Trọng Sinh Chi Hồi Đáo Ly Hôn Tiền (Trở Lại Trước Khi Ly Hôn)

Chương 15: Suy đoán



Lăng Tây Thành ngồi trong phòng làm việc xem bản báo cáo điều tra mà Văn Lý giao cho anh, trang đầu tiên là tình hình tài chính hai năm gần đây của phòng quản lý bộ phận thiết kế. Trong đó có một tài khoản đăng kí dưới tên Uông Tiểu Du, mỗi tháng đều chuyển vào đó một khoảng tiền nhỏ, thoạt nhìn thì cũng chẳng nhiều lắm, thế nhưng góp gió thành bão, số tiền tích lũy được trong tài khoản ấy thật ra lại không hề ít một chút nào. Trang thứ hai là danh mục thu chi trong tài khoản mang tên Uông Tiểu Du. Lăng Tây Thành nhạy cảm phát hiện, tất cả số tiền trong đó đều được chuyển bằng máy ATM, cho dù là khoản tiền lớn hay nhỏ. Tại sao Lê Tử Du lại làm như vậy? Lăng Tây Thành có trăm ngàn mối nghi ngờ nhưng không thể giải thích được, thôi cứ dứt khoát để việc đó sang một bên đã, anh nên giải quyết vấn đề của phòng quản lý thiết kế trước. Anh bấm số điện thoại nội tuyến, gọi quản lí của phòng thiết kế lên lầu gặp anh ngay lập tức.

Không lâu sau, có người gõ cửa phòng làm việc, là quản lí ban thiết kế: “Chủ tịch, ngài cho gọi tôi?”

“Ừ.” Lăng Tây Thành lên tiếng ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, ý bảo ông ta ngồi xuống.

Quản lí ban thiết kế của công ty Thần Thời là một người đàn ông trung niên tên Triệu Lương, ở trong giới thiết kế cũng được xem là một vị tiền bối có danh tiếng. Mặc dù bình thường vẫn có những lời đồn liên quan đến sinh hoạt cá nhân bừa bãi của ông ta, nhưng Lăng Tây Thành khó có thể tưởng tượng được là ông ta dám lén lút ăn hối lộ sau lưng anh, Lăng Tây Thành chầm chậm nói: “Hôm nay tôi mời ông đến đây là muốn cùng ông tâm sự chút chuyện riêng.”

“Mời ngài nói.” Triệu Lương cẩn thận ngồi trên ghế đối diện bàn làm việc, cũng không vì lời nói của Lăng Tây Thành mà thả lỏng.

“Hôm trước Lê Mặc có đưa cho tôi bản thiết kế sản phẩm mới của Thần Thời trong quý tiếp theo, nhìn kỹ thì phát hiện không có chữ kí của ông, bình thường trong công việc hai người không hợp nhau hay sao?” Lăng Tây Thành mở lời nhưng lại chưa hỏi ngay chuyện giữa Triệu Lương và Lê Tử Du.

“Chuyện này… Có lẽ là lúc thư kí mang lên tôi không để ý, hơn nữa mấy ngày nay có chút bận rộn, cho nên…” Nghe Lăng Tây Thành nói trúng tim đen, mặt của Triệu Lương hơi chút vã mồ hôi lạnh.

Ông ta đương nhiên biết Lăng Tây Thành đang nói đến chuyện gì. Ngày hôm đó ông nhận được một tin nhắn ngắn gọn từ Lê Tử Du, liền bảo thư kí giả làm thư kí bên văn phòng chủ tịch gọi đến điện thoại nội tuyến của Lê Mặc, lừa Lê Mặc lên lầu báo cáo để thấy cảnh Lê Tử Du và Lăng Tây Thành ở cùng một chỗ. Vốn tưởng rằng kết quả lần này sẽ giống như trước kia khiến mọi người đều hiểu lầm, không nghĩ tới rằng sự việc lần này lại bị giấu đi. Ông thấy Lê Mặc chẳng hề xảy ra việc gì trở lại phòng làm việc, mà Lê Tử Du cũng tự mình rời công ty, chỉ biết là mọi chuyện không như mình dự liệu. Mấy ngày nay ông ta vẫn luôn chuẩn bị tâm lý, chờ Lăng Tây Thành tìm ông. Về phần bản thiết kế cho sản phẩm mới của quý này, trước đây ông ta có giao cho Lê Mặc làm, ngày duyệt bản thiết kế cuối cùng vẫn còn lâu mới đến, nên những bản vẽ thiết kế của Lê Mặc ông chưa hề xem qua, càng miễn nói tới chuyện kí tên.

“Xem ra thư kí của quản lí Triệu làm việc thật bất cẩn nha.” Lăng Tây Thành không bóc trần tới lời nói dối của Triệu Lương nhưng vẻ mặt anh bỗng trở nên rất nghiêm túc.

“Vậy… Chủ tịch Lăng, ngài muốn gì cứ nói thẳng ra đi ạ!” Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lăng Tây Thành, Triệu Lương ngồi yên không được, đứng dậy cúi đầu trước anh. Trước kia ông chưa từng phát hiện khí thế trên người Lăng Tây Thành lại áp bách như vậy, chỉ mới nói vài câu đã khiến cho toàn thân ông trở nên căng thẳng, hít thở không thông.

“Nếu Triệu quản lí đã yêu cầu, tôi cũng ăn ngay nói thật, nhưng trước đó mời ông giải thích một chút đây là cái gì?” Lăng Tây Thành bất động thanh sắc đem bản báo cáo tài chính và bản ghi chép những cuộc gọi bên số nội bộ mà Văn Lý điều tra được ném cho lão.

“Này…” Triệu Lương vừa cầm lên nhìn liền choáng váng ngay lập tức, há miệng nói không nên lời.

“Thế nào? Triệu quản lý không có gì để giải thích, hửm?” Lăng Tây Thành không chút nôn nóng, thong thả ung dung uống một ngụm hồng trà, chờ Triệu Lương trả lời.

“Chủ tịch, lần này tôi sai rồi, xin ngài cho tôi một cơ hội nữa.” Triệu Lương rõ ràng, Lăng Tây Thành chắc chắn đã biết việc ông ta và Lê Tử Du lén lút giao dịch với nhau, thay vì giấu diếm không bằng cứ nói thẳng ra.

“Ông và Lê Tử Du bắt đầu liên lạc với nhau từ khi nào?”

“Vào tháng tám năm ngoái. Lê Tử Du là bạn học đại học của con tôi, lúc đầu tôi tưởng rằng cậu ta giao hảo với tôi là vì muốn tôi lót đường để vào làm tại Thần Thời, nên ngay tức khắc từ chối. Một thời gian dài sau đó, cậu ta bắt đầu nhờ tôi thay cậu ta làm một vài việc. Giống như việc, ở trong công ty tung ra một số tin đồn về thái độ làm người của Lê nhị thiếu gia, nào là ngạo mạn, ỷ thế hiếp người (MV: ở đây trong QT có dịch là ‘thịnh khí lăng nhân’ bằng với câu ‘cả vú lấp miệng em’ của Việt Nam nhưng vì để vậy sợ nhiều bạn không hiểu nên dịch thẳng ý luôn)và các loại đồn đãi kiểu thế. Vốn là tôi muốn thu tay không làm nữa, nhưng Lê Tử Du uy hiếp nếu tôi không phối hợp cùng cậu ta, thì cậu ta sẽ đem chuyện tôi nhận tiền hối lộ tung ra, hơn nữa Lê Mặc trẻ tuổi lại tài hoa, tôi quả thật rất lo lắng cậu ấy sẽ lên thay thế vị trí của mình, nên buộc phải cùng Lê Tử Du tiếp tục hợp tác.”

“Vậy tin đồn tôi và Lê Mặc bất hòa cũng do ông truyền đi?” Lăng Tây Thành hít sâu một hơi, miễn cưỡng kìm chế lửa giận trong lòng. Anh biết, mình không có tư cách trách cứ người khác, Lê Mặc đã làm việc ở Thần Thời được một năm, bình thường những tin đồn này ít nhiều gì anh cũng từng nghe qua, nhưng chưa từng đứng ra ngăn chặn. Nếu anh quan tâm Lê Mặc nhiều hơn một chút, những người kia sẽ không dám lan truyền nhiều tin đồn bậy bạ như vậy.

“Vâng.” Triệu Lương nơm nớp lo sợ trả lời.

Lăng Tây Thành trầm mặc nhìn Triệu Lương một lúc lâu, thấp giọng nói: “Chuyện trước kia tôi sẽ không truy cứu, tuy nhiên tôi cũng không muốn nghe thấy những chuyện tương tự, ông hiểu chứ?”

“Dạ vâng tôi hiểu rồi. Vậy lần này ngài…” Trên mặt Triệu Lương hiện lên vẻ khó tin, ông còn tưởng rằng lần này Lăng Tây Thành nhất định sẽ sa thải ông.

“Tôi coi như cái gì cũng không biết, quan hệ của ông và Lê Tử Du tiếp tục giữ vững cho tôi. Y cho ông tiền ông cứ lấy, nhưng một khi y bảo ông giúp y làm việc, tôi nghĩ hẳn là trong lòng ông biết rõ nên làm cái gì.” Lăng Tây Thành không muốn bứt dây động rừng, anh biết Lê Tử Du đã lên kế hoạch đối phó với Lê gia. Tuy rằng kế hoạch này thoạt nhìn thì có trăm ngàn chỗ hở, nhưng tất cả mọi việc đều tản ra một loại cảm giác sâu xa khó dò. Lăng Tây Thành lựa chọn lưu lại Triệu Lương, cũng xem như là để một tên nội gián bên người Lê Tử Du.

“Vâng, thưa chủ tịch, tôi hiểu rồi.”

“Mặt khác, chuyện về Lê Mặc, mặc kệ ông làm làm cách nào, tôi không hy vọng nghe thấy thêm bất cứ lời đồn gì liên quan đến em ấy nữa. Lê Mặc là vợ tôi, một nửa Thần Thời này là của em ấy, em ấy thích ngồi ở vị trí nào thì ngồi ở vị trí đó, các người nên đem con mắt về mà chà rửa cho kĩ càng đi, cái gì nên nói và cái gì không nên nói phải tự mình suy nghĩ thật rõ ràng vào! Về phần người thư kí kia của ông, tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở công ty này nữa.”

“Tôi đã hiểu rồi thưa chủ tịch, tôi sẽ trở về xử lý ngay.”

“Còn nữa, đợi một lát!” Lăng Tây Thành gọi lại Triệu Lương đang chuẩn bị rời đi, ném cho ông ta một tập văn kiện: “Đây là sơ yếu lí lịch của Lê Tử Du, nếu thư kí của ông đã tạm thời rời khỏi cương vị công tác, thì liền điều y đến làm việc bên cạnh ông ha! Theo dõi y thật tốt cho tôi, nếu như còn xảy ra vấn đề gì nữa, tôi cũng sẽ không dễ nói chuyện giống như ngày hôm nay đâu.”

“Vâng, tôi đi sắp xếp đây ạ.” Triệu Lương liên tục gật đầu đáp ứng.

“Đi đi!”

Triệu Lương vừa rời khỏi, Lăng Tây Thành liền suy nghĩ lại việc lúc nãy, anh vẫn luôn cảm thấy có rất nhiều điều kì lạ xung quanh nó, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể cùng Mạc Tử Uyên bàn bạc tiếp. Vì vậy anh scan hai tờ báo cáo gửi qua cho cậu, bấm số điện thoại của Mạc Tử Uyên.

“Alo? Tây Thành, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?” Ngữ khí của Mạc Tử Uyên đã ôn hòa hơn mấy ngày trước khá nhiều.

“Nhận được bản fax tôi gửi cậu chưa?”

“Chưa thấy, để tôi đi xem thử.” Trong điện thoại truyền đến tiếng bước chân của Mạc Tử Uyên, không lâu sau, Mạc Tử Uyên đã trở lại: “Thấy rồi, đây là báo cáo danh sách thu chi trong tài khoản của Lê Tử Du? Có gì đặc biệt sao?”

“Cậu xem trang thứ hai đi, cậu nói xem tại sao Lê Tử Du mỗi lần chuyển tiền đều dùng máy ATM mà không phải chuyển bằng tài khoản hoặc gửi tiền mặt? Hơn nữa dù là rút ra hay chuyển vào y đều dùng tên tài khoản này, nếu lỡ bị người khác phát hiện mối liên quan giữa Uông Tiểu Du và Lê Tử Du, vì sao y lại không đăng ký thêm một tài khoản nữa bằng tên thật của mình, có một tài khoản ảo, như thế sẽ an toàn hơn chứ!”

“Ừ… Đúng vậy, điểm này rất kỳ lạ. Nhưng mà Tây Thành, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.” Thanh âm Mạc Tử Uyên có chút do dự.

“Chuyện gì?”

“Tôi phát hiện Uông Tiểu Du tự ý cho Lê thúc uống thêm một loại thuốc làm hạ huyết áp. Lê thúc bị bệnh tiểu đường, loại thuốc hạ huyết áp này sẽ gây cản trở làm lượng đường trong máu không ổn định, dù có không dùng nữa thì tác dụng vẫn kéo dài đến hơn 6 tháng, đồng thời thuốc này vì lượng đường trong máu của Lê thúc thấp nên cơ thể chảy rất nhiều mồ hôi, đợi đến khi tim đập quá nhanh thì sẽ sản sinh tác dụng phụ. Nếu Lê thúc uống lầm trong thời gian ngắn thì không đáng lo ngại, nhưng thời gian dài thì…”

“Chuyện này còn có ai biết không?” Lăng Tây Thành nghe Mạc Tử Uyên nói xong nhíu chặt lông mày, vậy đời trước Lê thúc đột ngột qua đời không phải ngẫu nhiên sao?

“Tạm thời có lẽ không có ai, quả thật Lê thúc có bệnh cao huyết áp, bình thường cũng sẽ dùng ít thuốc giảm áp, Lê Tử Du nếu có đưa nhiều hơn một viên nếu không nhìn kỹ, sẽ không bị phát giác.”

“Tử Uyên, cậu nghi ngờ…”

“Ừ… Lê Tử Du không có khả năng không biết rằng loại thuốc này người bị bệnh tiểu đường không thể dùng. Tuy rằng thế mạnh của tôi là ngoại khoa, nhưng với những kiến thức kiêng kị cơ bản như thế này thì vẫn biết, lúc y dùng thân phận Uông Tiểu Du nói chuyện phiếm với tôi, tôi rõ ràng đã từng nói với y điều này.” Giọng Mạc Tử Uyên chợt trầm xuống.

“Thật ra tôi cũng mơ hồ thấy được Lê Tử Du đối với Lê gia có một loại hận ý không rõ, trước đây tôi tưởng y nhắm vào Lê Mặc, không nghĩ tới, còn có cả Lê thúc. Rốt cuộc y vì sao y lại làm thế?” Nghe Mạc Tử Uyên nói xong, chân mày Lăng Tây Thành càng nhíu chặt hơn. Không giống với đời trước, Lê Tử Du hiện tại hoàn toàn dựa vào Lê gia mà sống, có thể nói Lê thúc là chỗ dựa vững chắc của y. Nếu Lê thúc mất, Lê Tử Du sẽ được lợi ích gì?

“Cậu vẫn chưa hỏi qua Lê Mặc sao?”

“Hỏi rồi, nhưng Mặc Mặc cũng không biết, xem ra chỉ có thể hỏi Lê Huyền thôi.”

“Ừ, không bằng tối nay hẹn cậu ấy ra tụ họp đi! Dù sao cũng là gia sự nhà cậu ấy, giao cho cậu ấy tự xử lí đi!” Mạc Tử Uyên trầm ngâm trong chốc lát, cùng thương nghị với Lăng Tây Thành.

“Ừ, sẵn tiện tôi cũng muốn làm hòa cùng cậu ấy, buổi tối chúng ta hẹn nhau ở Dạ Mịch đi! Để tôi gọi Mặc Mặc luôn, lần trước Mặc Mặc còn khen Văn Lý nấu ăn ngon.” Lăng Tây Thành nghĩ cũng nên gặp mặt Lê Huyền, từ lần tan rã không vui trước kia ở nhà mình, anh cùng cậu ấy chưa hề liên lạc lại.

“Mặc Mặc? Xem ra hai người gần đây cảm tình thật tốt.” Nghe Lăng Tây Thành xưng hô thân mật, Mạc Tử Uyên chế nhạo nói.

“Ai, quả thật không tệ. Sau khi tách ra khỏi Lê Tử Du, tôi mới biết được Mặc Mặc tốt đến cỡ nào.” Lăng Tây Thành sảng khoái thừa nhận lời nói của Mạc Tử Uyên. Anh cảm thấy mình rất may mắn, tuy rằng anh vì Lê Tử Du mà đi sai đường, nhưng Lê Mặc vẫn luôn đứng chờ anh, chẳng bao giờ bỏ anh mà đi.

“Cậu được đấy, bớt kích thích tâm hồn của một người độc thân như tôi đi. Tôi đi báo cho Lê Huyền một tiếng, chúng ta buổi tối gặp lại.” Mạc Tử Uyên quyết định thời gian xong liền cúp điện thoại.

Buổi tối, Lăng Tây Thành và Lê Mặc là hai người sau cùng đến Dạ Mịch. Sau khi hai người bước vào, đã thấy Lê Huyền và Mạc Tử Uyên ngồi chờ sẵn bên bàn, chỉ không thấy Văn Lý, chắc là ở sau bếp.

“Xem ra chúng tôi tới trễ rồi, hai người đến lúc nào?” Lăng Tây Thành vừa kéo ghế cho Lê Mặc vừa cười hỏi.

“Khi tôi tới đã thấy Lê Huyền ngồi đây rồi, còn cùng Văn Lý trò chuyện một hồi lâu. Sao hai người đến trễn quá vậy?” Vẻ mặt Mạc Tử Uyên mang ý cười, người đàn ông đau thương vì tình trước đây dường như căn bản chưa từng tồn tại.

“Công việc của Mặc Mặc còn chưa làm xong, tôi ở lại giúp em ấy một lúc, cho nên tới trễ. Thôi, uống nước cái đã.” Lăng Tây Thành vừa nói chuyện vừa đưa cho Lê Mặc một ly trà ấm áp.

“Hừ! Anh đã nói làm việc ở công ty nhà mình là tốt rồi tự dưng chạy đến Thần Thời làm cái gì, vừa mệt vừa không được người ta hoan nghênh, em lại cứ không nghe!” Lê Huyền còn chưa muốn gặp Lăng Tây Thành, tuy cậu ta là bạn tốt của mình, nhưng lúc trước cậu ta đối với em trai nhà mình làm nhiều chuyện khốn kiếp như vậy, cho dù bây giờ có “cải tà quy chánh”, Lê Huyền vẫn chẳng thể hoàn toàn nguôi giận.

“Được rồi anh hai, anh đừng thù dai như vậy chứ. Chuyện lúc trước có chút hiểu lầm, nói ra thì tốt rồi, hơn nữa cũng không hoàn toàn là lỗi của Tây Thành, anh đừng tính toán chi li nữa mà.” Lê Mặc rót chén trà cho anh hai nhà mình, dùng giọng nịnh nọt nói.

“Em a, thật đúng là gả ra đi rồi, nên cùi chỏ đều ngoặt ra bên ngoài.” Lê Huyền bị Lê Mặc nói hai câu thì nghẹn họng, anh là vì ai chứ! Cũng bởi đứa em trai ngu ngốc này đây, chỉ sợ nó bị người ta bán đi mà còn giúp họ đếm tiền nữa ấy chứ. (MV: ý của anh Lê Huyền là bảo Mặc Mặc lấy chồng rồi nên bênh chồng chầm chập ấy mà:3)

“Được rồi, có chuyện gì từ từ nói. Cũng chính vì tính tình của cậu xấu như vậy, nên cha cậu mới lo cậu không tìm được vợ kia kìa.” Lê Mặc liếc mắt trừng anh hai nhà mình, đứng dậy nói: “Mọi người cứ trò chuyện đi ha, em xuống bếp tìm Văn Lý đã.” Lê Mặc biết trải qua chuyện này, ba người bọn họ cần một không gian riêng để nói chuyện với nhau, nên cậu dứt khoát rời khỏi đây dự định xuống bếp phụ Văn Lý một tay.

“Ừ, vậy em đi đi, đừng làm quá sức.” Lăng Tây Thành biết ý của Lê Mặc, dặn dò cậu một chút.

“Không sao đâu, các anh không phải có việc cần thương lượng sao? Em không xen vào đâu.” Lê Mặc hướng về phía Lăng Tây Thành cười cười rồi đi xuống bếp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.