muốn…” Cậu trợn to hai mắt, không còn ý thức, nước mắt không ngừng tràn ra, lẩm bẩm. Tề Tuyên không khỏi buông tay ra, hắn quay mặt Lý Hiền lại, nhìn gương mặt đầy nước mắt của cậu, vẻ mặt vô cùng oan ức cùng tuyệt vọng kia tức khắc khiến tim hắn đau đớn không thôi. Hắn yêu Lý Hiền, nhưng cũng vì mình mà thấy tuyệt vọng, tình cảnh này giống như Lý Hiền và Tiêu Vũ hai người thật sự song phương tình nguyện, mà hắn mới là kẻ ác giơ gậy đánh uyên ương kia.

Hắn thế này có ý nghĩa gì? Bức bách Lý Hiền thế này thì được gì?

Không thèm để ý tới nữa, hắn ném điện thoại đi, giữ nguyên tư thế kết hợp, từ từ ôm Lý Hiền vào ngực, siết chặt, môi kề sát tai cậu, không ngừng cọ cọ, “Xin lỗi…” Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng hôn lên vành tai Lý Hiền, “Xin lỗi…A Hiền…Là tôi…tôi khốn nạn…Tôi đã tổn thương đến em nhưng tôi không cố ý…Tôi thấy em ở cùng Tiêu Vũ…Tôi không nhẫn được…Tôi đố kỵ…Tôi đố kỵ hắn ta…Nó dựa vào cái gì…” Càng nói càng thấy ủy khuất, “Rõ ràng là tôi gặp em trước, là tôi…là tôi biết em trước, nụ hôn đầu của em, lần đầu tiên của em, tất cả của em…rõ ràng đều là của tôi…Một thằng nhóc mặt trắng chưa đủ lông đủ cánh như nó, dựa vào cái gì mà cướp người của tôi…” Đời trước dựa vào cái gì mà phá hoại bọn họ.

Lý Hiền bị hắn ôm từ phía sau, giờ phút này cũng đã không còn phản ứng, đôi mắt không có tiêu cự, mê mang không biết có nghe được lời hắn không, Tề Tuyên không nhìn thấy biểu tình của cậu, cũng chỉ có thể thấp thỏm bất an ôm cậu chặt hơn, tiếp tục ghé sát tai cậu nói: “A Hiền, tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, tôi…tôi không nên được tha thứ, nhưng tôi biết sai rồi, ta vốn nghĩ mình đã không còn cơ hội, tôi biết em nhất định đã hận chết tôi rồi, nhưng mà…tôi nằm mơ cũng không ngờ được…A Hiền…Cho tôi một cơ hội đi, cho tôi thêm một cơ hội nữa đi…Em đừng nghĩ tới tên mặt trắng kia nữa, chỉ được nhớ đến tôi thôi, nếu không thì tôi còn có nghĩa lý gì nữa chứ…Tôi con mẹ nó sống lại một lần có ý nghĩa gì…” Hắn chôn đầu vào hõm vai Lý Hiền, phân thân không nỡ rút ra bên dưới càng ấn sâu vào trong cơ thể cậu, như hận không thể dung nhập mình vào xương thịt Lý Hiền.

Trên vai truyền tới cảm giác ươn ướt, Lý Hiền như bị phỏng mà phục hồi tinh thần lại, cả người bắt đầu không kìm được mà run rẩy.

Tề Tuyên vừa mới nói gì? Cậu không thể tin trợn tròn mắt, thời gian thoáng chốc như dừng lại, cậu từ từ quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Anh vừa mới nói gì?”

Tề Tuyên nói lâu như vậy, thấy cậu rốt cuộc cũng có phản ứng, liền kích động ngẩng đầu lên, mắt đỏ bừng bắt lấy người Lý Hiền, “Em có nguyện ý không? Cho tôi thêm một cơ hội…”

“Không phải câu này, câu trước đó.” Lý Hiền run rẩy cắt ngang lời hắn.

Tề Tuyên hơi kinh ngạc, mà giờ phút này cũng chỉ ngoan ngoãn nghe theo mà trả lời cậu, “Tôi biết tôi sai rồi…Tôi biết em nhất định là hận…” Hắn sửng sốt, đột nhiên nhìn thẳng Lý Hiền, “Em…có ý gì?”

Lý Hiền bình tĩnh nhìn hắn, “Có ý gì? Câu này tôi nên hỏi anh mới đúng? Tề tổng, anh có ý gì?” Ánh mắt của cậu sắc bén vô cùng, còn có chút hận ý, Tề Tuyên theo bản năng không dám tiếp tục nhìn.

“Anh đã làm sai cái gì? Tôi tại sao lại hận anh?” Lý Hiền nói tiếp, “Lại một lần nữa, là có ý gì?”

Tề Tuyên không kìm được mới nói ra những lời luôn giấu trong lòng, hắn cũng không hy vọng Lý Hiền có thể nghe hiểu, giờ đột nhiên bị cậu hỏi như vậy, hắn không biết phải đáp lại thế nào. Đành phải đứng đó ngẩn người, có chút ảo não cau mày.

Giờ phút này, tâm Lý Hiền đang chấn động mãnh liệt, thì ra là vậy. Cậu chỉ nghĩ mình có thể được ông trời chiếu cố, nếu lần nữa có được cuộc sống mới, thế thì, hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu, đời này cậu nhất định phải sống cho tốt, trân trọng bản thân, không trêu chọc vào người đàn ông từng khiến cậu vạn kiếp bất phục kia được.

Nhưng không ngờ, người đàn ông kia, cũng sống lại.

Cậu đột nhiên đẩy Tề Tuyên ra, không để ý dị dạng của hậu huyệt mình, kiên cường chống người đứng dậy, chỉnh lý lại quần áo, sau đó chán ghét nhìn về phía hắn. Đây không phải là Tề Tuyên cái gì cũng không biết, dù không biết tại sao hắn cũng trọng sinh, nhưng cậu hận hắn, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với hắn cả. Cái bộ mặt thâm tình kia của hắn, làm cậu chỉ thấy buồn nôn.

“Anh ra sao cũng được, không liên quan gì đến tôi. Tôi và anh không thể ở cùng nhau.”

Gương mặt Tề Tuyên lập tức lộ rõ vẻ tuyệt vọng, Lý Hiền nghiêng mặt, tiếp tục nói: “Ngay bây giờ, rời khỏi nhà tôi đi.” Lời này đã không để lại chút đường lui nào, cậu biết Tề Tuyên rất sĩ diện, cả hai đã đến bước đường này, cậu không tin còn có khả năng quay lại gì.

“Tôi không đi.”

———————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tề tra: lão tử ăn thịt, lại TM không được ăn hết.

Tiêu đại thiếu, cực kỳ bất mãn với việc phân chia thịt, nói: Cái vẻ mặt đó của ngươi là muốn sao đây? Tôi phá các người?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.