Gần đây, Lãnh Sở Diệp rất ít gọi điện cho cấp Kiều Tử Lam, nguyên nhân là do công việc cơ bản ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, mỗi ngay đều làm đến đêm khuya, Lãnh Sở Diệp sợ quấy rầy hắn, không thể không nhẫn nại, mỗi ngày cứ như tuần hoàn thế.
Kiều Tử Lam đối với việc Lãnh Sở Diệp đột nhiên không gọi điện, trong thâm tâm lý có loại cảm giác khó thành lời. Đã có thói quen Lãnh Sở Diệp luôn luôn điện thoại hỏi hắn đang làm gì, nay đã qua một tuần rồi, Lãnh Sở Diệp biến mất, hắn cảm thấy mình là lo lắng cho anh ta.
Lại qua hai ngày, vẫn như cũ không có tin tức. Vẻ mặt Kiều tử lam luôn bình tĩnh rốt cục chuyển biến thành đứng ngồi không yên.
Nghĩ liền lấy vi cơ tìm số Lãnh Sở Diệp! Hắn không biết nói gì khi gọi điện, suy nghĩ hồi lâu. Qua một thời gian, Kiều Tử Lam bấm gọi.
– “Chào Lãnh tiên sinh, tôi là kiều tử lam, anh gần đây bề bộn nhiều việc sao?”.
Lãnh sở diệp đang bị các loại văn kiện làm cho tâm phiền ý loạn, đột nhiên thu được tin, mới đầu hắn không nghĩ nhìn qua, nhưng lại sợ là người khách quan trọng nào, cuối cùng vẫn xem tin. Lãnh Sở Diệp mày dãn ra, mặt như mùa xuân. Cái gì văn kiện, cái gì nghiệp vụ, đều không làm hưng phấn bằng tin mới được nhận.
– “Em có việc gì?”.
Kiều Tự Lam thấy tin hồi âm, trái tim đập loạn nhịp, hô hấp cũng tạm dừng một chút, kinh ngạc mở to hai mắt, hắn không biết làm sao, hắn thực sợ hãi, Lãnh Sở Diệp không để ý tới mình, hiện tại hắn ẩn ẩn có ý nghĩ cảm giác này là phi thường trọng yếu.
– “Ừm…… có…, có quấy rầy anh không!” Kiều Tự Lam lo lắng.
– “Không có, anh rất vui, thật, rất vui!” Lãnh Sở Diệp đương vui rồi, đây là lần đầu tiên Kiều Tử Lam chủ động gởi tin, việc ‘Nấu ếch’ của hắn đã có hiệu quả.
Ngay từ đầu, Lãnh Sở Diệp kỳ thật cũng không nghĩ sẽ thành công, vì hắn không biết theo đuổi một người ra sao, kế hoạch theo đuổi là do A Khương giúp hắn,“Muốn đả động một người, không cần ôm mục đích suy nghĩ cùng hành động gì; chỉ cần cậu chân thật tốt với hắn, chỉ cần là con người thì đều cảm nhận được!”. Mới đầu, Lãnh Sở Diệp còn bán tín bán nghi, bất quá hiện tại xem ra là có hiệu quả.
– “Ừm, anh ăn cơm chưa? Tôi…. Tôi nói là cơm trưa!” Kiều tử lam khẩn trương tới nói cà lăm luôn.
– “Chưa, bận quá nên quên !” Lãnh Sở Diệp thấp giọng.
– “A, như vậy à, vậy anh nhớ phải ăn cơm, tôi….. Có rảnh nhớ gọi điện cho tôi.” Nói xong hoang mang rối loạn tắt máy.
Lãnh Sở Diệp có thể cảm nhận được, hiện tại tiểu hài tử tuyệt đối không biết lý do mình làm như vậy là sao?. Đương nhiên hắn cũng sẽ không nói cho em ấy biết, hắn sẽ chờ, chờ cơ hội đến.
Kiều Tử Lam cảm thấy mình thật xấu hổ, thế nhưng yêu cầu người khác gọi điện cho mình, buồn bực đồng thời lại thầm hận mình làm chi gác máy sớm như vậy, ít nhất phải đợi anh ấy trả lời đồng ý hay không chứ.
Rối rắm, thật là rối rắm. Ngay cả cơm hắn cũng chưa ăn được chén nào. Đang lúc hắn bới cơm, vi cơ hiệnlên tin mới, xem hay không xem, Kiều Tử Lam tự hỏi. Xem đi! Cuối cùng vẫn là nhìn thoáng qua.
– “Ân, được chứ, chào em!” Quả nhiên là Lãnh Sở Diệp. Kiều Tử Lam hít một hơi. Kiều Tử Lam cảm thấy mình ngốc hồ hồ thế nào ấy, một cảm giác không thích hợp ở đây là có chuyện gì.
Mỗi ngày viết một chương mới, từ khi Kiều Tử Lam tuyên bố trên thông cáo, rất nhiều độc giả đều mong Lam Sủi Cảo nghỉ ngơi nhiều, thiếu chương xem cũng không có việc gì, thân thể quan trọng nhất, bất quá Kiều Tử Lam vẫn như cũ kiên trì mỗi ngày một chương, ngẫu nhiên còn có thể trả lời cho một ít độc giả khi đọc mà gặp vấn đề không hiểu. Cuộc sống một tuần trôi qua như vậy. Kiều Tử Lam không kiềm chế được, cảm thấy mình yếu ớt và rỉ sắt. Mà gần đây, Lãnh Sở Diệp đúng là có gọi điện, hỏi han ân cần.
Trong lúc vô ý Kiều Tử Lam cảm thấy phương thức ở chung bọn họ có điểm kỳ quái [ ngươi mới phát hiện ], giống như vợ chồng mới cưới, nhất thời hắn rung động bởi ý nghĩ của mình. Chuyện gì xảy ra đây?
Đa số con người đều hoài nghi cảm giác của mình đúng hay sai, bởi vì tiềm thức không cho mình suy nghĩ như vậy, cho nên bọn họ luôn phủ định, kết quả thường thường đều ngoài dự đoán, quay đầu ngẫm lại, thời điểm mù quáng ai lại nghĩ nhiều như vậy, càng như thế trong tình yêu.
Đổi một cách nói đơn giản, trực giác sinh ra trong nội tâm con người tối, trong quá trình thao tác trong chức nghiệp công tác đều cần này đó.
Bên ngoài bầu trời thực thực trong xanh, ánh mặt trời như có như không, thời tiết nhiều mây như vậy, Kiều Tử Lam ghế và bàn ngồi ở cửa, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, khép hờ mắt, có vẻ như đang ngủ. Thời tiết chuyển lạnh, nên khống chế giấc ngủ, bằng không thực dễ dàng bị cảm phải vào bệnh viện khám. Bất quá bởi vì Kiều Tử Lam đang sống trong thế giới nơi nơi đều tuyệt đối sạch sẽ nhất, trình độ đạt tới cấp SSS, cơ bản không cần lo lắng tật bệnh, chỉ cần bình thường chú ý một chút, có vết thương gì đúng lúc xử lý, tự nhiên số lần gặp mặt bác sĩ cũng ít đi nhiều.
Ở cửa ngây người không biết bao lâu, Kiều Tử Lam bị một trận gió lạnh thổi làm toàn thân lạnh lẽo, kết quả là, bàn và ghế nhỏ dựa vào phòng. Địa phương Kiều Tử Lam trú ngụ chung quanh không có người, đại bộ phận người có tiền sẽ dọn ra ngoài, cho nên cửu nhi cửu chi, ở trong lầu N chỉ còn sót lại hộ gia đình người họ kiều nào đó.
Phòng ở này đó được một đoạn thời gian, liền tự nhiên thuộc về chính phủ, chờ hộ gia đình kế tiếp tiến vào.
Kiều Tử Lam tiến vào phòng, không khí ấm áp liền tự động bật, phi thường thoải mái, tốc độ rất nhanh. Không lâu, Kiều Tử Lam liền cởi áo khoác, đến cuối cùng chỉ mặc một chiếc áo T-shirt. Hắn vào phòng tắm, pha nước ấm tắm, toàn thân cũng thả lỏng, khoảnh khắc lỗ chân lông mở ra, cả người không khỏi run lên, thật là thoải mái a! Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối ăn một chén trứng sữa hấp, trứng chim rừng, làm màu sắc món trứng sữa hấp trơn mềm, cho một ít dầu vừng, một ít hành thái, mỗi một miếng đều kích thích khẩu vị, nóng hầm hập, còn có điểm năng. Ăn một chén bụng thật thỏa mãn.
Gần đây, Kiều Tử Lam cảm thấy cảm xúc của mình biến hóa rất nhiều, sự an tĩnh làm cả người không thoải mái. Lúc này vi cơ vang.
– “Ngày mai có rảnh không?” Là lãnh sở diệp.
– “Có!” Kiều tử lam rất nhanh hồi đáp.
– “Có đi công viên vui chơi giải trí chưa?” Lãnh Sở Diệp hỏi.
– “Công viên vui chơi giải trí? ở đâu vậy!” Kiều Tử Lam tò mò.
– “Ngày mai chúng ta đi, đến lúc đó anh tới đón em! Buổi tối sớm một chút nghỉ ngơi!”.
– “Ân, anh cũng vậy.”.
Được rồi, hiện tại cảm giác hai người ái muội nói không nên lời, trong khoảng thời gian này Kiều Tử Lam tự hỏi, rốt cục tìm được manh mối. Nhưng là hắn vẫn như cũ không thế nào xác định mình đúng hay không có cảm giác đó.
Số lượng tác phẩm [ 12 Quốc Nhớ ] phỏng chừng được 40 chữ rồi, bất quá mới viết đến nữ nhân vật chính vừa mới biết được thân phận của mình. Câu chuyện mới đến trung kỳ, còn có một đoạn thật dài cần viết. Kiều Tử Lam vẫn như cũ không vội phát ra ngoài, tính chờ kết thúc [ Trù Hồn ] về sau lại viết thêm.
Ngày hôm sau, khoảng chín giờ, Kiều Tử Lam sợ muộn, sớm liền rời giường, Lãnh Sở Diệp vào buổi chiều một chút sẽ lại đón hắn. Cho nên Kiều Tử Lam trừ bỏ phải rửa mặt ăn cơm như mỗi ngày, viết vài chương và chỉnh lại một chút, thời gian lập tức tới 12 giờ. Kiều Tử Lam lựa một áo khoác dài màu rám nắng cảm thấy rất hợp với mình, áo trong màu trắng, quần đen cùng giày da trâu, soi gương. Không sai, là Kiều Tử Lam soi gương.
Tới giờ, Lãnh Sở Diệp hấp tấp lái xe tới đón người. Hắn cảm thấy thực hạnh phúc, mỗi lần thời điểm nhìn thấy tiểu hài tử, trước mắt đều có cảm giác sáng ngời, càng xem càng muốn đem hắn ôm vào trong ngực, lúc nào trong đầu cũng có ý nghĩ như vậy.
– “Đi thôi!”.
– “Ân!”.
Hai người rất nhanh đến Công viên vui chơi giải trí trong truyền thuyết.
Công viên vui chơi giải trí, danh như ý nghĩa, có trò chơi cùng kết hợp nghệ thuật du ngoạn thánh địa. Trò chơi bao hàm các loại kích thích như: trò chơi phương tiện, trò chơi giải trí, nghệ thuật ca vũ kịch, vũ đài kịch, ca hát, biểu diễn nhạc khí. Ở trong này hạng mục âm nhạc nghệ thuật cùng với một ít hội họa nghệ thuật đều đã xem qua. Dựa theo ngày, mỗi ngày đều có tiết mục phấn khích không đồng dạng như vậy, thậm chí còn có một ít ngôi sao Tinh Tế liên minh gia nhập.
Kiều Tử Lam quả nhiên lại bị rung động. Chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn bốn phía chung quanh, to thật, liếc mắt một nhìn không thấy giới hạn, khoa trương quá, lần đầu tiên tại thế giới này nhìn thấy nhiều người như vậy, toàn bộ diện tích khu vui chơi như một thành thị lớn. Rất khủng bố nha. Mặt khác khu vui chơi còn có một tên gọi: “ Thành Trò chơi ”, thế này mới chân chính tính là thành a.
Trừ bỏ siêu lớn còn có thể tùy ý thấy được dòng người ở ngoài, phương tiện kiến trúc nhân tính hóa, bề ngoài không chỉ có thiết kế đáng yêu, tính năng an toàn nghe Lãnh Sở Diệp nói cũng là chọn dùng kỹ thuật XW mới nhất, để lữ hành khách hàng có thể vui chơi thư thái và yên tâm.
Đa số trò chơi dùng sóng điện não xem xét toàn bộ tin tức hình thức, theo tâm hồn hưởng thụ không kích thích cảm giác như vậy, mà mỗi một vị khách hàng vui chơi có thể một lần nữa xem xét độ an toàn của trò chơi, để ngừa sự cố phát sinh.
– “Đi, chúng ta nhìn xem có cái gì để chơi đi!” Lãnh Sở Diệp nói xong liền kéo tay Kiều Tử Lam, trời cuối thu, se lạnh. Bàn tay Lãnh Sở Diệp to cũng rất ấm áp.
PS: Tri thức nhỏ về Mỹ thực mùa đông.
Mùa đông là một mùa rét lạnh, bồi bổ mùa đông phải cân bằng âm dương, khơi thông kinh lạc, điều hòa khí huyết có quan hệ chặt chẽ. Bồi bổ thuận theo tự nhiên, chú ý dưỡng dương, chủ yếu bổ dưỡng. Nguyên tắc trung yvề “Hư tắc bổ chi, hàn tắc ôn chi”, “Thực bổ” mùa đông phải cung cấp nhiều anbumin, vitamin ôn hoà cho tiêu hóa thực vật. Ngũ cốc các loại đậu: Gạo tẻ, gạo tiên, cây ngô, tiểu mạch, đậu tương, đậu phụ; Rau dưa các loại: Rau hẹ, rau thơm, tỏi, củ cải, hoa cúc; Thịt các loại: Thịt dê, thịt chó, thịt bò, thịt gà, cập thiện ngư, cá chép, liên ngư, cá hố, tôm; Hoa quả các loại: Cây quýt, cây dừa, dứa, cây vải, cây long nhãn. Thịt chó cùng thịt dê là hàng cao cấp bổ dưỡng mùa đông cho người già. Thực đơn mùa đông thường là đôn gà mái, tinh thịt, gân chân thú, sữa ẩm thường, sữa đậu nành, tăng cường thể chất. Tục ngữ nói “Tam cửu bổ nhất đông, năm sau vô ốm đau”, là đạo lý này. Cho nên tới mùa đông, mọi người đều nên tẩm bổ đi!