“Cứu tôi với!” Một người đàn ông từ bên đường chạy ra, ngăn ở trước đầu xe quân đội, đằng sau gã là một nhà 3 người còn có vài mặt tang thi đang đuổi theo sát nút.
Trong xe chỉ có ba người là quân nhân, nếu dừng lại đón họ thì khả năng bị tang thi đằng sau tấn công đến là chuyện không thể tránh khỏi, lái xe lập tức tăng tốc lượn ra xa mấy người đang bị tang thi đuổi theo kia.
Gã đàn ông thấy xe lớn đã từ chối giúp bọn họ liền lập tức đánh chủ ý lên đoàn xe hơi nhỏ đang đi đằng sau.
“Đưa xe cho tao!”
Hai chiếc xe hơi đi trước đám Ninh Ân lập tức bẻ lái nhưng đến xe bọn họ thì người kia cách bọn họ đã quá gần, Thanh Hải định đạp hớt hải phanh dừng xe thì Ninh Ân bên cạnh liền giữ lấy vai anh, khiến Thanh Hải giật mình quên cả việc dừng xe.
Xe bọn họ trực tiếp đâm văng gã đàn ông chặn đầu xe kia đi một đoạn, Hồ Thanh Hải thấy vậy cuống quýt:
“Đâm trúng người rồi! Đâm trúng người rồi!!!”
“Người kia bị lây bệnh rồi.”
Xe bọn họ đang dừng trên đường, Thanh Hải vừa trong cơn hốt hoảng liền thấy gã đàn ông kia lại từ từ bò dậy, cơ thể giật giật mấy cái, trong miệng vẫn lẩm bẩm:
“Đưa…xe…” Gã vừa lảo đảo một hồi liền bị đám tang thi đuổi theo kịp tóm lấy cắn gặm.
Hồ Thanh Hải mặt trắng bệch đạp ga tông luôn 2 con tang thi chắn đường, tiếp tục đi theo sau đoàn xe quan đội.
“Ôi mẹ ơi… Cái thành phố này bị gì vậy…”
Ninh Ân không nỡ để Ninh Anh thấy cảnh tàn nhẫn như vậy, sớm kêu đứa nhỏ bịt mắt bịt tai nằm yên sau xe nhưng Ninh Anh nào chịu nằm yên.
Nhóc lén nhìn ra bên ngoài, những cảnh vừa rồi cũng thấy là không ít. Ninh Ân quay đầu nhìn lại, trong mắt đứa em nhỏ nhà mình là nỗi sợ hãi không thể che dấu.
Cậu cũng không biết nên làm gì trong tình cảnh này, chỉ có thể thở dài vuốt mặt, tương lai của bọn họ được đảm bảo hay không vẫn còn là một vấn đề nan giải…
Xe chạy hơn 1 tiếng đến vùng đông dân cư, nơi này hoang tàn còn hơn những gì họ đã thấy trên đường.
Xe cộ bị hỏng hốc, vứt bỏ ngay trên đường, nhà cửa tan hoang vỡ nát.
Đương nhiên tang thi ở đây cũng là nhiều hơn bình thường.
Sắp ra khỏi địa bàn này, bỗng từ đâu chạy ra một đàn tang thi cả trăm con xông ra đuổi theo đoàn xe.
Xe quân dụng đằng trước phóng ga xông lên mở đường, tang thi hết bị cán dưới gầm lại bị xe tạt sang hai bên. Nhưng điều này không đả động nhiều đến chúng.
Đám tang thi lại lồm cồm bò dậy tấn công xe đằng sau.
Một vài con thì không nói, đằng này là cả một ổ, xe nhỏ không khỏi tông không nổi. Quân nhân thấy vậy liền lấy súng ra sả vào đám tang thi chặn đầu xe.
Nhưng như vậy cũng không đáng kể, hơn nữa vì tránh trúng phải xe hơi, bọn họ chỉ có thể bắn tỉa hai bên, còn ở phía trước thì dường như không biện pháp…
Hai xe hơi đi đầu lập tức bị chặn kín, tang thi thi nhau leo lên tấn công bọn họ.
Xe Ninh Ân đi ở giữa hàng, thấy đằng trước bị chặn liền đi vòng, nhưng dù có vậy xe họ vẫn tránh không khỏi kiếp nạn này.
Tang thi bất chấp tất cả lao ập đến, như thể chặn được chiếc nào hay chiếc đó, hàng xe hơi đi sau lập tức bị vơi đến một nửa.
Thanh Hải trong xe cố đánh lái nhưng con đường giờ đã bị chặn rất dày, xe bọn họ dù tông cũng tông không nổi, chỉ có thể tìm đường khác thoát ra.
Thấy một góc rẽ có thể đi, anh liền đánh xe vào đó, chỉ mong có thể cắt đuôi đám tang thi.
Nào ngờ vừa ra khỏi góc khuất của toà nhà cao tầng, đường lớn lọ trình có thể ra ngoại thành vậy mà lại bị hai chiếc xe tải cỡ lớn tông vào nhau chặn đứng ngang đường.
Trớ trêu là đối diện cũng bị xe chặn, rất nhiều xe, có xe máy lẫn xe con, có vẻ là bọn họ trước kia cũng muốn chạy ra khỏi thành phố nhưng bị hai xe tải phía trước chặn, không có cách nào liền bỏ xe chạy lấy người.
Đám tang thi lúc nãy nhiều như thế có lẽ cũng là từ đây…
Không còn cách nào khác, Hồ Thanh Hải trực tiếp lái xe vào toà nhà lớn trước mặt, bên hông toà nhà có đường dẫn lên bãi đỗ xe, tuy hiện giờ đường có chút chật nhưng không phải không thể đi lên.
Tầng đỗ xe được thiết kế trên mặt đất chứ không phải dưới hầm, hiện giờ nguồn điện vẫn tạm thời được cung cấp nên có thể dùng được thang máy để đưa xe lên.
Vừa vào thang máy, Ninh Ân liền duỗi người ra bấm thang máy lên tầng 9, cũng là tầng cao nhất trong bãi đỗ xe.
Tang thi bám theo xe cũng bị lôi lên theo nhưng vì thang máy chuyên dụng chỉ vừa đủ cho xe con đã ước tính trước nên tang thi nhanh chóng bị rớt xuống lại.
Hồ Thanh Hải thở dài một hơi, tạm bỏ tay khỏi vô lăng, bộ dáng như thể vừa từ quỷ môn quan lượn về…
Lên được đến nơi, lái xe ra khỏi thang máy, Ninh Ân ra khỏi xe cẩn thận thăm dò. Bấy giờ họ mới phát hiện đây là một trung tâm thương mại lớn.
“Sao tôi lại có cảm giác muốn đóng quân ở đây quá… Bên ngoài kia thật sự quá khủng bố rồi đi.” Hồ Thanh Hải cũng xuống xe, ngồi xổm xuống bên cạnh cảm thán, nghĩ lại hoàn cảnh vừa rồi ở bên ngoài liền làm anh cảm thấy một trận buồn nôn.
Nghĩ là làm, Ninh Ân liền nghe thấy âm thanh “ẹo!” đầy thê lương của Hồ Thanh Hải
“…”