Trọng Sinh Chi Mỹ Vị Văn Học

Chương 21



Ta đem cuộc sống miêu tả nhiều vẻ nhiều màu, cuộc sống lại giẫm lên ta nhiều vết thương. Kỳ ngộ nhân sinh thường thường khả ngộ không thể cầu, nếu không, nên nói mình là người may mắn được thượng đế chiếu cố, chỉ có thể nói Đồng Nghiệp Bất Đồng Mệnh.

Kiều Tử Lam từng là người không ngừng bôn ba cho chính mình, cho dù bên ngoài mọi người cảm thấy hắn may mắm, nhưng là may mắn của hắn lại cần bao nhiêu cố gắng và tài năng đổi đến, không phải thành công trong một sớm một chiều, không có khả năng tùy tay nhặt được thành tựu.

Hoàn cảnh gia đình tạo cho Kiều Tử Lam không biết cách diễn đạt ngôn ngữ, làm người ‘Nho nhã lễ độ’ như thế nào? Chúng ta thường hay nhìn đến quá trình gian khổ giao tranh của một người thành công. Chắc hẳn cảm thấy bọn họ may mắn.

Người như vậy, bọn họ bình thường đều cười cho qua, bởi vì chỉ có tâm lý bọn họ mới hiểu, mới nhìn thấu.
[ Trù Hồn ] của Kiều Tử Lam đã đi đến kỳ sau, đồng thời [ 12 Quốc Nhớ ] đã được một một phần, còn sửa chữa, nhớ lại thời điểm lúc trước làm biên tập, một người theo vài tác giả, thúc giục, bận rộn, phong phú.

Mà nay, hắn mang chỉ có một mình. Viết xong tự xem kỹ tác phẩm của mình, hy vọng có thể càng thêm hoàn mỹ.

Hôm trước, Kiều Tử Lam vừa ăn lí tích đường dấm chua, vị chua, ngọt, cảm giác bay bổng!
Mỗi ngày hắn đều nhìn tiền trong tài khoản vẫn như cũ không ngừng tăng lên, mỗi một chương VIP giá tương đương cao, cho nên đại đa số mọi người trực tiếp bao trọn gói, giá tự nhiên rất cao,một tác phẩm trong ‘Đặc’, giá trị tồn tại không đồng nhất.

Kiều Tử Lam đương nhiên hiểu mình hiện là một phú ông bạc tỷ, đồng dạng hắn cũng không cảm thấy thỏa mãn, tiền vĩnh viễn kiếm không xong , không phải sao?

Giống như câu thường hay nghe, ‘người nghèo càng ngày càng cùng, người giàu có càng ngày càng phú’.

Hôm nay, người họ Kiều nào đó tựa hồ cảm thấy không tốt lắm, đầu có điểm đau, có phải hay không bị cảm? Yết hầu cũng có chút khàn, thật sự không thoải mái. Kiều Tử Lam cảm thấy nên dự phòng một chút, tuy rằng không có vào bệnh viện ở thế giới này, nhưng bệnh viện luôn làm cho người ta cảm giác vĩnh viễn là không tốt lắm, nhất là hắn, ẩn ẩn luôn bài xích bệnh viện. Đại khái là do kiếp trước mắc bệnh nan y tạo thành bóng ma tâm lý.

Nấu một ít khương trà xã giao có vẻ hữu dụng đi, trừ hàn. kháng cảm mạo. Chỉ cần sinh khương cùng đường đỏ, rất đơn giản. Đương nhiên, có rất nhiều người lại ăn không vô hương vị này.

Hương vị cay không tác dụng nhiều, chỉ có thể dùng thuốc, người ăn không quen sinh khương thì khó có thể cho đó là một món ăn ngon, không muốn đi bệnh viện, đều cần phải trả giá lớn đây.

A Khương gọi điện cho Lãnh Sở Diệp, ngữ khí hơi lo lắng, tựa hồ gặp phải chuyện gì.

– “A lãnh, là tôi, cậu hãy nghe cho kỹ, gần đây mặc kệ có ai tìm tôi, cậu đều nói không gặp, biết chưa?”

– “Điều kiện?”.

– “Điều kiện, quan hệ chúng ta tốt như vậy, cậu thế nhưng muốn thảo luận điều kiện với tôi!”

– “Ừ, bằng không cậu cho là như thế nào!”

– “Cùng lắm thì giúp cậu theo đuổi tiểu Kiều?”

– “Cậu làm sao mà biết được?”.

– “Tôi như thế nào biết à? Kính nhờ kính nhờ, người sáng suốt đều nhìn ra cậu có ý với hắn, ánh mắt của cậu không biết có bao nhiêu dọa người, hận không thể đem cậu ta nuốt vào bụng , đáng thương a đáng thương a, tiểu cừu đáng yêu bị đại hôi lang ăn định rồi!”

– “Lộ rõ như vậy à?”

– “Đương nhiên rồi, được rồi được rồi, cậu có đáp ứng hay không, tôi quyết định giúp cậu bày mưu tính kế !”

– “Được, tôi đáp ứng cậu, tôi sẽ không nói cho người khác biết về cậu, nhưng chính cậu tốt nhất đừng bị phát hiện!”.

– “Đương nhiên đương nhiên! Ha ha ha ha!”.

A Khương sở dĩ muốn chạy trốn chạy, là vì hắn bị buộc kết hôn, trời ạ, lão nhân luôn luôn đem hắn giấu kín thế nhưng buộc hắn kết hôn, như thế nào có thể sớm như vậy khiến cho chính mình lập phần mộ đây? Như thế nào có thể! Ngay cả mặt mũi đối phương không hề gặp qua, cứ như vậy không minh không bạch, làm sao có thể lấy!

Mới đầu A Khương cảm thấy là đang đùa giỡn, không để trong lòng, thế nhưng hôm nay yêu cầu gặp mặt, song phương quyết định chọn ngày kết hôn. Mặc kệ A Khương la to, cả nhà không có bất luận kẻ nào phản đối, A Khương nháy mắt cảm thấy hắn giống như đứa nhỏ bị vứt bỏ, toàn thế giới mọi người không quan tâm hắn. Cho nên hắn quyết định rời nhà trốn đi, hơn nữa hắn cũng không phải tiểu hài tử.

Gọi điện cho Lãnh Sở Diệp xong, không biết đi nơi nào, nhìn người liên hệ, mấu chốt không có người có thẻ giúp. Lúc này, A khương đột nhiên nghĩ đến một ý kiến hay, hắn muốn đi Tinh Tế, hắn muốn đi tham gia quân ngũ, hắn muốn theo ước mơ của mình!

Nhưng khuôn mặt hắn lại rất nguy hiểm, phải dịch dung một chút, hắc hắc, đơn giản, hắn có một loại dược tên là “Thay đổi” Tương đương với dịch dung đan thời cổ, đây là lúc trước các ca ca cho hắn, một viên dịch dung, có thể bảo trì thời gian một năm, muốn biến trở về thì phải ăn viên giải dược. A Khương lúc trước có hỏi qua ca hắn, trong lòng chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt gì là có thể thay đổi như thế. Đây là, ca hắn vụng trộm làm ra để chơi, không nghĩ hiện nay lại hữu dụng.

A Khương chậm rãi uống một viên, hương vị thật sự rất ghê tởm, biểu tình hắn vặn vẹo như đang táo bón, nhưng vẫn không quên hình dung hình dạng mình biến thành, có nét dương cương, cuối cùng gần năm phút, biến hóa thành công, hắn nhìn gương, kéo kéo miệng, ân, không sai, thanh tú, cũng không khó coi, nhưng vẫn có điểm nữ khí, so với ban đầu tốt hơn nhiều.
Chuyện A Khương mới bắt đầu, không biết cuộc sống quân doanh tương lai sẽ ra sao đây?

Lê Nguyên Mẫn cùng Lãnh Sở Diệp giống nhau đều được báo phải giữ bí mật hành vi của hắn, thật ra bọn họ không biết A Khương ở đâu, chỉ nghĩ hắn thừa cơ lấy cớ trốn ra biên ngoạn nhạc đi. Mà kế hoạch tòng quân của hắn là quyết định bất ngờ, cho nên trừ hắn ra, không có người thứ hai biết, thậm chí còn cải biến dung mạo, có thể nói là đã hạ quyết tâm, phản kháng đến cùng. Đồng thời cũng vì giấc mộng mà cố gắng!

Lê Nguyên Mẫn biết A Khương hạ quyết tâm trốn đi, ẩn ẩn có điểm hâm mộ, gia tộc của hắn cũng không thiếu người, mà gia tộc mình lại chỉ có mình mà thôi, mỗi ngày chi lo làm việc, công tác xong, cho dù ngẫu nhiên có thể đi ra ngoài đi dạo một chút, ngày hôm sau công tác chồng chất như núi, một câu người thừa kế, đã đem cuộc sống của hắn chặt chẽ giam cầm ở vực sâu, cố gắng đi hướng lên trên, như thế nào cũng không nhìn tới điểm cuối.

Nhân sinh thật bất đắc dĩ, mặt ngoài ngăn nắp thì sao, cuộc sống không có tự do không có lúc nào là không tra tấn nội tâm hắn, sở dĩ hắn sùng bái Lãnh Sở Diệp là vì hắn mặc kệ gặp trường hợp gì đều bảo trì được tâm của bản thân, không dao động, thủ đoạn lại cao, mà Lê Nguyên Mẫn cũng như vậy, cho dù khôn khéo như thế nào, khả năng ra sao, chung quy chính là hắn lúc trước, lặng lẽ thích trốn ở sau một đám người mặt nhìn về tương lai, thân ảnh nho nhỏ kia trong một ngày một đêm không ngừng cố gắng.

Nói về Kiều Tử Lam sau khi ngã xuống giường, uống xong Khương Trà, nhịn không được mệt rã rời, tắm rửa một cái liền làm mộng đẹp, không mộng mị.
Bất quá vừa chui vào ổ chăn, vi cơ liền truyền tin đến.

– “Đang làm cái gì?”.

– “Chuẩn bị ngủ!”.

– “Hôm nay sao ngủ sớm như vậy?”.

– “Ân, có vẻ bị cảm lạnh!”.

– “…….”.

– “?”.

– “Vậy sớm một chút nghỉ ngơi!”.

– “Vâng!”.

Tắt điện thoại, Kiều Tử Lam liền ngủ. Mà Lãnh Sở Diệp lại cảm thấy ảo não, tiểu hài tử thế nhưng sinh bệnh , chính mình không thể ở cạnh bên hắn, ngày mai qua thăm, ân, còn phải mang theo thầy thuốc, Lãnh Sở Diệp nghĩ như vậy.

Sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, hắn liền hoả tốc lái xe chạy qua, lần trước đã tới một lần, nhà ở phân phối cho cô nhi với Lãnh Sở Diệp mà nói là rất đơn sơ, thậm chí có thể nói hoàn toàn không thể ở được, hắn tả khán hữu khán, đều cảm thấy hoàn cảnh này không thích hợp để tiểu hài tử ở, bằng không đang êm đẹp thế nào lại sinh bệnh [ ăn mặc theo mùa sinh bệnh thực bình thường mà?].

Lãnh Sở Diệp mới vừa đi tới cửa, tin tức liền tự động truyền vào đầu não ANGEL, ANGEL đem tin tức truyền đến vi cơ Kiều Tử Lam.

– “Giọt giọt”, thanh âm vi cơ vang lên đánh thức hắn, nhìn kỹ, người này tựa hồ là Lãnh Sở Diệp.

– “ Chủ Nhân Thân ái, bên ngoài có người tìm!”.

– “Ân, tôi đã biết!” Vừa nói vừa đi hướng về phía cửa.

Cửa mở, Lãnh Sở Diệp giật mình, chưa có phản ứng, thì thấy một người mặc áo ngủ bò sữa, mắt khép hờ như tiểu sóc bay, tay hơi hơi xoa đầu tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, làn da trắng noãn bởi vì vừa tỉnh lại có vài điểm hồng nhạt!

– “Lãnh tiên sinh, anh như thế nào lại ở đây ?”.

– “Cậu sinh bệnh, cho nên tôi lại thăm!”.

– “Ngại ngùng, không có bệnh gì nặng, chính là bị cảm lạnh thôi, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi a!”.

– “Không có việc gì, dù sao tôi có thời gian.”.

– “Ha ha, nhanh lên, vào đi!” Kiều tử lam ngượng ngùng nói.

Lãnh Sở Diệp nhìn nhìn:

– “ Áo ngủ thực hợp với cậu!”.
Kiều Tử Lam mới phản ứng, mình còn đang mặc áo ngủ, nghĩ đến cái áo, nháy mắt hai bên tai hồng lên, một nỗi xấu hổ và

giận dữ không chịu nổi, một người nam nhân lại mặc quần áo buồn cười như vậy, còn bị nhìn thấy đều xấu hổ vô cùng, Kiều Tử Lam tức khắc hận thấu ANGEL, càng hận chính mình như thế nào lại không thay quần áo rồi mới đi mở cửa! Ngủ… ngủ hồ đồ quá đi!

– “A,ha ha a, thật không…..” Kiều Tử Lam xấu hổ cười.“Tôi đây đi thay quần áo, anh trước chờ tôi một lát!” Nói xong nhanh chóng lủi vào phòng.

Một loạt biểu tình của Kiều Tử Lam tự nhiên không có tránh được ánh mắt Lãnh Sở Diệp, khi nhìn thấy hắn lỗ tai mơ hồ đỏ lên, rất ngượng ngùng. Quả nhiên, chọc ghẹo hắn là một chuyện tình rất thú vị.[ thú vị ác].

PS: Nấu một ly sinh khương trà.
Sinh khương, là loại thực vật làm cho người ta kính nhi viễn chi, rất tốt. Uống sinh khương trà, làm đổ mồ hôi giải cảm, công hiệu bổ phế trị ho, có lợi trị liệu giải cảm, bệnh thương hàn, ho khan. Sinh khương trà nấu như thế nào? Chuẩn bị sinh khương cùng đường đỏ liều lượng như nhau, nếu bạn có thể chịu được vị kích thích đó, không bỏ đường cũng không sao, trực tiếp bỏ vào trong nồi, đổ nước, chậm rãi quấy, có thể ngửi trà xem có đủ độ nòng hay không, có thể bỏ Hồng Tảo vào ăn cùng, cũng có thể nấu chung, hiệu quả cũng rất tốt!.

~~*~~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.